1392: Một Đấm Đoạt Mạng
← Ch.1332 | Ch.1334 → |
Thượng Quan Nhu không ở lại phòng Dương Thanh lâu.
Sau khi anh hứa hẹn giúp đỡ liền rời khỏi.
Người thừa kế nhà họ Lý bị giết khiến cả Hoàng thành Thượng Quan đều như chìm trong sương mù.
Nhất là người Hoàng tộc Thượng Quan đều nơm nớp lo sợ.
Dương Thanh đứng cạnh cửa sổ nhìn mây đen đầy trời, bỗng nói: "Cục diện Hoàng thành Thượng Quan sắp thay đổi rồi!"
Đúng lúc đó, anh bỗng cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ khủng bố ngay trong Hoàng phủ.
Nó khiến tim anh đập mạnh liên hồi.
"Chẳng lẽ đây chính là người bảo vệ quy tắc âm thầm bảo vệ Hoàng thành sao?", Dương Thanh kinh ngạc lẩm bẩm.
Uy lực khiến người ta sợ hãi kia chỉ lóe lên một cái rồi biến mất.
Dương Thanh muốn cảm giác lần nữa cũng không còn.
Hoặc có lẽ là vì Thượng Quan Nhu nói cho anh biết về sự tồn tại của người bảo vệ quy tắc nên anh mới cảm nhận được khí tức của ngườ đó!
Theo như anh cảm giác được, thực lực của người kia ít nhất cũng phải là Siêu Phàm Ngũ Cảnh.
Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của anh, có lẽ thực tế còn mạnh hơn.
"Vậy có nghĩa là, nhà họ Lý biết người bảo vệ quy tắc có thực lực Siêu Phàm Ngũ Cảnh mà vẫn dám khai chiến với Hoàng tộc Thượng Quan sao?"
Dương Thanh tự nhủ: "Nếu thật là như vậy, thực lực thật sự của nhà họ Lý phải mạnh tới mức nào?"
Ngay lúc ấy, mấy luồng khí tức mạnh mẽ bỗng ập tới Hoàng phủ Thượng Quan.
Người dẫn đầu là một cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh.
"Người nhà họ Lý tới rồi sao?"
Dương Thanh lo lắng nhìn về phương xa.
Cùng lúc đó trong một tòa biệt thự xa hoa của Hoàng tộc Thượng Quan, Thượng Quan Hoàng đang nhắm mắt nghỉ ngơi chợt mở choàng mắt.
Trong mắt lão ta lóe lên sát khí mãnh liệt: "Lý Giang Hùng, ông không nhịn nổi nữa rồi sao?"
Lý Giang Hùng là chủ nhà họ Lý có thực lực gần bằng Hoàng tộc Thượng Quan ở Hoàng thành.
Không ai ngờ tới lão ta cũng đã đột phá bán bộ Siêu Phàm Cảnh.
Lúc này, Lý Giang Hùng dẫn theo hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong và mười mấy cao thủ từ Thần Cảnh sơ kỳ đến hậu kỳ.
Đội ngũ này hoàn toàn có thể so với một Hoàng tộc.
"Thông báo toàn bộ mọi người chuẩn bị sẵn sàng khai chiến!"
Mệnh lệnh của Thượng Quan Hoàng khiến cả Hoàng tộc đều chấn động.
Ngay sau đó, mấy chiếc xe sang trọng xông tới.
Lý Giang Hùng đi lên dẫn đầu một đám cao thủ Thần Cảnh.
"Hoàng Chủ Thượng Quan, Lý Giang Hùng tôi dẫn cao thủ nhà họ Lý tới xin đấu võ!"
Lý Giang Hùng cao giọng hô lên.
Giọng nói của lão ta như tiếng sấm cuồn cuộn, mang theo khí thế của cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh càn quét cả Hoàng phủ Thượng Quan.
Những người có thực lực dưới Thần Cảnh lập tức bị chấn động tới nội thương.
Dù là cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ, trung kỳ cũng bị ảnh hưởng, lảo đảo lùi lại.
Chỉ có cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ trở lên mới không bị thương tổn.
"Lý Giang Hùng, ông muốn chết hả?"
Giây tiếp theo, Thượng Quan Hoàng lập tức xuất hiện, giận dữ gầm thét, cũng bộc phát uy lực của bán bộ Siêu Phàm Cảnh tấn công cao thủ nhà họ Lý.
Cao thủ dưới Thần Cảnh hậu kỳ của nhà họ Lý nhao nhao lùi về sau, lồng ngực như bị búa nện.
Nhưng người Lý Giang Hùng dẫn theo đều là cao thủ đứng đầu nhà họ Lý, chỉ có năm người dưới Thần Cảnh hậu kỳ.
Đám cao thủ do Thượng Quan Hoàng dẫn đầu hung tợn nhìn chằm chằm đám cao thủ họ Lý.
"Hoàng Chủ, tôi dẫn người tới muốn đấu võ, tại sao lại nói tôi muốn chết?"
Lý Giang Hùng cười lạnh, châm chọc nói: "Chẳng lẽ Hoàng Chủ bị cao thủ tôi dẫn tới dọa sợ sao?"
Nghe vậy, người của Hoàng tộc Thượng Quan đều lườm ông ta sắp rách mí mắt.
Bao nhiêu năm nay Hoàng tộc Thượng Quan chưa từng bị khiêu khích như vậy.
Nếu Lý Giang Hùng nói tới cái chết của Lý Dương và Lý Bảo Phong, Thượng Quan Hoàng còn có lý do đáp trả.
Nhưng đối phương lại không hề nhắc tới, chỉ lấy cớ đấu võ.
Điều này nằm ngoài dự đoán của Thượng Quan Hoàng, nhưng không thể không thừa nhận cách này còn thích hợp hơn lấy cớ trả thủ cho Lý Dương và Lý Bảo Phong.
Nói là đấu võ, sợ là để ra tay tàn ác với người của Hoàng tộc Thượng Quan.
Sau này hoàn toàn có thể nói là nắm đấm không có mắt, không khống chế được sức mạnh.
Người bảo vệ quy tắc cũng không có lý do nhúng tay vào.
Vậy thì Hoàng tộc Thượng Quan chỉ có thể dựa vào chính mình chống đỡ nhà họ Lý.
"Được, ông chủ Lý đã muốn đấu võ, đương nhiên chúng tôi phải đồng ý".
Thượng Quan Hoàng lạnh giọng đáp.
Chuyện đến nước này, lão ta không thể không đồng ý.
Lý Giang Hùng nhếch môi cười đắc ý: "Tôi dẫn theo mười hai cao thủ Thần Cảnh tới đây.
Hoàng tộc Thượng Quan vốn có nhiều cao thủ Thần Cảnh hơn chúng tôi".
"Vậy thì thi đấu mười hai trận, yêu cầu cao thủ cùng cấp bậc đấu với nhau, đến khi một bên nhận thua coi như kết thúc.
Ông thấy sao?"
Quy tắc rất đơn giản, nhưng không hề nói tới có thể giết chết đối thủ hay không, tức là hoàn toàn có thể.
Lý Giang Hùng đã chuẩn bị từ trước, định tiêu diệt hết cao thủ hàng đầu của Hoàng tộc Thượng Quan!
Mặc dù Thượng Quan Hoàng nhìn ra được ý đồ của ông ta nhưng lại không thể từ chối: "Được!"
"Vậy thì Lý Kiện đánh trận đầu đi!"
Lý Giang Hùng nhìn sang một cao thủ trung niên có thực lực Thần Cảnh sơ kỳ, cười nói: "Trận đầu tiên cực kỳ quan trọng.
Cậu đừng khiến tôi thất vọng đấy".
"Chủ gia tộc yên tâm, tôi nhất định sẽ không để ông thất vọng!"
Lý Kiện bước lên trước, ngạo nghễ nhìn đám cao thủ Thần Cảnh bên phe Hoàng tộc Thượng Quan: "Thần Cảnh sơ kỳ, ai dám đấu với tôi?"
"Hoàng Chủ để tôi đấu cho!"
Một cao thủ trung niên Thần Cảnh sơ kỳ của Hoàng tộc Thượng Quan tức giận tiến lên xin chiến.
Thượng Quan Hoàng gật đầu dặn dò: "Không đấu lại được thì cứ nhận thua!"
"Vâng thưa Hoàng Chủ!"
Người kia vội vàng đáp, trong lòng lại thầm nhủ dù có chết cũng quyết không nhận thua.
Hai cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ lập tức lao vào chiến đấu.
"Bắt đầu đi!"
Lý Giang Hùng hô lên, trong mắt tràn ngập sát khí.
Hôm nay ông ta tới vốn là để tiêu diệt toàn bộ cao thủ đỉnh cao của Hoàng tộc Thượng Quan.
Ngay sau khi ông ta dứt lời, Lý Kiện thoắt cái lao đến trước mặt cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ của Hoàng tộc Thượng Quan.
"Giết!"
Ánh mắt Lý Kiện lóe lên sát khí, toàn thân tăng vọt khí thế.
Chỉ trong chớp mắt, thực lực của ông ta đã tăng lên Thần Cảnh trung kỳ.
Không phải cảnh giới của ông ta tăng lên, mà là sức chiến đấu.
"Nhận thua! Mau nhận thua đi!"
Thượng Quan Hoàng hoảng hốt gào thét.
.
← Ch. 1332 | Ch. 1334 → |