← Ch.1937 | Ch.1939 → |
CHương 2184:
Ba vị Vương đều xem cao thủ Siêu Phàm Cảnh như thần linh.
Tiết Vương mỉm cười: “Được, quyết định vậy đi, bắt đầu từ hôm nay chúng ta sẽ phục tùng Dương Thanh!"
“Cứ vậy đi!"
Bạch Vương và Mã Vương đồng thanh đáp.
Chẳng qua, cả hai người đều không phát hiện ánh mắt Tiết Vương vừa lóe lên tia tàn nhãn.
Dương Thanh ở lì trong căn nhà nhỏ trên đỉnh Ninh Sơn suốt ba ngày.
Ngày nào anh cũng chịu đựng sự đau đớn để cố gắng nhớ lại quá khứ.
Còn Bạch Vương và hai người kia thì tìm một nơi ở chân núi Ninh Sơn để trú tạm trong lúc chờ Dương Thanh xuống núi.
Vào ngày thứ bảy anh ở trong dinh thự Ninh Sơn, đột nhiên có một vài hơi thở có uy thế khủng bố đáp xuống.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Ninh Sơn bị bao phủ bởi khí thế võ đạo hừng hực.
“Có chuyện gì vậy?"
Ở dưới chân núi, Bạch Vương hoảng hồn lao ra ngoài nhà.
Mã Vương và Tiết Vương cũng chạy ra, sợ hãi nhìn về phía đỉnh Ninh Sơn, mười mấy cao thủ# bừng bừng khí thế đang bao vây căn nhà nhỏ Ở dưới chân núi, Bạch Vương hoảng hồn lao ra ngoài nhà.
Mã Vương và Tiết Vương cũng chạy ra, sợ hãi nhìn về phía đỉnh Ninh Sơn, mười mấy cao thủ bừng bừng khí thế đang bao vây căn nhà nhỏ Dương Thanh đang ở.
Mười mấy người có khí thế kinh khủng đến đỉnh Ninh Sơn, bao vây căn nhà của Dương Thanh lại, tỏa ra sát khí mãnh liệt.
Lúc này, không chỉ Ninh Sơn mà toàn bộ Ninh Châu đều bị nhấn chìm trong khí thế khủng bố ấy.
Nhiều cao thủ địa phương vội vàng lao ra khỏi nhà, hoảng sợ hướng mắt về đỉnh Ninh Sơn.
“Phía Ninh Sơn xảy ra chuyện gì vậy?"
“Trời sắp sập rồi sao?"
Vô số cao thủ Ninh Châu ngạc nhiên thốt lên, nhiều hơn là sợ hãi.
Trong này có rất nhiều người là cao thủ Vương Cảnh, họ có thể cảm nhận được ở đỉnh Ninh Sơn có đến mười mấy hơi thở vượt quá Vương Cảnh đỉnh phong.
“Nếu tôi nhớ không lầm thì cậu Thanh sau khi rời khỏi nhà họ Lục đã đến đỉnh Ninh Sơn rồi nhỉ?"
Tại nhà họ Lục, Lục Nguyên Thông căng thẳng nhìn về phía Ninh Sơn, lẩm bẩm nói.
Ông Tề đang đứng sau lưng lão, ánh mắt cũng rất nghiêm túc, gật đầu: “Xem ra có người tiết lộ tung tích của cậu ấy, tôi nghe nói lúc còn ở Yến Đô, cậu ấy đã gây thù chuốc oán với nhiều thế lực đứng đầu".
“Ông nội, xin ông hãy phái người đi giúp anh ấy đi ạ, anh ấy đang ở đỉnh Ninh Sơn, nhất định là bị những người đó bao vây rồi”.
Giữa lúc đó, Lục Tỉnh Tuyết hốt hoảng chạy vào phòng của Lục Nguyên Thông, quỳ xuống cầu xin lão.
Mục Thiên Thiên cũng xông vào, mắt đỏ hoe nhìn Lục Nguyên Thông, van nài: “Ông Lục, nếu không nhờ có anh ấy thì nhà họ Lục không thể năm quyền ở Ninh Châu, cháu cầu xin ông cử người đi giúp anh ấy với”.
Nhìn hai cô gái quỳ dưới chân mình mà đau khổ van xin, nét mặt Lục Nguyên Thông đầy xót xa.
“Tinh Tuyết, Thiên Thiên à, hai cháu đứng lên đi!"
Lục Nguyên Thông hối hả giải thích: ‘Không phải ông không muốn giúp cậu ấy, mà là có muốn cũng không giúp được!"
← Ch. 1937 | Ch. 1939 → |