← Ch.1864 | Ch.1866 → |
Chương 2109:
Nhưng Lục Xuyên không hề để ý đến cô ta.
“Thứ bất hiếu!"
Ông ta tiến lên giơ tay muốn tát vào mặt của Lục Tinh Tuyết, giận dữ hét lên: “Cậu ta phải xéo ra khỏi đây!"
Gô ta sững sờ nhìn bàn tay của bố cách mặt mình ngày càng gần.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta chưa bao giờ bị bố đánh cả.
Cái tát này sắp sửa rơi xuống thì đột nhiên Lục Tinh Tuyết thấy một người xông tới che trước mặt mình.
“Chát!"
Tiếng bạt tai chát chúa vang lên.
"Anhl"
“Anhl"
Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên thất thanh hét lên.
Lục Xuyên cực kỳ kinh ngạc, không ngờ Dương Thanh lại có thể chịu được cái tát này.
Vừa rồi rõ ràng Dương Thanh còn đứng cách đây mấy mét cơ mà, sao lại nhanh như vậy được?
Điều mà Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên quan tâm thì không phải tốc độ của Dương Thanh, hai cô gái sốt săng nhìn về phía Dương Thanh.
Nhất là Lục Tinh Tuyết, nhìn bóng lưng vững chãi trước mặt mình, nơi sâu thẳm nào đó trong lòng như rung động.
“Bác trai, bác muốn đánh thì cứ đánh cháu ạ, Tỉnh Tuyết cũng vì muốn đợi cháu khôi phục trí nhớ mới đưa cháu về nhà họ Lục ở tạm thôi”.
Dương Thanh nghiêm túc nói: ‘Nếu bác cảm thấy cháu ở đây sẽ làm ảnh hưởng đến cô ấy thì cháu sẽ đi ngay”.
Dứt lời, anh không chờ Lục Xuyên đáp lại mà bước đi lập tức.
"Này anh!"
Lục Tỉnh Tuyết sốt sắng chạy đến chộp lấy tay Dương Thanh, nghẹn ngào nói: “Tôi đã nói không được tôi cho phép thì anh không thể đi rồi mà!"
“Hơn nữa, bây giờ anh đang mất trí nhớ, dù tôi cho anh đi thì anh có thể đi đâu được?"
“Ra ngoài đó, anh biết sống sao?"
Nét mặt Dương Thanh trở nên chua xót, cô gái tốt bụng này cái gì cũng tốt cả, chỉ là quá cố chấp, một khi đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể làm cô ta đổi ý.
Nhưng nếu anh không đi thì sẽ trở thành rắc rối cho cô gái này.
Lục Xuyên không xua đuổi Dương Thanh nữa mà nhìn anh chăm chăm như đang suy tư điều gì.
“Phịch!"
Ngay lúc này, Lục Tỉnh Tuyết quỳ xuống dưới chân ông ta.
Cảnh tượng này làm cho ai nấy đều ngỡ ngàng.
“Bố à, từ nhỏ đến lớn con chưa bao giờ xin bố điều gì, lân này con cầu xin bố bỏ qua, cho anh ấy ở lại đây”.
Cô ta van nài: “Con hứa với bố là anh ấy sẽ không gây ra rắc rối gì khi ở đây đâu ạ’.
“Khi nào anh ấy khôi phục trí nhớ hoặc tìm ra người nhà, con nhất định sẽ để anh ấy đi!"
“Con chỉ cầu xin bố cho con một thời gian thôi!"
← Ch. 1864 | Ch. 1866 → |