1339: Gia Tộc Chống Lưng
← Ch.1287 | Ch.1289 → |
"Cháu nói gì?"
Diệp Hoàng giật mình, cả giận quát: "Mất liên lạc? Sao lại mất liên lạc?"
"Không phải cháu nói chỉ cần liên thủ với Hoàng tộc họ Long thì nhất định sẽ giết được thằng nhóc kia sao?"
Thấy Diệp Hoàng nổi giận, Diệp Xung sợ run người, lập tức quỳ rạp xuống, hoảng loạn nói: "Cháu cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Ông đừng lo, cháu sẽ liên lạc với Hoàng tộc họ Long ngay".
"Hừ!"
Diệp Hoàng hừ lạnh nói: "Lần này Hoàng tộc họ Diệp phái ra sáu cao thủ Thần Cảnh, trong đó còn có một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong.
Nếu bọn họ gặp chuyện bất trắc, cháu có mười cái mạng cũng không đền nổi đâu!"
Nghe vậy, Diệp Xung lại càng sợ hãi, không dám chậm trễ vội vàng gọi điện cho Hoàng tộc họ Long.
Đối phương nhanh chóng bắt máy.
Diệp Xung cuống quýt hỏi: "Cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Diệp đều mất liên lạc hết rồi.
Các người thì sao?"
"Người của Hoàng tộc họ Diệp cũng mất liên lạc rồi à?"
Đối phương ngạc nhiên hỏi ngược lại.
Ông ta đang định gọi cho Diệp Xung, nào ngờ anh ta liên hệ mình trước, trong lòng ngập tràn lo sợ.
Một Hoàng tộc chỉ có mười mấy cao thủ Thần Cảnh.
Lần này để đối phó Dương Thanh, mỗi nhà bọn họ đều phái ra sáu cao thủ Thần Cảnh.
Số lượng này đã chiếm một nửa cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc rồi.
Thế mà bây giờ, cả mười hai cao thủ Thần Cảnh đều mất liên lạc.
Điều này có nghĩa là gì?
Một người mất liên lạc thì không nói làm gì, đằng này mười hai người đều vậy, chỉ có thể chứng tỏ xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
Diệp Xung không biết mình cúp máy bằng cách nào, mãi đến khi Diệp Hoàng chất vấn mới lấy lại tinh thần.
"Ông nội, xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!"
Diệp Xung hốt hoảng kêu lên: "Sáu cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Long cũng mất liên lạc rồi!"
Ầm!
Khí thế khủng bố trên người Diệp Hoàng càn quét khắp nơi.
"Bịch!"
Diệp Xung bị luồng khí thế này đẩy lùi mười mét, phun máu bay ngược ra ngoài.
"Mày nói gì?"
Thoắt cái, Diệp Hoàng xông tới trước mặt Diệp Xung, bóp cổ anh ta hét lớn: "Mày nói mười hai cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Diệp và Hoàng tộc họ Long, gồm cả hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong đều gặp chuyện sao?"
"Sao có thể như vậy được? Đội quân này tương đương với sức chiến đấu mạnh nhất của một Hoàng tộc, dù là cao thủ Siêu Phàm Cảnh cũng chưa chắc có thể chống đỡ nổi.
Sao bọn họ lại gặp chuyện được?"
Hoàng tộc có thể áp đảo các gia tộc khác cũng bởi có nhiều cao thủ Thần Cảnh.
Nhưng có nhiều đến đâu thì mỗi Hoàng tộc cũng chỉ có mười mấy người như thế.
Vậy mà giờ đây, Hoàng tộc họ Diệp tổn thất đến sáu cao thủ Thần Cảnh.
Diệp Hoàng đang cực kỳ tức giận.
"Xin bố bớt giận!"
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên hớt hải chạy vào, quỳ dưới chân Diệp Hoàng đau khổ cầu xin: "Diệp Xung cũng vì muốn giảm bớt uy hiếp cho Hoàng tộc họ Diệp mới làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy".
"Xin bố nể tình thằng bé một lòng vì gia tộc, tha cho nó một mạng!"
Ông ta là bố của Diệp Xung, Diệp Kiến An.
Diệp Kiến An thấy Diệp Hoàng định lấy mạng Diệp Xung liền sợ chết khiếp.
"Bịch!"
Diệp Hoàng tiện tay vung lên, Diệp Xung bay thẳng ra ngoài, nặng nề đâm vào một cột đá trong Hoàng điện, phun ra một ngụm máu.
Dù bị thương nặng nhưng ít nhất vẫn giữ được mạng sống.
"Cảm ơn bố! Cảm ơn bố!"
Diệp Kiến An vội vàng cảm ơn, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.
"Điều tra xem sáu cao thủ Thần Cảnh kia đã gặp phải chuyện gì cho tôi.
Trong vòng nửa tiếng phải báo cho tôi biết bọn họ còn sống hay đã chết!"
Diệp Hoàng lạnh lùng ra lệnh rồi quay người rời đi.
Diệp Kiến An vội vàng đáp: "Vâng!"
Ở Hoàng tộc họ Long, Long Khoa cũng bị Long Hoàng đánh tơi bời.
Lần này quả thực là tai họa với cả Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp.
Nếu cao thủ Thần Cảnh được bọn họ phái ra đều bị giết hại thì đây sẽ là đòn trí mạng.
Bốn Hoàng tộc Chiêu Châu có thể hòa bình chung sống suốt bao năm nay cũng là vì thực lực của bọn họ tương đương nhau.
Tuy vậy, bọn họ vẫn âm thầm tranh đấu, chỉ cần có lòng tin tất thắng sẽ không ngại đối đầu với Hoàng tộc khác.
Hiện giờ, Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp đều tổn thất mất một nửa cao thủ đỉnh cao.
Đây chính là cơ hội tốt nhất của Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc Thượng Quan.
Nghĩ tới đây, Long Hoàng lập tức liên lạc với Diệp Hoàng.
"Sao ông lại gọi cho tôi?"
Diệp Hoàng bắt máy, tỏ vẻ bình tĩnh hỏi.
Long Hoàng trầm giọng nói: "Không cần nói mấy lời giả dối, tôi vào thẳng vấn đề đây.
Rất có thể mười hai cao thủ Thần Cảnh hai Hoàng tộc chúng ta phái ra lần này đều bị diệt rồi".
"Ông cũng biết chuyện này sẽ gây ra tai họa lớn thế nào với chúng ta".
"Chúng ta nhất định phải liên thủ, nếu không sẽ bị Hoàng tộc khác chiếm đoạt!"
Nghe thấy thế, Diệp Hoàng cũng lạnh giọng đáp: "Ông nói không sai, bây giờ chỉ có liên thủ chúng ta mới có cơ hội giữ mình".
"Nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức gì của những người được phái đi, có lẽ vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình thế!"
Long Hoàng cười lạnh: "Xoay chuyển tình thế? Tôi nói cho ông biết, đây là hi vọng xa vời.
Chắc ông đã nghe nói rồi nhỉ? Trong cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô lần trước, Dương Thanh có thực lực Siêu Phàm Cảnh".
"Lần này hai Hoàng tộc chúng ta liên thủ ám sát cậu ta, nhưng hiện giờ cả mười hai người đều mất liên lạc.
Chẳng lẽ ông vẫn còn ôm hi vọng sao?"
Diệp Hoàng nghẹn họng, đương nhiên cũng biết chuyện này.
"Ông cũng nói lần trước Dương Thanh đã có thực lực Siêu Phàm Cảnh, bây giờ hai nhà chúng ta liên thủ đi giết cậu ta, liệu cậu ta có chạy tới nhà chúng ta không?"
Sau một lúc im lặng, Diệp Hoàng đột nhiên hỏi.
Đây cũng là điều khiến Long Hoàng lo lắng nhất.
Với thực lực hiện giờ của bọn họ, một khi Dương Thanh tìm tới, bọn họ hoàn toàn không có sức chống đỡ.
"Có lẽ chúng ta liên thủ cũng không thể đối phó Dương Thanh.
Vậy thì chúng ta chỉ có thể nhờ gia tộc chống lưng giúp đỡ".
Long Hoàng bỗng lên tiếng.
"Cái gì? Ông định nhờ gia tộc chống lưng của ông trợ giúp sao?"
Diệp Hoàng sợ hãi hỏi: "Ông điên rồi à?"
"Ông có biết gia tộc chống lưng lộ diện có ý nghĩa gì không?'
Long Hoàng cười lạnh: "Nếu không nhờ bọn họ, hai chúng ta còn phần thắng sao?"
"Nhưng mà..."
Diệp Hoàng chưa nói hết câu đã bị Long Hoàng chen ngang: "Đừng nhưng nhị gì nữa.
Tôi chỉ không muốn Hoàng tộc họ Long bị hủy diệt, lựa chọn cách tốt nhất thôi.
Lỡ cậu ta tìm tới Hoàng tộc họ Long thì sao?"
Diệp Hoàng im lặng hồi lâu, rốt cuộc nói: "Vậy thì tôi đành phải nhờ gia tộc chống lưng trợ giúp.
Không ngờ suốt trăm năm nay không cần nhờ tới bọn họ, lần này lại bị một thằng ranh chưa đầy ba mươi tuổi dồn ép đến nước này".
← Ch. 1287 | Ch. 1289 → |