437: Tôi Tự Vào Được
← Ch.0436 | Ch.0438 → |
Diệp Mạn lắc đầu: "Không nhắc tới nữa! Bị một con kiến hôi chọc tức! Tiêu Điệp, chúng ta mau vào đi! Hôm nay người đứng đầu tỉnh Giang Bình sẽ xuất hiện".
Nghe bà ta nhắc tới người đứng đầu tỉnh Giang Bình, Diệp Tiêu Điệp rất khó chịu, thậm chí còn ghi hận người đàn ông chưa từng gặp mặt này.
Nếu không tại người đàn ông đó, sao gia tộc lại ép cô ta tới Giang Bình tiếp cận đối phương chứ?
Cùng lúc đó, Dương Thanh đã chuẩn bị đi vào sân vận động.
"Dương Thanh!"
Chợt một giọng nói tràn đầy kinh ngạc vang lên sau lưng.
Dương Thanh dừng bước nghi hoặc nhìn ra sau.
Một nhóm người một nam hai nữ đang đi về phía anh.
Cả ba đều còn rất trẻ, người đàn ông mặc một bộ Armani, hai cô gái cũng đeo túi LV cao cấp.
Một cô gái đang ôm tay người đàn ông.
"Vương Dũng phải không?"
Trông thấy anh ta, Dương Thanh mỉm cười vui vẻ.
"Không ngờ lại gặp cậu ở đây, Dương Thanh!"
Vương Dũng bật cười, chủ động tiến lên ôm Dương Thanh một cái.
Vương Dũng là bạn cấp ba của Dương Thanh, hai người còn từng ngồi cùng bàn.
Lúc ấy, Dương Thanh chỉ biết vùi đầu vào học, thế nhưng hoàn cảnh nghèo khó nên thường xuyên bị bắt nạt.
Còn Vương Dũng được coi là bá chủ một vùng.
Nhờ anh ta giúp đỡ, Dương Thanh mới có thể bình yên vượt qua cuộc sống cấp ba.
Hai người đã không gặp lại nhau gần mười năm rồi.
Không ngờ Vương Dũng liếc mắt một cái đã nhận ra anh ngay.
"Dương Thanh, sao cậu lại tới đây?"
Vương Dũng cười hỏi.
Dương Thanh đang định trả lời, cô gái đang ôm tay Vương Dũng bỗng cười nhạo một tiếng: "Anh không thấy sao, chắc chắn anh ta làm việc ở đây!"
Dương Thanh vẫn luôn ăn mặc tùy ý.
Hôm nay người tới tham gia hội võ đều tới từ các gia tộc lớn của Giang Bình và Nam Dương.
Ai cũng ăn mặc cầu kỳ, xa hoa.
Bộ quần áo Dương Thanh đang mặc quả thực không hề giống đi xem hội võ.
Vương Dũng bừng tỉnh, cũng biết hoàn cảnh nhà Dương Thanh không tốt, vội vàng giải vây giúp anh: "Thế là tốt rồi.
Hai chúng ta lâu rồi mới gặp lại nhau, hôm nay cậu đừng làm việc nữa, đi xem hội võ với tôi đi".
Dứt lời, anh ta lấy một tấm vé trong ví cười nói: "Đúng lúc tôi đang thừa một vé, tặng cậu đấy!"
"Vương Dũng anh làm gì vậy?"
Nào ngờ Dương Thanh chưa kịp nhận, bạn gái Vương Dũng đã giật lại tấm vé: "Vé lậu đã lên tới một trăm nghìn, huống chi đây là vé ngồi trung tâm, ít nhất cũng phải hai trăm nghìn đấy".
"Chúng ta đâu phải người bán vé, thừa một vé thì giữ lại làm gì?"
Vương Dũng không vui nhưng cũng không dám nổi giận với bạn gái.
Bạn gái Vương Dũng trừng mắt nhìn anh ta: "Ai nói đây là vé thừa? Em đã hứa cho bạn rồi".
Vương Dũng giận lắm, Dương Thanh vội khuyên: "Không sao, không cần đâu! Tôi tự vào được mà!"
Mặc dù tình bạn của anh và Vương Dũng không tồi, nhưng cũng là chuyện của gần mười năm trước.
Anh biết rõ gia cảnh nhà Vương Dũng cũng không khấm khá gì lắm.
Cô gái bên cạnh Vương Dũng rõ ràng là cô chủ nhà giàu.
Vương Dũng không thể làm gì cô ta.
"Dương Thanh, vé vào cửa thấp nhất cũng bị độn lên một trăm nghìn rồi.
Không có vé không vào được đâu".
Vương Dũng không cam lòng nói: "Cậu đừng vội, tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu!"
Thấy Vương Dũng nhiệt tình giúp đỡ mình, Dương Thanh rất cảm động.
Không ngờ nhiều năm xa cách anh ta vẫn không hề thay đổi, thấy mình gặp phiền phức sẽ đứng ra giúp đỡ đầu tiên.
Chỉ là hôm nay anh thực sự không có phiền phức gì.
"Ha ha!"
Bạn gái Vương Dũng bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: "Anh ta đã nói tự vào được, anh còn ngu ngốc đòi giúp cái gì?"
"Cậu ấy không có vé, vào làm sao được?"
Vương Dũng bực bội nói.
"May mắn vẫn có thể trà trộn vào, lại còn không mất tiền".
Cô gái trang điểm lòe loẹt còn lại cũng lên tiếng châm chọc.
Vương Dũng nhíu mày, vẻ mặt lo lắng, dứt khoát đưa thẻ ngân hàng cho Dương Thanh: "Trong đây có một trăm nghìn, cậu tìm bọn phe vé mua một vé đi".
Anh ta còn cẩn thận dặn dù: "Đây là hội võ của hai tỉnh lớn, bảo vệ đều rất lợi hại.
Cậu tuyệt đối đừng lẻn vào, nguy hiểm lắm".
"Vương Dũng, anh ăn của tôi, uống của tôi, ở nhà của tôi, bây giờ lại dám đưa người khác tiền tôi cho anh ngay trước mặt tôi.
Anh to gan thật đấy!"
Bạn gái Vương Dũng nổi giận mắng chửi, không thèm giữ sĩ diện cho anh ta.
.
← Ch. 0436 | Ch. 0438 → |