Vay nóng Tima

Truyện:Chim Sẻ Ban Mai - Chương 47

Chim Sẻ Ban Mai
Hiện có 78 chương (chưa hoàn)
Chương 47
Cô gái dũng cảm từ Luyện Ngục trở về 4
0.00
(0 votes)


Chương (1-78 )

Siêu sale Shopee


"A.............. Ma Thu Thu! Cô hôm nay thật sự quá lợi hại! Cô có phải cũng giống như Đại Lực Thủy Thủ (*Popeye)mạnh lên nhờ ăn rau chân vịt?!" Mông Thái Nhất ra sức nuốt một khối thịt bò thật lớn, hưng phấn kêu to

"Có sao? Tôi hoài nghi cái tên khoa trương trước mặt này

"Đương nhiên, nhưng mà................" Giọng nói của Mông Thái Nhất đột nhiên hạ thấp

Tôi chậm rãi ăn trộm cá kho tàu trong cơm hộp của hắn, tò mò nhìn hắn

"Nhưng mà cái gì?"

"Chỉ là, hiện tại cô ko cần tôi bảo vệ..................." Mông Thái Nhất nhìn qua thật giống trái bóng bị xì hơi

"Ha ha, nói cho anh biết một bí mật, anh ko được cười nha!" Tôi lặng lẽ kéo tay hắn

"Làm sao?"

"Thật ra vừa rồi tôi rất sợ hãi, sợ đến mức cả chân cũng nhũn ra, nếu ko thì tôi đã chạy trốn"

"Thật chứ?"

"Ừ, thật!"

"Ha ha, ha ha, tôi biết mà! Cô làm gì mà dũng cảm như vậy?!" Người kia thật đúng là dễ dụ

"Mông Thái Nhất! Vì tôi mà gây sự với Việt Mỹ, đáng giá sao?" Tôi ko biết tại sao mình lại hỏi cái vấn đề này

"Đương nhiên, tôi muốn bảo vệ cô! Tôi nói rồi!!" Nhìn hắn kiên định như vậy, lòng tôi cảm thấy thật ấm áp

"Ê! Mấy bạn học kia! là người lớp nào! Sao lại ăn cơm trưa ở sân thể dục!" Người dọn vệ sinh trường học cầm chổi và máng rác, xoa xoa thắt lưng hổn hển nhìn chúng tôi

"Ko xong! Bị bắt được thế nào cũng bị phạt quét rác! chạy mau!" Tôi túm lấy tay áo Mông Thái Nhất, vội vàng đứng dậy, chạy ra khỏi sân thể dục, âm thanh tức giận chửi bậy của bà dì vang vọng lại phía sau, chạy mãi cho đến khi đến bể phun nước của trường học, chúng tôi mới dừng lại

"Có đuổi đến ko?" Tôi hồng hộc hỏi

"Ko có!" Mông Thái Nhất ko tức giận nói

Đột nhiên, tôi cảm thấy như mình thiếu thiếu cái gì, cúi đầu xuống đã thấy

"Ko xong rồi! Cơm hộp tôi vẫn chưa đem theo!" Tôi mờ mịt nhìn Mông Thái Nhất

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Trở về lấy sao?" Lòng tôi tiếc nuối món ngó sen chưng trong hộp cơm

"Cô muốn đi chịu chết a!"

"Ko muốn!" Tôi vẻ mặt cầu xin trả lời

"Phù...............con nhỏ này thật phiền phức! Lại đây!" Mông Thái Nhất túm tôi ra bờ hồ ngồi xuống, mở hộp cơm của hắn ra, đưa nó tới trước mặt tôi

"Vậy............vậy còn anh?" Tôi cảm động hỏi

"Tôi ko phải là người vĩ đại như vậy đâu! Đương nhiên là cùng nhau ăn a!" Mông Thái Nhất lấy tay cốc đầu tôi, khiến tôi đau đến mức nước mắt chảy ròng ròng

"Nhưng chỉ có một cái muỗng............."

"Cô đút tôi ăn đi!"

Tên kia quả nhiên ko phải là người tốt........... tôi đem hộp cơm đẩy trả về tay Mông Thái Nhất, đỏ mặt nói:

"Tôi đây ko ăn.............."

"Ê! Cô.............."

Đang lúc chúng tôi đang cùng nhau tính kế ăn cơm trưa, ở bên trái đài phun nước lại có tiếng sách rơi

"A? Dám nghe tôi nói chuyện.............." Mông Thái Nhất và tôi đồng thời nghểnh cổ về bên trái suốii phun nhìn nhìn

Hiển nhiên là Kim Ánh Minh!! Hắn đang nằm ở trên bờ hồ phơi nắng!

"Chuột chết! Ngươi dám nghe lén chúng tôi nói chuyện!!" Mông Thái Nhất vừa nhìn thấy Kim Ánh Minh, giống như bùng lên phản ứng hóa học, cả người đều trở nên hiếu chiến. Trong những cách là Anh hùng của Mông Thái Nhất hẳn lại thêm một câu "Kim Mông kiến diện, thế giới đại biến" (*Kim Mông gặp mặt, thế giới liền thay đổi)

"...................." Kim Ánh Minh hờ hững nhìn thoáng qua Mông Thái Nhất, đứng dậy chuẩn bị rời đi

Mông Thái Nhất ném hộp cơm sang một bên, tức giận vót tới trước mặt Kim Ánh Minh, tôi vội vàng đi theo, sợ hắn lại ở đây sinh sự

"Chuột chết, ngươi dám nghe lén người khác nói chuyện!"

"......................."

"Ngươi còn muốn đi, đều là tại ngươi gây ra chuyện, nếu ko Sẻ con cũng ko gặp nhiều phiền phức như vậy!"

"......................."

"Ko nói lời nào, ngươi cho là ko nói lời nào thì xong chuyện sao? Ta nói cho ngươi biết, ta sớm thấy ngươi ko vừa mắt, có bản lĩnh thì cùng ta đánh nhau a!"

Mông Thái Nhất ngang nhiên nắm lấy áo Kim Ánh Minh, khuôn mặt của Kim Ánh Minh cũng hơi hơi tức giận

"Đủ rồi!!! Mông Thái Nhất, anh mau buông tay cho tôi!!!"

Tôi vỗ mạnh vào đầu Mông Thái Nhất một cái

"Từ ngày đầu quen biết hai người đến giờ, các người luôn như vậy!! Một người ko ngừng tìm tôi gây phiền toái, một kẻ im lìm luôn khiến tôi gặp xui, tôi ở giữa các người!! Kẻ xui xẻo nhất đúng là tôi!!"

Bị trúng thần công Sư Tử Rống của tôi, hai vị này có vẻ đều bị chấn động, ngơ ngác nhìn nhìn tôi!

"Anh! Suốt ngày sống trong thế giới của chính mình, trong mắt của anh còn có sự tồn tại của người khác hay ko? Người khác khó chịu, vui vẻ, anh có để ý hay ko? Anh cũng ko phải kẻ câm điếc, cả ngày lại ko nói được mấy câu, anh ko nói, ai biết anh muốn cái gì?"

Kim Ánh Minh nhìn tôi nổi giận đùng đùng, ko biết nên phản ứng thế nào, Mông Thái Nhất ở bên cạnh vui sướng cười trộm khi người gặp họa

"Còn anh nữa! Chỉ biết trách Kim Ánh Minh, nếu ko có anh, tôi sẽ bị mọi người hiểu lầm sao? Anh trưởng thành một chút được ko!? Luôn lấy mình làm trung tâm, lúc nào cũng tự cho mình là rất giỏi! Động chuyện lại thích đánh nhau, luôn miệng nói bảo vệ tôi, trừ bỏ nắm đấm ra, anh còn có cái gì!"

Tôi nắm chặt nắm tay, thừa dịp hai người họ còn sững sờ đứng yên một chỗ chưa kịp phản ứng, tôi tức giận nhanh chân bỏ chạy, để lại Kim Ánh Minh và Mông Thái Nhất ngu ngốc đứng tại chỗ nhìn nhìn nhau


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-78 )