350: Lời Mời Của Nhà Họ Mạnh
← Ch.0349 | Ch.0351 → |
Mạnh Hồng Nghiệp thầm mừng rỡ, lão ta cũng chỉ thử xem sao, không ngờ lại dễ dàng thành công như vậy.
Hoàng Chung đã đồng ý dùng cách của lão ta, tức là chuyện nhà họ Mạnh quản lý các gia tộc ở tỉnh Giang Bình thay nhà họ Hoàng đã gần như chắc chắn rồi.
"Cảm ơn cậu Chung! Cảm ơn cậu Chung!"
Mạnh Hồng Nghiệp vội cảm ơn.
Trông Hoàng Chung chỉ hơn năm mươi tuổi, nhưng người đã quá bảy mươi như Mạnh Hồng Nghiệp lại phải cung kính hết mực.
Dáng vẻ cúi đầu khom lưng của lão ta đúng là hơi buồn cười.
Lúc này, Dương Thanh đã về đến dinh thự Vân Phong.
Hôm qua anh đã đồng ý với Tiêu Tiêu rằng hôm nay sẽ dẫn cô bé đến Disneyland, đương nhiên không thể nuốt lời rồi.
Vì Ngải Lâm bay rất sớm nên khi Dương Thanh tiễn cô ấy xong rồi về nhà, hai mẹ con cũng vừa dậy.
Tần Thanh Tâm mặc đồ ngủ màu hồng phấn, đang chải tóc cho Tiêu Tiêu.
Trong phòng thoang thoảng mùi hoa oải hương thơm ngát.
Dương Thanh hơi nhếch môi, nở nụ cười hạnh phúc.
Đây mới là cuộc sống mà anh mong muốn, có căn nhà rộng rãi, có những niềm hạnh phúc giản đơn.
"Anh đang nghĩ gì thế?"
Thấy Dương Thanh đứng ngây ra đó, còn cười ngô nghê, Tần Thanh Tâm hơi buồn cười, bèn hỏi.
"Anh đang nghĩ... khi nào thì sinh em trai cho Tiêu Tiêu đây?"
Dương Thanh nói: "Trai gái đủ đầy, gia đình êm ấm, thế mới xem như bước lên đỉnh cao cuộc đời".
"Con muốn có em trai! Con muốn có em trai!"
Tiêu Tiêu bỗng kích động kêu lên, quay đầu nhìn Tần Thanh Tâm với vẻ mong chờ.
"Ngồi yên nào, tóc con vẫn chưa tết xong đâu!"
Tần Thanh Tâm quát khẽ rồi trừng mắt nhìn Dương Thanh, tức giận nói: "Con gái hơn bốn tuổi rồi mà vẫn chưa đứng đắn được!"
Dương Thanh cười hề hề, bước đến trước mặt Tiêu Tiêu: "Tiêu Tiêu cũng muốn có em trai để chơi cùng nhỉ?"
"Tiêu Tiêu muốn có em trai, thật nhiều em trai!"
Mỗi khi nhắc đến em trai, Tiêu Tiêu luôn rất kích động.
Cô bé nhìn Tần Thanh Tâm với vẻ mong đợi, nài nỉ: "Mẹ, mẹ sinh em trai cho con được không?"
Cô bé đang định quay đầu lại thì bị Tần Thanh Tâm quát: "Nếu con còn ngọ nguậy nữa thì mẹ sẽ bảo bố tết tóc cho con đấy!"
Nghe thấy thế, Tiêu Tiêu ấm ức ngậm miệng, không dám đòi có em trai nữa.
Cô bé có vẻ hơi lo lắng, còn rụt rè nhìn Dương Thanh.
Dương Thanh cười khổ.
Trước đó, khi tết tóc cho Tiêu Tiêu, Dương Thanh đã làm đau cô bé, khiến cô bé khóc rất lâu.
Từ đó trở đi, Tiêu Tiêu không cho Dương Thanh động vào tóc mình nữa.
Hai mẹ con mất một tiếng để mặc quần áo, rồi mất thêm tiếng nữa để ăn diện tỉ mẩn.
Đến khi họ ra ngoài thì đã gần hết buổi sáng rồi.
Dương Thanh cũng không sốt ruột, vô cùng tận hưởng khoảng thời gian này.
Họ chơi ở Disneyland cả ngày rồi ăn tối bên ngoài luôn, đến khi về nhà thì trời đã tối hẳn.
"Bố ơi, mai mình lại đến sở thú được không ạ?"
Tiêu Tiêu vẫn chưa chơi đã nghiền, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, kích động nói.
Dương Thanh đang định đồng ý thì nghe thấy Tần Thanh Tâm nói: "Không được! Mai con phải đi học tiếng Anh!"
"Mẹ..."
Tiêu Tiêu vừa nghe đến lớp tiếng Anh thì ỉu xìu ngay.
Tần Thanh Tâm nói với vẻ nghiêm nghị: "Hôm nay con đã nghỉ lớp múa rồi, mai con phải đi học tiếng Anh cho mẹ!"
"Bố ơi, Tiêu Tiêu không muốn học tiếng Anh đâu".
Tiêu Tiêu rất thông minh, biết mẹ sẽ không đồng ý nên lập tức cầu cứu Dương Thanh.
Dương Thanh mỉm cười: "Tiêu Tiêu là bé ngoan, phải nghe lời mẹ chứ".
Dương Thanh cũng rất xót Tiêu Tiêu, còn bé như thế mà đã phải tham gia cả lớp múa lẫn lớp tiếng Anh rồi.
Nhưng anh cũng hiểu khi mẹ dạy con, cho dù bố không đồng ý thì cũng không thể nói ngay trước mặt con được.
Nếu bạn phản bác vợ ngay trước mặt con, đứa trẻ sẽ nghĩ nó đang được ủng hộ chứ không thấy lỗi sai của mình, từ đó càng thêm hư đốn.
Người mẹ cũng sẽ mất uy tín của mình trong lòng con trẻ.
"Hic!"
Tiêu Tiêu bĩu môi, trông rất không vui, rõ ràng đang tức giận với Dương Thanh.
"Tiêu Tiêu, con là bé ngoan lễ phép cơ mà, không được quấy như thế, bằng không người khác sẽ không thích con đâu".
Giọng điệu của Tần Thanh Tâm dịu dàng hơn rất nhiều, cô nắm lấy tay Tiêu Tiêu, nghiêm túc nói: "Khi nào con được nghỉ, bố mẹ nhất định sẽ dẫn con đi chơi, được không nào?"
Tiêu Tiêu cũng không phải bé hư, sau khi được Tần Thanh Tâm an ủi mấy câu, cô bé lập tức nhận ra lỗi sai của mình.
"Tiêu Tiêu xin lỗi bố mẹ ạ, Tiêu Tiêu biết sai rồi.
Ngày mai Tiêu Tiêu sẽ đi học tiếng Anh".
"Mẹ đã bảo Tiêu Tiêu là đứa bé ngoan ngoãn nghe lời nhất mà".
Tần Thanh Tâm nói rồi hôn chụt lên khuôn mặt hồng hào mũm mĩm của Tiêu Tiêu một cái.
Trong lúc trò chuyện, gia đình họ đã về đến nhà.
Tần Y đã nấu bữa tối xong, đang chờ nhà Dương Thanh về.
Tiêu Tiêu ngồi cạnh Tần Đại Dũng, hớn hở kể về những gì mà cô bé đã thấy ở Disneyland.
Thỉnh thoảng tiếng cười vui vẻ lại vang lên trong phòng.
Tiêu Tiêu như cây hài của cả nhà, khiến bầu không khí sôi động hẳn lên.
Trước đó, chuyện của Châu Ngọc Thúy đã khiến người trong nhà tổn thương sâu sắc, nhất là lúc bà ta tiết lộ thân phận của Tần Thanh Tâm trước khi bị bắt.
Mấy ngày qua, Tần Thanh Tâm cứ vùi đầu vào công việc, muốn che giấu nỗi buồn trong lòng mình.
Chuyến đi chơi hôm nay đã giúp tâm trạng cô thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi ăn tối xong, Tần Thanh Tâm và Tần Y vào bếp rửa bát, Tiêu Tiêu ngồi xem phim hoạt hình trong lòng Dương Thanh.
Tần Đại Dũng cũng ngồi cạnh, trò chuyện với Dương Thanh, câu được câu mất.
"Đúng rồi, hôm nay có người đến gửi thư mời cho con đấy".
Tần Đại Dũng chỉ vào thư mời đẹp đẽ trên bàn trà, mở miệng nói.
Nghe thấy thế, Dương Thanh hơi nhíu mày.
Dinh thự Vân Phong là lãnh địa tư nhân của anh, trừ người nhà anh ra, không ai được phép bước vào.
Đối phương có thể đưa thư mời đến nơi này, rõ ràng đã tránh né bảo vệ ở lối vào.
Dương Thanh cầm thư mời lên đọc, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén: "Nhà họ Mạnh ư?"
Đây là thư mời do nhà họ Mạnh gửi, nói là hai ngày sau sẽ tổ chức một buổi giao lưu ở tỉnh lỵ.
"Dương Thanh, có vấn đề gì à?", Tần Đại Dũng ngờ vực hỏi.
Dương Thanh mỉm cười lắc đầu: "Ngày kia có một buổi giao lưu thương mại ở tỉnh lỵ, các gia tộc và những doanh nghiệp đứng đầu ở thành phố Giang Bình đều sẽ tham gia".
Tần Đại Dũng nghe thấy thế thì mỉm cười: "Với địa vị của con bây giờ, đúng là con có tư cách tham dự buổi giao lưu đó".
"Ồ? Nghe ý bố thì bố biết buổi giao lưu này ạ?", Dương Thanh hỏi.
Tần Đại Dũng gật đầu: "Đây là buổi giao lưu giữa các doanh nghiệp và gia tộc quyền thế bậc nhất tỉnh Giang Bình, được tổ chức ba năm một lần, lần nào cũng do một gia tộc đứng đầu chủ trì".
"Nói trắng ra, đây chính là lúc để các ông lớn tỉnh Giang Bình ngồi với nhau, phô bày thực lực".
"Họ cũng phân chia lợi ích theo thực lực tổng hợp của các phe phái luôn.
Mỗi khi buổi giao lưu thương mại ở tỉnh Giang Bình được tổ chức, luôn có những thế lực vùng lên và biến mất".
"Cũng có thể nói đây là cuộc cải tổ các thế lực ở tỉnh Giang Bình".
Tần Đại Dũng nói hết những gì mà mình biết cho Dương Thanh nghe.
Nghe thấy thế, Dương Thanh nhíu mày, người ưu tú nhất của đời thứ hai và đời thứ ba nhà họ Mạnh đều đã chết vì anh.
Trong tình huống như thế, không ngờ nhà họ Mạnh lại gửi thư mời cho anh.
- ---------------------------
.
← Ch. 0349 | Ch. 0351 → |