Vay nóng Tinvay

Truyện:Chiến Vương Long Phi - Chương 063

Chiến Vương Long Phi
Hiện có 100 chương (chưa hoàn)
Chương 063
Long Chiến Nhã bị bắt
0.00
(0 votes)


Chương (1-100 )

Siêu sale Shopee


Túy Phong lâu, Long Chiến Nhã một thân nam trang, ở bên trong phòng của hoa khôi Túy Phong lâu - Tử Vận, uống rượu, đương nhiên Mặc Sĩ Lưu Thương bồi ở bên cạnh.

"Long công tử đã lâu chưa đến đây." Tử Vận rót cho Long Chiến Nhã một ly rượu, Long Chiến Nhã vừa đưa đến bên miệng đã bị người nào đó chặn lại ở nửa đường.

"Không được uống rượu." Mặc Sĩ Lưu Thương đem cái chén phóng đi xa một chút trên bàn.

"Vì sao?" Long Chiến Nhã oai cổ nhìn, bất mãn chờ Mặc Sĩ Lưu Thương trả lời.

"Về nhà rồi uống." Ánh mắt Mặc Sĩ Lưu Thương ôn nhu, biểu tình ôn nhu, giọng điệu ôn nhu, làm cho Long Chiến Nhã nháy mắt khinh thường.

Bĩu môi, bảo Tử Vận đổi thành trà.

"Ha ha, rốt cục cũng có người có thể ngăn được Long công tử." Tử Vận đầu tiên là sửng sốt sau đó lập tức vui mừng cười cười. Chủ tử nhà bọn họ quá mức kiên cường, chuyện gì cũng tự mình gánh trên vai, cũng không biết chiếu cố bản thân, làm cho bọn họ đều thực lo lắng nhưng chủ tử lại không thèm để ý. Hiện tại tốt lắm, rốt cục có người yêu nàng, cưng chiều nàng, quan trọng là người cũng không quá chiều nàng, quản lý tốt còn là rất cường ngạnh. Chỉ không biết những người khác ở Long các nếu nhìn thấy chủ tử như vầy sẽ kinh ngạc phản ứng như nào a, nhất định rất phấn khích.

"Tiểu Vận nhi, ngươi đang trêu ghẹo bản công tử?" Long Chiến Nhã nhíu mày, cười tà, không biết lấy ở đâu ra một phen chiết phiến, khiêu khích Tử Vận, hướng mặt đến gần Tử Vận, còn ái muội thổi một hơi.

"Nam" anh tuấn, nữ thanh tú, thật đúng là một khung cảnh đẹp, đáng tiếc có người không vui.

Mặc Sĩ Lưu Thương sắc mặt trầm xuống, đứng dậy, tiến lên hai bước, đem Long Chiến Nhã nhấc vào lòng mình, trở về chỗ ngồi, nhìn khoảng cách giữa mình với Tử Vận, vừa lòng gật đầu rồi ngồi xuống.

"Tình yêu, nàng ta là nữ nhân." Long Chiến Nhã đột nhiên bị nhấc lên, hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt Mặc Sĩ Lưu Thương có chút âm trầm, sau đó liền buồn bực.

"Ừ, biết." Nữ nhân cũng không được, dù sao hắn cũng cảm thấy khó chịu.

"Được rồi, ngươi thắng." Long Chiến Nhã nhụt chí tựa vào ngực Mặc Sĩ Lưu Thương. Aiz, nam nhân này tước đoạt bao nhiêu lạc thú của nàng a, Vì sao nàng còn có thể chịu được? Vì sao?

Thấy tiểu nữ nhân đã thỏa hiệp, Mặc Sĩ Lưu Thương vô cùng vừa lòng câu môi cười.

"Tử Vận, có khách tìm, cô có tiếp không?" Ngoài cửa, tú bà nịnh nọt cười, tuy rằng cách một cửa nhưng vẫn không ảnh hưởng đến tươi cười hoàn mỹ của tú bà, nịnh nọt đến cực điểm.

"Người nào?"

"Thái tử gia." Tú bà đè thấp thanh âm.

Tử Vận nét mặt cứng đờ, lập tức khôi phục, nhìn về phía Long Chiến Nhã.

"Trước sau cũng phải đối mặt." Long Chiến Nhã nhắm mắt lại, hoàn toàn không có ý rời khỏi.

"Cũng đúng." Hít sâu một hơi, Tử Vận bình ổn nỗi lòng, "Ma ma, nói người vào đi."

"A? Nga, tốt lắm." Tuy rằng nghi hoặc vì sao Tử Vận không cho khách bên trong rời đi trước như vậy không phải sẽ chiêu đãi thái tử gia tốt hơn sao? Bất quá nàng chỉ là một tú bà, nàng cũng rõ ràng ở Túy Phong lâu này nàng không thực quyền gì cả, nhưng nơi này đãi ngộ rất tốt, kiếm được rất nhiều tiền cho nên nàng cũng không để ý đến thực quyền. Mà hiện tại, Tử Vận nói để cho thái tử gia đến, vậy nàng đi thỉnh Thái tử gia là được, bớt nói nhiều một chút là nguyên tác của nàng.

"Thật đúng là nàng." Mặc Sĩ Lưu Vân đẩy cửa vào, vẫn khí chất ôn nhã như cũ.

"Theo Tử Vận biết, Thái tử gia là lần đầu tiên đến Túy Phong lâu đi." Thái tử gia này, thân làm thái tử cho nên hành vi và cử chỉ rất thận trọng, ngày thường cũng không ra vào những nơi trăng hoa như thế này, vô cùng cẩn thận, "Thái tử gia ngồi đi, nói vậy ba vị đều quen biết nhau."

"Thì ra là tam đệ và đệ muội." Nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương thản nhiên ôm Long Chiến Nhã đang mặc nam trang, thật có chút thú vị, "Bản cung nghe nhị đệ nói Túy Phong lâu này có một hoa khôi tên là Tử Vận, vừa khéo đang lúc rảnh rỗi nên đến nhìn xem. Không nghĩ tới tam đệ và đệ muội cũng đến nơi này tìm Tử Vận cô nương."

"Vậy sao, cũng là nghe nói Túy Phong lâu có một nữ hoa khôi mới cho nên muốn đến nhìn xem rốt cuộc nữ nhân này có tài cán gì mà có thể làm cho nam nhân khắp nơi đổ xô đến tìm." Long Chiến Nhã cúi đầu đùa nghịch bàn tay to của Mặc Sĩ Lưu Thương, lười biếng nói.

"Vậy sao? Vậy đệ muội cảm thấy Tử Vận cô nương này như thế nào?"

"Không tốt lắm." Long Chiến Nhã cười nhạo một tiếng, "Còn tưởng là nữ nhân bạc tình như thế nào sao có thể sống vui vẻ ở nơi trăng hoa này, thì ra cũng chỉ là một nữ nhân khổ sở vì tình, vì nam nhân mà khốn khổ đúng là một nữ nhân ngu xuẩn." Nói xong, Long Chiến Nhã liền kéo tay Mặc Sĩ Lưu Thương rời khỏi Túy Phong lâu.

"Sao nàng lại có thể ở trong này?" Chờ Mặc Sĩ Lưu Thương và Long Chiến Nhã rời đi, tươi cười thanh nhã của Mặc Sĩ Lưu Vân cũng biến mất, mặt không biến sắc nhìn Tử Vận.

"Vì sao?" Tử Vận gợi lên khóe miệng, lộ ra một nụ cười châm chọc, "Nếu ta nói với ngươi ta thích thì sao? Thích loại cảm giác được nam nhân theo đuổi tâng bốc, ngươi tin sao?"

"Vận nhi, trước kia nàng không có như vậy!" Không biết vì sao, nụ cười của Tử Vận giống một cây kim, đâm vào trái tim hắn, đau đớn chậm rãi lan tràn.

"Trước kia?" Tử Vận cười càng sâu, "Nếu ta vẫn giống như trước kia, đơn thuần như vậy thì ta đã không sống đến hôm nay." Quả thực nếu nàng vẫn đơn thuần như trước kia thì sẽ không gặp được Long Chiến Nhã cho nàng vào Long các để huấn luyện. Long các cũng không phải một nơi chính nghĩa, hoặc nói cho đúng thì mọi người bên trong Long các không phân chính nghĩa hay tà ác, bọn họ chỉ làm chuyện mà bọn họ muốn làm, nếu họ đã không muốn thì dù có chết đi cũng sẽ không khuất phục. Đó là tự do mà Long Chiến Nhã mang đến cho họ, là kiêu ngạo mà Long Chiến Nhã cho họ, là cuồng vọng mà Long Chiến Nhã cho họ, cũng là Long Chiến Nhã mang đến cho bọn họ một sinh mạng mới.

"Vận nhi, nàng hận ta?" Trước kia cảm thấy cho dù nàng hận hắn, hắn cũng có thể không sao cả, nhưng hiện tại sau khi nhìn lại Tử Vận một lần nữa, lúc này mới nhận thấy Tử Vận đã không còn giống như trước, hắn đột nhiên không hy vọng nàng hận hắn, vô cùng không muốn.

"Hận?" Tử Vận nhíu mày, "Không, ta không hận. Ta vì sao lại hận một người xa lạ?"

Người xa lạ sao? Mặc Sĩ Lưu Vân đột nhiên cảm thấy có chút cô đơn. Lập tức dấu đi cảm xúc nơi đáy lòng, khôi phục tươi cười, rời khỏi Túy Phong lâu.

"Ngươi vẫn không hiểu." Đứng ở cửa sổ, nhìn bóng dáng thẳng tắp nhưng cô đơn lẻ loi của Mặc Sĩ Lưu Vân, Tử Vận nhẹ nhàng thở dài một hơi.

"Bọn họ quen biết sao?" Tay trong tay đi trên đường cái, Mặc Sĩ Lưu Thương lên tiếng hỏi.

"Ừm, biết."

"Vậy ngươi......"

"Chuyện của Tử Vận ta sẽ không quản, nếu giao cho nàng nhiệm vụ, đối tượng nhất định không phải là Mặc Sĩ Lưu Vân."

"Vì sao?" Nếu bố trí Tử Vận bên người Mặc Sĩ Lưu Vân thì sẽ dễ dàng thu thập tin tức đi. Hơn nữa hắn tin tưởng, chỉ cần là nàng phân phó, Tử Vận nhất định sẽ tận tâm hoàn thành tốt.

"Thương, ngươi có biết người của Long các đều là do ta nhặt được. Ta vốn là một người bị thất sủng ở phủ Tướng quân, lúc tiến gả vào Vương phủ cũng không có người quản thúc, chuyện này biết mà." Long Chiến Nhã bỡn cợt nhìn về phía Mặc Sĩ Lưu Thương, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt ảo não của hắn, "Nhưng mà ta là một người có lòng tham, ta muốn rất nhiều, ta không chỉ có muốn sống, ta càng muốn sống tốt hơn so với bất kì kẻ nào, làm cho những người cười nhạo ta, không coi trọng ta đều cảm thấy hối hận.

Cho nên, lúc mười tuổi ta bắt đầu lang thang khắp nơi, cho dù biến mất một thời gian dài cũng không có người quan tâm, có lẽ sẽ bởi vì mất tích quá lâu mà bị phán định là tử vong đi, ha ha. Mà những người bên trong Long các đều do ta dọc đường đi nhặt được, có khi là cô nhi, có khi là bị kẻ thù đuổi giết thật chật vật, có khi là bị người vất đi, có khi là bị ruồng bỏ, có khi là không nhận thấy được lạc thú của cuộc sống mà tìm đến cái chết, có khi là người tài mà không có nơi để thi triển khát vọng, tóm lại là đủ loại người. Bọn họ cho ta sự trung thành, ta cho bọn họ những gì mà họ muốn.

Ngay từ đầu, thay vì nói giữa chúng ta có chút quan hệ thì đó chỉ là quan hệ hợp tác làm theo nhu cầu mà thôi. Nhưng dần dần, đều là những người không có nhà, mất đi tình thân, thành lập Long các như một gia đình ấm áp. Khi không có nhiệm vụ, bọn họ ngồi nhìn mặt trời mọc rồi mặt lặn mà tức, khi có nhiệm vụ, bọn họ mang theo những lời chúc phúc và lo lắng của mọi người ở Long các mà đi.

Ngươi có biết không, kỳ thật sát thủ của Hồn minh tác phong rất kém cỏi, bởi vì bọn họ chỉ có thể lấy tiền những chuyện mình làm được, cũng vì ta từng nói qua, nhiệm vụ thất bại cùng lắm thì bồi thường là được, có Long các ở đây còn sợ không bồi thường được sao? Còn mất mạng thì cái gì cũng mất, bọn họ cũng không phải chỉ có một mình, ở Long các có cha mẹ bọn họ, huynh đệ, người yêu, con cái, nhiều người như vậy lo lắng cho bọn họ nếu bọn họ xảy ra chuyện gì thì sẽ có rất nhiều người phải thương tâm, cho nên lúc đầu thành lập Hồn minh tác phong của bọn họ đều rất kém, bởi vì bọn họ thường là thu tiền của người khác, sau khi phát giác mục tiêu lợi hại hơn so với mình liền nhấc chân bỏ chạy, rồi lại lừa gạt người thuê mình bồi thường tổn hại, ha ha, bắt nạt kẻ yếu đây mà, lúc đó hại không ít người vô tội đâu. Sau này, bọn họ đều đã mạnh hơn nên mới có được địa vị như hôm nay

Cho nên, Thương, chuyện quá khứ bọn họ còn chưa tự mình dứt ra khỏi ta sẽ nhúng tay vào, ta muốn họ đều phải hoàn toàn chết đi rồi mới sống lại, bởi vì bọn họ là người nhà của ta, là nơi để ta dựa dẫm, là động lực giúp ta có được ngày hôm nay." Hồi tưởng lại quá trình tạo dựng Long các từ hai bàn tay trắng, Long Chiến Nhã cười tươi, bây giờ nhớ lại, dù là thống khổ và nước mắt đều thực ấm áp.

"Ừm." Long Chiến Nhã tuy rằng không kể rõ ràng, hơn nữa cũng không có ăn khớp nhiều nhưng Mặc Sĩ Lưu Thương có thể hiểu được thâm tình sâu nặng của bọn họ lúc đó, hắn không thể so sánh với bọn họ được bởi vì những người đó xuất hiện bên cạnh nàng lúc nghèo túng, mà hắn khi gặp được nàng đã rất cường đại, đã là người đứng ở nơi cao sừng sững - Long Chiến Nhã, "Bây giờ ngươi còn có ta."

"Ừm, biết." Học theo giọng điệu của hắn, Long Chiến Nhã còn thật sự gật đầu, hôn lên má hắn một cái.

"Nàng thật sự sống rất tốt." Lầu hai Trăm Vị cư, một nam tử nhìn theo bóng dáng Long Chiến Nhã, bày ra một nụ cười vừa lòng.

"Muốn mang nàng về sao?"

"Không, còn chưa phải lúc. Có lẽ, nàng có thể tìm được bảo tàng."

"Ngươi thật đúng là gian thương."

"Vật tận kỳ dụng thôi." (LN: chắc ý là thứ còn có thể sử dụng thì tận dụng hết sức, không chắc nên cứ để vậy)

"A, tính cảnh giác của nàng đúng là cao thật, là một con mèo hoang nhỏ không dễ phục tùng đâu."

"Không sao."

Cười nói, hai người rời đi Trăm Vị cư, hòa vào trong đám người lui tới.

"Làm sao vậy Nhã nhi?" Nghi hoặc nhìn Long Chiến Nhã đột nhiên dừng lại cước bộ, người cảnh giác cao, theo ánh mắt của nàng nhìn lại, chỉ có phiến cửa sổ đang mở ra ở lầu hai Trăm Vị cư, trên cái bàn bên cửa sổ, nước trà vẫn còn tản ra hơi nóng.

"Vừa rồi giống như có người nhìn chằm chằm ta." Long Chiến Nhã nhíu mày. Của nàng cảm giác sẽ không sai, nhất là khi trực tiếp không chút che dấu sự tìm tòi nghiên cứu như vậy. Nhưng là ai đây?

"Đi thôi, nên đến nhất định sẽ đến." Hơn nữa hắn vẫn luôn đi cùng nàng.

"Cũng đúng." Nhoẻn miệng cười, hai bóng dáng gắn bó dưới ánh hoàng hôn chậm rãi bước đi.

-------------------------------------------

"Vương phi."

"Đường Thạc? Có chuyện gì?" Sáng sớm rời giường đã nghe được giọng nói còn thật khó khăn của Đường Thạc, nhìn sắc trời, thời điểm Thương trở về vẫn còn một lúc lâu đâu.

"Sườn phi Bình vương tới chơi."

"Sườn phi Bình vương?" Đó là người nào? Giữa các nàng từng gặp qua sao? "Ừ, ta lập tức đi ngay." Sườn phi Bình vương a.

"Đệ muội." Ở trong Bình vương phủ, Hàn Chiêu Oánh nàng gặp qua không ít mỹ nữ, thanh thuần, quyến rũ nhưng lại không có người nào có thể so với người đang ở trước mắt, ánh lên ánh mặt trời, cả người vận hồng y, mái tóc đen tản ra, không có trang sức sư thừa nhưng lại xinh đẹp làm cho người ta gặp qua đã không quên được, cái loại này từ trong cốt tủy xinh đẹp cùng kiêu ngạo, những nữ nhân dối trá không thể so sánh được. Cũng khó trách Bình vương từ khi thấy nàng đã nhớ mãi không quên.

"Có chuyện gì sao?"

"Như thế nào? Ta đây là tẩu tử không có việc gì thì sẽ không thể tìm đến đệ muội nói chuyện phiếm sao?" Hàn Chiêu Oánh oán trách nói.

"Vậy sao." Long Chiến Nhã nhẹ nhàng hạ khóe miệng, sau đó tìm vị trí ngồi xuống, bắt đầu uống trà.

Hàn Chiêu Oánh khóe mắt co rút, cũng tìm nơi ngồi xuống uống trà, nàng không biết là nàng đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để mở miệng nói chuyện phiếm cùng Long Chiến Nhã

Thời gian dần dần trôi qua, tuy rằng biết hôm nay Chiến vương sẽ bị giữ chân nên sẽ hồi phủ trễ, nhưng vẫn tránh không được hoảng hốt. Nếu không mở miệng, chỉ sợ thời gian sẽ không còn kịp, mở miệng đi, Long Chiến Nhã cố tình im lặng phẩm trà, còn có một bộ dáng vô cùng hưởng thụ, trên mặt rõ ràng viết mấy chữ "Chớ quấy rầy", thái dương Hàn Chiêu Oánh đã chảy ra một tầng mồ hôi.

"Làm sao vậy? Không phải muốn nói chuyện phiếm sao? Như thế nào lâu như vậy cũng không nói chuyện." Uống qua ba chén trà, cũng đã chuyện một canh giờ sau đó. Long Chiến Nhã càng ngày càng bội phục chính mình, uống ba chén trà mà đã tốn mất một canh giờ, đây chính là hai tiếng đồng hồ a.

"Ách...... Ha ha." Hàn Chiêu Oánh xấu hổ cười cười. Nàng ta ngay từ đầu đã biết mình có âm mưu? Vậy vì sao còn có thể bình tĩnh cùng nàng uống trà như vậy? Sẽ không sợ nàng động tay động chân vào trà sao?

"Nói đi, rốt cuộc chuyện gì? Bổn vương phi bề bộn nhiều việc."

Hàn Chiêu Oánh thiếu chút nữa choáng váng. Bề bộn nhiều việc? Bận nhiều việc mà có thể uống ba chén trà mất một canh giờ!

"Đệ muội có biết hay không, Nhạc Phán Nhi đã vào Bình vương phủ."

"Không biết."

Hàn Chiêu Oánh lần đầu tiên muốn đánh người.

"Nàng muốn gặp ngươi." Không vòng vo nữa bằng không nàng nhất định sẽ bị nha đầu trước mắt này làm cho tức chết.

"Không gặp." Chỉ có như vậy mà cũng tiêu phí nhiều tâm tư của nàng ta như vậy? Long Chiến Nhã đứng dậy, nhấc chân đi đến cửa.

"Chờ một chút." Hàn Chiêu Oánh cuống quít đứng dậy, "Ngươi không muốn gặp thấy nàng ta sao? Nàng ta đúng là thực yêu Chiến vương nga."

"Nàng ta yêu Thương là chuyện của nàng ta, liên quan gì đến ta?" Long Chiến Nhã thực bình tĩnh nhìn Hàn Chiêu Oánh, "Hơn nữa, nàng ta có can đảm phản kháng Bình vương sao?"

"Đã như vậy đệ muội sẽ không thể thương hại một người mất đi người mình yêu sao?"

"Nàng ta cần thương hại sao?" Long Chiến Nhã bĩu môi, bất quá, có lẽ nàng nên đi xem một chút, "Nàng ở đâu?"

"Bình vương phủ, nữ nhân trong Vương phủ ngoại trừ ta thì không ai có thể tùy ý ra vào vương phủ, cho nên nàng ta nhờ ta đến tìm ngươi."

Bình vương phủ sao? Long Chiến Nhã tà mị cười.

"Hàn Chiêu Oánh, ngươi cũng thật rộng lượng." Không nhìn tới biểu tình của Hàn Chiêu Oánh, Long Chiến Nhã bước nhanh rời khỏi vương phủ.

Hàn chiêu oánh sửng sốt. Rộng lượng? Ha ha, nàng rộng lượng? Thật sự là buồn cười, thật đáng buồn a. Một nữ tử thông minh gan dạ như vậy, đáng tiếc a.

"Chiến Nhã, ngươi đã tới." Bên trong đại sảnh Bình vương phủ, Nhạc Phán Nhi vừa thấy bóng dáng của Long Chiến Nhã, liền nhiệt tình chào đón, có chút nhiệt tình thái quá.

"Ngươi muốn gặp ta?" Nhìn chung quanh toàn bộ đại sảnh, chỉ một chậu hoa được bày trên bàn, là loại hoa mà Long Chiến Nhã chưa từng gặp qua.

"Hai người các ngươi cứ nói chuyện với nhau, ta đi trước, ta sẽ để cho hạ nhân cách xa một chút." Hàn Chiêu Oánh rất là quan tâm nói, sau đó trực tiếp rời đi.

Long Chiến Nhã nhíu mày.

"Chiến Nhã."

"Bổn vương phi cùng Nhạc cô nương không quen biết." Long Chiến Nhã biểu tình lạnh lùng, nhìn thẳng vào ánh mắt Nhạc Phán Nhi, làm cho nàng ta có cảm giác chuyện gì cũng đều bị nàng nhìn thấu cả.

"Vương phi, lần trước gặp mặt, chuyện ở trong cung là ta không đúng, thỉnh vương phi tha thứ cho ta." Cầm lấy rượu đã chuẩn bị sẵn trên bàn, Nhạc Phán Nhi uống một hơi cạn sạch.

Long Chiến Nhã bưng ly rượu, cũng không uống chỉ là lắc lư ly rượu, nhìn chất lỏng trong suốt trong ly rượu.

"Vương phi đây là không muốn tha thứ cho ta sao?" Che dấu đi phẫn hận chợt lóe trong đáy mắt, Nhạc Phán Nhi bày ra một biểu tình đau khổ, lã chã chực khóc.

"Ngươi cảm thấy, ngươi có tư cách để cho ta tha thứ sao? Hay là nói, cái mà ngươi gọi là tha thứ chính là như vậy." Cầm cái chén trong tay nghiêng đổ, chất lỏng trong suốt kia chảy trong không trung một cái độ cong thực đẹp, khi tiếp xúc bề mặt dưới chân liền bị ăn mòn.

Nhìn chất lỏng đang ăn mòn mặt đất, trong lòng Nhạc Phán Nhi cả kinh. Nàng sao có thể nhìn ra? Sau đó mạnh mẽ trấn định lại, lúc nhìn về phía Long Chiến Nhã, trên gương mặt nở nụ cười nhưng vì ghen tị và phẫn hận mà vặn vẹo.

"Phải, ta là muốn ngươi chết! Đã vậy thì sao? Nếu không tại vì ngươi, ta sẽ biến thành cái dạng này sao? Nếu không có ngươi, Vương phi đứng ở vương phủ chính là ta! Nếu không có ngươi, người Chiến vương yêu sẽ là ta! Nếu không có ngươi, Mặc Sĩ Lưu Dạ làm sao có thể để mắt tới ta? Ta làm sao có thể trở thành một tiểu thiếp ở trong Bình vương phủ? Đều là tại ngươi! Đều là ngươi hại ta!"

"Cho nên ngươi đã cùng Mặc Sĩ Lưu Dạ hợp tác?"

"Đúng." Việc đã đến nước này, Nhạc Phán Nhi cũng không phủ nhận, "Hôm nay ngươi sẽ không thể thoát được. Ta muốn nhìn xem qua tối nay, Chiến vương có thể còn sủng ái ngươi được như vậy hay không."

"Các ngươi muốn mang ta hiến cho Mặc Sĩ Lưu Dạ?" Còn tưởng rằng các nàng muốn làm gì, thế nhưng muốn mang nàng hiến cho cái tên vô sỉ kia?! Hai nữ nhân là ngốc tử sao? Long Chiến Nhã tức giận, đứng dậy đi ra ngoài, nhưng liền cảm thấy tay chân vô lực, đầu choáng váng mắt hoa.

"Ha ha, Long Chiến Nhã, ngươi cho là không uống rượu thì sẽ không có chuyện gì sao? Thật ra ta cảm thấy, so với những gì ngươi sắp gặp được so với uống ly rượu kia còn tốt hơn." Nhạc Phán Nhi khôi phục vẻ mặt cười duyên, vỗ thủ, hai thị vệ đẩy cửa vào, Hàn Chiêu Oánh theo phía sau hai người.

Chết tiệt! Long Chiến Nhã tê liệt ngã xuống trên mặt đất, cảm thấy ý thức của mình càng ngày càng mơ hồ như sắp lâm vào hôn mê, liếc mắt nhìn cái chậu hoa trên bàn. Nếu tránh khỏi kiếp nạn này, nàng nhất định sẽ làm cho hoa kia tuyệt chủng trên thế giới này!

"Mang xuống tầng hầm trong biệt viện."

"Dạ, Sườn phi."

"Hàn Chiêu Oánh, có đôi khi ta thực hoài nghi ngươi có phải là không có tâm."

"Đó không phải chuyện của người." Tâm sao? Nàng đã sớm cho người kia mất rồi, làm sao nàng có thể còn có nó.

"Ngươi sẽ không sợ sau này Vương gia sủng hạnh nàng ta, để cho nàng ta trở thành Vương phi sao?" Nhạc Phán Nhi thật sự rất ngạc nhiên. Nữ nhân này là Sườn phi của Mặc Sĩ Lưu Dạ, cũng rất yêu Mặc Sĩ Lưu Dạ, nàng nhìn thấy thâm tình trong mắt của Hàn Chiêu Oánh khi nhìn Mặc Sĩ Lưu Dạ không thể là giả. Nhưng từ khi nàng nhập phủ cho tới nay, Hàn Chiêu Oánh luôn giúp Mặc Sĩ Lưu Dạ tìm đủ mọi cách để hắn có được nữ nhân mà hắn muốn, nhưng mà không có thị tẩm qua. Trong Vương phủ có nhiều thị thiếp như vậy, không thể không kể công của nàng ta.

"Làm Vương phi thì sao? Liên quan gì đến ta? Dù có thế nào đi nữa, tình cảnh của ta cũng sẽ không trở nên tệ." Sợ hãi sao? Lần đầu tiên sợ, lần thứ hai sợ, lần thứ ba lần thứ tư, đến hiện tại, đã sớm không còn sợ hãi. Nam nhân kia không thuộc về nàng, như vậy nàng liền lui về nguyện làm thứ nhì, nhìn hắn hạnh phúc, chỉ cần hắn cao hứng thì nàng cũng cảm thấy tốt hơn.

"Nghiệp chướng." Nhạc Phán Nhi thật sự cảm thấy nữ nhân này thực đáng thương, rõ ràng là yêu nhưng chỉ có thể nhìn hắn cùng nữ nhân khác tình chàng ý thiếp nói chuyện yêu đương, đây là chuyện mà nàng không thể nào làm được. Bất quá chuyện đó cũng không liên quan đến nàng không phải sao? Sau khi chuyện này kết thúc, nàng có thể rời khỏi Bình vương phủ.

Giờ thân, Mặc Sĩ Lưu Thương mới trở về Chiến vương phủ.

"Vương phi đâu?"

"Đã đi ra ngoài."

"Ừ, đã biết." Nữ nhân này sao có thể không chịu ngồi yên một chút, "Có chuyện gì mà ầm ỹ như vậy?" Hình như hắn nghe được tiếng dã thú rống lên.

"Phong Hồn dẫn hắc báo đến, hiện tại cùng Tiểu Bạch cùng Tiểu Ngân trao đổi cảm tình." Nói đến đây, Đường Thạc còn có chút đau đầu.

Buổi sáng khi Vương phi vừa đi khỏi không bao lâu, Phong Hồn liền mang theo con hắc báo đến đây, nói là Vương phi ngại hắc báo ở Long các một mình sẽ cảm thấy cô độc nên để cho nó đến đây cùng Tiểu Bạch và Tiểu Ngân làm bằng hữu. Bây giờ lại ầm ỹ, ba con dã thú, hai con cảm thấy địa bàn của mình bị xâm nhập, một con cảm thấy mình đến đây là một vinh hạnh của hai con kia, cho nên bây giờ ba con thú đang đánh nhau tại hậu viện, mà Phong Hồn đang đứng xem cuộc chiến ở một bên mà hứng trí bừng bừng, ngay cả tiểu Vương gia cũng rất hưng phấn, đó không còn là chuyện hắn có thể quản được.

"Đi xem."

Hậu viện, hoa viên vương phủ vốn thuộc loại cảnh sắc mùa xuân vô cùng kiều mỵ giờ đang không thấy đâu, chỉ còn lại một mảnh hỗn độn. Hoa cỏ bị giày xéo, chậu hoa bị đánh đỗ ngã nghiêng tùy ý nhìn cũng có thể thấy được. Trong hoa viên, Phong Hồn và tiểu Nhược Thần đang đứng dưới một thân cây, hứng trí xem cuộc chiến đang diễn ra, mà ở giữa sân, tam thú đang đánh nhau túi bụi. Hắc, bạch, ngân (đen, trắng, bạc) ba đạo bóng dáng nhanh chóng luân phiên, va chạm. Tam thú đều thuộc loại chí tôn vương giả, vương gặp vương nhìn nhau vô cùng nóng mắt, chiến ý tăng vọt. Mặc báo, Tiểu hắc lấy nhất địch nhị nhưng không hề yếu thế, mà bạch hổ và ngân sói vì lớn lên trong vương phủ nên lực công kích cũng tương đối yếu đi rất nhiều, cũng may sau khi Long Chiến Nhã trở lại cũng thường hay huấn luyện một chút, làm cho chúng nó không bị thoái hóa thành sủng vật to lớn.

Nhìn hoa viên một đống hỗn độn, Mặc Sĩ Lưu Thương gân xanh giật mạnh.

"Dừng tay!"

Tiếng hét giận dữ quen thuộc của nam chủ nhân làm cho tam thú lập tức ngừng chiến, hóa thành sủng vật ngoan ngoãn, thành thành thật thật quỳ rạp trên mặt đất, phe phẩy cái đuôi nịnh nọt. Nam chủ nhân tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng.

"Dọn dẹp tốt hoa viên cho ta!"

Đường Thạc cảm thấy Vương gia vì ở cùng một chỗ với Vương phi một thời gian nên tư duy cũng trở nên kỳ quái. Nhưng nhìn thấy động tác của tam thú thuần thục mà nhanh nhẹn dọn dẹp sạch sẽ hoa viên, Đường Thạc cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Quả nhiên, người cùng vật bên cạnh Vương phi cũng không thể dùng lý lẽ thường tình để nhận xét.

Nhận được mệnh lệnh, tam thú nhanh chóng đứng dậy, linh hoạt chạy đến nơi có đầy rác vụn, dùng móng vuốt đem những thứ vụn vặt phủi đến cùng một chỗ, hoặc là dùng miệng ngậm lấy, rất nhanh hoa viên liền khôi phục sạch sẽ ban đầu, tuy rằng khôi phục lại vẻ xinh đẹp còn phải cần một thời gian, nhưng mà Mặc Sĩ Lưu Thương đối với kết quả hiện tại đã thực vừa lòng.

"Cô gia." Nhìn tam thú nghe theo mệnh lệnh, Phong Hồn càng thêm xác định cô gia rất cường đại, tuyệt đối không thể trêu chọc.

"Ừm, Phong Hồn, có thể dùng Long các điều tra một chút chuyện tình quân lương không?"

"Đương nhiên có thể, cô gia muốn có kết quả khi nào?"

"Càng nhanh càng tốt."

"Ừm, đã hiểu."

"Vậy ngươi trước đến thư phòng đi, ta có một số tin tức về việc này, có lẽ có thể dùng được." Kỳ thật Mặc Sĩ Lưu Thương quả thực không muốn dùng thực lực của Long các điều tra chuyện tình của mình. Bất quá lần này những người đó làm thực hoàn hảo, người của hắn chỉ có thể tra ra được tầng ngoài, sâu một chút thì tra không được. Bất đắc dĩ, sự tình cần phải giải quyết, hơn nữa còn phải mau chóng giải quyết, cho nên Mặc Sĩ Lưu Thương mới mặt dày tìm đến Phong Hồn.

"Được."

Giờ tuất, cuộc nói chuyện trong thư phòng mới chấm dứt.

"Vương phi còn chưa trở về?" Khi nói chuyện công sự Mặc Sĩ Lưu Thương luôn chuyên chú vô cùng, hiện tại sự tình cũng đã bàn xong rồi hắn mới phát hiện cả ngày nay hắn còn chưa nhìn thấy tiểu nữ nhân.

"Không có." Đường Thạc lắc đầu.

"Hôm nay Vương phi tự mình đi ra ngoài?" Ngẩng đầu nhìn sắc trời, Mặc Sĩ Lưu Thương có một loại dự cảm bất không tốt.

"Không phải, là theo Sườn phi Bình vương ra ngoài."

"Sườn phi của Mặc Sĩ Lưu Dạ?" Mặc Sĩ Lưu Thương nhíu mày, "Phong Hồn theo ta đi Bình vương phủ."

"Dạ, cô gia."

"Tam đệ như thế nào mà rảnh rỗi đến đây?" Nghe hạ nhân nói Mặc Sĩ Lưu Thương đến đây, Hàn Chiêu Oánh cả kinh, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình cho tốt, đi ra nghênh đón. Không nghĩ tới hắn lại tự mình tìm đến, nữ nhân kia đối với hắn rất quan trọng sao?

"Vương phi của Bổn vương đâu?"

"Sao thế? Không tìm thấy đệ muội?" Hắn đã biết? Không có khả năng, làm sao hắn có thể biết nhanh như vậy, "Người đâu, Chiến vương phi mất tích, nhanh đi tìm xem. Tam đệ, ngươi đừng sốt ruột, đệ muội này là từ chỗ ta mà ra ngoài, tẩu tử nhất định tìm được cho ngươi, đến, uống trà."

"Không cần phải diễn tuồng với bổn vương, ngươi cho là những việc ngươi làm bổn vương đều không biết sao? Nhã nhi đâu?" Nữ nhân này giúp Mặc Sĩ Lưu Dạ tổn thương nhiều tiểu thư nhà lành, hắn không phải không biết, nữ nhân ở nơi này đầu tiên đều bị xông cho bất tỉnh, hắn cũng không làm khó nàng, nhưng hôm nay lại có chủ ý lên người tiểu nữ nhân, không thể tha thứ!

"Tam đệ nói đùa, tẩu tử làm sao có thể biết đệ muội ở nơi nào." Hàn Chiêu Oánh nói thế nào đi nữa cũng chỉ là một nữ nhân, một nữ nhân không cường hãn giống như Long Chiến Nhã, cho nên nàng không chịu đựng nổi lửa giận của Mặc Sĩ Lưu Thương, cảm nhận được khí thế của Mặc Sĩ Lưu Thương, cả người đều phát run.

"Đừng cho bổn vương có cơ hội giết ngươi!" Bây giờ tiểu nữ nhân nhất định là ở trong tay Mặc Sĩ Lưu Dạ, hắn phải tìm được nàng nhanh một chút. Hai mắt Mặc Sĩ Lưu Thương phát hỏa nhìn Hàn Chiêu Oánh, bàn tay to bóp lấy cái cổ mảnh khảnh của nàng ta.

"Ta...... Ta không biết......" Hàn Chiêu Oánh theo bản năng đưa tay lên cầm chặt lấy cổ tay của Mặc Sĩ Lưu Thương, nàng thật sự cảm thấy khó thở.

"Nói!" Tay Mặc Sĩ Lưu Thương lại siết mạnh hơn.

"Ta...... thật sự...... không...... biết......" Có lẽ, chết rồi cũng tốt. Hàn Chiêu Oánh buông lỏng ta ra, hai mắt cũng nhắm lại.

Ánh mắt Mặc Sĩ Lưu Thương nhíu lại, thả tay ra.

"Vì...... vì sao không giết ta? Là ta đã mang Nhã nhi của ngươi đi." Hàn Chiêu Oánh ngẩng đầu nhìn thẳng Mặc Sĩ Lưu Thương.

"Ngươi, sống so với chết càng thống khổ." Xoay người, rời đi, bây giờ hắn không thể lãng phí thời gian.

Phong Hồn từ đầu đến cuối đều không có nói chuyện, đối với quyết định của Mặc Sĩ Lưu Thương không có ý kiến gì.

"Đường Thạc!" Một cước nhảy qua đại môn của Chiến vương phủ, Mặc Sĩ Lưu Thương liền lo lắng hô to, "Lập tức phái người đi tìm, hạn cho các ngươi trong vòng một canh giờ phải tìm được Vương phi!"

"Dạ, vương gia." Xem ra Vương gia không tìm được người ở Bình vương phủ. Vương phi nhà mình mất tích, đương nhiên Đường Thạc không dám chậm trễ, chạy nhanh bận việc đi.

"Cô gia, đây là pháo tín hiệu của Long các, có tin tức gì liền phát tín hiệu, thuộc hạ về Long các trước."

"Ừ." Tốc độ của Long các nhất định là nhanh hơn so với thủ hạ của hắn.

Thời gian trôi qua, cảm xúc của Mặc Sĩ Lưu Thương càng ngày càng nóng nảy, đã sắp đến giới hạn. Đường Thạc, Dạ Lăng và Tiêu Triết đều tự mình đi tìm người, nhưng đã qua nửa canh giờ vẫn không có một chút tin tức, ngay cả Long các cũng đều không có tin tức. Bản lĩnh của Mặc Sĩ Lưu Dạ từ khi nào thì lớn như vậy?

"Chiến vương gia."

Giọng nữ ôn nhu làm cho Mặc Sĩ Lưu Thương trong lòng vui vẻ, quay đầu lại, cũng không phải là người mình muốn thấy.

"Chuyện gì?" Bùi Dịch Yên, độc nữ của Lễ bộ Thị Lang, đối với nữ nhân này, hắn có chút quen biết, bởi vì nàng ta không giống với những nữ nhân khác, không có dối trá.

"Chiến vương phi bị đưa đến biệt viện Bình vương."

"Làm sao ngươi biết?" Mặc Sĩ Lưu Thương ánh mắt sắc bén nhìn Bùi Dịch Yên, nhưng Bùi Dịch Yên không cảm thấy e ngại.

"Tình cờ gặp được." Thật sự là tình cờ, tình cờ hôm nay nàng đi Bố trang lấy quần áo, tình cờ có một chiếc xa ngựa lướt qua người nàng, tình cờ có một trận gió thổi bay tấm màn, Chiến vương phi lại "tình cờ" ném cho nàng một thứ, "Đây là của Vương phi đưa cho Dịch Yên."

Mặc Sĩ Lưu Thương tiếp nhận vật gì đó trong tay Bùi Dịch Yên. Là một cái ngân vòng tay, sau khi tầm bảo trở về Long Chiến Nhã đã đặc biệt đi đặt làm, trên vòng tay có khắc một con tiểu báo. Tiểu báo? Mặc Sĩ Lưu Thương nhãn tình sáng lên, lập tức đi về phía sau viện.

Bùi Dịch Yên có chút tò mò vị Vương phi kia đã để lại manh mối gì nên đuổi theo Mặc Sĩ Lưu Thương.

"Đứng lên." Mặc Sĩ Lưu Thương nổi giận đùng đùng đá cho hắc báo đang ngủ lập tức tỉnh dậy, đưa vòng tay đến trước mặt hắc báo, "Tìm bằng được Nhã nhi bằng không đem ngươi đi nướng ăn!"

Nhã nhi? Đó không phải là tên của nữ chủ nhân nó sao? Ngửi ngửi vòng tay, thật đúng là mùi hương của nữ chủ nhân, ôi chao. Tìm? Sẽ không phải là nam chủ nhân để lạc mất nữ chủ nhân rồi đó chứ? Hắc báo nghi hoặc nhìn về phía Mặc Sĩ Lưu Thương, lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Mặc Sĩ Lưu Thương làm cho run run, nhanh chóng chạy nhanh đi.

Mặc Sĩ Lưu Thương vui vẻ, thi triển khinh công theo bên cạnh, còn không quên phát tín hiệu cho Long các.

Bùi Dịch Yên ngẩn người. Nàng giống như chưa từng một Chiến vương như thế này, một Chiến vương có cảm tình, một Chiến vương thật đáng yêu.

----------------------------------------------

Chết tiệt! Nam Phong Nguyệt không phải đã nói là nàng bách độc bất xâm sao? Sao có thể trúng chiêu như vậy? Đó là loại gì a? Về sau nhất định phải hỏi Nam Phong Nguyệt một chút.

Thu hồi ý thức, Long Chiến Nhã đầu tiên là oán thầm một phen, sau đó mới mở to mắt. Tốt lắm, nàng đã thành chúa Jesus, bị người ta cột vào giá chữ thập thượng, còn là ở trong mật thất, thật đúng là có sáng ý. Giật giật tay chân, nút thắt thật đúng là chặt đây. Lại xem xét một chút, không tệ, còn biết che nội lực của nàng. Bay giờ nàng biến thành một con cá nằm trên thớt, cảm giác này thật là mới mẻ. Bất quá ngồi chờ chết không phải là tính cách của nàng.

"Đệ muội không phải giãy giụa nữa, ngươi xem, cổ tay nhỏ nhắn đều đã rướm máu rồi."

"Thế nào, Bình vương không phải là người tốt đẹp gì nên làm con rùa rút đầu?" Phòng này là do ai thiết kế? Còn thiết bị để dẫn âm thanh? Không biết Mặc Sĩ Lưu Dạ hiện tại đang ở bên trái hay bên phải của nàng, là bên trên hay là bên dưới.

"Đệ muội này mở ra cái miệng nhỏ nhắn thật đúng là lợi hại đi, cũng không biết lát có thể lợi hại cũng giống như bây giờ đâu?"

"Hạ lưu!"

"Nhị ca ta có phải hạ lưu hay không, đệ muội chờ lát nữa sung sướng như thế nào đâu."

Nghe trong lời nói của Mặc Sĩ Lưu Dạ nồng đậm ý cười, Long Chiến Nhã tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Tên vô sỉ này sớm muộn gì nàng cũng sẽ băm chết hắn!

"Ngươi làm cái gì?" Cảm giác thể lực của mình lại dần mất đi, Long Chiến Nhã giận dữ.

"Tiểu mèo hoang vùng vẫy hương vị quả đúng là không tệ nhưng tự tổn thương bản thân cũng không phải là thõa đáng, đệ muội có cảm thấy như vậy?"

"Bình vương am hiểu sâu rộng." Long Chiến Nhã châm chọc nói.

"Đâu có đâu có." Ngược lại da mặt của Mặc Sĩ Lưu Dạ cũng đủ dày.

Nói chuyện qua một lúc, Mặc Sĩ Lưu Dạ cũng đã xuất hiện trong mật thất.

"Chậc chậc, cho dù nhìn bộ dáng chật vật của đệ muội cũng thực là mê người." Mặc Sĩ Lưu Dạ vẻ mặt háo sắc, còn thiếu chút nữa nhìn Long Chiến Nhã chảy nước miếng.

Long Chiến Nhã lựa chọn không nhìn, tiếp tục chuyển động cổ tay, ý muốn giãy ra khỏi dây thừng.

"Chậc chậc, nữ nhân nên biết yêu quý tốt bản thân mình." Nhìn miệng vết thương trên cổ tay Long Chiến Nhã ngày càng sâu, Mặc Sĩ Lưu Dạ đau lòng bước lên phía trước, dằn lại tay nàng, vươn đầu lưỡi, liếm qua vết thương khiến người khác sợ hãi kia.

"Cút! Đừng chạm vào ta!" Ghê tởm, đây là cảm giác duy nhất của Long Chiến Nhã hiện giờ.

Mặc Sĩ Lưu Dạ không để ý tới, tiếp tục động tác ngoài miệng, đầu lưỡi dọc theo cánh tay Long Chiến Nhã hướng về phía trước, làm cho gay tóc trên người Long Chiến Nhã đều dựng lên.

"Chết tiệt!" Thấp rủa một tiếng, tay bên kia của Long Chiến Nhã chuyển động nhanh hơn. Vì sao Thương còn chưa đến?

"Đệ muội, ngươi nói Mặc Sĩ Lưu Thương sẽ đến cứu ngươi sao?" Tựa như thấy được ý nghĩ trong nội tâm của Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Lưu Dạ lộ ra một cái tươi cười làm cho người ta cảm thấy ghê tởm, "A, lần trước ta cũng đùa như vậy với Vương phi của hắn đi, bất quá nữ nhân kia cũng không có trấn định như ngươi vậy, vẫn là khóc nháo lên, mất hứng chết đi, cùng lắm ngoài ý muốn nữ nhân kia lại là xử nữ đi. Ngươi nói, Mặc Sĩ Lưu Thương có phải là bất lực hay không?"

Ngươi mới là bất lực! Cả nhà người đều bất lực! Không đúng, hắn là người một nhà của Thương. 囧, Thương tuyệt đối sẽ không biết vừa rồi đã bị nàng.

"Đệ muội a, ngươi có biết hay không, lần đó Mặc Sĩ Lưu Thương đến cuối cùng cũng không có đến, cho dù hắn biết Vương phi hắn là ở nơi này, ở dưới thân ta uyển chuyển hầu hạ, nhưng hắn vẫn không có đến nga. Ngươi nói lúc này đây, có thể hắn cũng quyết định như vậy đi? Ta đoán, chính là như vậy." Trên tay Mặc Sĩ Lưu Dạ vừa chuyển động, xé rách Long Chiến Nhã quần áo trước ngực, lộ ra mảng lớn cảnh xuân.

"Ngươi sớm muộn gì cũng sẽ chết dưới tay ta! Ta sẽ tự tay giết ngươi!"

"Ha ha, đệ muội sẽ không cam lòng." Bị tầm mắt băng hàn của Long Chiến Nhã làm cho rét run, nhưng lập tức lại cảm thấy không có khả năng đó.

Long Chiến Nhã đơn giản nhắm mắt lại, không nhìn tới gương mặt làm cho người khác buồn nôn kia của hắn.

Nhưng mà nhắm mắt lại, xúc cảm lại càng trở nên sâu sắc hơn. Cố nén xúc động muốn nôn mửa, Long Chiến Nhã sợ hãi, nếu Thương đến không kịp thì làm sao bây giờ? Tay siết chặt thành hai nắm đấm, gắt gao cắn môi, Long Chiến Nhã dằn xuống cảm xúc muốn khóc, ẩn nhẫn.

"Mặc Sĩ Lưu Thương! Ngươi, tên hỗn đản này!" Thời điểm tay Mặc Sĩ Lưu Dạ hướng xuống hạ thân Long Chiến Nhã, Long Chiến Nhã rốt cục nhịn không được mà khóc ra.

"Nhã nhi!"

Ầm vang một tiếng nổ, một mặt tường của mật thất hoàn toàn sập đỗ, một mảnh tro bụi bay lên trong không trung, Mặc Sĩ Lưu Thương bước ra.

"Thương." Vừa nhìn thấy Mặc Sĩ Lưu Thương, nước mắt Long Chiến Nhã rốt cuộc nhịn không được, còn chảy dài trên mặt khóc thành tiếng, thút tha thút thít, rất đáng thương.

"Ngươi đáng chết!" Một cước đá văng bàn tay Mặc Sĩ Lưu Dạ còn đang ở trong quần áo của Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Lưu Thương nhanh chóng cởi ra áo mình khoác lên người Long Chiến Nhã không cho cảnh xuân lộ ra ngoài. Thấy trên cổ tay Long Chiến Nhã máu đỏ tươi, ánh mắt Mặt Sĩ Lưu Thương tối sầm lại, thật cẩn thận cởi bỏ dây trói trên tay Long Chiến Nhã, đem nàng ôm là lòng.

"Thương." Long Chiến Nhã ở trong lòng Mặc Sĩ Lưu Thương ôm chặt eo hắn, nước mắt yên lặng thấm đẫm vạt áo trước ngực.

"Ngoan, không có việc gì." Mặc Sĩ Lưu Thương từng chút, từng chút vuốt ve cái đầu nhỏ bé của Long Chiến Nhã, giúp nàng vuốt lại đầu tóc đen đã có chút hỗn độn, nhưng mà hai tay run run, cảm giác lo sợ trong lòng lại dâng lên. Nếu sớm một chút, nếu hắn có thể đến sớm một chút, tiểu nữ nhân sẽ không bị cái tên súc sinh kia tổn thương. Nhìn miệng vết thương kinh người trên cổ tay nàng, ánh mắt hắn đau đớn, tâm càng đau đớn hơn. Đều là hắn lỗi, nếu hắn sớm hỏi rõ nàng đã đi đâu, nàng sẽ không phải chịu vũ nhục như lúc này, đều là hắn lỗi.

"Thương, không có việc gì, chỉ là có chút sợ hãi." Nắm thật chặt cánh tay, ôm chặt Mặc Sĩ Lưu Thương hơn một chút, cái đầu nhỏ cọ cọ trên ngực hắn.

"Ngoan, đừng sợ. Đừng dùng sức, sẽ đau."

"Cô gia, súc sinh này xử lý như thế nào?"

Mặc Sĩ Lưu Thương cùng Long Chiến Nhã đồng thời ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy Mặc Sĩ Lưu Dạ nằm trên mặt đất, gương mặt đã bị đánh cho hoàn toàn thay đổi. Xem ra Phong Hồn rất giận dữ a.

Phong Hồn thực sự rất tức giận. Tiểu thư nhà bọn họ, ngay cả Vương gia đều là ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ ngã, đặt ở đầu quả tim cũng là lo lắng trái tim đập nhanh sẽ làm nàng sợ, vậy mà tên vô sỉ này lại làm cho tiểu thư của bọn họ bị thương, chịu nhục, còn làm cho tiểu thư khóc. Hiện tại hắn chỉ không thể mang tên này chặt thành tám mảnh.

"Giết."

"Vương gia, xin đừng." Thanh Vũ đột nhiên nhảy đi ra, một phen nước mắt nước mũi quỳ gối trước mặt Mặc Sĩ Lưu Thương và Long Chiến Nhã, ở hướng người khác không nhìn thấy được nháy mắt mấy cái "Vương gia, Thanh Vũ van cầu ngài, xin đừng giết Bình vương."

"Cho bổn vương một cái lý do không giết hắn." Mặc Sĩ Lưu Thương đang nghẹn một cỗ khí bị Thanh Vũ náo loạn như vậy cũng tan đi vài phần.

"Lý do...... lý do......" Thanh Vũ có chút ngốc lăng lặp lại hai chữ này.

"Thanh Vũ, đừng cầu hắn!" Mặc Sĩ Lưu Dạ từ phía sau kéo tay Thanh Vũ một chút.

"Bình vương......" Thanh Vũ ngốc lăng nhìn gương mặt của Mặc Sĩ Lưu Dạ, nước mắt càng rơi nhiều hơn, "Vương gia, Thanh Vũ tìm không thấy lý do. Nhưng là cầu xin vương gia niệm tình Thanh Vũ nhiều năm tận tâm hết sức như vậy, nếu như không thể, Thanh Vũ, Thanh Vũ nguyện ý một mạng đổi một mạng."

Theo sau Mặc Sĩ Lưu Thương đến đây, Dạ Lăng, Tiêu Triết và Đường Thạc nhìn thấy bộ dạng vô cùng thống khổ của Thanh Vũ làm cho hóa đá. Thanh Vũ này, thật cố chấp!

"Ngươi muốn một mạng đổi một mạng?" Mặc Sĩ Lưu Thương lạnh lùng nhìn Thanh Vũ.

"Dạ, Vương gia, Thanh Vũ nguyện ý."

"Thanh Vũ, không cần!" Mặc Sĩ Lưu Dạ đi đến phía sau Thanh Vũ, ôm lấy thắt lưng nàng, "Không cần, việc này không liên quan nàng."

"Ngốc tử, chuyện của chàng sao có thể không liên quan đến ta." Nâng tay, hơi dùng chút sức vuốt ve gương mặt đã biến dạng của Mặc Sĩ Lưu Dạ, nở một nụ cười ngọt ngào mà ôn nhu.

"Thanh Vũ, Thanh Vũ, không đáng, không đáng, Thanh Vũ." Mặc Sĩ Lưu Dạ gắt gao ôm Thanh Vũ, mạnh mẽ lắc đầu, "Sao nàng có thể ngốc như vậy, Thanh Vũ ngốc của ta."

Mọi người đều nói hoạn nạn gặp chân tình, nhưng bây giờ, Long Chiến Nhã thật ra cảm thấy lúc hoạn nạn cũng dễ sinh tình. Tựa như hiện tại, Mặc Sĩ Lưu Dạ đã yêu Thanh Vũ vì hắn mà nguyện ý chết.

"Vương gia, ngài là thiên tử mà Thanh Vũ chỉ là một kẻ hèn, một mạng đổi một mạng, đáng giá." Thanh Vũ ánh mắt kiên định nhìn Mặc Sĩ Lưu Dạ.

"Lưu Thương, Mặc Sĩ Lưu Thương, là ta sai, là ta sai lầm rồi, ngươi tha thứ cho ta được không? Tha thứ cho ta! Ta không dám! Về sau cũng không dám!" Trầm mặc một lúc, Mặc Sĩ Lưu Dạ đột nhiên quỳ gối trước mặt Mặc Sĩ Lưu Thương, càng không ngừng dập đầu.

"Vương gia, vương gia, không được! Vương gia ngài mau đứng lên!" Thanh Vũ sửng sốt, mờ mịt nhìn Long Chiến Nhã, sau đó lo lắng kéo Mặc Sĩ Lưu Dạ đứng dậy, nhưng kéo thế nào cũng không nhúc nhích.

"Lưu Thương, ta thật sự biết sai lầm rồi, ngươi đại nhân không trách phạt tiểu nhân, tha thứ cho ta đi. Ta không cần, ta cái gì đều không cần, thả ta đi được không?"

"Vương gia." Thanh Vũ than khóc ngồi ở một bên.

"Bổn vương đối với cái kia vị trí không có hứng thú, chỉ bằng bản lĩnh của ngươi lại dám có nghĩ không đứng đắn muốn động đến Nhã nhi một lần nữa, bổn vương không ngại giết nàng." Nói xong, Mặc Sĩ Lưu Thương ôm lấy Long Chiến Nhã xoay người rời đi. Phong Hồn, đám người Đường Thạc ánh mắt quỷ dị nhìn Thanh Vũ liếc mắt một cái, cũng rời đi.

"Thanh Vũ, Vũ nhi, không có việc gì, không có việc gì." Mặc Sĩ Lưu Dạ ngẩn người vì câu nói của Mặc Sĩ Lưu Thương. Sau đó lại nghe được tiếng khóc của Thanh Vũ, vội vàng trở lại ôm lấy nàng, vỗ nhẹ tấm lưng giúp nàng thông khí.

"Vương gia." Ôn nhu kêu một tiếng, Thanh Vũ thả lỏng thân thể, rúc vào trong lòng Mặc Sĩ Lưu Dạ.

Hôm nay, nàng vốn muốn nương chuyện này mà diễn để lấy được sự tín nhiệm của Mặc Sĩ Lưu Thương, không nghĩ tới nàng được nhiều như thế. Nhìn đi nhìn lại, có lẽ này nam nhân chính là người nàng đã chờ đợi đi.

"Vũ nhi, nàng có nguyện ý theo ta hồi phủ?" Đây là lần đầu tiên Mặc Sĩ Lưu Dạ hỏi ý kiến của một nữ nhân.

"Vương gia, Thanh Vũ......" Ánh mắt Thanh Vũ sáng ngời, lập tức che đấu đi. Suy nghĩ trong đầu là một chuyện, diễn còn phải tiếp tục diễn thôi.

"Vũ nhi, ta không để ý, chỉ cần là nàng, cái gì ta cũng không để ý. Nàng có nguyện ý không?"

"Ta nguyện ý."

-------------------------------------- về sau toàn chương dài nên có một số lỗi không xử lí hết được, các đọc tạm nha


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-100 )