← Ch.26 | Ch.28 → |
Du thuyền đến bến tàu thành phố là lúc gần 7 giờ tối. Cố Anh Kiệt lái xe chở Tần Vũ Phi chạy trên đường, thấy một tiệm thuốc kinh doanh 24 giờ, Tần Vũ Phi đẩy anh đi mua thuốc, anh đi, lúc trở lại thuận tiện mua chai nước suối.
Tần Vũ Phi ngồi trong xe uống hết thuốc, Cố Anh Kiệt nhìn cô, cảm thấy rất không được tốt, là anh không nghĩ cho cô. Chu kỳ sinh lý của cô vốn không ổn định, uống những loại thuốc này đối với cơ thể thật sự không tốt.
Anh đến gần cô: "Thật xin lỗi, anh cam đoan lần sau sẽ không như vậy."
"Lại còn lần sau." Mặt cô nóng lên, trừng mắt, lại rót cho mình mấy ngụm nước.
Cố Anh Kiệt cười cười, sờ mặt cô, mặt cô bắt đầu hồng hồng rất đáng yêu."Tiếp theo đi đâu?"
"Về nhà."
"Vẫn còn hai ngày nghỉ."
"Thế nào?"
"Chúng ta vừa mới bắt đầu hẹn hò, anh làm sao có thể thả em về nhà."
"Thổ phỉ à?" Cô liếc xéo anh, "Đánh em ngất xỉu rồi kéo về nhà của anh à."
"Được." Anh thật sự bắt đầu khởi động xe.
Tần Vũ Phi nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng rất không yên."Cố Anh Kiệt."
"Sao?" Giọng nói của anh ấm áp dễ nghe, dịu dàng kéo dài âm cuối. Tần Vũ Phi quay đầu nhìn anh, miệng giật giật, muốn nói gì lại nhịn xuống.
"Sao vậy?" Cố Anh Kiệt liếc nhìn cô một cái.
Tần Vũ Phi dịch chuyển tại chỗ, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, cũng không biết ngoài cửa sổ có cái gì đẹp mắt, "Em đã nói với anh, nếu yêu em, sẽ rất dính anh đấy, loại người dính người kia thật đáng ghét. Sẽ muốn biết bạn trai đang làm gì, ra ngoài gặp ai, sẽ muốn mỗi ngày được gặp anh."
"Ừ." Cố Anh Kiệt gật gật đầu, "Cho nên anh đồng ý cách hai giờ sẽ báo cáo sơ qua hành tung của mình, sau đó mỗi đêm sẽ đưa mình đến trước mặt em, được không?"
Tần Vũ Phi không nói lời nào, lát sau bỗng nhiên nói: "Em muốn ngủ một chút."
"Được." Cố Anh Kiệt cũng không sốt ruột, dù sao đã xác định quan hệ, họn họ có thể từ từ thích ứng lẫn nhau. Dính người anh không sợ, ngược lại là sợ cô trốn trốn tránh tránh không bộc lộ tâm sự. Anh đỗ xe một bên, duỗi tay hạ thấp ghế ngồi của cô xuống một chút, để cô có thể nằm thoải mái."Không thể quá thấp, không an toàn. Anh chạy chậm một chút, em ngủ đi, đến nơi sẽ gọi em."
Muốn đến đâu? Tần Vũ Phi không muốn hỏi. Cô nhắm mắt lại. Cảm giác xe lại di chuyển, trong xe có mùi thơm nhàn nhạt, cô mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mê, nghe thấy Cố Anh Kiệt nhận điện thoại ba lần, dường như là bạn bè ở trên đảo gọi tới. Có một lần có lẽ là phụ nữ, tuy ngữ điệu nói chuyện của Cố Anh Kiệt không thay đổi, trong lúc đối thoại đều giống nhau, đều nói anh có một số việc nên rời khỏi trước mời mọi người chơi vui vẻ. Nhưng Tần Vũ Phi nhạy cảm có thể nhận ra được người gọi điện là phụ nữ.
Phiền quá. Cô nhíu mày, động đậy.
"Làm sao vậy? Ghế ngủ không thoải mái, rất mệt sao?" Cố Anh Kiệt thấy động tĩnh của cô, hỏi cô.
Tần Vũ Phi quay qua liếc anh một cái: "Nếu muốn ngủ thoải mái một chút thì làm sao bây giờ?"
"Tìm khách sạn mướn một phòng cho em ngủ. Còn có thể làm gì?" Cố Anh Kiệt lái xe nhìn đường phía trước, hỏi cô: "Muốn ngủ không, muốn thì anh tìm khách sạn."
"Không muốn." Tần Vũ Phi không hiểu sao lại đỏ mặt, giống như hai người bọn họ luôn ngủ cùng nhau."Thật sự là quan hệ thấp kém." Cô nói.
"Cái gì?" Cố Anh Kiệt nghe không hiểu.
Tần Vũ Phi nhếch miệng, không cần trả lời mấy vấn đề này, làm bộ quay đầu tiếp tục ngủ."
Qua một lúc Cố Anh Kiệt mới kịp phản ứng, nổi giận."Ai với em thấp kém!" Mẹ nó, bổn thiểu gia yêu đương rất nghiêm túc! Anh đưa tay nhéo tai cô, người phụ nữ này, sẽ nổi giận.
Tần Vũ Phi bị anh nhéo đau, co rụt lại, anh lại gãi da thịt ở cổ sau tai cô, cô bị ngứa cười rộ lên, đẩy tay anh ra: "Lái xe đàng hoàng!" Cô ngồi xuống vuốt vuốt tóc, "Em trẻ trung xinh đẹp, có tiền có tài, còn chưa muốn chết."
"Em nói tài là tài sản sao?" Anh cho rằng cô sẽ không dùng "Có tài" để nói về chính mình.
"Đúng vậy, ý là có nhiều tiền." Tần Vũ Phi cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào.
Cố Anh Kiệt cười ha ha, Tần Vũ Phi tự mãn như vậy, thật đáng yêu."Thực thấp kém." Anh cố ý khinh bỉ cô, "Đây mới là thấp kém."
"Em thích." Tần Vũ Phi hất cầm, sau đó bắt đầu oán trách, "Đều tại anh, vốn có thể vui vẻ chơi vài ngày, kết quả đầy bụi đất trở về, hai ngày sau cũng không biết làm gì, nhàm chán."
"Vậy bây giờ em muốn làm gì nhất?"
"Tâm tình không tốt, muốn mua sắm." Cô tùy tiện nói lung tung.
"Anh đưa em đến cửa hàng." Không lâu nữa có thể trở lại thành phố A rồi.
"Thôi, đi dạo cũng chán, không có ý nghĩa." Cô cố ý bắt bẻ.
Cố Anh Kiệt nhướng mày, không nói gì. Xe tiếp tục di chuyển, đi hơn nửa ngày, Tần Vũ Phi phát hiện anh đã lái xe đến sân bay.
"Đi thôi." Cố Anh Kiệt đỗ xe ở bãi đậu xe, gọi Tần Vũ Phi, "Không chuẩn bị, thời gian cũng quá ngắn, em đi nước ngoài không được, ... chúng ta xem bảng chuyến bay, tùy tiện chọn một nơi, chọn chỗ em chưa từng đến, sẽ không thấy chán."
Tần Vũ Phi sáng mắt lên, ngồi máy bay đi dạo phố sao? Dường như có vẻ rất thú vị. Cô kích động xuống xe, vung túi xách cho Cố Anh Kiệt, sau đó tự mình dẫn đầu đi vào.
Ở chỗ bán vé máy bay nhìn một hồi, cô kéo áo Cố Anh Kiệt hỏi: "Cố Anh Kiệt, thời gian chuyến này đúng lúc, trước tiên chúng ta đi đến chỗ này, sau đó buổi tối đón chuyến bay này đến đây xem phim, ngày mai lại bay đến đây ăn một bữa cơm, anh cảm thấy thế nào?"
Cố Anh Kiệt vẻ mặt tràn ngập hắc tuyến, anh chỉ là đề nghị đi nơi khác chơi một chút được không? Cô thực sự lấy máy bay làm taxi rồi hả? "Honey, như vậy có chút biến thái."
'Biến thái' mặt trắng không còn chút máu, mặc kệ anh, móc ra thẻ tín dụng và CMND đi mua vé, còn nói với anh: "Anh tự mua cho mình đi."
Cố Anh Kiệt tức giận, lấy thẻ của cô ném qua một bên, dùng thẻ của anh mua hai tấm vé máy bay.
"Mua cùng một chỗ phía sau, tránh khỏi phiền toái." Tần Vũ Phi phát biểu ý kiến.
"Anh không ngại phiền toái." Cố Anh Kiệt cầm vé máy bay, xách hành lý chạy lên trên cô, rời đi.
Đối với thẻ VIP, sau khi kiểm tra an ninh liền lên máy bay, thời gian thật sự vừa vặn. Ngồi trên máy bay, Tần Vũ Phi có chút hưng phấn: "Cố Anh Kiệt, chỗ đó có gì thú vị?"
"Không biết." Nơi đến rõ ràng là cô chọn.
"Em chưa từng nhắm mắt tùy tiện mua một tấm vé đi đâu, thật sự rất thú vị." Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng giống như lần đầu tiên ngồi máy bay vậy. Quay đầu, cười với Cố Anh Kiệt.
Nụ cười của cô rất rực rỡ, ngọt đến mức làm cho anh muốn bắt cô tới hôn một lát.
"Thật sự rất lạ, cũng không biết vì sao vui vẻ, chỉ là cảm thấy thật sự vui vẻ." Cô cười hì hì, cười đến Cố Anh Kiệt cũng thật vui vẻ.
Chuyến bay không có chuyện gì đặc biệt, sau khi cất cánh không lâu, hai người đều bắt đầu ngủ, cả ngày hôm qua hai người đều không được nghỉ ngơi, bây giờ đầu dựa đầu vai dựa vai, rất nhanh đều cảm thấy mệt mỏi. Lúc tỉnh lại máy bay đang thông báo chuẩn bị hạ cánh, Tần Vũ Phi lấy hộp trang điểm và cái gương nhỏ ra, kiểm tra bản thân lại một chút, thuận tay cũng chải đầu cho Cố Anh Kiệt.
Cố Anh Kiệt quả thực thụ sủng nhược kinh, thật sự là không xong rồi, chỉ là mờ ám mà thôi, Tần Vũ Phi giúp anh chải tóc hai cái đã lấy lược lại rồi, thoạt nhìn dường như căn bản không quan tâm, nhưng anh vẫn cảm thấy chính mình rất được lợi. Anh nhịn không được đưa đầu đến gần môi cô. Kết quả bị cô trừng.
Ở nơi công cộng đấy, muốn thế nào?
Bị cô trừng anh cười liên tục.
Thật vui vẻ, cũng không biết vì sao vui, chỉ là cảm thấy rất vui.
Ra sân bay gọi taxi, Tần Vũ Phi nói với tài xế đến trung tâm mua sắm lớn nhất ở đây, kết quả bị Cố Anh Kiệt trừng: "Đi khách sạn trước, cất hành lý, rửa mặt nghỉ ngơi ăn ít đồ, em là trẻ con sao?"
Tần Vũ Phi bĩu môi, lại dám trừng cô, ăn hết gan báo rồi! "Đi khách sạn tốt nhất." Cô hất cằm thay đổi.
"Đi Hoa Đức." Cố Anh Kiệt hạ chỉ thị. Tần Vũ Phi liếc xéo anh, mở khách sạn rất tốt nha.
"Vâng Hoa Đức!" Lái xe đại ca không rõ nội tình, nhưng rất nể tình."Khách sạn năm sao của chúng tôi ở đây, Hoa Đức là tốt nhất, tháng trước mới có một cái khai trương đấy, trang trí rất đơn giản. Tôi nhìn từ bên ngoài đã thấy quá xa hoa rồi."
"Khách sạn của bọn họ nhất định là quá ít." Tần Vũ Phi nhỏ giọng nói với Cố Anh Kiệt, bất luận thế nào cũng muốn kéo Hoa Đức xuống. Vẻ mặt ghét bỏ lại bới móc kích động, chọc cười Cố Anh Kiệt.
Lúc đặt phòng khách sạn, Cố Anh Kiệt chỉ cần một phòng cao cấp, Tần Vũ Phi không phản đối, cô không có ý định giả vờ đứng đắn với anh ở đây. Đi vào phòng, cô đánh răng rửa mặt, Cố Anh Kiệt đi tắm. Lúc chờ anh, cô yên vị xem tivi trên ghế salon.
Trong TV diễn cái gì cô cũng không chú ý, chỉ nghe được Cố Anh Kiệt đang tắm, trong phòng tắm tiếng nước ào ào, anh huýt sáo, thỉnh thoảng còn lớn tiếng ca hát.
Thật là ngốc. Cố Anh Kiệt là đại ngốc. Tần Vũ Phi nghĩ như vậy.
Đang ngẩn người, người lớn tiếng ca hát kia đi tới, dùng sức nhéo mặt cô một cái."Chương trình TV hay như vậy sao?"
"Coi như cũng được."
Cố Anh Kiệt nhìn TV, không biết tiết mục này có ý nghĩa gì, chẳng qua anh một chút cũng không để tâm, Tần Vũ Phi thích xem là được. Anh đi tìm máy sấy sấy khô tóc, vừa làm vừa hỏi cô: "Em muốn ngủ một giấc trước hay trực tiếp đi ra ngoài?"
"Ra ngoài." Cô không cần suy nghĩ.
"Được." Cố Anh Kiệt nhanh chóng đáp ứng. Vẻ mặt kia vô tư không có tà niệm khiến Tần Vũ Phi chột dạ, ôi, quả nhiên là cô nghĩ quá nhiều, vẫn còn chưa ở trong trạng thái yêu đương.
"Cố Anh Kiệt, em đã nói với anh, em dạo phố rất lợi hại đó, anh có thể theo kịp không? Nếu không anh ở đây ngủ bù, em tự đi được rồi." Cô tự mình đi dạo, không cần phải quay đầu lại nhìn anh càng có thể tỉnh táo hơn phải không?
Cố Anh Kiệt tắt máy sáy, cho là mình nghe lầm, "Em nói gì?"
Thần sắc có vẻ nguy hiểm. Tần Vũ Phi kinh sợ, "Không có gì, anh không thấy phiền là được."
Cố Anh Kiệt rất không vui: "Em dạo phố có thể lợi hại bao nhiêu, anh là một người đàn ông còn đi không bằng em sao? Tiểu thư Tần Vũ Phi, mời em nhận rõ tình thế trước mắt." Danh phận đã định, thứ lỗi không thể trả lại.
"Nhận rõ rồi, nhận rõ rồi, nên có một cái túi xách, là em không chu đáo." Tần Vũ Phi gật đầu rất thành khẩn.
"..." Cô nàng này, cô nàng này, thật sự giận điên người."Anh đi dạo phố cũng rất lợi hại, em một chút cũng không cần lo lắng cho anh." Tóm lại là đàn ông con trai thì không thể yếu thế.
"Đừng nói với em đó là do anh cùng n người bạn gái luyện ra được, em rất buồn." Tần Vũ Phi làm ra vẻ mặt khổ sở.
Một cái khăn lông lớn bay tới chùm đầu cô lại, Cố Anh Kiệt không muốn nói, cô nàng không có lương tâm này suốt ngày ức hiếp anh, anh mới là người phải đau khổ.
Cố Anh Kiệt và Tần Vũ Phi đi ăn cơm, tản bộ. Ăn một bữa lớn, đi đứng cũng có sức, Cố Anh Kiệt tràn đầy lòng tin. Nhưng anh thật sự đánh giá thấp bản lĩnh dạo phố của phụ nữ.
Tần Vũ Phi đi từ cửa hàng này đến cửa hàng kia, từ đầu đường đi đến cuối phố, chiến lợi phẩm từng đống. Tất cả túi lớn túi nhỏ trên tay rất nhanh đã xách không nổi, người xách không nổi đương nhiên là Cố Anh Kiệt. Tần đại tiểu thư tay không bước đi như bay, Cố thiếu ở phía sau thật sự là giỏ xách đúng chuẩn. Cố thiếu có chút không thoải mái, chẳng qua là không thoải mái cũng không hoàn toàn vì chuyện xách đồ này, mà là Tần đại tiểu thư không chịu để cho anh trả tiền, cô hoàn toàn tự quẹt thẻ.
Ngay từ đầu Cố Anh Kiệt có chủ động bỏ tiền muốn giúp Tần Vũ Phi thanh toán, kết quả Tần Vũ Phi nói: "Làm gì vậy, so tiền sao? Trở về bảo kế toán nhà anh đến so với kế toán nhà em!"
Nghe này, đây là ý gì. Cố Anh Kiệt bị nghẹn không phản đối được. Theo ý kiến của cô, cô không cho anh trả tiền là vạch rõ ranh giới, giữ một khoảng cách. Ăn cơm ngủ lại những cái này đều tính chung không chia ra, nhưng dạo phố mua sắm, mua đồ yêu thích lại là vấn đề cá nhân. Vấn đề cá nhân, cô không để anh vượt quá ranh giới. Anh đương nhiên sẽ không vui vì điều này.
"Em có mệt không?" Đi dạo một hồi lâu, Cố Anh Kiệt rốt cục hỏi cô.
"Không mệt." Tần Vũ Phi giả vờ hứng thú bừng bừng, bây giờ anh biết rõ tìm cô làm bạn gái thật sự đủ loại rắc rối. Cô cũng không phải là cố ý cư xử không tốt, nhưng luôn cảm thấy rằng trước tiên nên bộc lộ bộ mặt thật với anh, anh có chuẩn bị tâm lý, sau này cũng sẽ không qua thật lâu mới chán ghét cô.
Thật là suy nghĩ không tốt, trước khi mọi người đặt tình cảm quá sâu đều hiểu rõ, để không làm tổn thương quá lớn.
Tần Vũ Phi lặng lẽ nhìn Cố Anh Kiệt, đã thấy anh đến gần một tiệm giày. Chỗ đó bán giày vải kiểu nữ, Tần Vũ Phi không biết anh muốn làm gì, thấy anh buông đôi giày xuống vẫy tay với cô, anh cầm một đôi giày cho cô xem. Là đôi giày vải có đế cao su bằng phẳng, màu hồng phấn, mềm mại, nhẹ nhàng, cũng coi như xinh xắn. Nhưng Tần Vũ Phi không thích, cô lắc đầu.
"Màu sắc cũng rất hợp với quần áo của em đấy." Anh dỗ dành cô.
"Không thích." Cái này không phải sở thích của cô. Ánh mắt của anh thật sự không được tốt lắm, cần phải cho anh nhận xét khác rồi.
"Đi lâu như vậy, đổi đôi giầy vải chân sẽ thoải mái hơn. Bây giờ đi dạo phố mang vào, trở về em lại mang giầy cao gót." Anh tiếp tục dỗ dành.
Cô nghe anh nói xong ngẩn người, đột nhiên cảm thấy đôi giầy kia trở nên thuận mắt: "Thử một chút cũng được, đẹp mắt mới chịu." Cô dựng cho mình bật thang. Kết quả mang đôi giầy kia vào, đứng trước gương xem xét, thật đúng là nhìn rất đẹp, quả thực rất hợp với váy của cô.
Quan trọng là cô cảm thấy chân thoải mái hơn nhiều.
Trong lòng cũng thoải mái.
Cố Anh Kiết tính tiền đôi giầy này. Đây là lần duy nhất anh thanh toán tiền đồ cho cô.
Tần Vũ Phi đi giầy vào, vô cùng vui sướng. Không biết vì cái gì vui vẻ, dù sao cũng là thật sự vui vẻ.
Lại đi dạo hơn mười cửa tiệm, Cố Anh Kiệt cuối cùng xin tha. Anh ngồi xuống cái ghế dài bên đường: "Được rồi, em thắng, anh nhận thua. Em dạo phố lợi hại đệ nhất thiên hạ, Thế vận hội Olympic nếu có hạng mục này em nhất định có thể cầm huy chương vàng. Anh ngồi đây một lát, em có thể tiếp tục đi dạo, lát nữa đến rước anh được không?"
Tần Vũ Phi cười ha ha, sau đó thật sự rời đi.
Cố Anh Kiệt mắt trừng mắt, lại thật sự vứt bỏ anh ở đây? Người phụ nữ này là gì? Lương tâm đâu rồi?!
Trong lòng vừa oán giận xong, đã thấy cô từ chỗ rẽ kia ló ra nhìn anh, anh vẻ mặt bất đắc dĩ, vẫy tay với cô. Mau trở lại trở lại.
Tần Vũ Phi cười, chắp tay sau lưng nhảy tới, làn váy dao động, xinh đẹp động lòng người.
Cố Anh Kiệt nhìn cô, không cảm thấy mệt mỏi. Nếu cô có thể luôn luôn vui vẻ như vậy thật là tốt. Anh thích cách cô cười.
"Chúng ta trở về đi." Cô rốt cục chịu buông tha anh, thừa nhận bản thân rất đau lòng vì anh.
Lúc trở về, cô chia ra cầm một nửa túi, Cố Anh Kiệt tay cuối cùng được tự do, thở dài: "Cuối cùng có một tay có thể làm chút ít chuyện bạn trai nên làm rồi."
"Chuyện gì?"
Một cái tay lớn đặt ngang eo cô.
Vở kịch nhỏ:
Cố Anh Kiệt: Tác giả, hôm qua ngươi xóa vở kịch rồi hả?
Tác giả: Chưa, cố ý ghi như vậy đấy, xem mọi người có phản ứng gì.
Cố Anh Kiệt: Kết quả thế nào?
Tác giả: Kết quả không có mấy cái đề cập đến việc này, lòng có chút chua xót.
Cố Anh Kiệt: ...
Tần Vũ Phi: Bệnh tâm thần!
Tác giả (thở dài): Thật ra hôm qua vở kịch rất có nội hàm, nhưng là không có ai nhận ra.
Cố Anh Kiệt: Nội hàm gì?
Tần Vũ Phi: Em cảm thấy anh không nên hỏi.
Tác giả (tinh thần vô cùng phấn chấn): Chính là Cố Anh Kiệt đắc ý quên mình ha ha ha ha, sau đó bị Tần Vũ Phi xử lý đánh cho tê người, đành phải hắc hắc hắc hắc. Có cái gì không rõ?
Cố Anh Kiệt: ...
Tần Vũ Phi: Bệnh tâm thần!
← Ch. 26 | Ch. 28 → |