1611: Ân Oán Ngày Xưa
← Ch.1472 | Ch.1474 → |
Nhưng vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên bỗng nhiên vang vọng khắp gia tộc họ Phùng.
Mọi người đều đồng loạt nhìn về chủ nhân của giọng nói kia, chỉ thấy một bóng người trung niên xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
"Phùng Chí Viễn!"
Có người ngạc nhiên thốt lên.
Ngay khi Bách Lý Yến vừa xuất hiện, Phùng Chí Viễn đã biến mất, thậm chí nhiều người còn không biết Phùng Chí Viễn vừa rồi đã không có mặt ở đây.
Phùng Hoàng cau mày, lạnh giọng quát: "Lui ra!"
Phùng Chí Viễn không hề lùi bước, đôi mắt hung tợn nhìn chằm chặp Bách Lý Yến, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bách Lý Yến cuối cùng chúng ta lại gặp mặt rồi!"
Trong mắt ông ta ngập tràn sát khí mãnh liệt.
! Bách Lý Yến nhíu mày, lạnh giọng nói: "Cậu là ai?"
Phùng Chí Viễn gằn giọng nói: "Tôi là Phùng Chí Viễn - chồng của Bách Lý Thu Nguyệt!"
Bạc Lý Yến cười khinh khỉnh: "Năm đó nếu không có cô chủ, cậu nghĩ cậu có thể sống được tới ngày hôm nay sao? Sao nào? Cậu muốn giết tôi?"
Trong ánh mắt lão ta tràn đầy khinh thường.
Dù Hoàng tộc họ Phùng là một trong hai gia tộc cổ lớn nhưng trong mắt Bách Lý Yến, Hoàng tộc họ Phùng là gia tộc cấp thấp không có tư cách so sánh với gia tộc Bách Lý.
Then chốt là, Phùng Hoàng - người có thực lực mạnh nhất của Hoàng tộc họ Phùng cũng chỉ là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trong khi ở gia tộc Bách Lý người có thực lực mạnh nhất đã bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh.
Là cao thủ võ thuật đứng trên đỉnh thế giới thật sự.
Hai mắt Phùng Chí Viễn đỏ ngầu nhìn chằm chằm Bách Lý Yến nói: "Vì một ngày này mà tôi đã đợi ròng rã hai mươi sáu năm, ông thật sự nghĩ hôm nay ông có thể sống sót rời khỏi nơi này sao?"
Phùng Hoàng cả giận nói: "Lui ra!"
Khó khăn lắm mới khiến Bách Lý Yến chuẩn bị rời đi, thế mà lúc này Phùng Chí Viễn lại nhảy ra gây chuyện.
Một khi cao thủ cấp bậc kiểu Bách Lý Yến ra tay với Hoàng tộc họ Phùng, ngoài Phùng Hoàng ra, thì trong Hoàng tộc họ Phùng này không còn ai là đối thủ của lão ta cả.
Mà hành động của Phùng Chí Viễn chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Phùng Chí Ngạo cũng vội vàng đứng lên, trầm giọng nói: "Chú hai, nghe lời phụ hoàng, lui xuống trước đi!"
Phùng Chí Ngạo vốn luôn thù ghét Phùng Chí Viễn rốt cuộc lúc này cũng đã hiểu ra nhiều điều.
Phùng Chí Viễn không hề muốn tranh giành quyền lực với ông ta, mà mọi chuyện ông ta làm chỉ vì muốn đối phó Bách Lý Yến.
Sau khi biết điều này, ông ta cũng bớt căm ghét Phùng Chí Viễn hơn.
Bách Lý Yến nhìn chằm chằm Phùng Chí Viễn, lạnh lùng nói: "Bách Lý Yến tôi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, dựa vào cậu cũng muốn cản tôi sao?"
Bách Lý Yến nói xong, một luồng áp lực võ thuật đáng sợ toát ra từ người lão ta, trực tiếp khóa chặt Phùng Chí Viễn.
Hai mắt Phùng Chí Viễn đỏ ngầu, khí thế võ thuật trên người đột nhiên tăng vọt.
"Siêu Phàm Thất Cảnh!"
Khi mọi người cảm nhận được khí thế võ thuật bùng phát trên người Phùng Chí Viễn, tất cả đều sững sờ.
Phùng Chí Ngạo cũng ngây người: "Chú đột phá rồi!"
Từ nhỏ tới lớn võ công của Phùng Chí Ngạo luôn cao hơn Phùng Chí Viễn.
Nhưng mà bây giờ Phùng Chí Viễn lại đột phá Siêu Phàm Thất Cảnh.
Mà Phùng Chí Ngạo lại cảm nhận được luồng áp lực mạnh mẽ từ trên người Phùng Chí Viễn chứng tỏ Phùng Chí Viễn đã đột phá Siêu Phàm Thất Cảnh từ lâu rồi.
"Hai mươi sáu năm nay không ai biết tôi đã vượt qua như thế nào.
Càng không ai biết tôi đã trả giá đắt cỡ nào để bày ra kế hoạch ngày hôm nay".
.
Google ngay trang * T RÙMtruуện.
oгg *
"Hôm nay, tôi sẽ dùng máu tươi của ông ta để báo thù rửa hận cho vợ tôi!"
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của Mã Siêu đang được Phùng Hoàng bảo vệ sau lưng dại ra.
Mã Siêu đã biết mình là đứa bé bị Hoàng tộc họ Phùng vứt bỏ hai mươi sáu năm trước và anh ta chính là con trai của Bách Lý Thu Nguyệt và Phùng Chí Viễn.
Nhưng lúc nãy Phùng Chí Viễn lại nói Bách Lý Thu Nguyệt đã bị Bách Lý Yến giết chết vào hai mươi sáu năm trước rồi.
← Ch. 1472 | Ch. 1474 → |