Nghỉ ngơi trong phút chốc
← Ch.039 | Ch.041 → |
Edit:Lãnh Mị Nguyệt
Beta:Diễm
"Kiến ăn thịt?" vẻ mặt Bách Linh vặn vẹo. Con kiến có thể ăn thịt người sao? Cái này rất không bình thường à nha. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại một chút, trong khu rừng này còn có cái gì bình thường sao?
"Làm sao lại có thể có loại sinh vật này?" Tiêu Triết kinh hô.
"Có". Mặc Lam-luôn không nhìn ra biểu tình hỉ nộ, cũng phát sinh biến hóa, nghiêm túc, cùng hoảng sợ. Ở dòng sông xanh trong rừng cũng có loại kiến ăn thịt người, hắn may mắn gặp được một lần, lần đó tùy tùng theo hắn một trăm người toàn bộ đều bị diệt, chỉ có một mình hắn được che chở nên trốn thoát.
"Có kinh khủng như vậy sao?" Liễu Thừa Phong vẫn là lần đầu tiên thấy Long Chiến Nhã dùng toàn bộ sức lực, tốc độ đó, đến hắn mà còn phải cắn chặc răng miễn cưỡng theo kịp, không cần phải nói những người khác.
"Ngươi có thể thử". Giọng nói Long Chiến Nhã vô cùng nghiêm túc.
Nghe vậy, Liễu Thừa Phong dừng lại, xoay người leo lên cây. Bách Lí Mạch và Tiêu Triết cũng tò mò đi theo.
Ba người đều có thị lực vô cùng tôt, vừa leo lên cây nhìn, nhất thời rợn cả tóc gáy, không chút do dự phi chân chạy như điên.
"Này, thế nào hả?" Nhìn tốc độ bay người chạy gấp đôi, Huyền Mặc tò mò hỏi.
"Nơi chúng đi qua, chỉ còn lại xương trắng" Và cả không ít động vật trong mảnh rừng này, trước mắt chúng nó vẫn còn bắt mấy con lấp đầy cái bụng, nào là hươu nai, lợn rừng, thế nhưng ban nãy chính mắt nhìn thấy, những con kiến đó không chút trở ngại nào ăn sạch sẽ, nơi nó đi qua không còn sót lại chút sự sống, chỉ còn lại xương trắng dày đặc.
"Đừng nói nhảm, muốn sống mà bú sữa mẹ thì chạy nhanh lên một chút đi." Thanh âm lạnh như băng của Long Chiến Nhã từ phía trước truyền đến.
Mặc Sĩ Lưu Thương đành chịu, những người còn lại phía sau chân lảo đảo. Bú sữa mẹ? Nàng không thể dùng từ khác à? Nói vậy nhưng mọi người càng phi nhanh.
"Má ơi! Vật kia tốc độ làm sao có thể nhanh như vậy? Càng ngày càng gần!" Tiêu Triết tranh thủ quay đầu lại nhìn một cái, thật là không nhìn không biết, vừa nhìn lập tức bị dọa cho giật mình a.
"Phải chạy đến nơi nào đây?" Đã chạy rất lâu rồi, Bách Linh, Kỳ Dương cùng Vân Thanh đã sắp không chịu nổi.
"Dạ Lăng, Phá Phong, Phá Nhật"
"Vâng". Bị điểm đến tên, ba người lập tức liền hiểu rõ nhiệm vụ của mình, bước chân dừng lại, chờ ba người Bách Linh để cõng, mang ba người tiếp tục phi nước đại.
"Trời ạ, con kiến này cũng quá lớn đi?" Nằm ở trong lòng Hách Liên Hiểu, Hách Liên Ảnh ánh mắt nhìn chằm chằm đàn kiến đen ngòm phía sau, mà bây giờ, khoảng cách của bọn họ cùng đàn kiến càng ngày càng gần, đã thấy rõ kích thước của nó.
Long Chiến Nhã không có thời gian cảm thán kích cỡ của kiến, bởi vì ngay cả Hách Liên Ảnh mà cũng thấy rõ kích cỡ của con kiến, đã nói lên chúng đã cách bọn họ rất gần rồi. Chết tiệt! Nàng còn lâu mới bị kiến ăn tươi! Quả quyết mà chọn đường, Long Chiến Nhã tìm kiếm một con sông có chiều rộng lớn.
"Ca! Nhanh lên một chút! mau hơn chút nữa!" Hách Liên Ảnh hoảng sợ hét lên. Tuy rằng nàng không biết đồ chơi này rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ, nhưng nhìn chỉ nhìn chi chít đen ngòm kia mà dạ dày nàng liền đảo lộn. Bây giờ thật sự hối hận vì đã theo tới, tự mình chịu tội không nói, còn liên lụy đến ca ca.
Hách Liên Hiểu nghe thanh âm hoảng sợ của Hách Liên Ảnh, cắn chặt răng dùng lực hơn nữa. Hắn không rõ kiến ăn thịt người rốt cuộc kinh khủng tới trình độ nào, thế nhưng hắnn tin tưởng Long Chiến Nhã, ngay cả nàng cũng lựa chọn không đánh mà chạy, thì hắn hoàn toàn không có phần thắng.
"Kiên trì thêm một chút nữa!" Long Chiến Nhã mắt sáng như đuốc, gắt gao nhìn về phía trước. Nàng đã nghe được tiếng nước chảy xiết.
Mọi người gần như cắn răng, kiên trì đuổi theo tốc độ của Long Chiến Nhã, dù sao ai cũng không muốn chết, huống chi là bị kiến cắn chết, rất mất mặt nha!
Cây cối to lớn nhanh chóng lui về phía sau. Giờ phút này, mọi người không có thời gian rảnh thưởng thức phong cảnh, toàn bộ ánh mắt đều tập trung ở trên thân thể nhỏ nhắn đó, nữ nhân yêu kiều kia giờ phút này là hy vọng duy nhất của bọn họ, ở nơi xa lạ này nguy hiểm mai phục khắp nơi, chỉ có tiểu nữ nhân kia mới có thể mang bọn họ rời đi, nói vậy thì quá buồn cười, bọn họ là nam nhân, lại muốn dựa vào một tiểu nữ nhân chạy thoát thân, nhưng sự thật là như vậy, nếu không có tiểu nữ nhân ấy, ở giữa mảnh rừng mưa này, bọn họ đã sớm chết từ lâu, thậm chí ngay cả một mảnh vụn xương cũng không còn.
"Đến rồi". Long Chiến Nhã vui mừng, tốc độ dưới chân lại nhanh hơn vài phần.
Bảy tám bước mà thoát khỏi cánh rừng này, tầm nhìn mở rộng, đại khái trước mặt bọn họ là một con sông rộng hơn một trượng, phía trên cách đó không xa là một thác nước, nguyên nhân làm cho dòng nước nơi này chảy xiết.
Long Chiến Nhã một chân đạp, cả người vọt ra ngoài, phóng qua mặt sông. Mọi người thể lực đã đến cực hạn, cắn răng một cái đi theo. Đi sau cùng là Vân Thanh, Kỳ Dương, Bách Linh thiếu chút nữa rơi vào dòng sông, may nhờ người trước mặt kịp thời phát hiện kéo lại.
Tê liệt ngã xuống ở ven sông, mọi người thở hổn hển nhìn bọn kiến ăn thịt người hung hăng đang bị chặn ở phía trước dòng sông. Chỉ thấy chúng ở phía trước kết thành một hàng đi trên mặt sông. Mọi người sợ hãi, lập tức nhảy dựng lên chuẩn bị bỏ chạy, nhưng lại thấy Long Chiến Nhã bình tĩnh mà dựa vào lòng Mặc Sĩ Lưu Thương. Nhìn lại, cái cầu kiến kia bị nước sông chảy xiết cuốn trôi, mà bọn phía sau thấy thế thì thay đổi phương hướng, hấp tấp chạy đi nơi khác. Mọi người thở một hơi dài nhẹ nhõm, lần nữa co quắp ngã xuống đất. Thả lỏng sau đó mới phát hiện hai chân đã sớm mất cảm giác.
Mặc Sĩ Lưu Thương cũng dìu Long Chiến Nhã ngồi xuống, trong lúc nhất thời mọi người không ai nói chuyện, chỉ có hơi lộ ra tiếng thở dồn dập.
"Nhã". Sau khi điều tức tốt, Nam Phong Nguyệt mở miệng nói chuyện.
"Ừ?" Long Chiến Nhã quay đầu nhìn về phía nàng. Là chuyện gì khiến Nam Phong Nguyệt đắn đo.
"Nhã, ngươi dường như đối với nơi này rất quen, nhưng lại không giống như đã tới. Đúng không?"
Vừa nghe vấn đề này, mọi người vểnh tai.
Long Chiến Nhã sửng sốt một chút. Tại sao vậy chứ? Bởi vì rừng mưa là nơi nàng tái sinh a, không phải nơi sinh ra, mà là sinh ra ở nơi tranh đấu một đời. Nàng 6 tuổi, ở giữa rừng mưa Amzon lần đầu nếm thử mùi vị máu tươi, lần đầu học cách giết người, lần đầu hiểu mạng sống, cũng là lần đầu vứt bỏ mạng sống. Từ đó về sau, lạnh lùng tàn nhận, phàm điều gì bất lợi cho nàng, sẽ chỉ có một kết cục, đó chính là chết.
"Không muốn nói thì đừng nói." Cảm giác được khí tức khắp người Long Chiến Nhã trở nên có chút tĩnh lặng, Mặc Sĩ Lưu Thương khó chịu, nắm thật chặt hai tay, đem Long Chiến Nhã ôm chặc hơn.
"Không sao". Long Chiến Nhã khôi phục bình thường, cười với Mặc Sĩ Lưu Thương, "Chỉ là một câu chuyện cũ rất dài, chờ tới khi trở về sẽ nói cho các ngươi nghe."
"Được". Nếu là chuyện cũ, đương nhiên phải chọn một bầu không khí an nhàn mà ôn lại, hiện tại đúng là không thích hợp.
"Mẫu thân mẫu thân". Tiểu Nhã Thần hung hổ chạy tới. Phong Tiêu đi theo phía sau.
"Cục cưng, tới đây". Long Chiến Nhã đem tiểu bất điểm ôm vào lòng."Cục cưng vừa rồi có sợ hay không?"
"Hihi, không có, cục cưng một chút cũng không sợ". Tiểu Nhã Thần ngẩng đầu nhìn Long Chiến Nhã và Mặc Sĩ Lưu Thương, khanh khách cười, "Hơn nữa, Hồn ca ca cũng rất lợi hại, bay thật nhanh a, cục cưng thấy không rõ xung quanh luôn" Tiểu Nhã Thần nhăn nhăn cái mũi.
"Ha ha". Nhìn tiểu Nhã Thần không sợ, Long Chiến Nhã có cảm giác tự hào của một người làm mẹ. Tuy rằng đứa bé này không phải là con ruột của nàng, nhưng là do nàng một tay nuôi lớn, cuộc sống của bé đều là nàng ban cho. Hiện tại, đối mặt với những thứ này, một người trưởng thành cũng sẽ e ngại nguy hiểm, vậy mà bé không sợ, nói không tự hào đó là giả. Đây là nhi tử mà Long Chiến Nhã nàng bồi dưỡng.
Mà Mặc Sĩ Lưu Thương sau lưng Long Chiến Nhã cũng nhìn thấy can đảm trong mắt tiểu Nhã Thần, có chút sửng sốt. Tiểu tử này vậy mà thật không sợ, nói là bé thần kinh thô chứ? Hay là nói Long Chiến Nhã quả thật mang về cho hắn một nhi tử ngoan? Hắn nghiêng về phía sau hơn. Nhi tử của Mặc Sĩ Lưu Thương hắn sao có thể là thần kinh thô, tuy là...
"Mẫu thân mẫu thân, cục cưng sau này có thể cũng giống Hồn ca ca lợi hại như vậy, có thể bay nhanh như vậy không?" Tiểu Nhã Thần mong đợi nhìn Long Chiến Nhã. Bé biết, mẫu thân dẫn bé đến là vì để cho bé mở mang kiến thức, mà bé cũng biết bé là con nhỏ, mẫu thân mang theo bé là phải gánh chịu mạo hiểm rất lớn. Thế nhưng mà bé sẽ không kém cỏi như vậy đâu! Một ngày nào đó bé sẽ trở nên mạnh mẽ! Mạnh mẽ để có thể bảo vệ mẫu thân!
"Cục cưng muốn trở nên mạnh mẽ? Tại sao vậy?"
"Bởi vì cục cưng là nhi tử của mẫu thân"
Không thể không nói, tiểu Nhã Thần này vỗ mông ngựa đủ vang, Long Chiến Nhã rất là hưởng thụ.
"Cục cưng yên tâm, chờ cục cưng trưởng thành, cục cưng sẽ trở nên lợi hại hơn Hồn ca ca, bay nhanh hơn Hồn ca ca ". Long Chiến Nhã nuông chiều mà sờ sờ cái đầu nhỏ của bé.
"Vậy cục cưng có lợi hại hơn mẫu thân không?" Tiểu Nhã Thần được một tấc lại muốn tiến một thước mà hỏi. Bé biết mẫu thân so với Hồn ca ca bọn họ đều lợi hại hơn, Hồn ca ca bọn họ đều là do mẫu thân dạy dỗ.
"Haha, đương nhiên có thể"
"Vậy..." Tiểu Nhã Thần quay đầu nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương một chút. Bé không biết phụ thân có thật lợi hại, so với mẫu thân lợi hại hơn sao?
"Tiểu quỷ, con không có khả năng vượt qua bổn vương". Mặc Sĩ Lưu Thương híp mắt tựa vào vai Long Chiến Nhã. Đùa à, nếu như bị nhi tử vượt qua, hắn còn có thể lăn lộn nữa sao! Mặt mũi còn hắn để nơi nào a!
"Hừ, cục cưng nhất định vượt qua phụ thân!" Lập lời thề hùng hồn, tiểu Nhã Thần xoay người thoát ra khỏi lòng Long Chiến Nhã, chạy hướng về phía Phong Hồn. Phong Tiêu vẫn đi theo phía sau.
"Phong Tiêu tại sao luôn đi theo cục cưng vậy?"Nàng không nhớ là đã có dặn Phong Tiêu bảo vệ hay coi chừng cục cưng.
"Không phải là tiểu thư phân phó sao?" Phong Ly ngờ vực.
"Làm sao có thể?" Thủ hạ của nàng có thể tự do phát triển, hưởng thụ ở đây không chống lại điều kiện tiên quyết là tự do, "Không phải là bốn người các ngươi phân phó sao?"
"Không phải" Phong Ly lắc đầu.
Vậy chuyện gì đã xảy ra? Mấy người đều nhìn về Phong Tiêu trầm mặc phía sau Tiểu Nhã Thần. Chẳng lã có JQ? Long Chiến Nhã vô lương mà YY.
*JQ: gian tình
*YY: ý dâm
Tiểu nữ nhân này, nghĩ gì thế? Nhìn ánh mắt hèn mọn của Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Lưu Thương đành chịu.
"Tiểu thư" Lúc này Phong Tiêu đột nhiên lên tiếng, cắt đứt YY của Long Chiến Nhã.
"Ừ? Tiểu Phong Tiêu, chuyện gì?" Tâm tình còn đang YY, thanh âm của Long Chiến Nhã dĩ nhiên mang theo một hồi gió mát, thổi lông măng người ta dựng ngược.
"Trời sắp mưa". Tiểu Phong Tiêu không chút nào nhận ra.
"Nga. Vậy tìm chỗ tránh mưa". Ngẩng đầu nhìn bầu trời, đúng là có dấu hiệu mưa lớn. Long Chiến Nhã vung tay lên, đoàn người dọn dẹp một chút tìm chỗ tránh mưa.
Dưới sự hướng dẫn của Long Chiến Nhã, đoàn người rất nhanh tìm được một sơn động giữa sườn núi đủ để chứa tất cả mọi người. Long Chiến Nhã không nói hai lời, một đao bổ vào chỗ đất bằng phẳng của sơn động này, đương nhiên chim cu chiếm ổ chim khách, làm cho mọi người hô to vô sỉ. Long Chiến Nhã nhún vai, ném ra một câu, tức khắc làm cho mọi người một hơi sặc chết.
"Nếu cảm thấy ta vô sỉ, ra ngoài đứng đi"
Mọi người lập tức câm miệng, ngoan ngoãn ngồi ở trong động ngồi. Giống như Liểu Thừa Phong càng đem Long Chiến Nhã tâng bốc là người tốt, nói Long Chiến Nhã trên trời dưới đất trước không ai tốt bằng, cuối cùng Long Chiến Nhã không nhẫn nại nổi trực tiếp đạp một đạp dính vách.
← Ch. 039 | Ch. 041 → |