1043: Không Thể 🌀𝒾*ế*𝐭 Tôi
← Ch.1041 | Ch.1043 → |
Lão già mặc áo đạo sĩ bị Dương Thanh đạp bay ra khỏi phòng họp cảm thấy vừa kinh hãi vừa tức giận.
Kinh hãi vì một người chưa tới ba mươi tuổi lại có thực lực Thần Cảnh.
Dù là ở Miêu Thành cũng chưa từng nghe nói đến thiên tài võ thuật nào như vậy.
Tức giận là vì lão ta là một trong số các cao thủ Thần Cảnh của Miêu Thành, cao thủ trấn giữ của Q●⛎●ỷ Môn Miêu Thành.
Vậy mà ra ngoài lại bị một thằng nhóc tất trước mặt bao người, còn bị đạp bay.
Đối với lão ta đây là sự sỉ nhục lớn nhất.
"A a a..."
Mọi người còn đang bị sức mạnh của Dương Thanh dọa sợ, lão già mặc áo đạo sĩ đã bò lồm cồm dậy, gầm gừ giận dữ.
"Ranh con dám đánh tao.
Tao muốn mày phải 𝖈·hế·𝐭!"
Lão ta nổi giận rống lên, vẻ mặt tràn đầy sát khí mãnh liệt.
Dương Thanh hờ hững nhìn đối phương, lạnh giọng nói: "Nói ra mục đích của Qu-ỷ Môn, tôi có thể tha 🌜_𝖍ế_† cho ông!"
Những ông lớn có địa vị cao trong Vương thành Quan lần lượt thở phào một hơi khi thấy Dương Thanh xuất hiện.
Nhìn bộ dạng chật vật của lão già mặc áo đạo sĩ, bọn họ chỉ cảm thấy vô cùng hả dạ.
Dù sao vừa nãy, bọn họ đã suýt nữa bị lão ta ɢℹ️ế●ⓣ sạ𝒸●♓.
"Ranh con ngông cuồng, ăn đòn đi!
Lão già mặc áo đạo sĩ không trả lời Dương Thanh, giận dữ quát lớn một tiếng, toát ra khí thế hùng mạnh.
Ngay sau đó, mọi người đều trợn mắt há mồm.
Lão già mặc áo đạo sĩ vừa đòi 🌀𝖎ế*† Dương Thanh đột nhiên biến mất.
Nhưng hưởng lão ta biển mất không phải xông về phía Dương Thanh, mà là hướng ngược lại.
"Lão ta đang chạy sao?"
Lâm Hạo trố mắt hỏi.
"Hình như vậy!
Khương Long Phi ngơ ngác gật đầu.
"Lão ta thật sự là cao thủ Thần Cảnh của 🍳_⛎_ỷ Môn Miêu Thành sao?"
Quan Hồng Nghị cũng sững sờ hỏi.
Đám người còn lại cũng không dám tin vào mắt mình.
Đối với bọn họ, cao thủ Thần Cảnh chỉ tồn tại trong truyền thuyết, cũng là cảnh giới mà bọn họ tha thiết mơ ước.
Nhưng từ sau khi Dương Thanh xuất hiện, mọi chuyện đều khiến bọn họ thay đổi tư tưởng.
Thì ra cao thủ Thần Cảnh cũng sẽ bị ăn tát.
Thì ra cao thủ Thần Cảnh cũng sẽ bị thương.
Thì ra, cao thủ Thần Cảnh cũng sẽ chạy trốn.
Trong lúc bọn họ còn chưa hết khiếp sợ, Dương Thanh bỗng cười lạnh một tiếng: "Không biết tự lượng sức mình!"
Dứt lời, anh tiện tay nhặt một hòn đá lên, tùy ý ném về phía lão già mặc áo đạo sĩ đã biến mất.
"Vèo!"
Hòn đá xé gió bay vút đi.
Lão già mặc áo đạo sĩ trốn ra xa mấy trăm mét đang thấy may mắn vì Dương Thanh không đuổi theo.
Nhưng ngay sau đó, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt ập "Phốc!"
Tiếng va chạm trầm đục vang lên.
Lão già mặc áo đạo hét thảm một tiếng, cả người bổ nhào ra trước mấy mét rồi ngã lăn ra đất.
Bởi vì khoảng cách quá xa nên đảm ông lớn của Vương thành Quan không hề hay biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy một bóng người mờ mờ đột nhiên ngã xuống.
Mặc dù không nhìn rõ là ai nhưng mọi người đều biết chính là lão già mặc áo đạo sĩ bị Dương Thanh ném đá mới ngã xuống đất không dậy nổi.
"Tôi đã phế bỏ tu vi của lão ta, gọi hai người tới khiêng về đi!"
Dương Thanh đột nhiên lên tiếng.
Đến tận lúc này, mọi người mới bừng tỉnh.
Khi biết Dương Thanh chỉ tiện tay ném một hòn đá đã có thể phế bỏ tu vi của cao thủ Thần Cảnh cách xa mấy trăm mét, tất cả đều ↪️.hế.𝖙 lặng.
Bấy giờ bọn họ mới biết, giữa các cao thủ Thần Cảnh cũng có chênh lệch lớn tới vậy.
"Tôi đi!" tới.
Lâm Hạo xung phong nhận việc, tự giác đi khiêng lão già mặc áo đạo sĩ về.
Giờ phút này, sắc mặt lão ta trắng bệch, đan điền của lão ta be bét ɱ_á_ц.
Rõ ràng cục đá Dương Thanh vừa ném đã trúng vào đan điền của lão ta.
Truyện Ngược
Đối với người luyện võ, đan điền là nơi quan trọng nhất.
Một khi đan điền vỡ vụn, tu vi sẽ lập tức tan biến.
Lão già mặc áo đạo sĩ không còn kiêu căng như lúc đâu.
Cả người đều như bị đả kích cực lớn, hai mắt dại ra, ngơ ngác nói: "Mày, mày phế bỏ tu vi của tao rồi sao?"
Con đường võ thuật trước giờ vẫn luôn tàn khốc.
Dương Thanh biết rõ điều này.
Rất nhiều cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ của 𝒬𝐮_ỷ Môn Miêu Thành bị anh phát hiện mới bị cổ độc phản phệ mà ⓒhế*т.
Bắt đầu từ lúc đó, anh và 𝐐●⛎●ỷ Môn Miêu Thành đã kết thù.
Lão già mặc áo đạo sĩ là một trong các cao thủ trấn giữ của Qu_ỷ Môn.
Chỉ khi lão ta mất mạng mới có thể uy 𝒽𝖎ế-ρ Ⓠ-u-ỷ Môn Miêu Thành.
"Bây giờ ông còn một cơ hội sống cuối cùng.
Mau nói tại sao Q●⛎●ỷ Môn muốn gài người vào các thế lực lớn của Chiêu Châu!"
Dương Thanh lạnh lùng hỏi.
Ánh mắt của anh lạnh lẽo vô tình như đang nhìn một người cⓗế*†.
Lúc này, trong mắt của lão già mặc áo đạo sĩ mới hơi có thần, khi nhìn Dương Thanh chỉ có sát khí cuồn cuộn.
"Mày phế bỏ tu vi của tao còn muốn tạo bán đứng 🍳*ⓤ*ỷ Môn sao? Mày nghĩ có thể không?"
Lão ta chỉ muốn xé nát Dương Thanh, ăn thịt ⓤố-n-g m-á-u anh, sao có thể nói cho anh biết mục đích của 𝐐ц_ỷ Môn?
Dường như Dương Thanh đã đoán trước được câu trả lời này, không hề bất ngờ, chỉ hờ hững nói: "Nói hay không cũng không sao.
Chúng tôi đã đạt được mục đích rồi".
"Mày muốn làm gì?"
Lão ta đột nhiên hốt hoảng, cảm thấy cái ↪️_𝐡ế_† đang tới gần.
Dương Thanh lạnh nhạt nhìn lão ta lần cuối, lập tức lên tiếng: "Đối với một cao thủ Thần Cảnh, bị phế bỏ tu vi chẳng khác gì đã 𝖈_𝖍ế_✞.
Đã vậy, tôi sẽ tiễn ông lên đường!" "Không!"
Rốt cuộc lão già mặc áo đạo sĩ cũng ý thức được, Dương Thanh thực sự muốn lấy mạng mình, vội vàng hét lớn.
Mặc dù đan điền của lão ta đã bị phế bỏ nhưng ở Miêu Thành vẫn có một vài thủ đoạn tà đạo có thể chữa khỏi.
Lão ta cũng rất rõ, cho dù bị phế đi võ công nhưng chỉ cần còn sống sẽ có cơ hội khôi phục lại thực lực ban đầu.
"Tôi nói! Tôi sẽ nói hết! Xin cậu đừng ℊ.❗ế.𝐭 tôi, đừng 𝐠ℹ️ế●𝖙 tôi mà!"
Lão già mặc áo đạo sĩ có ♓·🔼·𝖒 𝐦⛎ố·n sống sót rất lớn, gào thét ầm ĩ.
Dương Thanh vừa mới giơ chân lên bèn chậm rãi thu về.
Anh thực sự không nghĩ có thể đạt được tin tức hữu ích gì trong miệng lão ta.
Chỉ cần 🌀_ï_ế_𝐭 ↪️𝒽ế-𝖙 lão ta là có thể uy h.iế.🅿️ 🍳.ⓤ.ỷ Môn Miêu Thành.
Dù sao toàn bộ Miêu Thành cũng chỉ có mười mấy cao thủ Thần Cảnh, còn 𝐐𝖚·ỷ Môn lại là một trong các thế lực đứng đầu ở đó, chắc chắn không thể có nhiều cao thủ Thần Cảnh.
Vậy nên chỉ cần lão già mặc áo đạo sĩ bỏ mạng sẽ gây ra tổn thất cực lớn cho Q𝖚.ỷ Môn.
Trừ khi 🍳●υ●ỷ Môn không tiếc cơ nghiệp xây dựng nhiều năm ở Miêu Thành, nếu không chỉ có thể tạm thời bỏ qua mối thù này.
Hiện giờ lão ta lại tham sống sợ ⓒh·ế·✝️ muốn khai ra, đương nhiên anh sẽ không ngăn cản.
"Nếu lời ông nói không có giá trị, tôi chỉ có thể khiến ông chịu đủ đau khổ mới cho ông về chầu trời.
Nói mau!"
Dương Thanh lạnh lùng nói, khiến lão già mặc áo đạo sĩ có cảm giác nếu không nói thật sẽ phải gánh chịu hậu quả thê thảm.
Lão ta cắn răng nói: "Thực ra không phải chỉ có 🍳_u_ỷ Môn âm thầm xuất thế như các người vẫn nghĩ".
Nghe thấy thế, tất cả đều sợ ngây người.
"Ý của ông là các thế lực khác trong Miêu Thành cũng đã xuất thế, chỉ là chúng tôi vẫn chưa biết thôi sao?"
Quan Vương trầm giọng hỏi, hơi thở trở nên dồn dập.
Trước đó bọn họ đã suy đoán cả Miêu Thành chỉ có Q_υ_ỷ Môn xuất thế.
Nhưng hiện giờ xem ra, mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
Sắc mặt Dương Thanh cũng nghiêm trọng hơn: "Nói tiếp đi!"
Lão già mặc áo đạo sĩ gật đầu nói: "Mỗi một Vương thành đều có cao thủ của Miêu Thành 𝐱â*ɱ ռhậ*𝖕 vào.
Chắc chắn các người sẽ tưởng kẻ do thám bị các Vương thành khác phát hiện đều là người của 𝒬⛎*ỷ Môn đúng không?" "Thực ra không phải đâu.
Vương thành Quan là phạm vi đi săn của Qυ.ỷ Môn.
Các Vương thành khác thuộc về các thế lực khác của Miêu Thành".
"Giữa các thế lực lớn ở Miêu Thành có một quy định bất thành văn, cao thủ Thần Cảnh không được xuất hiện".
"Nếu không vì 🍳_ⓤ_ỷ Môn bị tổn thất quá lớn ở Vương thành Quan, môn chủ cũng sẽ không phải tôi tới".
"Số lượng cao thủ Thần Cảnh trong Miêu Thành có hạn, các thế lực đều biết rõ.
Lần này tôi ra ngoài cũng chỉ có môn chủ của 🍳*𝐮*ỷ Môn biết".
"Nếu tôi bỏ mạng tại đây, dù 𝐐●ц●ỷ Môn muốn giấu diếm e là cũng không giấu được bao lâu.
Nếu để các thế lực khác biết cao thủ Thần Cảnh của Ⴓυ-ỷ Môn đi ra ngoài, chỉ sợ bọn họ đều sẽ phải cao thủ Thần Cảnh ra ngoài".
"Đến lúc đó, mười mấy cao thủ Thần Cảnh của Miêu Thành đồng loạt xuất hiện sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng với Chiêu Châu.
Không cần nói nhiều chắc các người cũng biết rõ rồi chứ?" "Vậy nên nên muốn bảo vệ trật tự của Chiêu Châu, các người không thể 𝐠_𝐢_ế_т tôi!"
- ---------------------------.
← Ch. 1041 | Ch. 1043 → |