321: Anh Ta Muốn Giết Con
← Ch.0320 | Ch.0322 → |
Lần điều trị này kéo dài tận hai tiếng đồng hồ mới kết thúc.
Ngải Lâm hết xoa bóp rồi lại châm cứu, sau khi điều trị xong, cô ấy mệt đến mức mồ hôi nhễ nhại.
"Kỳ tích! Quả thật là kỳ tích!"
Một chuyên gia già với mái tóc hoa râm đột nhiên la lên đầy phấn khích.
"Ông Diệp, ông sao vậy?"
Các chuyên gia khác ngạc nhiên hỏi.
"Vừa rồi tôi thấy ngón tay của bệnh nhân cử động! Đây mới chỉ là lần điều trị đầu tiên thôi mà bệnh nhân đã có phản ứng rồi.
Điều này cho thấy bệnh nhân đã có phản xạ không điều kiện với thế giới bên ngoài rồi!"
Ông Diệp chỉ vào tay Tần Đại Dũng, hưng phấn nói: "Theo tiến độ này, tôi đoán nhiều nhất năm ngày là bệnh nhân có thể tỉnh lại!"
"Tôi cũng nhìn thấy! Vừa rồi tôi còn nghĩ mình bị hoa mắt cơ, nhưng không ngờ rằng ngón tay của bệnh nhân đã cử động thật đó.
Thật không thể tin được!"
"Chuyên gia Ngải Lâm, cô quả là viên ngọc sáng của Chiêu Châu, tài y thuật của cô khiến chúng tôi hổ thẹn không bằng!"
"Chuyên gia Ngải Lâm, cô có thể nhận tôi làm học trò không?"
Trong chốc lát, cả phòng bệnh xôn xao hết cả lên, thậm chí mấy chuyên gia già tóc đã hoa râm kia cũng muốn bái Ngải Lâm làm thầy.
Cảnh tượng này đã lay động được Châu Ngọc Thúy, đến lúc này bà ta mới ý thức được cô gái trẻ này là một chuyên gia y học tài giỏi đến nhường nào.
Bệnh viện Nhân Dân Giang Hải là một rong ba bệnh viện tốt nhất Giang Hải, các chuyên gia có mặt ở đây có thể nói là những chuyên gia giỏi nhất Giang Hải.
Ngay cả những chuyên gia đẳng cấp mà cũng tỏ ra cung kính với Ngải Lâm.
Tần Thanh Tâm biết Ngải Lâm rất giỏi, nhưng không ngờ cô ấy lại giỏi đến như vậy.
"Tốt quá rồi chồng ơi, cuối cùng bố cũng sắp tỉnh lại rồi!", Tần Thanh Tâm kích động nói.
Dương Thanh cũng rất vui mừng, anh biết, việc Tần Đại Dũng tỉnh lại chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
"Chị Lâm, chị vất vả rồi!"
Dương Thanh bước đến, cảm kích nói.
Ngải Lâm khẽ lắc đầu, mệt mỏi nói: "Cậu Thanh, chín giờ sáng mai chị lại đến".
"Được!"
Dương Thanh gật đầu, dặn dò Mã Siêu đang đang đứng bên cạnh: "Trong những ngày này, tôi giao cho cậu phụ trách việc bảo đảm an toàn cho chị Lâm!"
"Vâng, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
Mã Siêu lập tức vui mừng khôn xiết, nhanh chóng đứng thẳng người nhận lệnh.
Sau khi Ngải Lâm và Mã Siêu cùng nhau rời đi, Tần Thanh Tâm nhiều chuyện hỏi: "Mã Siêu và chị Lâm, hai người ấy có chuyện gì à?"
Dương Thanh gật đầu, bùi ngùi nói: "Gia đình chị Lâm là một gia tộc lớn ở Yến Đô, trong khi đó Mã Siêu lại chỉ là một đứa trẻ mồ côi.
Cậu ấy luôn rất tự ti, chỉ có thể âm thầm đơn phương chị Lâm.
Còn chị Lâm thì lại cảm thấy mình lớn tuổi hơn Mã Siêu, nên mối quan hệ giữa hai người vẫn luôn không có tiến triển gì".
"Đằng trai có tình, thế đằng gái có ý không?", Tần Thanh Tâm hỏi.
Dương Thanh lắc đầu: "Chị Lâm cùng lắm chỉ có ấn tượng tốt với Mã Siêu mà thôi, chứ chưa đến mức thích".
Hai vợ chồng tám chuyện một hồi, Tần Thanh Tâm cũng vui vẻ hơn vì Tần Đại Dũng sắp tỉnh lại.
Tâm trạng buồn bực do cãi nhau với Châu Ngọc Thúy lúc nãy cũng tan biến sạch.
Những ngày tới, mỗi sáng và tối, Ngải Lâm sẽ đích thân làm trị liệu cho Trần Đại Dũng, mỗi lần điều trị sẽ kéo dài hai tiếng đồng hồ.
Ba ngày liền, tình trạng của Tần Đại Dũng ngày một tốt hơn, các chỉ số cũng dần dần trở lại mức bình thường.
Vì Châu Ngộc Thúy lên sóng livestream đính chính nên cổ phiếu của tập đoàn Nhạn Thanh đã tăng vọt, gần đây Tần Y rất bận rộn.
Vì mọi việc ở tập đoàn Tam Hòa đều đã ổn định, nên Tần Thanh Tâm dứt khoát xin nghỉ phép năm trước, mỗi ngày đều ở lại bệnh viện.
Về phần Châu Ngọc Thúy, mỗi ngày bà ta đều thấp thỏm lo âu.
Có Dương Thanh ở đây, bà ta không có cơ hội ra tay.
"Mỹ Linh, rốt cuộc bác nên làm thế nào đây?"
Châu Ngọc Thúy gọi cho Trịnh Mỹ Linh nói ra toàn bộ tình hình mới nhất.
Dù sao thì ngay từ đầu chính Trịnh Mỹ Linh là người đã chủ động tìm đến cửa và bảo bà ta ra tay với Dương Thanh.
"Bà bác, bà đang nói cái gì vậy? Tôi nghe không hiểu gì cả!", Trịnh Mỹ Linh giả ngu nói.
Nếu Tần Đại Dũng chết rồi thì còn dễ nói, nhưng người vẫn còn sống sờ sờ ra đó, sao Trịnh Mỹ Linh có thể để mình bị cuốn vào mớ rắc rối này được?
"Trịnh Mỹ Linh, cô nói vậy là sao? Lúc đầu cô tìm tôi để đối phó với Dương Thanh.
Bây giờ chuyện sắp bại lộ liền muốn phủi sạch tội trạng à?", Châu Ngọc Thúy tức giận nói.
"Bác à, tốt nhất là bà nên suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói.
Tôi nói mình sẽ ra tay với Dương Thanh bao giờ? Nếu bà cứ làm phiền tôi, tôi sẽ nói chuyện bà cho người ám sát Tần Đại Dũng ra đấy!"
Trịnh Mỹ Linh cười lạnh, nói một tràng dài.
Nghe đến đây, Châu Ngọc Thúy lập tức sợ bay màu, không dám cứng miệng nữa, giọng điệu nhẹ nhàng hơn rất nhiều, bà ta khổ sở van nài: "Mỹ Linh, coi như bác cầu xin cháu đấy, nhé? Cháu mau nghĩ cách gì đi, bác nên làm gì bây giờ? "
"Nếu còn không nghĩ cách giải quyết chuyện này, lỡ như mọi chuyện sẽ bại lộ thì bác chết chắc!"
"Bác bảo đảm với cháu, chỉ cần cháu có thể giúp bác giết Tần Đại Dũng, bác sẽ giết Dương Thanh cho cháu!"
Châu Ngọc Thúy thực sự lo lắng, bà ta không biết mình còn có thể cầu cứu ai nữa.
Đã ba ngày trôi qua, tình hình của Tần Đại Dũng ngày một tốt lên, các chuyên gia ở bệnh viện còn nói Tần Đại Dũng có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, bà ta thực sự lo sợ.
"Từ nay đừng liên lạc với tôi nữa!"
Sau một hồi im lặng, Trịnh Mỹ Linh cúp điện thoại luôn.
Nghe thấy tiếng tút dài phát ra từ đầu bên kia, vẻ mặt Châu Ngọc Thúy trở nên dữ tợn: "Con ranh khốn kiếp, lợi dụng tao xong rồi muốn phủi sạch quan hệ à? Đừng hòng! Dù có chết tao cũng sẽ kéo mày theo cùng!"
Châu Thành, nhà họ Châu.
Trịnh Mỹ Linh cúp điện thoại xong, thấp thỏm lo sợ, "rầm" một tiếng, cô ta ném mạnh điện thoại xuống sàn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đáng ra mình không nên bắt tay với người đàn bà ngu ngốc này! Làm mình lỗ mất tám trăm nghìn tệ mà ngay cả một cọng lông của Dương Thanh cũng không bị làm sao, ngược lại còn tự hại mình nữa chứ! "
Thật ra, khi biết tin Tần Đại Dũng không chết, Trịnh Mỹ Linh cả ngày lo sợ bất an.
Tuy Châu Ngọc Thúy cho người tông Tần Đại Dũng, nhưng cô ta lại là người đưa tiền cho Châu Ngọc Thúy làm chuyện này.
Nếu Châu Ngọc Thúy bị bại lộ, thì nhất định cô ta sẽ bị liên lụy.
"Rốt cuộc mình nên làm gì đây?"
Trịnh Mỹ Linh lo lắng phát khóc.
Không phải cô ta không muốn giúp Châu Ngọc Thúy, mà là cô không biết phải làm sao, chỉ có thể giả ngu trước khi nghĩ ra cách giải quyết chuyện này.
"Mỹ Linh, con sao vậy?"
Lúc này, giọng nói bố cô ta đột nhiên vang lên.
"A! Con không sao!"
Trịnh Mỹ Linh đang mải suy nghĩ, Trịnh Dương đột nhiên hỏi làm cô ta giật bắn mình.
Trịnh Dương cau mày nói: "Vừa rồi bố đứng ở cửa rất lâu, thấy con cứ hồn vía trên mây ấy.
Đã xảy ra chuyện gì? Nói cho bố nghe xem nào!"
Mặc dù Trịnh Dương đã không còn tình cảm với Châu Ngọc Dung từ lâu, nhưng ông ta vẫn rất yêu thương đứa con gái Trịnh Mỹ Linh này.
Mặc dù bây giờ nhà họ Trịnh đã suy yếu đi nhiều, nhưng ít nhất vẫn còn trụ được.
Nay nhà họ Trịnh đã dần khôi phục lại bình thường, và mọi thứ đang tiến triển theo chiều hướng tốt.
"Bố, con không sao thật mà!"
Ánh mắt Trịnh Mỹ Linh tránh né, không dám nhìn thẳng Trịnh Dương, nói xong liền chuẩn bị rời đi.
"Đứng lại cho bố!"
Trịnh Dương tức giận quát.
Rõ ràng Trịnh Mỹ Linh đang gặp rắc rối gì đó, chuyện này cô ta không thể qua mặt được Trịnh Dương.
Nước mắt của Trịnh Mỹ Linh lập tức trào ra, cô ta đột nhiên quỳ xuống dưới chân Trịnh Dương.
"Mỹ Linh, thế này là thế nào?"
Trịnh Dương lo lắng, ông ta có một linh cảm không lành.
"Bố, con đã làm một chuyện hết sức ngu ngốc, bố phải cứu con, nếu không, anh ta sẽ giết con mất!"
Trịnh Mỹ Linh vừa khóc vừa nói.
Bây giờ chỉ có Trịnh Dương mới có thể giúp được cô ta.
- ---------------------------
.
← Ch. 0320 | Ch. 0322 → |