← Ch.16 | Ch.18 → |
Editor: Rùa Lười
Beta: An Dung Ni
Lòng Tần Phi Vũ vừa chua xót vừa đau khổ, cô thở dài, ôm lấy cánh tay cha mình, đầu dựa vào bả vai ông làm nũng. Cô thật sự quá thất vọng về mình rồi.
Tần Văn Dịch chỉ chỉ vào trán cô: "Lúc nào con mới bớt làm cho ba mẹ lo lắng đây?"
Tần Vũ Phi bĩu môi, cô cũng muôn bớt lo, nhưng đối với đàn ông cô thật sự không tin tưởng được.
Còn Cố Anh Kiệt, anh tức giận với Tần Vũ Phi mấy ngày, sau đó công việc bận rộn, hắn cũng dần quên đi. Chỉ là đôi khi có tin nhắn tới, hắn phát hiện anh chờ mong đó là của cô, nhưng cô chưa từng gọi tới một lần, kể cả tin nhắn hỏi thăm cũng không có.
Cố Anh Kiệt cảm giác như mình bị coi thường, vừa rẻ mạt lại cạn bã.
Một tuần sau, mẹ Cố Anh Kiệt mời một ông lão thầy thuốc trung y rất có tiếng về nhà, nói là người này điều trị về phụ khoa rất mát tay. Chị gái và chị dâu của Cố Anh Kiệt đều về nhà sớm để vị thầy thuốc kia bắt mạch, chăm sóc thân thể một chút. Hôm ấy Cố Anh Kiệt rảnh rỗi nên chịu trách nhiệm đi đón hai đứa cháu đi học về. Chờ lúc anh đưa hai đứa bé về nhà, vị thầy thuốc kia đang cùng mấy người phụ nữ nhà hắn nói một ít kiến thức về việc chăm sóc thân thể, Cố Anh Kiệt nghe loáng thoáng vài câu, rồi liền bị mấy đứa bé kéo đi. Chờ lúc hắn quay lại, vị thầy thuốc Trung Y kia đã nói xong, mấy người phụ nữ lại vui vẻ nói đến chủ đề làm sao để bảo toàn nhan sắc.
Cố Anh Kiệt cũng có một vài vấn đề muốn hỏi, nhưng đang ở trước mặt nhiều người như vậy, rất ngại, hơn nữa da mặt hắn cũng không dày đến vậy. Sau đó hắn lanh lẹ tìm được cơ hội, nói hắn giúp tiễn vị thầy thuốc kia về, mọi người không ai để ý, để hắn tiễn vị đó.
Tối hôm đó, Tần Vũ Phi nhận được tin nhắn của Cố Anh Kiệt. Hắn nói, bị đau bụng kinh buổi tối phải ngâm chân làm ấm tử cung, kiên trì điều dưỡng, còn có cả một đống phương pháp và tên thuốc. Cuối cùng còn nói lúc bị đau thì nhét vào hai tai hai miếng bông tẩm rượu sẽ làm giảm đau.
Tần Vũ Phi mặt đầy vạch đen. Hắn ta đi đâu mà kiếm được nhiều phương thuốc dân gian như vậy, còn quan tâm đến chuyện đau bụng kinh nữa sao? Hắn là một người đàn ông đấy, tự nhiên lại quan tâm chuyện đau bụng kinh của cô! Thật sự có hơi chút khoa trương rồi.
Tần Vũ Phi ném di động qua một bên, nhưng một lát sau không nhịn được lại cầm lấy xem. Nội dung tin nhắn rất dài, cô chẳng muốn nhìn những dòng chữ kia chỉ nhìn chằm chằm tên Cố Anh Kiệt, nhìn lại nhìn rồi lại ném di dộng qua một bên.
Cố Anh Kiệt chẳng mong Tần Vũ Phi hồi âm lại, tuy hắn rất muốn biết cô có làm theo những phương pháp đó không. Thầy thuốc nói, loại chuyện đau bụng kinh này có thể lớn cũng có thể nhỏ, nếu như rất đau thì nên đi bệnh việc khám xem, tìm được nguyên nhân mới có phương pháp trị bệnh đúng được, bệnh đau nhức gì cũng phải phát hiện kịp thời mới chữa trị tốt được. Nếu như chỉ là thể chất mang tính hàn, kỳ thật thì hắn nghe cũng không hiểu gì, theo như ông ta giải thích thì không có bệnh gì nặng chỉ cần điều dưỡng tốt thân thể là được, có thể dùng những phương pháp ông ta vừa chỉ, kiên trì làm, sẽ dần dần cải thiện thể chất.
Tuy Cố Anh Kiệt cảm thấy Tần Vũ Phi chắc chắn sẽ không trả lời tin nhắn, nhưng hắn vẫn rất hy vọng cô coi trọng vấn đề thân thể mình một chút. Cô gái kia thật sự rất lười nhác lại tùy hứng thật sự làm cho người khác không yên tâm.
Hai ngày sau, Cố Anh Kiệt bỗng nghĩ đến việc trong tin nhắn hắn không nói rõ những phương pháp này từ đâu mà có, Tần Vũ Phi có thể sẽ cảm thấy hắn trích lung tung từ đâu ra không đáng tin cậy nên sẽ không làm theo? Cố Anh Kiệt lại gửi cho Tần Vũ Phi một tin nhắn, nói cho cô biết những phương pháp hắn nói cho cô là từ vị thầy thuốc kia có được, nhắc cô nhất định phải để ý đến.
Tin nhắn này gửi đi vẫn một mực không có hồi âm. Trong nội tâm, Cố Anh Kiệt cũng không vui nhưng thôi, không thể cùng Tần Vũ Phi kia so đo nếu không chỉ có tức chết thôi.
Tần Vũ Phi cũng sắp bị mình làm cho tức chết rồi. Cô muốn cầm điện thoại xem Cố Anh Kiệt gửi cho mình cái gì, thậm chí còn muốn gọi lại cho hắn. Điện thoại thuận tiện như vậy, tên hắn nằm trong đó, chỉ cần nhấn một cái là có thể tìm được rồi.
Cũng sắp không quản nổi bản thân mình rồi.
Hôm nay là cuối tuần. Cố Anh Kiệt đồng ý dẫn hai đứa cháu đến công viên trò chơi, còn chưa đi ra cửa điện thoại đã vang lên. Cố Anh Kiệt lấy điện thoại ra nhìn, là Tần Vũ Phi.
Tim Cố Anh Kiệt đập loạn hai nhịp, bị hai đứa bé nhìn chăm chú, hắn có chút chột dạ. Hắn đi ra khỏi phòng khách đến chỗ yên tĩnh để nghe cuộc điện thoại này. Hắng giọng một tiếng, thanh cổ họng lại một cái, lúc này mới ấn nút trả lời, "Alo" một tiếng.
"Cố Anh Kiệt." Giọng Tần Vũ Phi vốn rất trong trẻo dễ nghe, cũng rất sảng khoái, "Hôm nay anh có rảnh không?"
Có rảnh. Ở trong đầu Cố Anh Kiệt hai chữ này bật ra đầu tiên. Hắn kịp thời nén lại, hỏi cô: "Làm gì?"
"Muốn mời anh ăn cơm."
Ăn cơm? Cố Anh Kiệt kinh ngạc."Em lại gây chuyện gì nữa rồi hả?" Hắn có chút khẩn trương, cô rước lấy phiền phức, cần giúp đỡ? Chẳng lẽ Triệu Hồng Huy kia lại trêu chọc cô?
"Tại sao tôi phải gặp chuyện gì!" Tần Vuc Phi tức giận, "Không có chuyện thì không thể cùng anh ăn cơm à?"
"A." Không có việc gì là tốt rồi. Nhưng thật sự là không có chuyện gì chứ?
"Anh không rảnh à?" Tần Vũ Phi vốn cũng rất khẩn trương, không nghe được câu trả lời của hắn liền muốn rút lui."Không rảnh thì thôi. Tạm biệt." Sau đó cô nhanh chóng cúp máy.
"..." Cố Anh Kiệt cầm điện thoại ngây người, miệng còn mở ra chuẩn bị nói chuyện. Đang chuẩn bị trả lời, lại nghe đầu kia "Tút" một tiếng, chuyện này gặp ai cũng đều không chịu được!!! Cố Anh Kiệt tức giận, cái con người này? Nữ tướng cướp sao? Có hiểu lịch sự hay không? Hắn có nói là không rảnh sao? Hắn có nói sao? Rõ ràng như vậy còn cúp điện thoại! Cô thật sự là quá lắm rồi!
Cố Anh Kiệt gọi lại, gọi được rồi, còn chưa kịp đổ chuông, Tần Vũ Phi đã nhanh chóng nghe máy.
Tốc độ nghe cũng nhanh như tốc độ cúp máy vậy.
"Tần Vũ Phi!" Có nghe máy nhanh hơn nữa cũng không làm Cố Anh Kiệt nguôi giận, hắn mở miệng quát.
"Làm sao?" Nhưng tiếc là Tần đại tiểu thư một chút cũng không sợ, nói về chuyện cứng đầu cô cũng không thua kém ai đâu.
"Em có biết hai chữ lịch sự viết thế nào không?"
"Anh lại muốn lên lớp tôi sao?" Cô lại muốn tắt điện thoại.
"Hẹn ở đâu? Khi nào?" Được cô nhắc cho thật tốt quá, phải nhìn thấy mặt cô mới lên lớp cô được, cho nên nhất định gặp mặt! Phải gặp mặt!
"12 giờ, nhà hàng tây Phí Thúy." Tim Tần Vũ Phi bắt đầu đập nhanh, hắn đã nhận lời?!
"Được, không gặp không về." Hắn biết cái nhà hàng kia, 12 giờ là vừa khớp, đến kịp. Cố Anh Kiệt cúp điện thoại, nhìn lại mình, một bộ thường phục và lại còn là bộ trẻ em, thật sự không thích hợp với cuộc hẹn. Nên đổi bộ quần áo khác thì hơn, ừm, mặc bộ đồ mới mua tuần trước đi.
Trở lại phòng khách, nhìn thấy hai đưa bé dùng vẻ mặt cẩn thận nhìn anh, Cố Anh Kiệt thật sự thấy xấu hổ, tuy là cảm thấy có lỗi với hai đứa bé nhưng hắn vẫn quyết tâm thông báo, tạm thời hắn có việc gấp phải giải quyết, không thể cùng mấy đứa đi công viên trò chơi.
Con gái Cố Văn Từ không nói hai lời, miệng nhỏ nhếch lên, hai mắt đỏ bừng, một bộ muốn khóc cho anh xem. Cố Anh Kiệt cảm thấy thật đau đầu.
Mất một tiếng dỗ dành hai đứa nhỏ, cộng thêm ông nội Cố Văn Quang giúp sức, mấy đứa bé cuối cùng nhận lời cùng ông bà đi mua sắm, không muốn phiền đến cha mẹ bận rộn, không thèm để ý đến người cậu nói không giữ lời kia.
Cố Anh Kiệt nhìn lại, không xong rồi, không kịp rồi. Chạy về nhà hắn thay quần áo, lại nhanh chóng chạy tới nhà hàng tây đó. Không nghĩ tới lại bị kẹt xe.
Vào cuối tuần rồi, sao còn kẹt xe chứ!
Cố Anh Kiệt có chút sốt ruột, khó có được cùng Tần Vũ Phi gặp mặt một lần, hắn sẽ không thất lễ mà đến muộn chứ? Hơn nữa người kia tính tình rất tệ, chắc không phải vì hắn đi muộn mà không đợi chứ?
Cuối cùng Cố Anh Kiệt vượt đén đỏ, nhìn đồng hồ, hắn đã trễ hết năm phút, hy vọng cô gái kia sẽ không bỏ đi, bằng không hắn sẽ không tha cho cô.
Cố Anh Kiệt vội vàng dừng xe, đi nhanh vào cửa nhà hàng. Tim đạp có chút nhanh, cảm giác có chút hưng phấn như chim sẻ. Sau đó, cách bức tường thủy tinh, hắn nhìn thấy Tần Vũ Phi.
Cô ngồi dựa vào tường, mặc bộ âu phục màu trắng, cột đóc đuôi ngựa, lộ ra khuôn mặt trắng mịn xinh xắn. Cô chống cầm, ngẩn người nhìn vị trí trống không trước mặt.
Cố Anh Kiệt dừng lại, cứ đứng như vậy, lẳng lặng nhìn cô.
Dưới ánh mặt trời, phảng phát bao quanh cô có một tầng màu vàng dịu nhẹ, chói mắt như vậy, xinh đẹp như vậy. Mà trên mặt cô có chút cô đơn, đáng thương, yếu đuối.
Một cô nàng mâu thuẫn. Làm cho người ta mê muội.
Cố Anh Kiệt không chuyển mắt, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, một cổ cảm giác không thể hình dung trần ngập khắp lồng ngực.
Hắn nghĩ nhất định là do lâu rồi không gặp, nhất định là do hắn quá bất ngờ khi nhận được lời mời của cô. Cho nên mới có cảm giác không nói ra lời như vậy. Hắn đem cảm giác lạ lùng này đè ép xuống. Lại bước đi, tiến vào trong nhà hàng đến trước mắt cô.
Tần Vũ Phi ngồi ngẩn người cho đến khi Cố Anh Kiệt ngồi xuống chỗ trống trước mặt cô mới giật mình tỉnh lại. Cô hoàn toàn không ý thức rằng Cố Anh Kiệt đến muộn, thậm chí có chút ngây ngốc.
Bộ dáng trì độn rất đáng yêu.
Cố Anh Kiệt đối với cô cười cười, Tần Vũ Phi tỉnh táo lại, cũng cười với hắn.
Cô rõ ràng đang rất khẩn trương. Cố Anh Kiệt đã nhận ra. Anh bắt đầu lo lắng. Cô thật sự là có chuyện phiền toái cần hắn giúp đỡ. Hắn bất động thanh sắc, vì hắn biết cô gái này rất kiêu ngạo, nếu như cô tới là để nhờ hắn giúp đỡ, cô nhất định là nổi lên dũng khí. Hắn không thể nói bậy, bằng không cô sẽ đem ý nghĩ trong đầu mình nuốt trở về, như vậy không tốt lắm. Hắn muốn giúp cô. Hắn đồng ý giúp cô.
Đã qua vài giấy, Tần Vũ Phi nhanh chóng lấy lại tinh thần. Cô như không có việc gì gọi nhân viên phục vụ đem menu tới, đảo mắt, rất nhanh gọi hai món ăn. Cố Anh Kiệt một bên nhìn menu một bên vụng trộm quan sát cô, phát hiện cô cũng sẽ lén nhìn anh, ánh mắt đụng phải hắn sẽ nhanh chóng giả vờ ngó đi chỗ khác.
Mang theo ý xấu hổ.
Tâm tình Cố Anh Kiệt bỗng nhiên thật tốt còn có chút tự đắc. Khóe miệng hắn nhịn không nhếch lên, hoàn toàn không khống chế được cảm xúc vui vẻ của mình.
Cô cách hắn gần như vậy, ngồi đối diện với hắn, bọn họ cùng ngồi một chỗ ăn cơm, có thể nói lời thật lâu muốn nói, không cần biết cô có trả lời tin nhắn không, không cần biết nữ nhân vô lương tâm này có gọi điện thoại tới không, không cần đoán hiện tại cô đang làm cái gì.
Cố Anh Kiệt phát hiện chính mình đang mỉm cười, cảm thấy mỹ mãn.
Hắn giương mắt, gọi một vài món ăn, trong đó có một phần mực chiên."Sốt cà chua nhiều một chút." Hắn nhỏ giọng nói, không nhìn được nhìn Tần Vũ Phi. Cô thích nhất là sốt cà chua, nhưng vừa rồi cô không gọi.
Nhìn như vậy, bắt gặp cô có chút sững sờ nhìn anh. Vẫn là bộ dạng trì độn. Cố Anh Kiệt nở nụ cười, để cho nhân việc phục đi nhanh mang thức ăn lên.
Sau đó hắn ngồi thẳng lên, chăm chú nhìn cô, cô cũng nhìn hắn, vẫn là bộ dạng trì độn đó. Cố Anh Kiệt vẫn nhìn cô, nhìn nhìn, tâm muốn bay lên, cái loại cảm giác tràn đầy lồng ngực này, lần này, hắn đã biết là cảm giác gì rồi.
Thỏa mãn.
Anh rất thỏa mãn.
Nhìn cô, cùng cô ngồi một chỗ, nghĩ đến có thể cùng nhau ăn cơm, cùng một chỗ nói chuyện phiếm, nghĩ đến cô cần hắn.
Hắn sung sướng, còn có thỏa mãn.
← Ch. 16 | Ch. 18 → |