← Ch.31 | Ch.33 → |
Hôm nay Tần Vũ Phi qua đêm ở nhà Cố Anh Kiệt.
Cô đã trải qua một ngày vô cùng vui vẻ.
Buổi chiều, cô ngồi xem tivi ở sô pha, Cố Anh Kiệt ôm laptop đặt trên bàn trà vừa làm việc vừa xem tivi cùng cô. Sau đó anh ra ngoài mua bữa tối. Vốn dĩ cô hơi không vui khi anh ra ngoài, nói với anh kêu người ta đưa đến nhà là được, nhưng anh vẫn muốn đi. Khi về nhà ngoài việc cầm rất nhiều đồ ăn, anh còn mua một vài đồ dùng hàng ngày của phụ nữ, bao gồm bàn chải đánh răng, khăn mặt, nội y, đồ ngủ, thậm chí còn có một ít băng vệ sinh, ...
"Buổi tối ở lại đây được không? Anh có thể chăm sóc cho em." Cố Anh Kiệt nói.
Tần Vũ Phi cong khóe miệng cười, nói đến chăm sóc, nhà cô có cha mẹ, có quản gia, có người hầu, đương nhiên tốt hơn chỗ này của anh, hơn nữa, đồ ăn trong tủ lạnh nhiều không biết bao nhiêu lần so với tủ lạnh của một người đàn ông độc thân. Thế nhưng Tần Vũ Phi vô cùng vui vẻ nói: "Được."
Ăn cơm tối xong, Tần Vũ Phi lại ngồi trở về sô pha, Cố Anh Kiệt vẫn ngồi ở bàn trà làm việc, Tần Vũ Phi không có hứng thú gì với tivi, thỉnh thoảng len lén nhìn Cố Anh Kiệt vài lần. Thật ra bệnh cuồng làm việc cũng không đáng ghét như thế, xem Cố Anh Kiệt nhà cô đi, dáng vẻ lúc anh làm việc đẹp trai biết bao.
Đêm nay hai người lên giường ngủ sớm, chỉ là ngủ, không làm bất cứ chuyện gì khác. Cố Anh Kiệt ôm cô nói rất nhiều, kể những chuyện thú vị khi anh còn bé, kể về anh chị của anh, nói cháu trai cháu gái đáng yêu bao nhiêu, nói những chuyện anh đã làm với bạn bè. Tần Vũ Phi say sưa lắng nghe, rất phối hợp thỉnh thoảng xem vào mấy câu, sau đó nửa đùa nửa cảnh cáo anh: "Ngàn vạn lần đừng nói về người yêu cũ của anh với em, em là người rất ích kỷ đấy."
Cố Anh Kiệt cười ha ha, kéo cô vào lòng đùa một lúc.
Sau đó hai người liền ngủ.
Hôm sau, lúc Tần Vũ Phi thức giấc, Cố Anh Kiệt đã đi làm. Anh để lại giấy nhắn cho cô, trên tờ giấy đặt một cái chìa khóa. Anh nói đây là chìa khóa của cô, có thể mở cửa nhà anh, cô ra vào tùy ý, muốn chuyển đến ở cũng được. Anh còn nói bữa sáng đã làm xong rồi, cô hâm lại là được, còn nếu như không thích ăn, số điện thoại quán ăn anh dán trên tủ lạnh, cô có thể gọi họ mang đến.
Tần Vũ Phi cầm chìa khóa cười ngây ngô, là "Chìa khóa của cô", có thể "Mở cửa nhà anh", cô cảm thấy câu nói này thật tuyệt vời.
Cười xong, cô nhảy xuống giường, đầu óc thoải mái. Giấc ngủ ở đây vô cùng thoải mái, không hề khó chịu như cô nghĩ, lúc ở bên cạnh anh cười cười nói nói, cô cũng cảm thấy vui vẻ. Ban đầu bọn họ không thân thiết như vậy, tự nhiên mà thế thôi. Cho nên, cơ sở quan hệ của hai người có phải không tiến triển nhanh và dung tục như cô nghĩ?
Phải có lòng tin, cô nói với bản thân.
Tần Vũ Phi vui sướng rửa mặt đánh răng rồi tắm rửa. Lúc vứt băng vệ sinh vào thùng rác cô cũng không xấu hổ ngượng ngùng nữa, có cảm giác đây là thùng rác của cô, đây là phòng tắm của cô. Cô ăn trưa sớm, sau đó lại lăn trên sô pha, vừa lấy di động ra liền gửi tin nhắn cho anh: "Anh đang làm việc à?"
Một lúc sau, Cố Anh Kiệt trả lời: "Đang họp. Em dậy rồi sao? Ăn gì chưa? Bụng còn đau không?"
Tần Vũ Phi ôm di động cười ngốc nghếch, nhiều câu hỏi quá, thế nhưng lại làm cô rất vui vẻ. Cô gửi trả anh một tin nhắn: "Em rất khỏe. Hôm nay em vẫn muốn ở lại đây."
Cố Anh Kiệt cúi đầu nhìn điện thoại cười, nhanh chóng trả lời: "Được. Anh sẽ tan tầm sớm một chút."
Cô cũng gửi một tin: "Được."
Sau đó một người ở nhà, người còn lại ở công ty, ngốc nghếch nhìn di động cười.
Họp xong, Cố Anh Huy hỏi em trai: "Em gần đây đang yêu à?"
Cố Anh Kiệt sờ sờ mặt: "Rõ ràng như vậy sao?"
"Ừ." Cố Anh Huy cười nói: "Thiếu điều khắc trên mặt mấy chữ "Người đàn ông ngốc nghếch đang yêu" thôi."
Cố Anh Kiệt nở nụ cười của một người đàn ông ngốc nghếch, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Cố Anh Huy lại hỏi: "Lần này là ai vậy?"
"Hì hì." Cố Anh Kiệt lại cười ngây ngô, "Chờ đến lúc ổn định, em sẽ đưa cô ấy đến gặp mọi người."
Cố Anh Huy nhíu mày, lần này không hề giống với những lần trước. Trước đây hỏi đến chuyện yêu đương, Cố Anh Kiệt sẽ tự nhiên nói đó là cô gái nào, nhưng chưa bao giờ nói muốn dẫn về nhà giới thiệu, còn lần này thì ngược lại, không nói là ai, nhưng nói sau này ổn định sẽ dẫn về nhà. Cố Anh Huy nhìn em trai chăm chú, lần này thật sự rất khác.
Cố Anh Kiệt quay về phòng làm việc, lại đưa tay lên sờ mặt mình, rõ ràng thế sao? Có điều hôm qua vừa nhắc tới chuyện kết hôn, hôm nay anh trai lại hỏi một cách trùng hợp như vậy làm cho Cố Anh Kiệt bắt đầu chú trọng vấn đề này. Tần Vũ Phi nói muốn có một kết quả tốt, sao anh lại không? Nếu cô và anh thật sự đi tới bước đó, vậy anh lại có thêm một vị cha vợ cần phải đối phó.
Anh biết Tần Văn Dịch, ông là một người rất cởi mở, nhưng anh cũng từng nghe nói, Tần Văn Dịch chọn con rể rất nghiêm khắc. Sự nghiêm khắc này không phải yêu cầu về gia cảnh đối phương, mà là nhất định phải có năng lực, phải giỏi giang. Mọi người đều bàn tán rằng, do Tần Vũ Phi không có năng khiếu kinh doanh, nên rất có thể ông sẽ giao lại gia nghiệp cho con rể.
Vì thế nên có một đoạn thời gian, không ít người trẻ tuổi chưa lập gia đình trong ngành đều rất có hứng thú với Tần Vũ Phi, nóng lòng muốn thử theo đuổi cô. Nhưng sau đó bọn họ không thể nào chịu đựng khí thế mạnh mẽ của cô, hơn nữa còn phát hiện, muốn thu được lợi ích từ lão già Tần Văn Dịch khôn khéo này không hề dễ như vậy, cho nên không bao lâu sau, "phong trào" này cũng đi vào quá khứ. Nhưng tiếng tăm ương ngạnh kiêu căng của Tần Vũ Phi lại từ đó lan truyền ra ngoài, Cố Anh Kiệt cũng nghe được những lời đồn đại vào khoảng thời gian đó nên có ấn tượng rất sâu đối với cô.
Cho đến khi anh thật sự biết Tần Vũ Phi vào bữa tiệc sinh nhật của cô.
Cố Anh Kiệt không hề muốn tiếp quản tập đoàn Vĩnh Khải của Tần gia, chỉ làm việc ở Hoa Đức cũng đã bận rộn rồi, nhưng anh rất có hứng thú đối với việc giành được sự tán thưởng của Tần Văn Dịch. Có lẽ rất có khả năng, anh và Tần Vũ Phi thực sự có thể đi đến bước cuối cùng.
Cố Anh Kiệt bỗng dưng rất nhớ Tần Vũ Phi, anh gọi cho cô nói đã họp xong rồi: "Em đang làm gì thế?"
"Đang kiểm tra nhà của anh." Tần Vũ Phi lười biếng nằm trên sô pha ôm gối dựa của Cố Anh Kiệt nói.
"Kiểm tra cái gì?"
"Kiểm tra xem có đồ của phụ nữ khác để lại hay không, nếu có em sẽ ném hết ra ngoài."
Cố Anh Kiệt nở nụ cười: "Vậy em tìm thấy chưa?"
Tần Vũ Phi không nói lời nào, thật sự cô đã từng có suy nghĩ đó trong đầu, nhưng cô không có can đảm để làm. Một mặt nếu lục tung nhà anh lên, anh có lẽ sẽ rất tức giận. Mặt khác, nếu cô vượt quá giới hạn sẽ làm thay đổi mọi thứ, không thể trở lại như ban đầu. Cô nghĩ cô nên kiềm chế một chút mới tốt.
"Anh không ngăn cản em à?" Cô hỏi.
"Ngăn cản em thì có tác dụng sao?" Anh hỏi lại.
"Dù gì cũng nên tỏ thái độ gì đó một chút chứ."
"Được rồi, thái độ của anh là trong nhà anh không có bất cứ đồ vật nào của bạn gái cũ, chia tay rồi là chia tay rồi, sẽ không giữ lại vật kỷ niệm mà vương vấn không dứt đâu, cho nên em cũng không cần tốn sức lục lại, tìm không được em sẽ càng buồn bực hơn."
"Cũng đúng nha, nếu tìm không được em sẽ nghĩ chắc chắn anh đã giấu đi đâu rồi, làm sao sẽ có thứ quý giá như vậy mà phải giấu chứ?"
Cố Anh Kiệt cười to: "Cho nên cứ để dành tinh thần và thể lực của em để nghĩ xem chốc nữa ăn gì đi. Đừng làm tổ ở trong nhà, nếu bụng không đau nữa thì dọn dẹp rác ở nhà một chút rồi xuống lầu vứt, nhân tiện đi dạo luôn, đi đi lại lại nhiều cơ thể mới tốt."
"A, không biết thế nào nữa, dám sai người ta vứt rác cho anh. Em cũng không phải bà lão phải đi dạo tập thể dục đâu."
Cố Anh Kiệt còn muốn tiếp tục nói, nhưng thấy anh trai Cố Anh Huy đến trước cửa phòng làm việc, làm động tác ra ngoài ăn, muốn rủ anh cùng đi. Anh không thể làm gì khác là nói với Tần Vũ Phi anh muốn đi ăn, kêu cô đừng đói bụng, anh sẽ tan tầm sớm hơn mọi ngày rồi về với cô.
Tần Vũ Phi lăn lộn trên giường lớn, thật muốn anh trở về ngay bây giờ. Cô nằm trên giường một lúc, sau đó đứng dậy dọn dẹp phòng một chút, mang rác trong nhà đi vứt. Lúc làm những việc này, cô thật sự có cảm giác đây chính là nhà của mình.
Một mình ở nhà buổi chiều không có chuyện gì đặc biệt, Tần Vũ Phi chỉ quanh quẩn ăn, ngủ, đọc sách, cô không mang laptop sang, cho nên gạt phăng công việc sang một bên, chỉ gọi một cuộc điện thoại đến công ty hỏi thăm một chút rồi dặn dò thư ký và Robert tự sắp xếp công việc là được rồi.
Cố Anh Kiệt cũng bận rộn ở công ty, anh muốn trước khi vội vàng tan tầm phải xử lý xong hết công việc, cho nên hiệu suất làm việc cực kỳ cao. Lúc bốn giờ, anh nhận được một cuộc điện thoại từ bạn, Tôn Diệc An, nói người bạn nào đó của bọn họ về nước, buổi tối cùng nhau đón tiếp, hỏi anh tới được hay không. Cố Anh Kiệt nghĩ đã có hẹn với Tần Vũ Phi, nên từ chối Tôn Diệc An, chỉ nói anh sẽ gọi cho người bạn đó, hôm nào anh mời thì lại cùng đi.
Vừa mới ngắt máy, chuông điện thoại lại vang lên, Cố Anh Kiệt nhìn, là Tôn Diệc Tuyết. Hai anh em bọn họ đúng là kẻ trước người sau. Cố Anh Kiệt bắt máy, việc Tôn Diệc Tuyết muốn nói quả nhiên cũng là việc này, cô nói hôm nay không lái xe, nếu buổi tối Cố Anh Kiệt muốn đi thì giống lần trước, cô đến chỗ anh rồi đi cùng xe được không. Cố Anh Kiệt khéo léo từ chối, nói anh không có thời gian, vừa nói chuyện với anh trai cô rồi.
"Thế à." Giọng nói Tôn Diệc Tuyết hơi thất vọng, nhưng cũng không nói thêm cái gì liền cúp máy.
Cố Anh Kiệt hoàn toàn không suy nghĩ nhiều, vừa quay đầu liền tiến vào làm việc, nhìn đồng hồ, có lẽ trước sáu giờ là có thể đi rồi. Nhưng vừa mới năm giờ, anh nhận được điện thoại của Tần Vũ Phi. Tần Vũ Phi nói mẹ cô hỏi cô đang ở đâu, bảo cô trở về ăn cơm.
Bà Tần không ngừng kêu con gái về ăn, còn mắng một chút, trong người khó chịu sao còn đi lung tung, đi chơi với bạn cũng không nhất định phải hai ngày. Bà bảo Tần Vũ Phi về nhà nghỉ ngơi, không được ham chơi bên ngoài. Tần Vũ Phi không dám không nghe, bởi vì cô không thể nói cô đang ở nhà bạn trai.
"Em về nhà trước đã, hai ngày sau lại đến tìm anh."
Cố Anh Kiệt rất thất vọng, nhưng cũng không có cách nào khác. Lúc bỏ máy xuống, anh không muốn làm việc nữa, tâm trạng không tốt. Suy nghĩ một chút liền gọi điện cho Tôn Diệc An, nói bây giờ anh rảnh rồi, buổi tối có thể tham gia bữa tiệc. Hơn hai mươi phút sau, Tôn Diệc Tuyết gọi tới, cô nghe nói Cố Anh Kiệt thay đổi ý định, vì vậy nhắc lại chuyện cùng đi xe với anh, Cố Anh Kiệt đồng ý.
Ban đầu không nói, sau một khoảng thời gian tốt đẹp Tần Vũ Phi và Cố Anh Kiệt đều không thể hẹn nhau, bởi vì bên nguyên liệu cung cấp của Vĩnh Khải đã xảy ra chuyện.
Ban đầu hợp đồng hợp tác của Minh Duệ và Vĩnh Khải đến hạn cũng không bổ sung thêm, nhưng hợp đồng sản phẩm của hai bên vẫn đang trong kỳ hạn, cho nên xem như vẫn đang cùng Minh Duệ hợp tác, nhưng Minh Duệ đột nhiên dựa vào thiếu sót của hợp đồng bỏ dở việc cung ứng hàng, Vĩnh Khải trở tay không kịp. Hứa Văn ráo riết liên lạc Minh Đức, mong muốn tìm được biện pháp trong lúc nguy cấp.
Cố Anh Kiệt và Vương Thành hiển nhiên không thể từ chối, hơn nữa Cố Anh Kiệt xem việc này là việc nhà phải làm. Toàn công ty Minh Đức động viên toàn lực, tăng ca thêm mấy giờ, đẩy nhanh tốc độ, Vương Thành chăm chú nhìn quá trình sản xuất sản phẩm, còn Cố Anh Kiệt chạy khắp các thành phố, các tỉnh khác tìm xưởng gia công thích hợp, Vĩnh Khải cũng tìm kiếm biện pháp gia công phần mềm ngắn hạn. Nhưng việc này không dễ làm, Minh Duệ vẫn ngoan cố, hơn nữa yêu cầu của Vĩnh Khải với sản phẩm cao, những nguyên liệu đó cũng vô cùng hiếm hoi ngoài thị trường. Bôn ba nhiều ngày cũng không có kết quả, cuối cùng Cố Anh Kiệt phát động hết công suất của mình, tìm được nguồn cung cấp thích hợp của một người bạn ở nước ngoài, vừa hay đối phương có một lượng lớn hàng hóa không cần dùng gấp, có thể chuyển trước cho họ.
Cố Anh Kiệt và Hứa Văn ra nước ngoài một chuyến, số hàng này rất thích hợp, tuy rằng chi phí vận chuyển vào nước khá cao, nhưng để kịp thời nhập hàng, bảo vệ danh tiếng trong giới, mọi thứ khác cũng không quan trọng.
Giải quyết xong vấn đề lớn, Hứa Văn luôn miệng khen Cố Anh Kiệt có năng lực, Tần Văn Dịch cũng đặc biệt mời Cố Anh Kiệt và Vương Thành đi ăn. Sau đó số hàng kia đến thuận lợi, Vương Thành đốc thúc toàn bộ công ty mở hết công suất, đẩy nhanh tốc độ, giúp đỡ Vĩnh Khải vượt qua nguy cơ nhỏ lần này một cách suôn sẻ, ... những chuyện này để sau hãy bàn, không nói thêm gì nữa.
Hon nữa bên Cố Anh Kiệt, bận rộn xong chuyện của Minh Đức, vốn nghĩ rốt cuộc có thể thở ra một hơi, định hẹn Tần Vũ Phi, nhưng không nghĩ tới lại gặp xui xẻo. Đó vốn không phải chuyện của anh, nhưng chị dâu bị ốm, Cố Anh Huy đi công tác lại không an tâm, Cố Anh kiệt đành phải thay anh trai đi công tác. Trước khi đến sân bay, anh cố ý đi một vòng đến bãi đỗ xe công ty Tần Vũ Phi, Tần Vũ Phi chạy xuống gặp anh.
"Vất vả quá." Cô ngồi trong xe anh, chăm chú nhìn anh vài lần.
"Không sao rồi, lần này rất nhanh thôi, ba bốn ngày anh có thể trở về rồi." Cô Anh Kiệt vừa nói vừa ho hai tiếng.
"Bị bệnh rồi sao?" Cô sờ sờ trán anh.
"Không có việc gì đâu, có thể mấy ngày nay nói nhiều, cổ họng hơi ngứa." Anh nhìn cô, vô cùng luyến tiếc."Anh sẽ trở về sớm, còn em, không được suy nghĩ lung tung, anh tới nơi sẽ gọi cho em."
"Được." Tần Vũ Phi đồng ý, nghiêng đầu sang hôn anh. Thế nhưng Cố Anh Kiệt quay mặt đi: "Anh ho như vậy sẽ lây sang em mất."
"Hôn mặt được rồi." Anh xoay mặt sang cho cô.
"Không thèm." Cô mặc kệ, xoay người muốn mở cửa xe.
"Được rồi, được rồi, như vậy đã tức giận à?" Anh vội vàng kéo cô lại, vươn đầu qua hôn lên môi cô."Nóng nảy như vậy. Đúng là em được chiều quen rồi."
"Hôn lại mau." Cô hất cằm, vênh mặt làm thành bộ dạng ra lệnh.
Cố Anh Kiệt lầm bầm, thực sự cô quá được chiều chuộng, như vậy rất không ổn, nhưng anh vẫn kéo cô ôm vào lòng, hôn cô. Cô chủ động làm cho cái hôn thêm nóng bỏng, anh đầu hàng, hôn cô thật sâu. Nhưng thời gian đã không còn kịp, tuy rằng nuối tiếc, nhưng Cố Anh Kiệt vẫn phải đến sân bay, rời khỏi thành phố.
Cố Anh Kiệt đi công tác bốn ngày, mỗi ngày đều nói chuyện điện thoại với Tần Vũ Phi, lúc rảnh rỗi sẽ mở webcam một lúc, anh thậm chí cầm laptop đi một vòng gian phòng cho cô kiểm tra, vừa đùa giỡn cô vừa để chứng minh anh hoàn toàn giữ mình trong sạch, chỉ là người của một mình cô, Tần Vũ Phi cười ha ha. Những ngày đợi anh trở về là những ngày vừa lo lắng vừa ngọt ngào.
Hôm nay Tần Vũ Phi tham gia buổi gặp mặt, tâm trạng cô rất tốt, vì ngày mai Cố Anh Kiệt về rồi. Cô định nói với mẹ cô sang nhà bạn, sau đó đến nhà Cố Anh Kiệt ở vài ngày. Nhưng giữa cuộc họp mặt, trọng tâm bàn tán của mọi người chuyển sang Cố Anh Kiệt.
"Đúng rồi, nghe nói Cố Anh Kiệt có bạn gái rồi."
Tần Vũ Phi giật mình.
"Nghe nói bắt đầu từ lúc đi du thuyền lần trước."
Tần Vũ Phi xém chút phun ra một ngụm nước. Bạn bè ai cũng đều say sưa bàn tán, hoàn toàn không nhìn cô, không hề giống như đang nói về chuyện của cô.
"Là cô gái kia tỏ tình trước. Lần trước tôi đi tham gia tiệc đón tiếp của một người bạn thì thấy hai người họ, cũng chụp rất nhiều ảnh của bữa tiệc, bên trong có bọn họ. Hai ngày trước tôi cùng bạn đi ăn, vừa hay gặp cô gái và bạn bè cô ta, tất cả mọi người đều quen biết nhau liền ngồi ăn cùng một bàn. Nói chuyện xong mới biết được việc này." Cô bạn kia vừa nói vừa lấy di động ra. Mọi người trên bàn truyền nhau nhìn, chuyện tình cảm của Cố tam thiếu, các cô đều rất tò mò.
Tần Vũ Phi đại khái đã đoán được là ai, thật sự có chuyện nữ sinh đến tỏ tình hôm đó, lúc quen nhau cô có bắt gặp được một lần, lẽ nào còn có lần khác sao? Trong lòng Tần Vũ Phi nháy mắt trầm xuống.
Vở kịch nhỏ:
Tần Vũ Phi: Tác giả, bà lăn ra đây cho tôi.
Bổn tác giả (lưng chặn cửa liều mạng không ra): Trong phòng không có ai đâu!
Tần Vũ Phi: Bà dám chia rẽ chúng tôi mà không dám mở cửa à?
Bổn tác giả: Vấn đề không phải là dám hay không, vấn đề ở đây là tôi không vui.
Tần Vũ Phi: Bà muốn chết rồi hả?
Bổn tác giả: Tôi bán cho cô một cái mầm được không?
Tần Vũ Phi: Đồ thần kinh!
Bổn tác giả: Cô cần gì phải so đo với người bệnh thần kinh!
Cố Anh Kiệt (thật sự nhìn không được): Vợ à, quên đi, bà tác giả này không có thể diện cũng không có đạo đức, em đừng hy vọng bà ta có đầu óc. Đi thôi, đừng để ý tới bà ta, chúng ta tự mình diễn, không cần nghe bà ta nữa.
Bổn tác giả: Tôi không phục! Thể diện và đầu óc không liên quan gì đến nhau hết, có giỏi thì quay lại đây tranh luận đi! Ôi, đi thật rồi! (Nhanh chóng đóng cửa)
← Ch. 31 | Ch. 33 → |