Vũ khúc phong thổ biến ảo 3
← Ch.23 | Ch.25 → |
Thời gian luôn là một thứ rất kì lạ, nếu như bạn muốn nó ngắn lại thì nó lại cố tình dài ra, mà tôi lại không muốn chờ đợi thứ tư đến, thế nhưng nháy mắt cái ngày tôi không muốn chờ đã đến
Vì chờ đợi Việt Mỹ, nên chúng tôi đến địa điểm hoạt động, ngọn núi phía sau trường, có hơi trễ một chút
Nhân lực hội thiên văn quả thật rất lớn, chỉ một đỉnh núi nho nhỏ đã bị mấy chục người vây quanh, ai nấy cũng hưng phấn bàn luận chuyện tình rôm rả, rất giống với buổi giao lưu họp mặt. Đứng trên đỉnh núi xa xa nhìn lại, toàn bộ trường học đều được thu lại trong đáyi mắt, lấp loáng ánh đèn mỹ lệ động lòng người, bầu trời đầy sao giao hòa cùng ánh sáng của ngọn hải đăng, giống như chiếc hộp bảo thạch của nữ thần, chúng phát ra ánh sáng lộng lẫy mê người!
"Mọi người chú ý!" Giọng nói của Thượng Hà Hi làm cho đám người náo nhiệt an tĩnh trở lại
"Tôi là hội phó hội thiên văn, Thượng Hà Hi, hôm nay là "quan tinh hội" đầu tiên trong học kì này. Mỗi. Ở mỗi bệ kính viễn vọng sẽ có một vị học trưởng phụ trách giải thích, và giảng dạy một vài kiến thức. Các bạn hội viên mới có thể tùy ý đi xem từng cái kính viễn vọng"
Thượng Hà Hi vừa tuyên bố xong, mọi người ở bên dưới bắt đầu di chuyển
"Việt Mỹ!" Tôi theo bản năng trở về chỗ cũ, đã không thấy Việt Mỹ.............. nhón chân nhìn một chút có vẻ tốt hơn.............
A? Kia không phải là TỬ Lôi sao? Nàng cũng tham gia hội thiên văn! Tò mò tôi đem kính viễn vọng hướng về phía Tử Lôi, có chút kì quái
"Tử Lôi, kia không phải là con nhỏ ở cạnh Mông Thái Nhất sao?"
"Tôi..........."
"Trông nom Mông Thái Nhất đi, không có việc gì đừng làm phiền đến tôi" Tử Lôi cau mày nhìn tôi
"Được.......... được..........."
"Tôi không đánh cô, không có việc gì thì đừng bày ra bộ dạng tiểu tức phụ, nhìn thật chướng mắt" Tử Lôi liếc mắt nhìn tôi một cái rồi cùng bạn bè rời đi (*tiểu tức phụ: người nhút nhát hay run sợ)
Ô ô ô ô, tôi trêu chọc ai..................
Trực giác của tôi vẫn đúng, tham gia cái hội này không phải là chuyện tốt gì a, trăm ngàn lần đừng để tôi lạc mất Việt Mỹ! Tôi lấy điện thoại cầm tay ra đi xung quanh tìm tín hiệu. Ô ô ô ô.......... vẫn không có, tôi chán nãn ngồi chồm hổm trên mặt đất
"Minh, khoảng thời gian này, dì rất không liên tâm, cậu biết không............."
Một giọng nói thật dìu dàng a, người nói chuyện nhất định nhìn cũng rất được. Tôi theo bản năng nhìn nhìn xung quanh, đã tìm thấy được người
"Còn nhớ chuyện sao và ánh trăng không? Có đôi khi an tâm làm một ánh trăng, cũng là một chuyện rất tốt.........."
"..................."
"Ai........... tôi ủng hộ quyết định của cậu, nên không thể bỏ dở giữa chừng............mẹ cậu gần đây đã muốn tôi nói cho dì ấy, cậu dạo này vẫn ở hội thiên văn............."
Người như từ trong tranh đi ra, khuôn mắt mở to trong suốt dịu dàng nhìn về phía trước
Nàng đang nói chuyện với ai? Cảm giác thật kì quái, tôi cuối cùng cũng không cản được lòng hiếu kì, ngóng cổ nhìn vào một cái bóng lưng không quen
"Nguyệt! cám ơn!" Người kia ngẩng đầu, dưới ánh trăng sáng rực, hắn cư nhiên lại đang cười, nụ cười có chút kì quái của một đứa trẻ con làm nũng, là Kim Ánh Minh, "đầu gỗ" ngồi cùng bàn!! Hắn tựa vào thân cây, cầm lấy tay nàng
Nguyệt? Nàng chính là Nguyệt?
"Nguyệt nói có chút không thoải mái nên về trước, đem Kim Ánh Minh gởi ở đây"
"Tôi biết chỉ có Nguyệt mới trị được hắn."
...................
Bíp......bíp.............. Kim Ánh Minh lấy ra di động của mình
"A lô...............Nguyệt? Được........ Ừ............. tôi tới đây"
.....................
"Thật đáng tiếc, không có Hà Ảnh Nguyệt"
"A?"
"Chính là hội trýởng Hà ẢNh Nguyệt" Việt Mỹ nắm lấy tay tôi "Cô ấy là biểu tượng phẩm chất của Hayakawa, chẳng những là ngýời trong tứ đại gia tộc, nghe nói cô ta còn là một cô gái thiên tài, 16 tuổi đã đýợc trao giải thýởng danh giá nhất của sở thiên văn quốc gia. Hõn nữa, nghe nói ở cùng cô ấy nhýng cảm thấy đýợc gió xuân, trýờng học có rất nhiều nam sinh thầm mến cô ta..................."
Thì ra nàng chính là Nguyệt! Hà Ảnh Nguyệt!
Là cô gái thiên tài kia! Là cô gái nắm tay Kim Ánh Minh tôi nhìn thấy ở công viên!
Dưới ánh trăng Kim Ánh Minh lười biếng đem đầu tựa vào vai Hà Ảnh Nguyệt, vẻ lạnh lùng của hắn đều đã bị Hà Ảnh Nguyệt hòa tan, chỉ còn lại sự dịu dàng, ngây thơ
Bức họa đẹp quá, làm cho bất cứ ai cũng không dám làm vỡ mỹ cảnh tốt đẹp này, càng khiến cho tôi cảm thấy mình thật thấp kém.... Không biết đã qua bao lâu, tôi đắm chìm trong suy nghĩ của mình, xung quanh trở nên thật im lặng
"Chân không đau chứ?" Hà Ảnh Nguyệt đã đi mất, chỉ còn Kim Ánh Minh. Hắn đang nói chuyện với ai?
"Thật ngốc...............sẽ không nhìn thấy ánh trăng............" Hắn lầm bầm lầu bầu, như là đang hướng về ai nói chuyện. Khuôn mặt không biểu tình kia lại chuyển về hướng tôi đang đứng
"Tôi tôi.......... tôi tham gia.........hội, tôi không không phải.... cố ý cố ý.........tôi tìm.......... tìm Việt Mỹ............."
"Ừ............"
"A?" Hắn cư nhiên nhanh như vậy đã trả lời vấn đề của tôi, câu "ừ" hồi nãy có nghĩ là hắn không ngại sao? Tôi nhìn hắn.
"Có ánh trăng thì sẽ không có sao sao?"
Thật sự đây là Kim Ánh Minh sao? Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy hắn nói ra một câu dài như vậy! Cảm giác đêm nay hắn so với bình thường thật khác biệt, nhưng lời nói kia lại có chút kì quái
"Ừ.........ừ............" Tôi vẫn nhớ rõ lúc học tiểu học, thầy có nói qua
"Vì sao?" Hắn dùng biểu tình khó hiểu nhìn tôi
"Nguyên nguyên nhân.............. là vì ánh trăng............. ánh trăng quá...............quá.......... quá sáng........." Trong sách nói là như vậy a, hình như chính là như vậy, tôi chỉ nhớ.... được mỗi cái nguyên nhân thích hợp nhất này
"Ánh trăng quá sáng............. nên............. sao không thể nhìn thấy" Hắn có vẻ đã hiểu ý tôi
"Sao ........ không thể so với....... ánh trăng a"
"ừ"
Kim Ánh Minh nghe được câu trả lời của tôi, đột nhiên trầm mặc, tựa như tự hỏi cái gì. Biểu tình như vậy, so với lúc bình thường của hắn, tựa hồ khiến tôi cảm thấy càng xa xôi................
"Ma Thu Thu! Thu Thu!............."
Là Việt Mỹ! Tôi nhìn thấy Việt Mỹ sốt ruột chạy đến gần "Cô không sao chứ, sao lại ngồi một mình ở đây?"
"Không....... không.........." Kim Ánh Minh không biết từ khi nào đã đi mất. Tôi định nói cho nàng biết những chuyện vừa xảy ra, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào
"Tôi biết rồi, cô tìm tôi gấp gáp, nên lạc đường đúng không? Không sao, cô phải cẩn thận, cô xem, tay rất lạnh a"
"Ừ............"
Câu chuyện của Hà Ảnh Nguyệt và Kim Ánh Minh vừa rồi đối với tôi cũng chỉ như một giấc mộng kì quái........... bản thân mình cũng lẩn quẩn trong mộng không đi ra được...............
"Bíp.........bíp.... bíp........ bíp" Vừa đi vào phòng, Mông Thái Nhất đã đoạt mệnh liên tục gọi tôi đi ra
"Ma Thu Thu................ cô có phải là đầu heo hay không lại không có phát hiện gì!" Mông Thái Nhất từ đầu day bên kia thổi râu trừng mắt, nếu tôi ở trước mặt hắn lúc này, chỉ sợ đã bị hắn hung hăn tẩn một trận
"Ừ..............." Tôi một chút tinh thần cũng không có, xoay quanh trong đầu là câu hỏi của Kim Ánh Minh
"Ê! Cô lên tinh thần một chút cho tôi! Tôi vẫn chưa nói muốn đánh cô" Mông Thái Nhất từ đầu dây bên kia bất mãn thét
"Mông.........Thái Nhất............."
"Cái gì, sẻ con"
"Không......không có gì"
"Cô! Nói cũng chỉ nói một nửa, muốn chết a!!"
"............Tôi muốn hỏi một chút........ anh anh........... có cho rằng, trăng sáng cùng sao trời không thể đồng thời xuất hiện.......... xuất hiện không?"
"Cái gì mà trăng sáng? Cái gì sao?? Đầu heo của cô bị nước tưới vào à!! Tôi chỉ biết cái hội thiên văn kia là nơi quái quỷ!........... cô câm miệng nhìn xuống dưới cho tôi đi!!"
"Ha......hả?" Tôi nghỉ đến chính mình đã nghe lầm, nhanh tay vén rèm cửa sổ ra, nhìn xuống dưới, cái kẻ đang nhe răng trợn mắt phía dưới không phải là Mông Thái Nhất thì còn ai vào đây?
"Cho cô thời gian 3 phút, cô không xuống đây tôi sẽ hô to!"
"Đợi..... đợi chút............." Tôi bị lời nói của Mông Thái Nhất làm cho sợ hãi đến mức muốn mất nửa cái mạng, hiện tại nếu hắn bị phát hiện, tôi nhất định phải chết "Sao........... thế nào............."
"Cô mau nhảy xuống cho tôi! 1, 2, 3! Cô không nhảy, tôi la lên đây!"
"Được............. được...............chờ chút" Tôi hít sâu một hơi, du sao cũng chỉ còn đường chết, lòng run run, hai mắt nhắm lại, tôi nhảy xuống từ ban công lầu hai
← Ch. 23 | Ch. 25 → |