542: Chủ Gia Tộc Thỏa Hiệp
← Ch.0541 | Ch.0543 → |
Vũ Văn Cao Chấn thực sự rất kích động.
Ông ta vốn đã chuẩn bị tinh thần từ bỏ quyền tranh đoạt, nào ngờ Vương Thành lại nói mình giải quyết xong nguy cơ của gia tộc.
Vương Thành cười nhạt nhìn người bố đang kích động của mình: "Đương nhiên là tôi giải quyết!"
"Ha ha, tốt lắm! Quá tốt rồi!"
Vũ Văn Cao Chấn điên cuồng hét lớn.
Những người khác cũng giật mình tỉnh ngộ, ánh mắt mỗi người đều tràn đầy kinh ngạc.
ngôn tình sủng
Một phiền phức khổng lồ toàn bộ gia tộc Vũ Văn không thể xử lý lại được một đứa con riêng vừa mới trở về gia tộc dễ dàng giải quyết, nghe sao cũng thấy sai sai.
Nhưng sự thật chính là như vậy.
Phần lớn đều tin tưởng lời Vương Thành nói.
"Mày giỏi diễn trò thật đấy, chẳng biết nhận được tin tức từ đâu mà dám lừa gạt bọn tao".
Vũ Văn Bân cười nhạo nói, khinh bỉ nhìn Vương Thành.
Anh ta từng là người thừa kế của gia tộc, không thể cho phép bất kỳ ai giỏi hơn mình tồn tại, dù có cũng sẽ không thừa nhận.
Đến cả anh ta còn không giải quyết nổi, sao anh ta tin Vương Thành được?
"Mày đang không dám nhận thua đấy à?", Vương Thành không hề sợ hãi, cười lạnh hỏi.
"Tao đây chưa từng thua ai, sao lại nói không dám nhận thua?"
Vũ Văn Bân ngạo nghễ nói: "Toàn bộ gia tộc Vũ Văn đều đang bàn cách giải quyết.
Mày chỉ rời đi khoảng một tiếng đã nói xử lý xong phiền phức, ai tin nổi?"
"Đương nhiên, muốn bọn tao tin tưởng cũng được.
Chỉ cần mày đưa ra chứng cứ chứng minh phiền phức của gia tộc do mày giải quyết, tao không ngại nhận thua".
"Nếu không lấy ra được chứng cứ, mày vẫn nên tự giác cút khỏi gia tộc đi, đừng tự làm xấu mặt mình nữa".
Vũ Văn Bân không thèm che giấu sự khinh thường của mình với Vương Thành.
Một thằng con riêng từ nhỏ đã bị đuổi khỏi gia tộc có tư cách gì tranh giành với anh ta?
Nghe Vũ Văn Bân nói vậy, mấy người vừa tin lời Vương Thành cũng bắt đầu hoài nghi, Vương Thành thực sự có năng lực giải quyết được nguy cơ lần này sao?
Sắc mặt Vũ Văn Cao Chấn cực kỳ khó coi, híp mắt nhìn chằm chằm Vũ Văn Bân.
Thằng nhóc này cứ nhắm vào con trai ông ta, khiến ông ta rất khó chịu.
Nhưng bao nhiêu năm không quan tâm Vương Thành, ông ta cũng muốn nhìn xem đứa con trai bị mình vứt bỏ đã trưởng thành như thế nào.
"Thu lại thái độ kiêu ngạo của mày đi.
Dù hiện giờ tao không phải người thừa kế của gia tộc nhưng ít nhất cũng là con cháu ngang hàng phải lứa với mày.
Mày có tư cách gì lên mặt dạy đời tao?"
"Dùng phiền phức mày gây ra cho gia tộc hả?"
Vương Thành châm chọc vài câu, cười nhạt một tiếng: "Nếu mày muốn tao lấy chứng cứ ra, có phải tao cũng có thể đòi mày lấy chứng cứ không?"
"Mày cho rằng người giải quyết phiền phức không phải tao.
Thế mày lấy đâu ra chứng cứ chứng minh phiền phức do người khác giải quyết?"
"Nếu không lấy được chứng cứ ra, thì mày ngậm mồm lại được chưa?"
"Đừng quên, bây giờ mày đã bị tước quyền thừa kế, còn tao mới là người sắp được trao quyền thừa kế của gia tộc!"
Vương Thành khống chế cảm xúc rất tốt, luôn giữ nụ cười tươi rói trên môi, nhưng lời nói lại tràn đầy sự công kích.
Nghe vậy, Vũ Văn Bân tức phát điện, giận dữ hét lên: "Chết tiệt! Mày chỉ là thằng con riêng từ nhỏ đã bị vứt bỏ, có tư cách gì sánh với người mang huyết mạch chính thống của gia tộc Vũ Văn như tao?"
"Mày có tư cách đòi tao lấy chứng cứ, đòi tranh quyền thừa kế với tao không?"
"Tao cũng muốn chống mắt lên xem, không có chứng cứ thì mày bò lên vị trí người thừa kế kiểu gì?"
Vũ Văn Bân đã mất kiểm soát, không cần biết đang ở chỗ nào.
Từ phản ứng của hai người đã nhìn ra được chênh lệch.
Đến cả Vũ Văn Cao Dương cũng không khỏi thất vọng.
"Mày muốn chứng cứ hả? Tao cho là được chứ gì?"
Vương Thành bỗng nở nụ cười quỷ dị, lấy điện thoại gọi một cuộc.
Đối phương nhanh chóng nghe máy, một giọng nói trẻ tuổi vang lên: "Vương Thành, anh muốn kéo tôi xuống nước đấy à?"
Giọng nói xen lẫn sự bất đắc dĩ.
Rõ ràng, Vương Thành chưa lên tiếng, đối phương đã biết hắn ta muốn làm gì.
Vương Thành cười đáp: "Tôi nghe lời cậu đến gia tộc Vũ Văn tranh đoạt quyền thừa kế, bây giờ cũng bị ép đến đường cùng mới phải nhờ cậu giúp đỡ".
"Nếu anh nói vậy thì chẳng còn thú vị gì cả", đối phương nói.
"Ha ha, đùa tí thôi.
Tôi chủ động nhờ cậu giúp đỡ đoạt lại vị trí người thừa kế, cậu đã hài lòng chưa?", Vương Thành cười hỏi.
Đối phương cảm thấy bất lực, cười nói: "Anh nói đi, còn cần tôi giúp gì nữa?"
"Người của gia tộc Vũ Văn không tin tôi giải quyết được phiền phức của họ.
Nếu cậu là tôi, cậu sẽ làm thế nào?", Vương Thành cười hỏi tiếp.
"Ồ".
Đối phương đáp lại một tiếng như đang suy tư, chợt nói: "Không tin thì để nguy cơ vừa rồi xuất hiện thêm lần nữa, khiến tài sản của gia tộc Vũ Văn thiệt hại thêm nữa.
Có khi anh muốn làm chủ gia tộc bọn họ cũng sẽ đồng ý đấy!"
"Ha ha, nói hay lắm!"
Vương Thành cười lớn: "Vậy thì phiền cậu gây thêm phiền phức cho gia tộc Vũ Văn giúp tôi!"
"Đợi tôi năm phút!"
Đối phương vừa dứt lời liền cúp máy.
Vừa rồi Vương Thành đã mở loa ngoài, mọi người trong phòng đều nghe thấy rõ ràng cả cuộc trò chuyện.
Vẻ mặt của bọn họ vô cùng đặc sắc.
Nhất là hai người Vũ Văn Cao Dương và Vũ Văn Bân.
Có lẽ người khác không biết người trong cuộc điện thoại vừa nãy là ai, nhưng hai người họ lại rất rõ.
Chỉ là trên mặt Vũ Văn Cao Dương tràn đầy đau thương, khí thế trên người nhanh chóng giảm xuống, trông có vẻ rất cô độc.
Còn vẻ mặt của Vũ Văn Bân lại càng thêm dữ tợn.
Anh ta vẫn tò mò không biết tại sao Vương Thành lại muốn tranh giành quyền thừa kế với mình, bây giờ mới biết hết thảy đều do người đàn ông trẻ tuổi kia.
"Vương Thành, cậu gọi điện cho thằng bé đi.
Cứ nói nó muốn gì tôi đều đáp ứng!"
Trong khi mọi người đều đang suy đoán thân phận của người trong điện thoại, Vũ Văn Cao Dương bỗng lên tiếng.
Câu nói này của ông ta khiến tất cả đều sợ ngây người!
Rốt cuộc là ai?
Có thể khiến cho chủ gia tộc Vũ Văn chưa từng nhún nhường phải thỏa hiệp?
Còn nói sẽ đáp ứng toàn bộ những gì người đó muốn?
Vương Thành cũng giật mình sửng sốt, lập tức cười hỏi: "Ý của chủ gia tộc là, chú tin tôi giải quyết được phiền phức lần này của gia tộc rồi?"
Vũ Văn Cao Dương gật đầu: "Từ hôm nay trở đi, cậu chính là người thừa kế của gia tộc Vũ Văn!"
Rầm!
Câu nói tùy ý này như tiếng sấm nổ ầm bên tai mỗi người.
Chủ gia tộc vẫn luôn cứng rắn lại chịu nhượng bộ, để một đứa con riêng vừa mới trở về gia tộc trèo lên vị trí người thừa kế.
Bởi vì cuộc điện thoại vừa rồi sao?
.
← Ch. 0541 | Ch. 0543 → |