← Ch.01 | Ch.03 → |
Phương Tử Cầm tiến đến cửa nhà hàng của khách sạn, lập tức chiêu dụ không ít ánh mắt dán vào cô, cô vờ như không thấy, hướng thẳng đến chỗ Nghiêm tổng ngồi, cử chỉ vô cùng thanh thoát, tự nhiên, dáng vẻ mê người, tràn ngập tự tin nhưng không phô trương, ôn nhu mà không giả tạo, thu hút tầm nhìn của mọi người.
"Thành thật xin lỗi! Tôi đến trễ, sao Nghiêm tổng không gọi món?" Phương Tử Cầm mỉm cười một cách mê người, cô dùng tiếng nói thanh nhã hỏi.
"Không vội, không vội, còn có một vị khách quan trọng đang trên đường đến đây, chúng ta đợi trong chốc lát."
Nghiêm tổng vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào đôi má trắng nõn của Phương Tử Cầm.
Đúng là một tên lợn háo sắc! Phương Tử Cầm trong lòng thầm mắng.
Trong giới doanh nhân thượng lưu, ai cũng biết Nghiêm tổng là người giảo hoạt, một nhân vật lợi hại, tuy rất háo sắc nhưng không bao giờ để lẫn lộn vào chuyện làm ăn.
Giờ phút này bên cạnh ông ta cũng có một cô thư ký thuộc loại xinh đẹp, đúng là tình nhân đây, vậy mà cũng giở trò.
"Tử Cầm thực sự là vừa giỏi vừa xinh đẹp, anh Phương thật là có phúc, sinh được một cô con gái xuất sắc như vậy!"
Tiếng nói có chút điêu ngoa, đôi mắt dài có phần mê muội lướt qua lướt lại trên người Tử Cầm.
Cô thư ký đều nhìn thấy những chuyện này, hung hăng trừng mắt liếc Nghiêm tổng một cái, sau đó dùng ánh mắt thù địch nhìn Phương Tử Cầm.
Phương Tử Cầm trên mặt vẫn là một nụ cười hoàn mỹ, chuyện làm ăn là quan trọng, cô không ngại đắc tội với người khác để làm cho đàn ông thích cô.
Vì việc làm ăn phải dùng một chút thủ đoạn cao minh, việc này cô sớm đã vận dụng thành thói quen, thật là không có sai lầm.
Tất cả những công phu này người có công dạy dỗ chính là bố cô, Phương Hữu Bang, Phương Tử Cầm trào phúng suy nghĩ.
Bỗng nhiên trước cửa nhà ăn lại xôn xao, Phương Tử Cầm có thể cảm giác được tất cả mọi người đều nhìn ra cửa.
Tuy cô cũng có chút tò mò nhưng không quay đầu ra. Cô tập trung toàn lực vào chuyện làm ăn này.
Cô không khỏi suy tư, rốt cục Nghiêm tổng còn hẹn với ai, theo cô suy đoán, có thể là đối thủ cạnh tranh.
Nghiêm tổng là người thích dùng thủ đoạn này để giảm giá thành, làm cho hai nhà cung cấp tự cạnh tranh với nhau.
Khó trách ông ta trên thương trường có biệt danh "Lão hồ ly giảo hoạt họ Nghiêm", thật là danh xưng đúng với người.
"Thật xin lỗi, đã đến trễ, trên đường có việc mất thời gian một chút." Một giọng trầm tràn ngập sức hút vang lên phía sau Phương Tử Cầm.
Cô còn chưa kịp quay đầu lại xem thì thấy Nghiêm tổng đứng lên, nhiệt tình đích thân bắt tay cùng người mới đến, mỉm cười hết sức a dua xiêm nịnh.
"Lan tiên sinh, mời ngồi!" Nghiêm tổng nhiệt liệt tiếp đón.
Phương Tử Cầm trong lòng suy đoán, nhìn thái độ Nghiêm tổng như vậy, đối thủ nhất định đã đến.
Lập tức một bóng người ngồi xuống bên cạnh cô, Phương Tử Cầm chỉ nhìn thấy cô thư ký của Nghiêm tổng nhìn chằm chằm vị Lan tiên sinh vừa ngồi xuống, vẻ mặt tràn ngập nét mê muội ngưỡng mộ.
Việc này làm Phương Tử Cầm vô cùng tò mò, cô đang định quay đầu về phía người đàn ông kia thì Nghiêm tổng lại mở miệng.
"Tử Cầm, vị Lan tiên sinh này là khách quý của chúng ta, mới từ Mỹ trở về Đài Loan thành lập công ty máy tính. Ở bên Mỹ đã gặt hái được không ít thành công nay muốn tấn công vào thị trường Đài Bắc."
Đúng là đối thủ! Phương Tử Cầm một mặt tính toán, một mặt cũng mỉm cười nghiêng người về hướng "Lan tiên sinh" đưa tay ra.
"Xin chào, tôi là Phương Tử Cầm, người phụ trách của Công ty thiết kế máy tính Tư Tài." Vừa nói xong, cô mới hoàn toàn thấy rõ đối phương.
Lần đầu tiên, Phương Tử Cầm cảm thấy khó thở, vị Lan tiên sinh làm cô quá rung động.
Từ trước đến nay chỉ có cô mê hoặc đàn ông, không đếm được có bao nhiêu người đàn ông thần phục dưới chân cô, nhưng lúc này đây cô lại bị người đàn ông kia huyễn hoặc.
Cô nhìn anh chằm chằm, mái tóc anh đen như gỗ mun, làn da màu đồng, khuôn mặt góc cạnh, ngũ quan cân đối đẹp như tượng thần Hy Lạp, đôi mắt màu rám nắng lóe lên những tia sáng cơ trí, phảng phất như có thể nhìn thấu lòng người...
Đột nhiên bàn tay bé nhỏ của cô bị cầm lấy, Phương Tử Cầm bỗng dưng tỉnh táo lại, lập tức cảm thấy mình có chút thất lễ, hai gò má nhanh chóng ửng đỏ.
Cầm bàn tay của cô là một bàn tay to lớn, ngón tay thon dài ngăm đen, Phương Tử Cầm chú ý đến móng tay anh được gọt dũa rất chỉnh tề, bàn tay cô nằm trong bàn tay anh lại càng thêm trắng nõn, cô nhìn mà ngây người.
"Xin chào, rất vinh hạnh được biết cô, tôi là Lan Đạo Uy."
Phát âm mang theo hơi hướng nước ngoài nhưng cũng rất chuẩn.
Phương Tử Cầm rút tay mình lại, tên anh cũng thật đặc biệt, ngay cả tướng mạo cũng mang dáng vẻ của người phương Tây, hơn nữa tên anh thực quen tai, giống như đã nghe qua ở nơi nào.
Cô lễ phép gật đầu, cố ý bỏ qua cái nhìn chăm chú nóng rực của anh.
Nghiêm tổng thấy Lan Đạo Uy nhìn chằm chằm Phương Tử Cầm liền nói lấy lòng: "Tử Cầm không chỉ xinh đẹp mà còn quản lý công ty rất tốt, rất giống bố cô ấy, tôi và bố cô ấy là bạn bè, đã biết cô ấy từ nhỏ đến giờ."
Lan Đạo Uy không có ý kiến gì, anh chỉ nhướng mày, lộ ra một nụ cười mê người: "Tôi nghĩ mọi người đã đói rồi! Chúng ta không nên để bụng trống mà bàn chuyện làm ăn."
Anh giơ tay lên gọi phục vụ.
Nghiêm tổng vội phụ họa theo nói: "Đúng đúng, trước tiên ăn no đã rồi nói, bữa tiệc này tôi mời khách, xin hai vị đừng khách khí."
Phương Tử Cầm không biết làm sao đành phải theo, nói thực ra cô căn bản ăn không vô, thầm nghĩ làm sao nhanh chóng đặt bút ký hợp đồng này, cô đã theo đuổi Nghiêm tổng hơn một tháng, việc kéo dài thời gian này đã phá vỡ kỉ lục chậm ký kết hợp đồng của cô.
Mọi người dùng cơm xong, nhà hàng phục vụ cà phê, Lan Đạo Uy nhàn nhã nhấm nháp, ánh mắt lướt nhìn mọi người, khi đi qua Phương Tử Cầm, đôi mắt màu đồng của anh trầm lại.
Anh xác định được cô chính là cô gái đã cướp đi chỗ đậu xe, đến gần thấy cô càng đẹp đến chết người.
Tuy biểu hiện bề ngoài của cô thật hào phóng nhưng đôi mắt lại tỏa ra khí chất lạnh lùng, lúc lạnh lúc nóng, người khác không thể nắm bắt được.
Phương Tử Cầm hít sâu một hơi, cô không có thời gian để tiếp tục ở lại đây, bày ra vẻ tươi cười, cô quay về phía Nghiêm Tổng hỏi: "Nghiêm tổng, đề án lần trước cùng báo giá ngài đã xem qua, không biết ngài có quyết định thế nào?"
Nghiêm tổng kéo kéo cà vạt, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, ông thoáng nhìn Lan Đạo Uy, chậm rãi nói: "Tử Cầm, e là có lỗi với cô, theo lập trường của công ty chúng tôi, hợp tác với Lan tiên sinh sẽ có nhiều ưu đãi hơn."
Phương Tử Cầm tuy đã có chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn tức giận không thôi, ông ta cùng cô cò kè mặc cả hơn một tháng nay, bây giờ mới nói là cô không được chọn.
Cô không biểu hiện gì, quay sang nhìn chăm chú nhìn Lan Đạo Uy, vứt cho anh ta một nụ cười ngọt chết người nhưng ẩn chứa địch ý: "Thật tốt, Lan tiên sinh không biết anh đã cho Nghiêm tổng những ưu đãi gì?"
Nghiêm tổng vẻ mặt càng xấu hổ, ông khẩn trương nhìn Lan Đạo Uy, định nói gì đó nhưng lại bị Lan Đạo Uy lấy tay ra hiệu nên thôi.
"Không có gì, Phương tiểu thư hẳn cô cũng biết, chỉ là cho họ một không gian rộng lớn hơn mà thôi."
Trên gương mặt màu đồng của anh vẫn là một nụ cười mê chết người.
Phương Tử Cầm nhịn không được trào phúng: "Nói vậy anh nhất định có một không gian vô cùng bao la rộng lớn!"
Lan Đạo Uy đưa mắt nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm. Cô gái này miệng lưỡi thật lợi hại.
"Nói đến không gian, tôi có một vấn đề muốn thỉnh giáo, ở Đài Bắc thực sự không đủ chỗ đậu xe cho các loại xe Bentley phải không?"
Anh vẻ mặt tự hỏi, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhẹ.
Nghiêm tổng khó hiểu trả lời: "Không thể nào! Hẳn là không có vấn đề gì, chỉ có phí hơi đắt một chút mà thôi."
Lan Đạo Uy ra vẻ vô tội nhún vai: "Mới vừa rồi khi đậu xe, chúng tôi bị một cô gái nhanh chân giành trước, cô ấy cho rằng xe Bentley không còn dùng được."
Phương Tử Cầm mặt đỏ lên, giới thượng lưu Đài Bắc người dùng xe Bentley không ít, Nghiêm tổng cũng là một trong số đó, lời cô nói đắc tội không ít người.
"Sao lại có chuyện này, ai nói xe Bentley không còn dùng được?" Nghiêm tổng vẻ mặt bất mãn gầm lên.
Phương Tử Cầm trừng mắt liếc Lan Đạo Uy một cái. Hừ! Đừng nghĩ như vậy là dọa được tôi, những ấn tượng tốt ban đầu đối với anh cũng biến mất không còn.
"Tôi cảm thấy những lời này lại rất có lý." Phương Tử Cầm di chuyển đôi mắt hạnh đen láy đầy ý cười nhìn sang Nghiêm tổng, rất nhanh Nghiêm tổng cũng đáp lại bằng một nụ cười trên mặt.
"Nghĩ lại xem, Đài Bắc giao thông đông đúc như vậy, không gian lại nhỏ hẹp, xe Bentley tuy rất đẹp nhưng lại không bằng với loại xe nhỏ, cơ động linh hoạt. Hiện tại chúng ta đang chuộng hiệu quả sử dụng, chỉ đạt phương diện dễ nhìn là không dùng được."
Phương Tử Cầm nói xong ý kiến của mình, đôi mắt hạnh khiêu khích đảo qua Lan Đạo Uy.
Lan Đạo Uy hai mắt nheo lại, cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, cho tới bây giờ không có cô gái nào nói chuyện với anh như vậy.
Anh nghĩ con gái Phương Đông hẳn là phải dịu dàng đoan trang, không biết bên cạnh mình là một đóa hồng như thế nào đây.
Phương Tử Cầm cố ý lơ đi ánh mắt sáng ngời truyền đến mình, nhìn về phía Nghiêm tổng đang vuốt cằm nói: "Một khi đã như vậy thì tôi cũng không miễn cưỡng Nghiêm tổng, hy vọng lần sau lại có cơ hội hợp tác, tôi phải đi rồi!"
Nói vừa xong, cô lập tức đứng dậy, sau đó chuyển sang hướng Lan Đạo Uy: "Thật vui được biết anh, tạm biệt!" Ngữ khí của cô lãnh đạm vô cùng.
Lan Đạo Uy nhìn theo Phương Tử Cầm cho đến khi bóng dáng cô biến mất sau cửa nhà ăn mới quay lại.
Nghiêm tổng thấy ánh mắt của anh: "Tử Cầm hiện tại rất nổi tiếng trong giới doanh nhân Đài Bắc, rất nhiều công tử con nhà danh giá đều quỵ lụy dưới chân cô ấy."
Lan Đạo Uy mặt không chút thay đổi trầm mặc.
Nghiêm tổng tiếp tục a dua nói: "Bố của cô ấy Phương Hữu Bang cùng tôi quen biết rất thân, tôi có thể giới thiệu giúp ngài."
"Phương Hữu Bang?" Lan Đạo Uy đối với cái tên này rất quen thuộc, trước khi về đây đích thân anh đã tiến hành thăm dò các đối thủ cạnh tranh, kỳ thật công ty của Phương Hữu Bang chỉ còn lại là một cái vỏ ốc không xác.
Nhưng anh không nghĩ là sẽ nói chuyện này cho Nghiêm tổng biết.
"Tối hôm nay, Công ty Chấn Long sẽ làm một buổi tiệc chiêu đãi ngài, Hữu Bang nhất định sẽ đến dự, đến lúc đó tôi sẽ giới thiệu giúp ngài." Nghiêm tổng không biết sự tình tiếp tục nói.
Cô thư ký của Nghiêm tổng thấy có chút không vừa ý, mở miệng nói: "Lan tiên sinh nên cẩn thận một chút." Giọng nói ẩn chứa mùi vị ghen tỵ.
"A! Sao lại nói vậy?" Lan Đạo Uy tò mò hỏi.
"Trong giới xã giao ai cũng biết thủ đoạn dụ dỗ đàn ông của Phương Tử Cầm vô cùng cao minh, không đếm được có bao nhiêu đàn ông bị cô ta xoay chuyển, thậm chí còn có người vì cô ta mà tự sát."
Cô thư ký của Nghiêm tổng nhẹ giọng nói xong.
"A! Thật sụ có chuyện này sao?" Lan Đạo Uy lại càng có hứng thú với Phương Tử Cầm hơn nữa.
"Hoàn toàn là sự thật, mọi người đều biết chuyện này, còn có một người vừa mới mở công ty vì cô ta mà uống rượu rồi đâm xe, thế nhưng cô ta không hề đi thăm hỏi giống như chuyện này không liên quan đến mình, thật ngưỡng mộ giả tâm của cô ta..."
Cô thư ký thao thao bất tuyệt nói, hoàn toàn không chú ý tới Nghiêm tổng sắc mặt xanh mét.
"Đủ rồi, từ khi nào mà cô trở nên nhiều chuyện như vậy!" Nghiêm tổng lạnh lùng quát. Cô thư ký hiển nhiên là ngậm miệng lại.
Lan Đạo Uy đột nhiên đứng lên: "Nghiêm tổng, việc chúng ta bàn đã xong, cứ việc theo lời giao ước mà tiến hành. Việc chuyển giao quyền cổ đông, hẹn một ngày tôi đến văn phòng ký kết hoàn thành thủ tục, không thể chậm trễ, nếu có hậu quả gì tôi không chịu trách nhiệm."
Giọng nói của anh tràn ngập quyền uy, người khác không thể tự chủ được mà phải phục tùng.
"Tôi biết, tôi sẽ xử lý thật tốt việc này." Nghiêm tổng gục gặc đáp ứng.
"À! Đúng rồi, dạ tiệc hôm nay tôi sẽ tham gia, đến lúc đó nhờ ông dẫn dắt nhiều hơn." Lan Đạo Uy lúc gần rời khỏi quay đầu lại nói với Nghiêm tổng.
Anh đang chờ mong gặp lại Phương Tử Cầm đêm nay, đêm nay sẽ là một đêm thú vị, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác thú vị, anh mỉm cười.
*****
Phương Tử Cầm đi vào "Nhã Hiên Boutique" tọa lạc ở khu Vu Đông, mới vừa dừng xe xong, cô bạn tốt đích thân ra đón tiếp.
Lí Uyển Lăng là một cô gái nhỏ nhắn thanh tú, tóc ngắn, đầu óc luôn khôi hài nên lúc nào cũng rất trẻ trung, luôn tươi cười, khuôn mặt cô như là nữ sinh trung học.
"Lâu rồi cậu không đến thăm mình." Lí Uyển Lăng nhiệt tình ôm Phương Tử Cầm một cái, một bên mỉm cười than oán.
"Gần đây mình hơi bận thôi!" Phương Tử Cầm giải thích rồi lập tức trêu cô bạn tốt: "Ai da, làm sao mình dám làm phiền bà chủ đích thân ra đón tiếp?"
"Cậu này, nếu mình là bà chủ thì cậu cũng vậy thôi!" Lí Uyển Lăng chân thành nói.
Hai người bọn họ là bạn trung học, cùng nhau đi du học, Lí Uyển Lăng theo học ngành thiết kế thời trang, còn Phương Tử Cầm học quản trị kinh doanh.
Từ hồi du học cho đến khi trở về Đài Loan mở shop kinh doanh thời trang, Phương Tử Cầm luôn luôn tài trợ tiền bạc cho Lí Uyển Lăng.
Cô luôn miệng nói động cơ chủ yếu là vì ba cô có lắm tiền, cô phải tìm người tiêu xài phụ.
Đối với tất cả những việc Phương Tử Cầm làm, Lí Uyển Lăng luôn ghi lòng tạc dạ.
Trên thế giới này, chỉ có cô là hiểu được Phương Tử Cầm, cũng chỉ có ở trước cô Phương Tử Cầm mới hoàn toàn buông thả chính mình, biểu lộ bản chất thật của cô.
"Hôm nay cậu phải tham gia dạ tiệc như thế nào?" Hai cô đi vào shop, Lí Uyển Lăng mỉm cười hỏi.
"Mình không biết. Tiệc tùng thì nhiều lắm, trừ phi là vô cùng quan trọng nếu không thì mình đều không cần biết." Phương Tử Cầm nhún vai bất cần, một bên tháo giày cao gót ra.
"Bác trai nhất định bắt cậu phải tham gia, tất nhiên là tiệc quan trọng rồi." Lí Uyển Lăng cẩn thận phân tích.
Phương Tử Cầm xùy một tiếng: "Tiệc nào đối với ông ấy mà chả quan trọng?" Hai tay cô không ngừng xoa bóp đôi chân mệt mỏi đau đớn.
"Quan hệ của cậu và bác trai gần đây cũng không có cải thiện à?" Lí Uyển Lăng quan tâm hỏi.
"Cậu đừng ngốc, ông ấy lo ứng phó với các cô oanh oanh yến yến bên ngoài còn không kịp, thời gian đâu mà để ý đến mình." Bộ dạng lãnh đạm bất cần nhưng chỉ có Lí Uyển Lăng biết Phương Tử Cầm trong lòng vẫn có chút gút mắc.
"Gần đây mình có làm hai bộ lễ phục dạ tiệc mới, đem ra cho cậu xem thử nha!" Lí Uyển Lăng nói lảng sang chuyện khác, nhiệt tình đề nghị.
"Được rồi, cậu lấy ra đi, mình muốn giải quyết nhanh chuyện trang phục, mình đang buồn ngủ đây."
Giọng nói của cô giống như là một đứa trẻ ham ngủ.
Lập tức cô tiến đến sô pha phía trong quầy, một tay tháo kẹp tóc, mái tóc dài đen mượt gợn sóng tự do thả xuống, thoải mái dựa vào thành ghế, hai chân duỗi thẳng ra nằm xuống, chiếc ghế sô pha mềm mại làm cô thư giãn, đi vào giấc ngủ.
Lí Uyển Lăng không nề hà lắc lắc đầu, xoay người đi vào một phòng nhỏ khác để chuẩn bị quần áo, trong lòng thầm nghĩ cứ để cô ấy ngủ trong chốc lát.
& & &
Lan Đạo Uy bảo lái xe dừng ở trước "Nhã Hiên Boutique", sáng hôm nay anh đã từng ghé qua shop này, phong cách độc đáo khác lạ của nó đã cuốn hút anh.
Anh không phải là một người ưa chuộng hàng hiệu nhưng thật sự quần áo của shop này có một phong cách sang trọng thu hút.
Lan Đạo Uy đẩy cửa bước vào, tiếng chuông gió lập tức vang lên, nhưng trong shop lại không có một bóng người. Anh đi đến quầy vừa muốn lên tiếng thì nhìn thấy một bức tranh "Hoa hải đường ngủ xuân".
Bức tranh đang ngủ say kia không phải là người mới cùng anh ăn cơm trưa sao, Phương Tử Cầm.
Anh đứng yên nhìn Phương Tử Cầm, mái tóc mềm mại buông dài giờ đây đối lập với khuôn mặt trắng nõn của cô, hai hàng mi cong xếp lại in bóng trên mặt cô như hai chiếc quạt, trong lúc ngủ say cô có vẻ mềm mại mà yếu ớt làm cho người khác không kìm chế được mà muốn bảo vệ, hoàn toàn không giống với lúc ăn trưa cô lúc nào cũng cao ngạo lãnh đạm.
Ánh mắt Lan Đạo Uy không tự chủ được nhìn xuống dưới, ngang qua ngực của Phương Tử Cầm, ánh mắt anh đột nhiên trầm xuống rồi hiện lên một tia sáng.
Ngay sau đó, anh nhìn đến chiếc váy ngắn mà cô đang mặc, vì nằm xuống mà hơi hất lên trên để lộ cặp đùi thon dài cân xứng, đường cong yểu điệu mê người của đôi chân.
Đôi mắt cá nhân tinh tế làm anh xúc động muốn sờ vào.
"Đáng chết" Lan Đạo Uy nắm chặt hai tay, anh sợ chính mình không khống chế được, cho tới bây giờ chưa từng có một cô gái nào khiến anh có phản ứng mãnh liệt như thế.
Lan Đạo Uy đang do dự định khoác áo cho cô trước khi rời đi thì một thân hình nhỏ xinh bên trong đi ra.
Lí Uyển Lăng không phòng bị ngẩng đầu lên thì bị người đàn ông cao ngất anh tuấn nam tính hớp hồn, cô chưa từng thấy người đàn ông nào có dáng người hoàn mỹ rắn chắc như vậy, khuôn mặt ngũ quan cân xứng như điêu khắc đủ để câu hồn phách người khác.
Người này quả thực giống diễn viên điện ảnh.
Lí Uyển Lăng lẳng lặng đánh giá anh một hồi lâu rồi kết luận người đàn ông này có dáng người cao lớn hoàn mỹ rất phù hợp để thử quần áo, bệnh nghề nghiệp của cô lại tái phát.
"Chào cô, tôi muốn tìm mua mấy bộ lễ phục dạ tiệc." Lan Đạo Uy trầm giọng gọi Lí Uyển Lăng đang ngẩn người.
"A ...Anh biết nói tiếng Trung?" Lí Uyển Lăng vẻ mặt nghi hoặc: "Tôi đang nghĩ anh là người nước ngoài."
Lan Đạo Uy nhướng mày: "E rằng làm cô thất vọng, tôi có thể được xem là phân nửa người nước ngoài."
"Anh là người lai?" Lí Uyển Lăng vẻ mặt ngạc nhiên hỏi.
Lan Đạo Uy mỉm cười gật đầu, anh đối cô gái này có chút hảo cảm, cô làm cho anh nhớ tới em gái của mình.
"Lai nước nào?" Lí Uyển Lăng buột miệng hỏi. Cô lập tức thấy câu hỏi của mình có vấn đề nên bổ sung ngay: "Ý của tôi là anh là người nước nào..."
Lời còn chưa dứt, Lan Đạo Uy lập tức hiểu ý gật đầu."Bố tôi là người Đài Loan, còn Mẹ tôi là người Mỹ."
Anh một mặt trả lời, một mặt trong lòng buồn cười nghĩ, không hiểu có phải con gái Đài Loan khi tò mò đều trực tiếp hỏi như vậy hay không?
"Thực xin lỗi, tôi không biết có người đến, hôm các cô nhân viên của tôi nghỉ phép, trong shop chỉ có một mình tôi thôi." Lí Uyển Lăng miễn cưỡng đè nén tính tò mò của mình, chuyện làm ăn vẫn là quan trọng hơn.
Lan Đạo Uy khóe môi hơi nhếch lên lộ ra vẻ thú vị có chút gian tà tươi cười: "Tôi lại nghĩ nhân viên của cô đang ngủ trưa!" Ánh mắt của anh lại nhẹ nhàng hướng về phía Phương Tử Cầm.
Lí Uyển Lăng theo tầm mắt của anh nhìn về phía sô pha có Phương Tử Cầm đang ngủ, tư thế của cô ấy làm cô suýt ngất."Thực ngại quá, cô ấy là bạn tôi, cô ấy nghỉ ngơi ở đây trong chốc lát."
"Không sao, làm phiền cô giúp tôi chọn vài bộ lễ phục dạ tiệc? Không cần quá rườm rà." Lan Đạo Uy hỏi.
"Không thành vấn đề." Lí Uyển Lăng phấn chấn tinh thần trả lời, đây chính là chuyên môn của cô, cô nhanh chóng chọn năm bộ cho anh xem.
Lan Đạo Uy vừa lòng gật đầu, tiếp theo ánh mắt anh dừng lại ở hai bộ lễ phục trên tay cô."Hai bộ kia có thể cho tôi xem được không?" Anh hỏi.
"Tiên sinh, chỉ sợ không được, cái này tôi làm cho người bạn thân." Lí Uyển Lăng trả lời rất thẳng thắn.
Lan Đạo Uy hiểu biết gật đầu."Bạn của cô thật may mắn." Anh mở bóp lấy thẻ ra đưa cho Lí Uyển Lăng."Năm bộ này cô đều gói lại giúp tôi."
Lí Uyển Lăng không dám tin trợn mắt lên nhìn anh, anh là vị khách hào phóng nhất mà cô từng gặp.
Lan Đạo Uy cầm lấy túi đồ đang định đi ra cửa thì ánh mắt lại dừng trên người Phương Tử Cầm, sau đó anh xoay người về phía Lí Uyển Lăng hài hước cười.
"Lấy cho cô ấy một cái chăn! Tôi không hy vọng cô ấy bị lộ hàng."
Phương Tử Cầm thoải mái ngủ một giấc, tinh thần phấn chấn lên rất nhiều, cô cảm thấy mình giống như là một người gương, chuyện làm ăn không tốt đều mất dạng không để lại dấu vết.
"Cậu dậy rồi à." Lí Uyển Lăng đi về phía cô, "Lễ phục của cậu còn chưa thử đó."
Phương Tử Cầm đứng dậy, vận động một chút, "Được rồi! Lấy nhanh cho mình thử với, mình còn phải về công ty một lúc."
Phương Tử Cầm mặc một chiếc sườn xám Trung Quốc màu vàng kem, lễ phục vừa người ôm lấy đường cong lả lướt của cô, dáng người tuyệt đẹp hơn nữa lại lộ ra một đôi chân thon dài, màu vàng của lễ phục tôn lên làn da để trần của cô, khí chất lãnh đạm mơ hồ hiện lên, rất phù hợp với phong cách của cô.
Lí Uyển Lăng nhìn cô bạn thân của mình, khuôn mặt tuyệt mỹ, dáng vẻ yểu điệu mê người, khí chất độc đáo, đừng nói đàn ông không thể chống cự, ngay cả bản thân là con gái mà cô cũng không thể kháng cự.
Người con gái đẹp như vậy, nhìn bên ngoài thì như có được tất cả nhưng vì hoàn cảnh bên trong lại trở thành một con người khác.
"Lấy cái này đi! Cái kia mình không cần thử đâu." Phương Tử Cầm lên tiếng kéo Lí Uyển Lăng ra khỏi dòng suy nghĩ.
"Tử Cầm, cậu hai mươi lăm tuổi rồi à?" Cô một mặt xếp quần áo lại, một mặt hỏi.
"Phải rồi, mà cậu hỏi chuyện này làm gì?" Phương Tử Cầm nghi hoặc nhìn chằm chằm Lí Uyển Lăng.
"Cậu... cậu có nghĩ tới.. thử làm quen với bạn trai không?" Lí Uyển Lăng cẩn thận hỏi, một mặt thăm dò phản ứng của Phương Tử Cầm.
Phương Tử Cầm chớp mi, trả lời nhẹ nhàng: "Mình quen biết với rất nhiều bạn trai rồi mà."
"Cậu không thể nói gạt mình được, những người đàn ông này cậu quen biết đều là vì chuyện làm ăn, căn bản không phải là tìm hiểu làm quen." Lí Uyển Lăng vẻ mặt nghiêm túc chỉ ra.
Phương Tử Cầm khẩu khí than thở: "Cậu đừng cứ như vậy được không? Giống như mình đây cứ để cho bọn đàn ông chiều chuộng, không phải tốt sao? Làm gì mà phải chịu đựng cái gọi là trò chơi tình yêu, mình không có hứng thú."
"Cậu thực sự chưa từng động lòng à?" Lí Uyển Lăng không buông tha truy hỏi.
"Đối với mình mà nói, đàn ông đều là bàn đạp sự nghiệp, thế giới này là công bằng, đàn ông đều hưởng hết mọi điều kiện có lợi, vì sao mình lại không được như bọn họ? Nói đến cùng, mình cũng không lừa gạt bọn họ, mỗi người đều có tính toán của riêng mình, ai cũng không có hại."
"Cậu đối với Tử Khiêm cũng giống như vậy à?" Nói đến Tử Khiêm, vẻ mặt của Lí Uyển Lăng không tránh khỏi căng thẳng.
"Tử Khiêm là bạn trong công việc của mình, bọn mình ở cùng một trận tuyến, ngoại trừ chuyện đó ra, bọn mình không có việc gì khác, nếu có cũng thuần túy là bạn bè mà thôi."
"Anh ấy đối với cậu vẫn một mực si tình, cậu không động lòng à?" giọng nói của Lí Uyển Lăng có vẻ thương tâm.
Phương Tử Cầm không phải là kẻ ngốc, cô sớm đã biết Uyển Lăng thầm yêu Tử Khiêm hơn nữa cũng không hẳn là yêu đơn phương, cho nên cô thấy hai người có thể có kết quả tốt.
"Mình chỉ coi anh ấy là bạn, không có chuyện khác, nhất định có một ngày anh ấy sẽ hiểu ra." Phương Tử Cầm kiên định lập trường của chính mình.
Hai người trầm mặc hồi lâu, Lí Uyển Lăng đột nhiên hỏi: "Tử Cầm, cậu... cậu vì lợi ích của chuyện làm ăn mà hy sinh chính mình..." Cô thực sự không biết phải nói làm sao.
Phương Tử Cầm hoàn toàn hiểu Uyển Lăng muốn nói gì: "Mình không bán đứng bản thân bất kể là tâm hồn hay thể xác, cậu có thể yên tâm."
Tiếp theo, cô hướng về Uyển Lăng trong nháy mắt nở một nụ cười mê hoặc chết người.
"Quyến rũ đàn ông cần phải có một chút kỹ xảo, chỉ cần duy trì khoảng cách cùng một thái độ lãnh đạm ngẫu nhiên, ngược lại càng làm cho bọn họ chết mê chết mệt."
Lí Uyển Lăng lắc lắc đầu, "Cậu đang đùa với lửa, rất nguy hiểm."
Phương Tử Cầm không sợ, nhún vai, "Muốn tồn tại trong thế giới đàn ông thì phải cần mạo hiểm, mình rất hiểu rõ mình đang làm cái gì, cậu đừng lo lắng."
Lí Uyển Lăng hít một hơi dài, lí lẽ thâm sâu nói: "Có lẽ có một ngày, cậu sẽ gặp được một kỳ phùng địch thủ, ý chí không khống chế được mà rơi vào lưới tình, ngàn vạn lần đừng phụ người, nếu không hậu quả của tình yêu cậu sẽ không gánh nổi."
Đôi mắt Phương Tử Cầm bỗng dưng buồn bã, "Hậu quả đã vô cùng rõ ràng, ba mẹ mình đã sớm cho mình một bài học, hiện tại mình không còn gì để mất." Giọng nói đầy chua chát.
"Cậu sao có thể nói như vậy? Cậu còn có mình, còn có Tử Khiêm, còn có sự nghiệp mà cậu vất vả tạo dựng nên!" Lí Uyển Lăng nóng vội trả lời."Cậu vẫn không có liên lạc với bác gái à?"
"Có hay không đều không sao cả, bà ấy đã có gia đình mới, còn có một đứa con, có lẽ đã sớm quên mình" Giọng nói của cô lạnh nhạt nhưng nhuốm bi thương.
Trong nháy mắt, hai người lại chìm trong yên lặng.
Phương Tử Cầm lắc đầu, mở miệng trước: "Mình phải đi rồi, hôm nào tìm cậu uống trà chiều." Nói xong, cô liền thẳng lưng không sợ hãi tao nhã tiến về phía trước.
Lí Uyển Lăng nhìn bóng dáng của Phương Tử Cầm không chớp mắt, cô biết Phương Tử Cầm là người kiên cường, nhưng những người kiên cường thường cũng chính là những người yếu ớt nhất.
& & &
Một lúc sau Phương Tử Cầm về đến nhà liền nhanh chóng tắm rửa, thay quần áo, thời gian đến lúc dạ tiệc bắt đầu đã không còn nhiều. Bố cô đang ở dưới lầu chờ cô, cũng bắt đầu thúc giục.
Cô trang điểm nhẹ, đôi môi anh đào tuyệt đẹp nhẹ điểm phong cách của cô, sau khi mặc đồ xong, cô nhìn qua gương ngắm lại chính mình.
Tóc dài bới cao, lộ chiếc cổ cao trắng nõn của cô, mấy sợi tóc lơ đãng sau gáy càng tăng vẻ lãng mạn phong tình.
Hai mắt của cô trong sáng mở to, hai má trắng nõn hây hây đỏ, đôi môi kiều diễm ướt át, tất cả những điểm này đủ để cho mọi người phát điên! Trong lòng cô khôi hài nghĩ.
Cô vừa đi xuống lầu liền đối diện ánh mắt giống như kiểm duyệt của Bố mình.
"Ừ, cũng không tệ, nhưng có một chút lãnh đạm, con gái nên biết chọn màu sắc quần áo, để người khác có cảm giác thân thiết dịu dàng." Phương Hữu Bang giáo huấn.
Phương Tử Cầm vẫn hướng về trước, không nói một lời nào.
Phương Hữu Bang luôn luôn chú trọng cách ăn mặc.
Đã vào tuổi trung niên, dáng người của ông đã có chút ít phát phì, hai bên tóc mai điểm bạc, gương mặt ngày xưa bóng láng giờ đã hiện lên vài nếp nhăn, nhưng mà tất cả đều không ảnh hưởng đến sức hấp dẫn của ông, cũng không cản trở được những tình sử phong lưu của ông ta.
Nhìn thấy Bố mình, Phương Tử Cầm không khỏi buồn bực nghĩ, con gái của mình đã lớn như thế nào rồi mà còn tự nhiên tung hoành ở tình trường?
Phương Hữu Bang ngồi cùng Phương Tử Cầm còn anh lái xe ngồi phía trước.
Đã hơn mười ba năm, Bố cô vẫn thích có người lái xe, năm đó Bác Triệu về hưu sớm nên xe cũng thay đổi tài xế.
"Nhớ kỹ, phải tươi cười, không được có bộ mặt lạnh như băng đó. Hôm nay con phải làm quen với một nhân vật mới từ Mỹ trở về, anh ta đã tạo tiếng vang không nhỏ trong giới xã giao, đó là Lan Đạo Uy."
Phương Hữu Bang lấy giọng ra lệnh với Phương Tử Cầm.
"Lan Đạo Uy? Người phụ trách của Công ty Máy Tính Tường Dự? Tử Cầm nhướng mày lên hỏi.
"Đúng vậy, đúng là anh ta, làm sao con biết?"
"Buổi trưa hôm nay con đã gặp anh ta, anh ta đã cướp của con một dự án nắm chắc thành công." Phương Tử Cầm lên tiếng.
"Ừ, cái này cũng khó trách, hiện tại không biết có bao nhiêu người muốn kết thân với anh ta.
Con thua cũng không oan uổng, ngay cả Công ty Chấn Long cũng vì anh ta mà tổ chức buổi tiệc tối nay." Phương Hữu Bang vẻ mặt hứng thú nói.
Tưởng tượng Lan Đạo Uy với ánh mắt đầy vẻ bỡn cợt, Phương Tử Cầm trong bụng nổi giận.
"Chẳng qua chỉ là người phụ trách của một công ty máy tính, không nên làm lớn như vậy chứ."
Cô không cho là đúng, hừ một tiếng.
"Thái độ của con thật quá quắt! Sự thực, Công ty máy tính Tường Dự là của em trai anh ta, anh ta chỉ ra mặt giúp trong trường hợp đặc biệt thôi, anh ta là Giám đốc điều hành kiêm Phó chủ tịch của Tập đoàn Tài chính Tưởng Duệ."
Mắt Phương Hữu Bang lóe lên tia sáng hưng phấn, giống như là nhìn thấy một khúc thịt béo trước mặt.
Phương Tử Cầm đối với hai chữ "Tường Duệ" cũng không xa lạ.
Gần đây trên thương trường mọi người cũng hay bàn tán, Tường Duệ sở dĩ có lợi thế hơn nhưng công ty đầu tư khác là vì nó xuất thân từ nước Mỹ, lấy ưu thế của đồng đô la Mỹ thu mua bất động sản.
Ngắn ngủi trong vòng một năm, đã thu tóm không ít mấy công ty lớn ở Đài Loan, từ từ lớn mạnh đe dọa những công ty đầu tư khác.
Thật ra cô cũng không biết người phụ trách Tường Duệ chính là Lan Đạo Uy, khó trách Nghiêm tổng lại thay đổi chú ý, hai người lúc đó nhất định có hiệp ước riêng.
"Cùng Lan Đạo Uy kết giao thật đáng sợ. Bố cũng đừng bắt con phải làm quen với anh ta, con không có hứng thú."
Không biết vì lý do gì, trực giác mách bảo cho Phương Tử Cầm biết Lan Đạo Uy là một người nguy hiểm, từ khi bước vào thương trường cho đến nay, chưa có ai có thể tạo cho cô cái cảm giác bất an này.
"Nói gì ngốc thế! Mượn sức của anh ta đối với chúng ta rất có lợi, Tường Duệ tài chính hùng hậu, nhân tài lại nhiều, con làm quen với anh ta có cái gì không tốt?" Phương Hữu Bang phản bác.
"Người ta tài chính hùng hậu cũng không cần đến chúng ta, cẩn thận nhìn người kẻo kết giao phải giặc thì sẽ bị ăn đến không còn một mảnh xương.
Bố cũng đừng cùng anh ta có quan hệ kết giao gì cả." Tử Cầm lạnh lùng phân tích, một mặt dùng ánh mắt sắc bén nhìn Bố mình.
Phương Hữu Bang không được tự nhiên thay đổi thế ngồi, dưới ánh mắt trong suốt sáng ngời của con gái có vẻ có chút áy náy, nhưng chỉ sợ tất cả đều không còn kịp rồi.
Trong vài năm gần đây, công ty không hề phát triển, mà ông theo tâm lí đầu cơ đã đem toàn bộ tài chính của công ty mua cổ phiến thị trường, ai biết được giá trị giảm sút.
Mắt thấy công ty của chính mình gây dựng sắp sụp đổ, ông không cam tâm.
Tài chính đầu tư không sinh lợi, nguồn kiếm tiền suy nhất chính là cô con gái đang lãnh đạo công ty thiết kế máy tính.
Nhưng toàn bộ số tiền kiếm được cũng không đủ để bù đắp số thiệt hại.
Cho nên lối thoát duy nhất chính là dùng bất động sản hiện có để thế chấp vay tiền của Tường Duệ hóa giải nguy cơ của công ty.
Không có sự đồng ý của Tử Cầm, mà chính ông cũng không dám cho con gái biết, ông đã tự ký kết hợp đồng với Lan Đạo Uy mong là tài sản sẽ nhanh chóng lớn dần lên.
Nếu không thì đừng nói là toàn bộ công ty đều mất hết mà cả mạng e là cũng không còn.
Vì thế ông nhất định phải đem con cờ tiếp theo ra quân, Tử Cầm là hy vọng duy nhất của ông. Cô vừa xinh đẹp lại thông minh, nếu có thể lấy được lòng của Lan Đạo Uy như vậy ông có thể hóa dữ thành lành.
"Tóm lại, tất cả mọi việc con đừng nghĩ tới, chỉ cần làm theo lời của Bố là được. Mượn sức của Lan Đạo Uy đối với chúng ta tuyệt đối có lợi không hại." Phương Hữu Bang có chút phiền não hóa giận, quát khẽ.
"Con không có hứng thú." Phương Tử Cầm lạnh lùng, giọng nói có ý không thỏa hiệp.
"Con đừng không biết tốt xấu! Rất nhiều người phải cúi đầu để được lòng của anh ta, con nghĩ vì cái gì mà Đổng gia phải bỏ công làm yến tiệc chiêu đãi? Còn muốn đem chính con gái của mình Đổng Viện Viện ra giới thiệu cho anh ta!" Phương Hữu Bang gầm lên giận dữ.
Phương Tử Cầm một chút cũng không kích động, những năm gần đây cô đã sớm học được cách đối phó với những cơn tức giận của Bố.
"Tranh giành tình cảm với người khác không phải là chuyên môn của con, không phải việc của con"
"Con muốn ta tức chết phải không? Lan Đạo Uy chính là viên kim cương ngàn năm, bất kể là tướng mạo thân thế hay tài năng đều là số một, đây là đối tượng mà con có đốt đuốc cũng tìm không ra!"
"Con không có phúc để hưởng." Cô vẫn là một khuôn mặt lạnh như băng.
"Được, ta nói nhỏ nhẹ con không nghe, đừng nghĩ là Công ty Tư Tài vẫn y như vậy nhé. Lúc trước ta đã đầu tư tài chính không ít, tất cả đều đứng tên ta. Ta đều có thể đem chúng bán đi, hoặc chuyển quyền kinh doanh."
"Bố đừng quá đáng, Tư Tài là của con." Phương Tử Cầm phẫn nộ phản đối lời Phương Hữu Bang.
"Nó chính là của con, chỉ cần con giúp ta mượn sức của Lan Đạo Uy, ta sẽ đem Tư Tài chuyển sang tên con."
Phương Tử Cầm mở to hai mắt lửa giận bốc lên, máu trong cơ thể sôi trào mãnh liệt, không nghĩ tới Bố cô lại dùng việc này uy hiếp cô, đối với con gái của mình cũng dùng thủ đoạn vô sỉ, vô tình này.
Cô cố gắng dịu lại cơn giận của mình nhưng vẫn mím đôi môi xinh đẹp."Con sẽ cố gắng hết sức thử xem, nhưng con không thể cam đoan mình có sức quyến rũ lớn như vậy, có thể lọt vào mắt xanh của anh ta."
"Đừng cho là ta không biết con đang nghĩ gì, ta biết là con có thể làm được. Con là con gái của ta, ta tin tưởng con, chỉ cần con làm hết sức mình, đem hết sự quyến rũ của mình ra để mê hoặc anh ta, nhất định có thể thành công."
Phương Hữu Bang ánh mắt sắc bén nhìn con gái chằm chằm, giọng nói lí trí quyền uy.
Phương Tử Cầm không nói nhìn thẳng phía trước, trong lòng mơ hồ đau đớn.
Bản thân cũng biết Bố cô là một người tiểu nhân, cũng biết bản thân mình trong lòng ông ấy cũng chỉ là một quân cờ có thể lợi dụng, nhưng vì cái gì mà cảm thấy bi thương, đau lòng? Chao ôi.
Phương Hữu Bang thấy con gái không lên tiếng, sắc mặt chuyển sang ôn nhu nói: "Kỳ thật Bố cũng muốn tốt cho con, tuổi con cũng không còn nhỏ, tìm một nơi tốt mà nương thân, đừng ở bên ngoài bôn ba, mệt chết đi được?"
Phương Tử Cầm một mực nhìn về phía trước, lấy giọng kết thúc câu chuyện: "Bố yên tâm, con sẽ hết sức giúp Bố làm việc này, nhưng Bố phải nhanh chóng đem Tư Tài chuyển sang tên con."
Chỉ có như thế về sau cô mới có quyền độc lập kinh doanh, sẽ không bị Bố khống chế, uy hiếp.
Nói xong, trong xe rơi vào tĩnh lặng, không khí trầm xuống khiến người khác cảm thấy bất an, dọc đường đi hai bố con chìm vào suy nghĩ của riêng mình, không hề nói với nhau nửa câu, giống như hai người xa lạ mới lần đầu gặp mặt.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |