← Ch.1870 | Ch.1872 → |
CHương 2115:
Cô ta biết cao thủ này là ai, đó là người mạnh nhất nhà họ Lục, nghe nói tu vi đã đến Vương Cảnh trung kỳ.
Mà cao thủ mạnh nhất của nhà họ Lý thì chỉ có thực lực Vương Cảnh hậu kỳ là cùng.
Tuy là Dương Thanh đã đánh bại hai vệ sĩ của Lục Xuyên chỉ trong giây lát nhưng hai người đó chẳng là gì so với cao thủ trước mắt cả.
“Tinh Tuyết, con đứng qua một bên đi!"
Lục Xuyên vội vàng trách móc.
Dương Thanh cũng an ủi: “Tinh Tuyết, cô đừng lo, tôi không sao đâu".
"Hừ!"
Cao thủ nhà họ Lục cười khẩy: “Nhóc con, cậu cuồng vọng quá rồi đấy!"
Được vinh danh là người mạnh nhất nhà họ Lục, ông ta cũng có lòng kiêu hãnh.
Dương Thanh vốn không có ý gì, chỉ có cảm giác cao thủ mạnh nhất trước mặt cũng chỉ tâm tầm như hai tên vệ sĩ do Lục Xuyên mang đến thôi.
“Tinh Tuyết, cháu tránh ra đi, ông chỉ muốn thử cậu ấy một lần thôi, sẽ không làm cậu ấy bị thương đâu’.
Lục Nguyên Thông lên tiếng.
Lục Tỉnh Tuyết nghe ông nội nói vậy mới lùi lại, nhưng trên mặt vẫn có nét lo âu.
“Nhóc con, đánh trước đi, nếu không sẽ không còn cơ hội nào đâu".
Cao thủ nhà họ Lục ngạo nghễ nói với Dương Thanh.
Anh bất đắc dĩ lắc đầu: “Thôi hay là ông đánh trước đi!"
Dương Thanh lo mình vừa đấm một phát thì lại làm người ta ngất như vừa rồi.
“Cậu không biết phải trái như vậy thì đừng trách tôi không nương tay!"
Ông ta quát lớn, giậm chân xuống đất xông về phía anh.
“Mạnh quát"
Lục Xuyên sùng bái nhìn cao thủ kia: “Ông Tê lại mạnh hơn rồi!"
Lục Nguyên Thông cũng hài lòng gật đầu: “Nếu không có ông ấy thì có lẽ nhà họ Lục ta đã bị rớt khỏi hàng gia tộc hạng hai rồi”.
“Anh cẩn thận nhé!"
Mục Thiên Thiên hô to.
Nhìn thấy Dương Thanh sắp bị cao thủ nhà họ Lục đánh trúng, cô ta năm chặt tay, trong mắt tràn đầy sự lo lăng.
Lục Tỉnh Tuyết lo anh sẽ lại bị thương.
Trên đường từ bệnh viện về nhà, dáng vẻ đau đớn ôm đầu của Dương Thanh làm cho cô ta thấy mình như đau lây, Lục Tinh Tuyết thật sự rất thương người đàn ông này, không muốn thấy ai làm hại đến anh.
“Này anhl"
Lục Tỉnh Tuyết không kìm được hét lên.
Vì cô ta nhận ra Dương Thanh không hề định tránh né, cứ đứng yên tại chõ.
Ban đầu Lục Nguyên Thông còn rất phấn khởi, giờ thì thất vọng lắc đầu: “Còn tưởng là một cao thủ, bố nghĩ nhiều rồi”.
← Ch. 1870 | Ch. 1872 → |