1646: Muốn Chuồn Muộn Rồi!
← Ch.1491 | Ch.1493 → |
Lúc này, thực lực Dương Thanh thể hiện ra đã hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
Lưu lão quái và Diệp Lâm hoàn toàn không biết, một thời gian trước tại Hoàng tộc họ Phùng đã xảy ra chuyện gì, càng không biết cảnh giới võ thuật của Dương Thanh đã tăng vọt từ Siêu Phàm Tam Cảnh lên tới Siêu Phàm Lục Cảnh chỉ trong một năm ngắn ngủi.
Thậm chí, thực lực chiến đấu của Dương Thanh đã đạt đến Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong.
"Muốn chuồn? Muộn rồi!"
Thấy Diệp Lâm vừa di chuyển vừa lùi dần ra ngoài mấy chục mét, Dương Thanh nhấn mạnh chân trên mặt đất, nền đất lập tức lõm xuống thành một hố sâu, còn anh thì đã biến mất khỏi vị trí cũ.
"Uỳnh!"
Một đòn giáng xuống, Diệp Lâm như thể đã bị trọng thương, hộc ra một ngụm máu tươi, thân thể bay ngược ra ngoài.
Lưu lão quái đứng bên sợ đến ngây ra, lão ta biết thực lực của Dương Thanh rất mạnh nhưng vẫn không thể ngờ anh lại mạnh đến mức này.
!Chỉ một đòn đã đánh cho một cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh như Diệp Lâm bay ra ngoài, hộc máu.
Lưu lão quái lúc này chỉ mới có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh sơ kỳ mà thôi.
So với Dương Thanh đã đạt tới sức chiến đấu của Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong thì lão ta vẫn còn quá yếu.
Lão ta vốn tưởng rằng khi bước vào cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh thì đã rất mạnh, nhưng thật không ngờ bản thân vẫn không phải đối thủ của Dương Thanh.
Đám cao thủ Thần Cảnh tới tham dự cuộc đấu võ tranh ngôi Vương của Yến Đô đang đứng quanh đó đều đã trợn mắt há miệng, cao thủ Siêu Phàm Cảnh quả là khủng khiếp.
Vậy mà trước đó bọn họ còn dám tơ tưởng ngôi Vương của Yến Đô, giờ đây nhìn lại, đúng là nực cười.
"Bây giờ đến phiên ông!"
Ánh mắt Dương Thanh rơi xuống người Lưu lão quái, lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Lưu lão quái lập tức biến sắc, không chút do dự phóng ngay về phía ngược lại, chạy trối chết.
Dương Thanh cười khẩy một tiếng: "Lần trước còn có cao thủ của Miêu Thành tới cứu ông, để xem lần này ai có thể cứu nổi ông đây?"
Vừa dứt lời, bóng anh đã biến mất khỏi vị trí đang đứng.
Những cao thủ Thần Cảnh tới tham dự thi đấu hoàn toàn không nhìn rõ bóng dáng Dương Thanh, chỉ có thể cảm nhận được một luồng uy lực võ thuật khủng khiếp đang bao phủ khắp nơi.
Một giây tiếp theo, bóng Dương Thanh xuất hiện trước mặt Lưu lão quái.
Sắc mặt Lưu lão quái biến đổi kịch liệt, lớn tiếng hô lên: "Dương Thanh, hai chúng ta vốn không có thù hận gì quá sâu, cậu thả cho tôi đi đi, tôi bảo đảm sẽ không bao giờ đối đầu với cậu nữa".
Dương Thanh cười nhạt: "Giờ đã biết bản thân không phải là đối thủ của tôi thì mới nghĩ tới chuyện không đối đầu với tôi nữa à? Có điều, ông cảm thấy, với thực lực hiện nay của tôi, tôi còn sợ ông có ý đối đầu với tôi chắc?"
Sắc đỏ như máu trong mắt anh trở nên càng đậm, ý chí chiến đấu toàn thân bắt đầu khởi động, uy vũ bá đạo hệt một thiên thần đến từ chín tầng trời.
Lưu lão quái biết, Dương Thanh sẽ không buông tha cho mình, đáy mắt lão ta chợt lóe lên một tia điên cuồng, đột ngột vung cánh tay lên, một con cổ trùng dữ tợn bay vèo về phía Dương Thanh.
Dương Thanh nhíu mày, tầng thứ sáu trong phép hô hấp của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh nhanh chóng vận hành, huyết mạch cuồng hóa cũng được kích hoạt triệt để, một hơi thở khủng bố tràn ra từ trên người anh.
Anh nhanh nhẹn chém ra một chưởng, một luồng kình khí cực mạnh đánh bay con cổ trùng kia.
"Tà đạo! Đáng chết!"
Dương Thanh quát lên một tiếng giận dữ, ý chí võ thuật toàn thân bùng nổ, thân hình thoáng lóe lên, lập tức xuất hiện trước mặt Lưu lão quái, vung tay đánh ra một quyền.
Lúc này, trên trường đấu võ, chỉ còn một mình Dương Thanh đứng chắp tay.
.
← Ch. 1491 | Ch. 1493 → |