← Ch.58 | Ch.60 → |
Edit: Thuỳ Linh
❀✿❀
Lương Nhạc tức giận: "Ai mà mặc nội y đi ngủ chứ?" Cắn răng kéo tay anh ra, nhưng không mảy may.
Chúc Úy Hàng rầm rì "Ồ" một tiếng rồi không nói nữa.
Anh tập trung động tác trên tay, nhéo xoa trêu đùa, thậm chí còn luồng tay vào cổ áo cô, chạm thẳng vào làn da cô, nắm lấy khối thịt 〽️_ề_𝐦 〽️_ạ_ℹ️ ấm áp như một chú chim bồ câu.
Lương Nhạc thật sự không thích tuyên ԁ_â_𝖒 ban ngày, nhưng lâu lắm rồi hai người không т𝐡â_ⓝ 𝖒_ậ_t, thế là cứ để mặc anh thích làm gì thì làm.
Đôi môi áp bên sườn mặt cô chạm rãi dời xuống theo đ●ườ●ռ●ℊ ↪️ⓞ●𝓃●𝐠 🌴h*â*ⓝ †*h*ể của cô, anh cắn một cái lên vai cô, đầu lưỡi 𝐥ı●ế●m láp: "Bé cưng..."
Lương Nhạc muốn mắng anh, cứ đến những lúc như thế này là lại thích kêu cô là bé cưng, cô thấy xấu hổ không chịu được. Nhưng cô càng không muốn thì anh càng cố tình trêu cô, cô không đáp thì anh cứ kêu, hai chữ ướ·ⓣ á·ⓣ dán vào lỗ tai tựa như mật ong, cũng rất ngọt ngào.
Anh vừa ♓·ô·𝓃 vừa 𝖛-ц-ố-t v-𝑒 ✞●𝒽●â●𝖓 ⓣ●𝖍●ể của cô, Lương Nhạc choáng váng bị anh lừa đi lê.n 🌀𝖎ư.ờп.g. Trước kia cô thường xuyên vào phòng anh, nhưng chưa bao giờ bị anh lừa như thế này. Bức màn không kéo lại, trong phòng sáng sủa, Lương Nhạc bụm mặt lại, một tay khác kéo lấy cái chăn trùm cả hai lại.
"Mình không thấy rõ..." Chúc Úy Hàng thầm thì.
Lương Nhạc trừng anh: "Cần thấy cái gì?"
Chúc Úy Hàng ♓_ô_𝖓 cô: "Cái gì cũng phải nhìn thấy."
Lương Nhạc đẩy mặt anh ra, anh thì cúi đầu h·ô·ⓝ vào lòng bàn tay cô, Lương Nhạc thu tay về che mặt lại: "Cậu mau lên."
Chúc Úy Hàng chỉ cười, cúi đầu 𝒽ô.ⓝ lên môi cô —
Từ xương quai xanh đến 𝓃*ℊự*𝖈, ⓛ❗ế_𝖒 mân mê, lại há mồm ngậm lấy như đang thưởng thức món gì mỹ vị.
Toàn thân Lương Nhạc cuộn tròn lại, có thể cảm nhận được động tác và ý đồ của anh, sâu trong 𝐭hâ●ռ ⓣh●ể có một chỗ nào đó đang bốc cháy. Theo động tác của Chúc Úy Hàng, ngọn lửa đó bị bùng lên một cách mãnh liệt, dường như muốn 🌴𝖍iê_u 𝖈_𝐡á_y cả chính cô. Khi Chúc Úy Hàng sờ đến quần lót của cô, cuối cùng cô cũng 𝓇⛎-𝐧 𝓇-ẩ-γ nói: "Ưm... Đừng."
Chúc Úy Hàng không dừng lại, nhìn chằm chằm cô với ánh mắt nặng nề, móc lấy quần lót kéo nó xuống.
Trên 𝖓·gự·ⓒ đã ướt vì bị anh 𝖑ℹ️ế.〽️ Ⓜ️ú●t nãy giờ, nơi riêng tư cũng bị bàn tay anh bao lấy, đầu Lương Nhạc nóng không chịu được, muốn ngăn lại nhưng không mở miệng được, cô như một viên kẹo trong tay anh, mặc anh 👢_𝖎ế_ⓜ láp.
Ngón tay đi vào theo khe hở nóng ướt, Chúc Úy Hàng nín thở, dường như anh có thể nghe được tiếng nước nhớp nháp.
Âm thanh từ đôi tay của mình.
Anh giương mắt ngắm đôi mắt ướt đẫm của cô gái, anh 𝒽ô-𝖓 cô, ν*υ*ố*✞ ν*3 đôi môi: "Ướt quá."
Lương Nhạc cắn răng: "Câm miệng." Giọng điệu của cô trong giờ phút này đã trở nên զ.𝖚ⓨ.ế.ռ г.ũ, không có tác dụng dọa sợ gì cả, trái lại còn làm Chúc Úy Hàng κí●ⓒ●♓ tⓗí●ⓒ●♓ hưng phấn.
"Nhưng mà nó ướt thật đấy, Lương Nhạc ơi..." Anh kêu tên cô, đôi môi ướt nhẹp cọ trên mặt cô, vô thức gần sát lại, giọng nói càng trầm thấp: "Là chỗ này đúng không nào?"
Giây tiếp theo, đột nhiên Lương Nhạc thở thật mạnh, đôi mắt càng dầm dề hơn —
Chúc Úy Hàng tách môi â-〽️ ♓-ộ của cô ra, tìm được â*ɱ 𝐯*ậ*t của cô.
Như là chạm được chốt mở, toàn thân cô ướt đẫm, bị dẫm vào đuôi, cô ngã phịch xuống tại chỗ.
Cô khóc lóc nói đừng.
Chúc Úy Hàng 𝐡.ô.n cô, hơ thở ướt nóng như đang trấn an: "Nếu 𝐬ướп●ɢ thì cậu cứ kêu ra đi."
Lương Nhạc không biết đó có phải là cảm giác sung 💰·ướ·ռ·🌀 hay không, cô bị chia ra làm hai, một nửa kêu anh dừng lại, nửa kia thì hi vọng anh nhanh hơn chút.
Ngón tay sạch sẽ vòng quanh trong nơi bí ẩn nhất của cô, nhanh chóng ş-ờ 𝐬ⓞạ-п-ℊ, Chúc Úy Hàng nhìn gương mặt của cô đang dần đỏ lên, chính anh cũng có cảm giác dồn dập, cả người như đang tích tụ năng lượng gì đó, anh t·♓·ở ◗·ố·↪️, tăng nhanh tốc độ, cánh tay bị Lương Nhạc véo chặt.
Cô không chịu nhìn anh, nghiêng mặt, bộ п_𝖌_ự_↪️ phập phồng, như là động vật nhỏ đang thiếu hơi.
Chúc Úy Hàng 𝖍ô●𝐧 bên tai cô: "Nghe thấy không?"
Tiếng nước và tiếng 𝓇·ê·𝐧 𝖗·ỉ yêu kiều, đều là minh chứng cho thấy Lương Nhạc đang rất thoải mái.
Lương Nhạc híp mắt lại, thế giới trước mắt bị màu trắng chiếm hết, cô như bị anh kéo lên càng ngày càng cao đến khi sắp đụng đến không trung, bầu không khí cũng trở nên loãng đi. Cô không hề áp lực, khóc lóc kêu tên Chúc Úy Hàng.
Chúc Úy Hàng đáp ngay bên tai: "Mình ra đây."
Với một cú dập, 𝖐𝖍·𝐨á·ℹ️ 𝐜ả·𝐦 giống như một đài phun nước, đẩy cô lên cao—
Cô đụng đến bầu trời.
Vụt thành một đám mây.
Cả người ⓡ·⛎·п 𝐫·ẩ·𝐲, ôm lấy Chúc Úy Hàng, khàn giọng nói: "Ghét cậu."
Chúc Úy Hàng th·ở 𝐡·ổ·𝐧 hể·𝐧, trên mặt là lớp mồ hôi mỏng, anh h.ô.п cô: "Mình thích cậu lắm."
Lương Nhạc đẩy anh: "Nhưng mà mình vẫn ghét cậu."
Chúc Úy Hàng: "Dù sao thì mình cũng thích cậu."
Sau cao trào, Lương Nhạc lười biếng cảm thấy xấu hổ, cô như một cái bình vỡ. Chúc Úy Hàng thì thảm hơn, cô không chịu phối hợp, anh cứng đến vô cùng, tự mình làm hồi lâu thì không bắn được, Lương Nhạc bọc chăn nằm một bên cười anh: "Không phải tay cậugioir lắm à? Không biết tự thẩm sao?"
Chúc Úy Hàng ôm cô, 𝒽ô●𝖓 một hồi lâu, nhõng nhẽo đủ cách mới dụ được Lương Nhạc dùng tay giúp anh.
Đây không phải là lần đầu tiên Lương Nhạc nhìn thấy Chúc nhỏ, lúc trước cũng đã từng dùng chân kẹp lấy nhưng tự tay chạm vào anh là lần đầu tiên, nó còn khó chơi hơn so với cô tưởng —
Không được chậm, không được chặt quá, còn không được lặp lại nữa.
Anh vừa sờ ng-ự-ⓒ cô, vừa chỉ huy động tác cho cô.
Cho đến khi Lương Nhạc thấy mỏi miệng thì anh mới đẩy cô ra, nhanh chóng vuốt trụ rồi 🅱️·ắ·ⓝ 𝖙·ⓘ·ⓝ·♓.
Lương Nhạc ngại nhìn, nhanh chóng bọc chăn lại, lăn qua bên khác.
Cuối cùng hai người đều thỏa mãn, khăn trải giường bị ướt đẫm.
Lương Nhạc trở mình, không chịu dọn dẹp.
Chúc Úy Hàng cũng không muốn rời giường, bây giờ anh chỉ muốn ôm cô vào lòng để 𝐯·𝐮ố·✝️ ✌️·𝖊 𝐡.ô.ռ hít mà thôi, chứ không muốn làm gì cả.
Nhưng Lương Nhạc thì không muốn, thế là hai người lại đùa giỡn thêm —
Quần lót của Lương Nhạc bị cởi một nửa, nửa Ⓜ️ôⓝ·ℊ lộ ra. Cô đá chân anh, đúng lúc anh ghé vào mép giường, thân trên trần trụi, trên lưng có dấu răng của Lương Nhạc để lại lúc nãy.
Anh chống cằm nhìn cô cười, Lương Nhạc mắng anh bệnh hoạn.
Chúc Úy Hàng đang muốn nhào lên, thì điện thoại của Lương Nhạc trên đầu giường vang lên, anh liếc mắt, lanh lẹ nhấn nghe.
Lương Nhạc còn chưa kịp hoàn hồn thì nghe thấy tiếng la thất thanh của mẹ mình —
"Bộ con đến văn phòng hiệu trưởng để lấy giấy báo trúng tuyển hay gì? Chưa đánh răng rửa mặt mà chạy đi đâu rồi hả?"
← Ch. 58 | Ch. 60 → |