← Ch.2904 | Ch.2906 → |
Chương 3157:
Sau khi bình an rời khỏi đây, cháu sẽ phụng dưỡng ông!"
Nước mắt của Phùng Tiểu Uyển cũng sắp rơi, hình như cô ta cũng nhớ đến ông mình. Cô ta lau nước mắt, nhìn về phía lão Cửu: "Chỉ cần ông không chê, cháu cũng là cháu gái ông! Sau này cháu và chị Lam sẽ phụng dưỡng ông ạ!"
Nghe thấy Hoài Lam và Phùng Tiểu Uyển nói thế, lão Cửu mỉm cười vui mừng, gật đầu: "Ông vui còn không kịp, sao lại không đồng ý chứ?"
"Ông!"
"Ông!"
Thấy lão Cửu đồng ý, Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam thi nhau gọi.
"Ài! Cháu gái ngoan của ông! Ha ha ha ha…"
Trong phòng tràn ngập tiếng cười của lão Cửu.
Dương Thanh nhìn dáng vẻ vui mừng của lão Cửu, thầm mừng cho ông lão, cũng thề sau khi trở về, anh sẽ nghĩ cách giúp lão Cửu tìm kiếm người thân.
Từng giây từng phút trôi đi, bốn người ở chung với nhau, cảm thấy hết sức giày vò.
Dược Vương sắp tới Mục phủ, chẳng biết Mục phủ có chống đỡ nổi không.
Điều khiến người ta lo lắng nhất chính là phía sau Dược Vương còn có thành chủ Hoài Thành với thực lực mạnh mẽ.
Bây giờ, biến số lớn nhất chính là thành chủ Hoài Thành.
Trong phòng Mục thành chủ.
Mục thành chủ nói với Mục Hoa bên cạnh: "Chuẩn bị xong hết chưa?"
Mục Hoa gật đầu: "Tất cả đã sẵn sàng rồi ạ!"
Mục thành chủ gật đầu: "Được rồi, ông ra ngoài trước đi!"
"Vâng!"
Mục Hoa quay người rời đi.
Trong phòng chỉ còn Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử.
Mục thành chủ nhìn về phía kiếm khách Ảnh Tử, nghiêm nghị nói: "Ông chắc chản muốn đột phá vào lúc này à? Ông phải hiểu với cảnh giới bây giờ của ông, việc đó cũng không ổn, nếu cố đột phá thì có lẽ sẽ gặp nguy hiểm rất lớn".
Kiếm khách Ảnh Tử bỗng cười sang sảng: "Thành chủ cứ yên tâm, nếu tôi đã dám đột phá lúc này, đương nhiên cũng năm chắc, hơn nữa tôi đã chần chừ ở Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ quá lâu, đến lúc bước về phía trước một bước rồi".
Không ai ngờ cảnh giới võ thuật của kiếm khách Ảnh Tử cũng không phải Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ như lời đồn, mà là Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ.
Mục thành chủ nhìn kiếm khách Ảnh Tử với vẻ mặt phức tạp, chợt nói: "Ông đã giúp tôi rất nhiều, cũng không nợ tôi cái gì, chỉ cân ông muốn, ông có thể rời đi bất cứ lúc nào".
"Trong trận chiến giữa Mục phủ và phủ Hoài Thành lần này, ông có thể đứng ngoài quan sát, cho dù Mục phủ không chống đỡ nổi, tôi cũng không trách ông".
Kiếm khách Ảnh Tử nghiêm túc nói: "Nếu năm đó không cứu tôi, chân ông cũng không bị tàn tật.
Từ sau khi ông cứu tôi, bất chấp cả việc chân bị tàn phế, mạng của tôi đã thuộc vê ông rồi".
← Ch. 2904 | Ch. 2906 → |