← Ch.05 | Ch.07 → |
Lời giống thế này, hai năm trước Giang Kỳ đã từng nói rồi.
Có lẽ là trong hai mươi sáu năm cuộc đời của Giang Kỳ, lần đầu tiên anh có được dũng khí lớn đến vậy, mà dũng khí đó đến từ, anh được ở lại bệnh viện nhân dân thành phố Bắc Thành, trở thành bác sĩ chính thức của bệnh viện nhân dân thành phố Bắc Thành.
Hay nói cách khác, anh có công việc ổn định, có thu nhập ổn định, như vậy, anh cuối cùng cũng có thể cho người mình thích một tương lai ổn định.
Nhưng trên thực tế, nếu như Giang Kỳ muốn, là cậu con trai út của nhà họ Giang, có rất nhiều thứ anh có thể lấy được dễ như trở bàn tay, cho Kiều Lộc một tương lai đầy hoa tươi nở rộ mà không thành vấn đề gì.
Nhưng Giang Kỳ không nghĩ vậy, anh vẫn luôn là Giang Kỳ, chứ không phải là cậu con trai út mất tích mười bảy năm mới được người nhà họ Giang tìm về như người ngoài nói.
Là tương lai mà Giang Kỳ muốn cho Kiều Lộc, chứ không phải là cậu con trai út nhà họ Giang.
Vì thế, ngày anh được chuyển sang chính thức, là một ngày vô cùng ý nghĩa.
Kiều Lộc có biết không?
Cô biết chứ, cô còn biết hơn cả bất kỳ ai, Giang Kỳ đã nỗ lực thế nào mà đánh liều cho tương lai của bọn họ.
Nhưng mà khi đó, những người Kiều Lộc luôn có những người nói rằng ——
"Giang Kỳ quá keo kiệt rồi, hôm nay là sinh nhật cậu, vậy mà anh ta lại chỉ tặng cậu một con búp bê nhỏ? Mấy ngày trước chẳng phải cậu nói muốn mua túi mới của Hermes sao? Cái này mà anh ta cũng không mua cho cậu à? Nhưng anh ta là người nhà họ Giang đó."
"Kiều Lộc, cậu có được không vậy, kiêu lên cho tớ! Cậu biết những người trong giới thượng lưu của chúng ta đã nói cậu như thế nào không? Nói cậu là công chúa nhỏ hào môn, nói cậu kiêu ngạo khó đối phó, bao nhiêu tên phú nhị đại đẹp trai kẻ trước thất bại kẻ sau tiến lên cũng không đối phó được cậu, kết quả thì sao, cậu xem cậu bây giờ đi... Cậu biết bây giờ người ta nói cậu thế nào không? Nói cậu yêu đương mù quáng."
"Kiều Lộc, cậu đừng vì cậu con trai út không được nhà họ Giang coi trọng, để bản thân mình nhập vào đó."
Đương nhiên, cũng có người nói ——
"Các cậu thì biết gì chứ, Kiều đại tiểu thư chẳng qua là có hứng thú thôi, lần đầu tiên gặp phải kiểu người lạnh lùng, đẹp trai như vậy đến theo đuổi mình, nên phấn khích thôi, đợi đến khi hết hứng thú rồi, các cậu thật sự cho rằng Kiều đại tiểu thư sẽ kết hôn với Giang Kỳ sao? Cho dù cậu ấy sẵn lòng, ba cô ấy có sẵn lòng không? Lại nói, loại thân phận này của chúng ta, chuyện kết hôn hoàn toàn phụ thuộc vào người khác."
Giang Kỳ có biết bọn họ nói thế nào không? Biết chứ, chỉ là anh chưa bao giờ thèm giải thích, anh không cần phải giải thích cho người khác nghe, chỉ cần Kiều Lộc hiểu là được rồi.
Nhưng mà Kiều đại tiểu thư không vui! Giang Kỳ vì để tặng cô con búp bê ấy, công việc thực tập lại bận rộn như vậy, anh phải thức đêm học làm cho cô. Chiếc bánh sinh nhật ngày hôm đó cũng là Giang Kỳ đã dùng hết nửa tháng tiền sinh hoạt để mua cho cô, lúc thực tập Giang Kỳ, anh phải thuê nhà để đi thực tập, cũng tốn thêm sinh hoạt phí cho kỳ thực tập, số tiền này đều là số tiền anh tự kiếm được trong lúc học đại học, không nhiều, nhưng anh lại sẵn lòng lấy tất cả ra để tiêu cho cô.
Anh đặt cô vào đáy lòng mình, cô cũng thế.
Sao mà cô có thể cho phép bọn họ nói người trong đáy lòng mình như vậy được?
Vì vậy, Kiều đại tiểu thư đã trả lời từng cái một ——
"Cậu thì biết cái gì chứ? Búp bê thì sao chứ? Đây là Giang Kỳ tự tay làm cho tôi, cậu có không? Bạn trai cậu sẽ thức đêm tự tay là cho cậu búp bê mà cậu thích không? Bạn trai cậu có học đan khăn quàng cho cậu không? Con búp bê đó rất quan trọng với tôi, cả thế giới này chỉ có một con, ó đắt hơn nhiều so với túi Hermès, còn không bị đụng hàng."
"Cái gì mà bảo tôi kiêu căng khó đối phó? Sao tôi lại khó đối phó? Chính bọn họ không theo được còn ụp nồi lên người tôi? Còn nữa, sao tôi lại yêu đương mù quáng? Tôi đây cùng lắm chỉ mù quáng Giang Kỳ, hơ, các người không hiểu đâu!"
"Cậu cũng chẳng phải là người nhà họ Giang, làm sao cậu biết được nhà họ Giang không xem trọng anh ấy?"
Đến cuối cùng, Kiều Lộc từ trước đến nay không nói mấy lời thô tục, cô trực tiếp chửi thề, nhưng cuối cùng cũng chỉ mắng một cậu, "Cậu có bị bệnh không! Tôi yêu đương với ai, kết hôn với ai liên quan cái rắm gì đến nhà cậu! Cậu là ai chứ!"
Giang Kỳ không có ở đó, nhưng Giang Kỳ nghe được từ rất nhiều phía nói rằng Kiều Lộc simp anh, một Kiều Lộc âm dương quái khí đối với anh chỉ là "bạn tốt" chơi đùa một chút rồi chia tay mà thôi, sau đó hai người sống chết cũng không liên lạc với nhau, nghe nói lúc đó Kiều Lộc chửi cho bọn họ mất mặt trong buổi tụ họp, cảnh tượng kia, tàn khốc đến nỗi ngày hôm đó anh nhìn thấy Kiều Lộc thì không nhịn được mà bật cười.
Không cười những cái khác, anh chỉ cảm thấy vui, vui vì người anh yêu đã che chở cho anh.
Nhưng mà Giang Kỳ cũng không đồng ý lắm khi Kiều Lộc nói mình mù quáng Giang Kỳ, anh nghĩ, so với sự mù quáng Giang Kỳ của Kiều Lộc, anh lại càng mù quáng Kiều Lộc hơn, bởi vì bất kể là bây giờ hay là tương lai của anh, thậm chí là quá khứ chưa từng liên quan gì đến Kiều Lộc, tất cả đều là Kiều Lộc.
(*) Simp là một từ lóng trên Internet để diễn tả một người thể hiện sự si mê hoặc quan tâm quá mức đối với người khác, đôi khi đi xa đến mức muốn theo đuổi một mối quan hệ thân mật.
Vì thế, ngày mà anh chuyển sang chính thức, Giang Kỳ đã lấy chiếc vòng tay mà ba mẹ nuôi để lại cho anh, đi cầu hôn Kiều Lộc.
Yêu nhau bảy năm, bắt đầu từ năm mười chín tuổi, cuộc đời anh có thêm một người nữa, từ đó mọi chuyện xảy ra một cách mất kiểm soát.
Anh chắc chắn rằng trong tương lai của anh sẽ có cô, anh tin rằng Kiều Lộc cũng nghĩ như vậy.
Vì thế, cho đến bây giờ Giang Kỳ chưa từng nghĩ đến, khi anh nói, "Kiều Lộc, kết hôn với anh đi."
Thứ đổi lại không phải là một câu "Được", cũng không phải "Em nguyện ý", mà là "Thật xin lỗi", cùng với bóng lưng rời đi của Kiều Lộc.
Từ đó về sau, cô thật sự rời khỏi anh.
Hình ảnh trở về hiện tại, Kiều Lộc, người hai năm trước luôn lấy quần áo của Giang Kỳ làm thành của mình, hôm nay cô mặc một chiếc áo len trắng cùng chiếc váy kẻ sọc màu đỏ sẫm, cách ăn mặc vô cùng "lý trí"; Giang Kỳ, người từng thích mặc sơ mi trắng, luôn không thể che giấu được tình yêu và vui vẻ trước mặt người mình thích, hôm nay mặc âu phục đi giày da, biến thành dáng vẻ chững chạc.
Lời thoại giống nhau, cảnh tượng không khác mấy, hình ảnh chuyển từ Kiều Lộc hai năm trước mặc quần áo của Giang Kỳ, buộc tóc đuôi ngựa, thành người trước mặt.
Giang Kỳ cũng vậy.
Chỉ là, người cầu hôn cũng thay đổi.
Khi ấy là Giang Kỳ, bây giờ là Kiều Lộc.
Khi đó Giang Kỳ tràn đầy mong đợi với tương lai của bọn họ, là con sóng tình yêu không che giấu được chút nào trong ánh mắt anh.
Khi đó Kiều Lộc cũng bị sốc và choáng váng, cô sợ hãi mà bỏ chạy.
Hôm nay, tình thế giữa hai người bọn họ đã đảo lộn, dường như có gì đó thay đổi, nhưng dường như cũng chẳng có gì thay đổi.
Kiều Lộc đặt ly nước xuống trước mặt Giang Kỳ, cô ngồi xuống chỗ của mình, chờ Giang Kỳ xét xử.
Hai năm trước, một câu xin lỗi của cô, vô hình trung đã phát quyết tử hình cho Giang Kỳ.
Bây giờ, cô lại mặt dày nói ra câu đó, có sợ không? Nhất định sẽ sợ, sợ bị Giang Kỳ từ chối, sợ Giang Kỳ thấy cô thật buồn cười, sợ Giang Kỳ nói 'Kiều Lộc nem vẫn luôn tùy tiện như vậy sao? Ngay cả tình yêu của em cũng thế?'...
Nhưng mà, cảnh tượng trong tưởng tượng của cô lại không hề xuất hiện.
Kiều Lộc không biết tại sao, bỗng nhiên cô thấy không sợ hãi, cũng không căng thẳng như vậy nữa.
Cô mỉm cười, lặp lại một lần nữa, "Tôi nói, bác sĩ Giang, anh có muốn kết hôn với tôi không?"
Người đàn ông ngồi đối diện rất đẹp trai, bắt đầu từ khi học đại học, ngoại hình của Giang Kỳ là thứ mà ai ai ở đại học Q cũng đều biết, chẳng qua là vẻ đẹp trai của anh không giống với vẻ đẹp trai của những tên phú nhị đại bên cạnh Kiều Lộc, hoặc là do bộ lọc học bá cường đại lên, trên người Giang Kỳ mang loại khí chất chỉ thuộc về học giá, nếu bạn nhìn thấy anh ấy chắc chắn sẽ cảm thấy, a, người này chắc chắn học rất giỏi, tiếp theo mới nhìn đến ngoại hình của anh ấy.
Giang Kỳ có một đôi mắt đào hoa đa tình, nhưng anh lại mang tính cách lạnh lùng, sau khi theo đuổi được người đến tay rồi, Kiều Lộc mới phát hiện, Giang Kỳ rất ngây thơ.
Ngược lại thì Kiều Lộc, có một khuôn mặt ngây thơ, nhưng cô lại là một tiểu yêu tinh nghịch ngợm.
Giang Kỳ của hiện tại, điềm tĩnh hơn so với thời còn học đại học, trên người cũng mang thêm sức hút của một người đàn ông trưởng thành, vẫn lạnh lùng, từ lúc gặp Kiều Lộc đến giờ anh cũng không cười được mấy lần.
Hôm nay hẳn là anh đã cố ý chải chuốt, tóc chải ra phía sau, để lộ đôi mắt thanh tú, anh mặc một bộ suit ba mảnh màu đen, bên ngoài mặc thêm một chiếc áo măng tô len màu đen, người khác mặc vào sẽ nhìn giống như đi bán bảo hiểm, mặc trên người anh tùy tiện nhìn một góc nào đó cũng giống như những ông trùm trong giới kinh doanh lên bìa tạp chí tài chính.
Người như vậy, biểu cảm thế nào cũng rất đẹp, cũng giống như lúc này sau khi anh nghe thấy Kiều Lộc lặp lại một lần nữa, chân mày nhíu chặt lại, đôi mắt đào hoa màu hổ phách nheo lại, anh lạnh lùng đánh giá cô, trầm giọng nói: "Chưa tỉnh rượu?"
Sự chú ý của Kiều Lộc đều tập trung trên người Giang Kỳ, vì thế lúc anh nói như vậy, cô cũng chỉ theo bản năng mà ngửi lại người mình, đôi mắt hạnh hơi trợn tròn, cô nghi hoặc nói, "Hả? Sao anh biết ngày hôm qua em uống rượu? Còn có thể ngửi được sao?"
Giang Kỳ tức đến nỗi bật cười, "Em nói xem?"
Kiều Lộc chỉ ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt trên người mình, nghe vậy, cô chậc một tiếng, nhỏ giọng nói: "Mũi anh là mũi cho sao."
Giang Kỳ à một tiếng, "Tai tôi cũng dùng rất tốt."
Kiều Lộc: "..."
Kiều Lộc còn muốn oán hận gì nữa, bỗng nhiên cô nghĩ đến vừa rồi mình chẳng phải nói đến chuyện kết hôn sao? Sao đột nhiên lại nói đến ngũ quan rồi?
"Anh đừng có đánh trống lảng!" Kiều Lộc tức giận trợn mắt nhìn Giang Kỳ.
Giang Kỳ khoanh hai tay lên bàn, anh hơi nghiêng đầu, ý là anh không có ngắt lời, anh chẳng qua chỉ là nói thật, cuối cùng, anh cũng không cần Kiều Lộc lặp lại, vẻ mặt lạnh lùng trở lại.
"Lý do." Anh nói.
Kiều Lộc: "Hả?"
Giang Kỳ: "Cho tôi một lý do."
Vẻ mặt Kiều Lộc nhất thời ngây ra, "Cần thiết sao?"
Giang Kỳ nói: "Cần thiết."
Giang Kỳ quá nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi Kiều Lộc vô thức không dám nhìn vào ánh mắt của Kiều Lộc nữa.
Cô biết bây giờ mình muốn nói gì, chẳng qua là trước khi những lời đó được nói ra, cơ thể cô kích hoạt cơ chế phòng vệ theo bản năng.
Cô cười rất thản nhiên, "Còn có thể là vì sao nữa, tôi rất hài lòng với đối tượng xem mắt hôm nay không được à? Anh không hài lòng tôi sao? Nếu như không hài lòng, thì anh nên nói thẳng, tôi sẽ không —— "
Hai chữ "tức giận" còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị người đàn ông ngồi đối diện ngăn lại.
"Kiều Lộc!"
Hô hấp của Giang Kỳ hơi khó khăn, lồng ngực lên xuống phập phồng, trái tim vốn đang nóng bỏng lại bị dội một chậu nước lạnh
Anh buông ly nước sắp bị anh bóp nát ra, anh hít thở vài hơi mới bình tĩnh lại, khuôn mặt lạnh lùng đến đáng sợ.
Anh đèn nén lửa giận trong lòng, anh nhìn chằm chằm người phụ nữ ngồi đối diện, lạnh lùng nói: "Chờ em tỉnh rượu rồi lại đến nói với tôi."
Ngay sau đó, anh đứng dậy, cầm chiếc áo măng tô len màu đen vào trong tay, để lại một câu 'Lát nữa có cuộc phẫu thuật, đi trước nhé', rồi rời đi.
Tiếng chuông gió trong quán cà phê kêu "Leng keng leng keng " mấy tiếng, đó là thanh âm Giang Kỳ rời đi.
Kiều Lộc dõi mắt nhìn Giang Kỳ ra khỏi quán cà phê, nhìn anh lên xe, cho đến khi chiếc xe màu trắng biến mất trên đường, cô mới thẫn thờ nhìn ly cà phê trước mặt mình.
Là ly mà Giang Kỳ gọi cho cô, cô còn chưa uống, nhưng ly mà Giang Kỳ lấy của cô lại trống rỗng.
Một người không thích đồ ngọt, lại uống hết một ly Hazelnut Latte.
Vẫn giống người thiếu niên năm ấy, mà Kiều Lộc cũng vậy, vẫn giống như năm đó, không dám cho anh một lời cam kết lâu dài.
Giống như Giang Kỳ của năm hai mươi sáu tuổi lấy hết dũng khí đời mình ra cầu hôn Kiều Lộc, Kiều Lộc của năm hai mươi tám tuổi, cũng lấy hết dũng khí để nói với Giang Kỳ câu đó.
Nhưng mà, dù là vậy Kiều Lộc vẫn cảm thấy rằng, mình giống như một cô gái hư đùa giỡn tình cảm của người khác, giống như một kẻ hoàn toàn xấu xa.
Có thể sau này cô cũng dần dần trở thành người như Kiều Trung Sơn vậy?
Gen của Kiều Trung Sơn, khiến cô chán ghét, giống vậy, cũng khiến cô sợ...
Kiều Lộc ngồi ở trong quán cà phê khoảng chừng một tiếng, cho đến khi uống xong ly Hazelnut Latte, cô mới ra khỏi tiệm.
Tiết trời bên ngoài đã thay đổi, tháng mười ở phương bắc, cứ thất thường như vậy đấy, lúc đến thì trời quang muôn dặm, lúc đi thì mây đen kín lối.
Lúc Kiều Lộc về đến nhà, Diệp Tử đã họp xong quay lại rồi.
Chương trình thực tế của Diệp Tử đã định rồi, công ty có kịch bản về tình yêu, cô định thử một chút.
Diệp Tử là một người nói chuyện không ngừng, cô nói một lúc lâu, mới phát hiện cô công chúa nhỏ bình thường hay cổ vũ cô hôm nay không đáp lời nào, Diệp Tử ngẩn người, chọc chọc vào cánh tay Kiều Lộc, "Sao vậy? Hôm nay gặp phải một người không bình thường sao?"
Kiều Lộc đang nhìn chằm chằm vào chương trình thực tế của Diệp Tử, sau khi nghe thấy tiếng, cô ừ ừ à à mấy tiếng, cô nói: "Là Giang Kỳ."
Diệp Tử mất khoảng chừng một phút, mới tiêu hóa được ba chữ này.
Một phút sau, Diệp Tử vỗ bàn, dùng hai chữ biểu đạt tâm trạng không gì có thể so sánh được vào lúc này của mình!
"Đm!!"
Dưới sự "tra tấn" của Diệp Tử, Kiều Lộc đã "khai nhận" mọi chuyện.
Diệp Tử nghe xong, cô có ba chuyện muốn nói.
"Một, tớ cảm thấy Giang Kỳ vẫn còn thích ngươi."
"Hai, lúc đó anh ta bảo cậu đưa ra một lý do, đơn giản chính là anh ta muốn nghe cậu nói cậu vẫn còn thích anh ta."
"Ba, " Diệp Tử ôm lấy Kiều Lộc, xoa xoa đầu cô an ủi, nhẹ giọng nói: "Vất vả rồi, công chúa nhỏ nhà ta."
Người khác không hiểu, sao cô không hiểu được chứ? Hôm nay có lẽ Kiều Lộc đã dùng hết dũng khí của mình rồi.
Tại sao bao nhiêu mối tình đơn phương đều kết thúc êm đẹp như vậy, bởi vì có những lời muốn nói ra, thật sự cần phải có một niềm tin vững chắc để chống đỡ lấy.
Huống chi, ban đầu Kiều Lộc đã từ chối lời cầu hôn của Giang Kỳ, bây giờ cô lại chủ động nói ra chuyện này, đối với bản thân cô cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì, hơn nữa Kiều Lộc đối với những chuyện như hôn nhân tình cảm, cô quá thiếu cảm giác an toàn, cô đã mất mát rất nhiều.
Cô thích Giang Kỳ, cũng sợ cho tương lai của mình và Giang Kỳ, hai chuyện này luôn tồn tại mâu thuẫn nhất định.
Lần này, Kiều Lộc ở lại nơi mà cô đã dừng lại suốt bao năm, và rất có thể cô sẽ dừng lại tại nơi này cả đời, cuối cùng đã đưa ra lựa chọn.
Cô chọn Giang Kỳ, dù là chuyện tương lai không biết trước được khiến cô sợ hãi, cô vẫn sẽ như trước chạy về phía Giang Kỳ.
Vì thế ——
"Vất vả rồi kiều kiều, hôm nay thật ra cậu rất dũng cảm."
Cậu đã đủ dũng cảm rồi, vì thế không cần phải tự trách mình.
"Phần còn lại, cứ giao cho Giang Kỳ đi, cậu phải tin tưởng anh ta." Diệp Tử suy nghĩ xem phải an ủi Kiều Lộc như thế nào, lúc này, lúc này chương trình vừa vặn phát đến đoạn hai nam nữ khách mời đã có mặt rồi nắm tay nhau nói về cuộc hôn nhân sau này của hai người bọn họ, chương trình này Diệp Tử từng xem rồ, bây giờ lại tương tự với tình huống hiện tại của Kiều Lộc, nhưng ở một khía cạnh nào đó, Giang Kỳ không giống với vị khách mời nam này.
Trong chương trình, vị khách mời nữ đã chủ động đề cập đến chuyện kết hôn và tương lai sau này, trong tưởng tượng của vị khách mời nữ này, có sự tồn tại của khách mời nam, nhưng mà khách mời nam là muốn chuyển đề tài, nhưng mà anh ta chuyển chủ đề rất khéo léo, vừa chuyển được chủ đề, vừa để người xem trước màn hình gặm đường của cp này.
"Cậu nhìn bọn họ đi, ngọt ngào biết bao." Nói xong, Diệp Tử hừ lạnh một tiếng, cô khịt mũi coi thường, "Nhưng mà nếu như cậu phân tích kỹ, cũng nhìn ra được khách mời nam này đều nói sang chuyện khác, anh ta hoàn toàn không nghĩ đến chuyện tương lai với cô gái này."
"Nhưng mà Giang Kỳ không giống vậy, sau khi ngỏ lời cầu hôn cậu, những hành động kia của anh ta, cũng chẳng phải muốn nói sang chuyện khác, chẳng qua là anh ta chưa xác định được, cậu có thật sự muốn kết hôn với anh ta không thôi."
"Anh ta không tránh câu hỏi của cậu, đây mới là mấu chốt."
Không né tránh, cũng không từ chối, như vậy chẳng khác nào, anh ta thật ra đang mong đợi.
Mấy chữ cuối cùng này Diệp Tử không nói ra, cô nghĩ, chắc Kiều Lộc sẽ hiểu.
Chương trình này Diệp Tử không xem nửa, cô tìm cái khác.
Kiều Lộc hơi mệt, cô nói muốn về ngủ một lát, Diệp Tử thấy trạng thái của cô đã khá hơn nên bảo cô đi nghỉ ngơi, đợi nấu cơm xong sẽ gọi cô.
Sau khi Kiều Lộc quay trở lại phòng ngủ, cô lấy điện thoại ra, suy nghĩ một chút, mở WeChat ra tìm số điện thoại của Giang Kỳ.
Thứ hiện ra một ảnh đại diện hình chú mèo, còn có cái tên WeChat "742".
Nhìn thấy tên WeChat này, ánh mắt Kiều Lộc hơi dừng lại, trong đầu cô hiện lên cái gì đó.
Ngay sau đó, WeChat hiển thị một lời mời kết bạn.
Kiều Lộc còn tưởng mình hoa mắt, cô mở ra xem, quả nhiên là ảnh đại diện hình đầu mèo màu cam vừa rồi, tên WeChat là "742".
Giang Kỳ kết bạn với cô....
Lúc này, Kiều Lộc nghĩ đến câu mà Diệp Tử vừa nói.
- "Anh ta không tránh câu hỏi của cậu, đây mới là mấu chốt."
Anh không chỉ không tránh, mà còn chủ động kết bạn với cô.
Kiều Lộc không hề do dự, cô nhấn chấp nhận.
Chẳng qua là sau khi chấp nhận, bên kia không có tin tức gì.
Vốn dĩ Kiều Lộc muốn gửi gì đó, nhưng cô lại không biết mình muốn gửi gì, vì vậy cô chờ Giang Kỳ hỏi cô, kết quả là cô cứ nhìn điện thoại như vậy, cô ngủ thiếp đi, đợi đến lúc Diệp Tử đến gọi cô ra ăn cơm, cô nhìn màn hình điện thoại, màn hình điện thoại vẫn dừng lại ở giao diện trò chuyện với Giang Kỳ.
Giao diện trò chuyện vẫn dừng lại ở câu nói: Tôi đã chấp nhận lời mời kết bạn của bạn, chúng ta bây giờ có thể trò chuyện.
Chẳng qua là, lần này, "742" phía trên cùng, đổi thành "Đối phương đang nhập tin nhắn..."
Ngay lập tức, Kiều Lộc nhảy từ trên giường xuống, cô nhìn chằm chằm vào giao diện trò chuyện, ngay cả hô hấp cũng không tự chủ được mà nín thở.
Một phút trôi qua, đối phương đang nhập tin nhắn...
Hai phút trôi qua, đối phương đang nhập tin nhắn...
Ba phút trôi qua...
Kiều Lộc: "..."
Người này đang viết luận văn mắng cô là gái hư hả????
Cho đến năm phút sau, WeChat cũng hiện tin nhắn!
742: 【Tỉnh rượu chưa?】
Một đàn cò bay về phương tây:【?】
742: 【Uống nhiều nước, bớt uống rượu lại. 】
Một đàn cò bay về phương tây:【??】
742: 【[Link] Mười mối nguy hại của việc uống rượu lâu dài!!! Mấy cái này nhất định phải nhớ!!! Hãy gửi cho những người xung quanh bạn... 】
Một đàn cò bay về phương tây:【?????】
Tác giả có lời muốn nói:
Trong lòng Giang Kỳ: Những gì buổi trưa mình nói hơi quá đáng, gửi tin nhắn giải thích một chút.
Sau khi Giang Kỳ mở WeChat: 【[Link] Mười mối nguy hại của việc uống rượu lâu dài!!! Mấy cái này nhất định phải nhớ!!! Hãy gửi cho những người xung quanh bạn... 】
Kiều Kiều:..........
← Ch. 05 | Ch. 07 → |