← Ch.1998 | Ch.2000 → |
Chương 2249:
Long Tấn nhìn anh, bỗng nhiên lên tiếng: "Tôi rất muốn biết cao thủ Siêu Phàm Cảnh thật sự mạnh cỡ nào".
Dứt lời, lão ta lập tức biến mất, chỉ còn giọng nói vang vọng: "Tôi chờ cậu ở đỉnh Long Sơn!"
Cơ thể Dương Thanh chớp động, thoát cái biến mất khỏi gia tộc Vũ Văn.
"Người đâu rồi?"
Người của gia tộc Vũ Văn đều khiếp sợ.
Hai người sống sờ sờ đột nhiên biến mất ngay trước mặt họ, khiến họ cảm thấy không chân thật.
Dù sao người mạnh nhất gia tộc Vũ Văn là Vũ Văn Cao Dương cũng chỉ có thực lực Vương Cảnh hậu kỳ. Còn Long Tấn và Dương Thanh đều hơn xa Vương Cảnh.
Năm phút sau, một già một trẻ giao đấu trên đỉnh Long Sơn.
Ý chí chiến đấu phun trào trong người Long Tấn, bộc phát khí tức mạnh hơn cả Thần Cảnh đỉnh phong.
Bán bộ Siêu Phàm Cảnh!
Dương Thanh không hề kinh ngạc khi lão ta đã đạt tới bán bộ Siêu Phàm Cảnh.
Cả bốn Hoàng tộc của Chiêu Châu đều không đơn giản. Tin đồn đều nói bốn vị Hoàng chủ đều có thực lực Thần Cảnh đỉnh phong, nhưng anh biết có lẽ họ đã đột phá bán bộ Siêu Phàm Cảnh, chỉ cách Siêu Phàm Cảnh một bước.
"Cho tôi cảm nhận sức mạnh thật sự của cao thủ Siêu Phàm Cảnh trước khi chết đi!"
Long Tấn bồng lên tiếng.
Dương Thanh nhìn chằm chằm lão ta, phức tạp nói: "Chắc hẳn ông biết rõ, nếu tôi đánh hết sức, ông sẽ không còn đường sống".
Long Tấn bình thản đáp: "Đây là nhiệm vụ của tôi!"
Dương Thanh thở dài: "Oan có đầu, nợ có chủ.
Ông có ý tha mạng cho bố tôi, tôi cũng cho ông một đường sống. Đi đi, ông không đánh lại tôi đâu".
Long Tấn bật cười tự giễu: "Hoàng Chủ ra lệnh, tôi chỉ có thể chấp hành".
"Tôi biết chắc chắn cậu sẽ không tha cho Long Hoàng. Nhưng tôi hi vọng cậu hãy cho Hoàng tộc họ Long một con đường sống, vẫn còn rất nhiều người vô tội".
Đương nhiên Dương Thanh biết rõ tại sao lão †a lại cố tình tha cho Vũ Văn Cao Dương, chính là vì hi vọng anh đồng ý bỏ qua cho Hoàng tộc họ Long.
"Tôi chỉ giết những kẻ đáng chết!"
Dương Thanh bình tĩnh nói: "Còn ông cũng không đáng chết. Ông đi đi!"
Nói xong, anh quay người định rời đi.
"Uỳnh!"
Dương Thanh mới đi được mấy bước, Long Tấn bỗng bộc phát toàn bộ sức lực lao về phía anh.
Giây phút lão ta tung đòn lại giật mình phát hiện Dương Thanh đã biến mất.
"Ông không phải là đối thủ của tôi!"
Giọng nói của anh chợt vang lên sau lưng Long Tấn.
Bấy giờ, Long Tấn cực kỳ kinh hãi. Lão ta biết Dương Thanh rất mạnh, nhưng không ngờ anh đã mạnh tới mức này.
← Ch. 1998 | Ch. 2000 → |