← Ch.02 | Ch.04 → |
Dưới sự tô đậm của ánh đèn thuỷ tinh hoàn mỹ, bữa tiệc vốn đã đẹp đẽ quý giá phi phàm càng có thêm vẻ náo nhiệt rực rỡ. Nhân viên phục vụ bê hết một khay lại một khay rượu ngon, đi lại phía trong hội trường nơi quan khách tập hợp để tùy thời cung ứng nhu cầu của họ.
Tuy nói bữa tiệc nhỏ này là để xem mắt, nhưng cũng không phải không có ý bày ra thực lực với Nhâm Thiếu Hoài. Chính vì thế mà các vị khách tham dự đêm nay mặc dù không đến trăm người, nhưng tất cả đều là những nhân vật quan trọng của hai giới chính thương (chính trị và thương giới) Nhật Bản.
Y Đằng Long mỉm cười với mấy vị chính giới đại lão đang nổi hứng ngâm thơ, tầm mắt dạo chơi nhìn theo tiêu điểm chú ý và tán thưởng của mọi người, phút chốc không dời nổi.
Chỉ thấy Y Đằng Ưu Nhi mặc một thân lễ phục dài màu lam bạc, thản nhiên đứng lặng dưới ánh đèn thuỷ tinh huy hoàng, bộ kimono tơ lụa mềm mại được cắt may khéo léo làm đường cong lung linh của cô càng trở nên tao nhã mê người, tựa như một nữ thần mặt trăng tinh khiết. Ngay cả Y Đằng Long đang vội vàng đón tiếp khách khứa cũng không thể không âm thầm cảm thán: Tiểu Ưu Nhi thật sự trưởng thành rồi!
“Quỷ nghịch ngợm!”
“Ối!” Y Đằng Ưu Nhi bị âm thanh bất ngờ làm hoảng sợ, quay phắt đầu lại, “Long...... ” Cô vui vẻ gọi một tiếng, ôm lấy thắt lưng anh trai, “Anh hư quá đi, người ta nhớ anh như vậy, thế mà anh lại vô lương tâm vừa thấy mặt đã suýt làm em sợ muốn chết!”
“Con quỷ nghịch ngợm này, về từ bao giờ thế, sao không báo cho anh một tiếng?” Anh đánh nhẹ vào mông cô ra vẻ khiển trách.
“Còn nói nữa!” Y Đằng Ưu Nhi hừ một tiếng, khoanh tay trước ngực, cười khẽ hất cằm lên, bộ dáng giận dỗi thập phần khôi hài. “Người ta cuối tuần trước đã về rồi, vốn định cho anh bất ngờ một chút, thế mà chờ đến tận bốn, năm ngày liền vẫn chẳng thấy Y Đằng đại thiếu gia vui đến quên cả trời đất của chúng ta trở về. ” Ưu Nhi nhéo cái nơ hoàn mỹ của Y Đằng Long, bày ra một bộ dạng bà vợ đanh đá bức cung chồng, “Nói! Mấy ngày nay anh có phải là đều trốn đi mấy chỗ hương khuê, lăn lộn với mấy mỹ nhân ngực lớn eo thon không hả?”
“Sai!” Anh không khách khí nắm tay cốc cho cô một cái, “Bản đại thiếu gần đây đều bận tối mày tối mặt với kế hoạch hợp tác liên doanh, mỗi ngày đều vất vả lao động, thời gian ngủ cũng không đủ, làm gì còn thời gian mà cùng mỹ nữ lăn lộn!”
“Ai ui...... ” Y Đằng Ưu Nhi ôm lấy cái đầu bị đánh, ánh mắt ai oán, “Anh trai thối, đánh làm gì mà mạnh như vậy, đau quá đi mất!”
“Ai bảo em đổ oan cho anh!” Mình ra tay thế nào chẳng lẽ anh không biết? Nhưng dưới ánh mắt ai oán của cô, anh vẫn không tự chủ được mà khuất phục, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, “Được rồi, xoa xoa rồi sẽ không đau nữa. Thật là, tính tình trẻ con như vậy, khi nào thì mới lớn được đây?”
“Anh trai xấu xa, đang nói cái gì thế hả?” Y Đằng Ưu Nhi sẵng giọng, cô ghét nhất là bị coi như trẻ con. “Bổn tiểu thư năm nay đã hai mươi tư tuổi, sớm trưởng thành từ lâu rồi!”
“Đúng rồi đúng rồi, Ưu Nhi đã trưởng thành rồi. ” Anh nghịch nghịch mái tóc dài của em gái, trêu chọc nói: “Lớn rồi thì có thể kén chồng mà chuẩn bị lập gia đình đi thôi. ”
“Anh...... ” Cô uy hiếp gầm nhẹ. Đáng ghét, chả ra đâu vào đâu cả!
“Đừng náo loạn, nam nhân vật chính hôm nay Nhâm Thiếu Hoài là thế giao với nhà chúng ta, tuổi chưa đến ba mươi mà đã là tổng tài tập đoàn Lôi Phong. Chẳng những kiến thức uyên bác, năng lực tuyệt vời, bề ngoài tuấn mỹ có thể so sánh với thần mặt trời, cho dù có nhìn bằng ánh mắt người đồng tính thì anh ta vẫn là một người rất xuất sắc. Bỏ lỡ anh ta, anh tiếc thay cho em đấy. Ưu Nhi, em cũng lớn rồi, không bằng liền chớp lấy cơ hội này mà đi lấy chồng đi!” Y Đằng Long ra vẻ ngả ngón sờ soạng một phen trên khuôn mặt phấn nộn xinh đẹp.
“Anh...... đồ quá đáng!” Cô tức giận dậm chân, tròng mắt thông minh vừa chuyển động, trên khuôn mặt tuyệt mỹ đột nhiên hiện lên một chút ý cười giả dối, “Long, nói như thế chẳng phải ám chỉ năm nay anh ba mươi hai tuổi thật sự có hơi già phải không? Được rồi, anh cả có việc em gái này đành vất vả một lần cũng không sao cả. Bây giờ em sẽ thay anh đi nói cho ông già kia biết, đứa con bảo bối nhất của ông xuân tâm nhộn nhạo, quyết định cả đời ở vậy không lấy vợ. ” Nói xong, cô ra vẻ sẽ đi đến chỗ Y Đằng Văn đang chuyện trò vui vẻ với khách khứa.
Y Đằng Long là con trai duy nhất của Y Đằng Văn, cũng là người thừa kế kiệt xuất nhất của Y Đằng gia. Từ sau khi anh trưởng thành, tiệc xem mắt tuy rất ít cũng đã làm anh nghĩ đến là muốn nôn. Hơn nữa mấy năm gần đây, lại cứ nghe thấy “Xem mặt” mà biến sắc, chỉ cần vừa nghe đến hai chữ này liền lập tức bỏ trốn mất dạng, đêm nay là ngoại lệ, bởi vì người bị vào tròng không phải anh.
“Đừng đừng đừng! Em gái ngoan, anh sai rồi, anh trai xin lỗi em. ” Y Đằng Long biến sắc, cánh tay sắt vươn ra đúng lúc ôm được vòng eo nhỏ nhắn của Y Đằng Ưu Nhi. Anh lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười, a dua nịnh nọt như tên gian thần, rốt cục cũng dỗ được cô tươi cười rạng rỡ, mới quyết định đại nữ tử không chấp kẻ tiểu nhân, hào phóng thả cho anh một con đường sống.
“Em ấy!” Y Đằng Long nhẹ nhàng thở ra, nhịn không được véo mũi cô. “Lớn như vậy rồi còn nghịch ngợm, phải mau mau tìm người đến trị em thôi!”
“Hừ, anh trai hư đốn chả nghĩ được chuyện gì tốt đẹp. ”
Hai anh em nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, đều rất nổi bật trong đám đông. Tự nhiên đưa tới vô số ánh mắt nhìn chăm chú. Mà bọn họ đại khái cũng đã thành thói quen, không thèm để ý đến tầm mắt ái mộ của mọi người, ưu nhàn đấu khẩu.
Đôi mắt chim ưng lợi hại của Y Đằng Long nhìn một lượt những ánh mắt tham lam chung quanh, rồi lại quay về khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ tinh xảo của Y Đằng Ưu Nhi, mâu quang cũng trở nên ôn nhu rất nhiều.
Ai! Cho dù có thể bình yên vượt qua đêm nay, cuộc sống tự tại độc thân của Ưu Nhi cũng chẳng kéo dài được bao lâu nữa.
Trầm ngâm một lúc, Y Đằng Long quyết định tốt nhất vẫn nên cảnh báo trước cô em gái ngốc nghếch không biết sống chết của mình.
“Ưu Nhi, em đã dám đến tham gia buổi tiệc này thì phải chuẩn bị tâm lý đi. Tập đoàn Lôi Phong và Y Đằng gia luôn luôn có mối quan hệ hữu hảo, hơn nữa gần đây bởi vì cùng hợp tác phát triển một kế hoạch mà quan hệ song phương càng thêm chặt chẽ. Ông già cứ suốt ngày muốn thân càng thêm thân, cho nên tốt nhất là để người ta thấy chướng mắt với tiểu ngu ngốc em đây, nếu không chỉ cần anh ta gật đầu một cái, ông già không nói hai lời, lập tức sẽ đem em đóng gói nhảy dù vào trong lòng anh ta, không chấp nhận cò kè mặc cả gì hết đâu. ” (Vi: sao hai anh em nhà này cứ gọi cha là ông già thế nhể)
Tuy rằng nếu trở thành thông gia với tập đoàn Lôi Phong thì sẽ rất có ích cho sự phát triển của công ty, nhưng với anh hạnh phúc cả đời của Ưu Nhi mới là quan trọng nhất! (Vi: ây, muốn có ông anh trai thế này wớ)
Y Đằng Long nói chuyện nghiêm túc như vậy mà Y Đằng Ưu Nhi lại căn bản coi đó là việc không đáng lo.
Cô nhún nhún vai, thoải mái nói: “Yên tâm đi, đại ca! Còn có Mỹ Sa Tử dịu dàng mềm mại đáng yêu và Liên Na rực rỡ diễm lệ đứng che phía trước em mà, anh lo gì chứ? Huống chi, cho dù hai người họ đều không được thì cũng vẫn còn có cả đám chị em họ phong tình vạn chủng đấy thôi!”
Y Đằng Văn hiển nhiên tạo tình thế ép buộc Nhâm Thiếu Hoài, bốn phía đều đưa tới những cô gái chưa kết hôn trong gia tộc.
Phải biết rằng, đàn ông Y Đằng gia bọn họ bởi vì có tiền tài quyền thế hùng hậu làm hậu thuẫn nên người người trăng hoa phong lưu, người đẹp trong thiên hạ có ai không đem vào phòng ngủ được? Trải qua mấy thời đại cố ý “thay đổi gien”, bây giờ thứ Y Đằng gia có nhiều nhất chính là tuấn nam mỹ nữ. Cho nên, trong cuộc tranh đua của bách hoa nà Đằng Ưu Nhi tuyệt không lo lắng mình sẽ trở thành nữ nhân vật chính.
“Có nhiều mỹ nữ ở đây như vậy, em gái anh thật sự rất an toàn, anh không cần phải lãng phí mấy tế bào não quan tâm đâu. ”
Không phải Y Đằng Ưu Nhi tự ti, mà là so sánh với những mỹ nhân đầy đặn xung quanh, dáng người cao gầy của cô chỉ như một cô bé, rất khó khiến người ta chú ý.
Y Đằng Long lại nghe vậy sắc mặt trầm xuống, không biết nên nói sao mới phải.
Vì bảo vệ cho cô em gái yêu quý, từ nhỏ Y Đằng Long đã xây dựng nhiều cơ sở ngầm xung quanh Ưu Nhi, ai dám có “ý đồ bất lương” với em gái anh đều sẽ được hưởng “ưu đãi” nghiêm khắc.
Dũng Chi Trợ con Maiko chính là vì thầm mến cô nên mới bị anh ngấm ngầm tống đến Hokkaido xa xôi trồng hoa. Mà mấy người bạn có ý với Ưu Nhi dưới “lưỡi đao” của anh cũng phải biến thành những ông anh hiền lành.
Hơn nữa, khi anh không cấm được Ưu Nhi giao thiệp với thế giới bên ngoài phức tạp, anh đã làm đủ mọi cách tìm một siêu cấp bảo mẫu ở cạnh cô, ngoại trừ xử lý hết thảy mọi việc ra, nhiệm vụ quan trọng nhất chính là hỗ trợ dập tắt ong bướm đến từ khắp nơi. Không ngờ anh khổ khổ sở sở thay cô giữ cho vườn không nhà trống cuối cùng lại làm cho cô hiểu nhầm rằng mình thiếu mị lực, không tin nổi!
Trời ạ! Bây giờ anh chỉ có thể hy vọng Nhâm Thiếu Hoài không ngắm trúng con bé, nếu không sẽ phiền toái rất lớn.
“Anh, anh bày ra cái bộ dáng quái dị này là để em vui sao? A...... buồn cười thật. ” Y Đằng Long thở dài lại thành một bộ dáng kì quái, khiến Y Đằng Ưu Nhi cảm thấy rất vui vẻ.
Y Đằng Văn không hổ danh là một “con cáo xảo quyệt”, tuy rằng bị vây bên trong bởi một đám người nhưng vẫn có thể thỉnh thoảng chú ý tới diễn biến chỗ Nhâm Thiếu Hoài. Tuy nhiên theo kết quả quan sát, đôi lông mày cũng vì thất vọng mà dần dần nhíu lại.
Nhâm Thiếu Hoài tuy rằng thỉnh thoảng lại khiêu vũ với mấy vị tiểu thư, nhưng vẻ lãnh đạm bất biến nơi đáy mắt thể hiện rõ cậu ta không có hứng thú.
Ai, vốn ông có chút hơi tin tưởng về mị lực của Liên Na diễm lệ và Mỹ Sa Tử mềm mại đáng yêu, chẳng lẽ lần này phải thất vọng thật rồi?
“Cha. ”
Một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ tiến đến, Y Đằng Văn vừa thấy đó là đứa con gái làm cho ông nhiều phen đau đầu liền không khỏi hừ lạnh ra tiếng.
Hai anh em họ trao đổi ánh mắt, đồng thời phát ra tín hiệu “thời tiết không tốt, phải tự bảo trọng”.
“Hoá ra là Y Đằng thiếu gia và tiểu thư, mãi không thấy hai vị đại giá, lão đây còn tưởng rằng hai người lạc đường, lo lắng một lúc lâu, còn đang do dự không biết có nên phái người đi nghênh đón không, bây giờ cuối cùng cũng thấy xuất hiện rồi...... ”
Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa.
Vì thế, tuy trong lòng hai anh em đang kêu gào thảm thiết nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đỡ lấy sấm sét kiêm tia chớp của phụ thân đại nhân mà không dám mở miệng biện bạch, phòng khi nói gì lỡ lời lại khiến tình hình tai nạn càng thêm trầm trọng.
“Bác Y Đằng, Y Đằng huynh. ” Một giọng nói nam tính ôn hoà đúng lúc đó vang lên, ngăn chặn cơn bất mãn sắp trút xuống như mưa của Y Đằng Văn.
Tới thật đúng lúc! Hai anh em đều âm thầm thở dài nhẹ nhõm. Nhưng ngay khi giọng nói vốn đã trầm thấp lại mang theo hơi rượu xuyên thấu vào tai, Y Đằng Ưu Nhi lại có cảm giác ngược hoàn toàn. Rùng mình run rẩy một cái, lông tơ trên lưng cô bỗng nhiên dựng đứng hết cả lên.
Cô lặng lẽ thở sâu, cố gắng bình ổn trái tim đang đập rất mạnh. Cô tò mò để mặc anh trai xoay người, khi đôi mắt to trong suốt gặp phải một đôi con ngươi đen thâm trầm như biển, sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch.
“Thiếu Hoài, cậu chơi vui vẻ chứ! A, Ưu Nhi, anh chàng đẹp trai tư thế oai hùng toả sáng này chính là người em đã nghe danh từ lâu Nhâm Thiếu Hoài, cũng là vị khách chính của đêm nay. Thiếu Hoài, tiểu cô nương xinh đẹp này chính là em gái bảo bối của tôi --- Y Đằng Ưu Nhi. ”
“Em gái?” Con ngươi đen đang nhìn chằm chằm vào cô hiện lên một chút kinh hỉ, nhìn thấy Y Đằng Ưu Nhi có một chút ngạc nhiên kinh hoàng, khoé miệng Nhâm Thiếu Hoài chậm rãi gợi lên độ cong quỷ dị.
“Đúng vậy. ” Y Đằng Long đẩy Y Đằng Ưu Nhi đang trở tay không kịp về phía trước, “Đừng thấy Ưu Nhi bề ngoài trầm tĩnh nhu thuận, kỳ thật con bé rất nghịch ngợm, làm cho tôi đau đầu suốt ngày đấy. ”
“Tôi có vinh hạnh được mời tiểu thư Y Đằng xinh đẹp cùng khiêu vũ không đây?” Nhâm Thiếu Hoài khom người tạo dáng, vừa lãng mạn lại vừa rất tao nhã.
“Ách...... ” Khiêu vũ với anh ta? Cô hận không thể lập tức độn thổ biến mất, nhưng lúc sắp cự tuyệt lại nhìn thấy sắc mặt của cha cô liền trong nháy mắt sửa miệng: “Đây là vinh hạnh của tôi!” Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng một đôi mắt to trong suốt như nước lại hung hăng trừng mắt nhìn kẻ đã đẩy cô vào hang cọp.
Lườm anh? Oái, anh đang giúp em thoát khỏi bể khổ mà, đúng là chó cắn Lã Động Tân!
Quá bận dùng sóng mắt kêu oan với em gái, Y Đằng Long hồn nhiên quên mất sự tồn tại của phụ thân đại nhân.
“Y Đằng Long!” Y Đằng Văn chưa bao giờ là một người dễ dàng quên chuyện gì, thật vất vả mới tóm được đứa con lẩn nhanh như chạch, ông đương nhiên không thể buông tha. “Con ngây ngốc cái gì, đi ra kia! Đi ra tâm sự với các vị tiểu thư cho cha, khiêu vũ với họ xem có thể thừa cơ tìm một cô vợ mang về không. ”
Anh tuấn tuấn mỹ Nhâm Thiếu Hoài nhẹ ôm lấy thanh lệ mềm mại Y Đằng Ưu Nhi nhanh nhẹn bắt đầu nhảy. Dưới ánh sáng như ngọc chiếu rọi của chiếc đèn thuỷ tinh, hai người tao nhã phát huy hết kỹ thuật nhảy, tựa như một bức tranh phong cảnh đẹp tuyệt vời làm cho người ta bị hoa mắt thần mê.
“Anh...... anh nhìn tôi như vậy làm gì?” Con ngươi đen thâm thuý của Nhâm Thiếu Hoài làm cho người ta sợ hãi, giống như hút hết hồn phách của người ta, làm cho cô cả người lông tơ dựng đứng.
“Lần trước vì sao trốn?” Anh liếc mắt một cái liền nhận ra cô chính là tiểu hồ ly trong nhà kính.
“Cái gì mà trốn với không trốn, tôi không biết anh đang nói...... Oái!” Anh ngang nhiên thít chặt cánh tay đang ôm eo cô, khiến cả người cô thiếu chút nữa bị bẻ thành hai đoạn, đau đến mức phải oa oa kêu. “ Anh thả lỏng một chút được không? Đừng ôm chặt như vậy, thế này rất khó coi, tôi cũng không khiêu vũ được. ”
“Không được! Rút kinh nghiệm lần trước, tôi hiện tại đã thập phần biết em là một tiểu hồ ly giảo hoạt. Nếu không giữ chặt em thì đến lúc em nhanh như chớp trốn đi, một mình tôi bị bỏ lại trên sàn nhảy mới là khó coi!”
“Cái gì hả, tôi không hiểu anh đang nói cái gì hết. ” Cô chột dạ giả ngu, bàn tay nhỏ bé ở trên vai anh dùng sức cố gắng thoát ra, “Tôi thấy anh chỉ đang đánh lạc hướng, muốn thừa cơ tôi không chú ý ăn đậu hũ, không có cửa đâu!”(Vi: chị thông minh quá đấy, thế là ko đc =. =)
“Không hiểu? Y Đằng Ưu Nhi, Nhâm Thiếu Hoài tôi không phải là trẻ con mà có thể để người ta phủ nhận vài câu cho xong!” Không để ý đến sự chống cự của cô, Nhâm Thiếu Hoài mạnh mẽ tăng thêm lực đạo, ôm chặt lấy thân thể mềm mại thơm tho vào trong lòng, “Nói, vì sao trốn?”
“Anh...... ” Cô tức giận đến quên mất mình đang giả bộ vô tội, cắn răng gầm nhẹ: “Xin hỏi vị Nhâm tổng tài Thiếu Hoài tiên sinh anh minh này, vì sao tôi không nên trốn? Tôi không phải là đồ ngốc, gặp phải sắc lang còn ngây ra đứng đấy để bị phi lễ a? Tôi không muốn bị thương tổn, cho nên tôi nghĩ cách bảo vệ chính mình, cái này có gì sai chứ? Người thực sự phải kiểm điểm là đồ đại sắc lang anh đấy, anh có tư cách gì mà hung dữ với tôi?”
“Tôi sẽ không gây thương tổn cho em. ” Anh trừng lớn mắt. Biết bao nhiêu phụ nữ dùng đủ mọi kế, phủ phục dưới gấu quần anh, chỉ mong được ngẫu nhiên ân sủng, cô lại dám lên án anh là...... sắc lang!
“Làm sao tôi biết được là anh sẽ không?” Muốn thi trừng mắt sao, cô cho tới bây giờ chưa từng thua ai. Mở lớn đôi mắt hạnh, cô càng ra sức trừng lại.
Bốn mắt nhìn nhau, anh dừng một chút, kiềm chế sức lực thả lỏng không ít.
“Hôm đó...... ” Anh hòa hoãn mở miệng, “Dưới nắng sớm em tựa như một thiên sứ thuần khiết không chút tỳ vết, chính vì đẹp như vậy nên đã hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của tôi, làm tôi nhất thời khó kìm lòng nổi. Tôi nghĩ, cho dù có là vào một lúc khác thì cũng rất khó có biểu hiện tốt hơn được. Bất quá, suy nghĩ từ một góc độ khác, hành vi hôm đó của tôi là có chút đột ngột. ”
Y Đằng Ưu Nhi tức giận lườm anh một cái, “Muốn xin lỗi thì anh cũng phải thật lòng đi chứ, vòng vo như vậy thật không có thành ý. ” Hơi đột ngột? Nhiều “ẩn ý” lắm đó!
Anh trừng mắt với cô, cô cũng không chịu yếu thế trừng lại, sau một hồi lâu cứ như vậy, anh bỗng bật cười.
“Đâu có. ” Ôn nhu điểm điểm lên cái mũi nhỏ của cô, anh mềm giọng lấy lòng nói: “Ưu Nhi là đoá hoa giải ngữ(?) xinh đẹp thông minh như vậy, sao có thể không hiểu được lời xin lỗi từ tận đáy lòng của tôi chứ!”
Sự ca ngợi vô cùng thân thiết của anh làm khuôn mặt nhỏ nhắn nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, bất quá cô vẫn cứ mạnh miệng nói: “Đừng tưởng anh có thể quyến rũ được tôi, tôi không dễ bị lừa thế đâu...... ”
“Bộ lễ phục này của em là hở lưng sao?” Anh đột nhiên lên tiếng cắt ngang câu nói chưa xong của cô, trừng lớn mắt, biểu tình cứ như cô là người ngoài hành tinh vậy.
“Đúng vậy!” Nhắc tới trang phục mình thiết kế, ánh mắt cô sáng ngời, cũng không so đo việc bị anh ngắt lời, lập tức thao thao bất tuyệt nói: “Lưng áo được cắt hình chữ V, vừa vặn có thể bày ra đường cong lưng nữ tính tao nhã và da thịt tuyết trắng không tỳ vết, đây là một trong những kiệt tác đắc ý nhất của tôi. ”
Bộ trang phục dạ tiệc này là tác phẩm mới nhất của cô, bất quá, nghĩ đến ông anh trai rất có tinh thần gà mái bảo vệ con, cô đành phải buông mái tóc quăn cuộn sóng dài chấm thắt lưng xuỗng che phủ, làm cho người ta vẫn tưởng nó là thiết kế truyền thống. Nhưng điều kiện tiên quyết là, cô không cúi đầu, không làm động tác mạnh, cũng không khiêu vũ với ai hết.
“Thiết kế hở lưng là một trong những điểm đặc biệt của bộ...... Nhâm Thiếu Hoài!” Cô trợn to mắt, hổn hển hạ giọng kêu lên: “Anh đang làm cái gì thế hả?”
“Làm cái gì? Đương nhiên là đang hưởng thụ lạc thú (thú vui) do bộ lễ phục này mang lại a. ”
Vẻ mặt của anh thực vô tội, nhưng ma chưởng vốn đang dán trên lưng cô lại ỷ vào có mái tóc dài che đậy, không kiêng nể gì âu yếm vuốt ve tấm lưng mịn màng của cô. Một dòng điện từ lưng lan ra khắp chân tay làm cả người cô cứng đờ, nổi hết cả da gà.
“Hưởng thụ...... ” Cô nuốt nước bọt, cắn răng gầm nhẹ, ánh mắt phẫn nộ như sắp phát hoả. “Anh đang nói linh tinh cái gì thế hả? Tôi yêu cầu anh thu ngay cái móng vuốt sói lại!”
“Không đời nào!” Anh nhẹ nhàng cự tuyệt, biết chắc rằng cô không dám gây xung đột với mình trên sàn nhảy làm trò cười cho người khác cho nên càng thêm không kiêng nể gì ăn đậu hũ thơm ngon của cô. Mà Y Đằng Ưu Nhi đáng thương thật sự cũng chỉ có thể cắn chặt răng...... nhịn. “Em dám mặc đồ rách rưới khiêu vũ với tôi, tôi không để ý đến hành động sỗ sàng này. Chỉ là theo ý của em mà hưởng thụ chút đậu hũ thôi. Bất quá sờ tới sờ lui đều là xương cốt, Ưu Nhi, không phải tôi ghét bỏ khinh thường gì đâu nhưng dáng người của em thật sự...... ”
“Nhâm Thiếu Hoài!” Anh ta chẳng những phê bình kiệt tác của cô là “rách rưới” mà còn dám chê bai thân hình cô không đẹp? Thật quá đáng!
“Sao vậy?”
“Anh đừng có mà được tiện nghi còn khoe mẽ, khinh người quá đáng!”
“Tiện nghi? Ừm, em coi như có chút tự biết mình, biết bản thân cả người đều là xương cốt, quả nhiên là ‘quý’ không tưởng tượng được.
“Nếu không thích thì xin đừng miễn cưỡng. Lập tức, lập tức bỏ cái móng vuốt của anh ra!” Có ai cả người đều “không phải” là xương cốt sao? Đồ sắc ma đáng chết một vạn lần này!
“Không sao, dù gầy tôi vẫn tạm chấp nhận được. ” (Vi: chẹp, anh đúng là vừa cùn vừa BT)
“Nhâm Thiếu Hoài!”
Người bên ngoài không biết hai người đang giơ thương múa kiếm, không thấy được lửa giận bên dưới mặt nạ hoà nhã của Y Đằng Ưu Nhi, chỉ thấy bọn họ thân thiết ôm ấp cứ nhảy một bài lại một bài. Biểu hiện nhiệt tình ngoài ý muốn của Nhâm Thiếu Hoài làm cho Y Đằng Văn vui sướng khẽ nâng đuôi lông mày.
Vốn tưởng rằng người có khả năng được Nhâm Thiếu Hoài để mắt tới nhất không phải là Mĩ Sa Tử thì chính là Liên Na, không ngờ Ưu Nhi xuất hiện lại làm đảo ngược hết thảy. Có điều, bất luận Nhâm Thiếu Hoài nhìn trúng ai đều tốt cả, kết quả vẫn giống nhau.
Phù, xem ra ông sẽ không phải thất vọng rồi. Chỉ là......
Đôi mắt khôn khéo lướt qua chỗ Y Đằng Long, trầm ngâm một chút, trong lòng ông lập tức có tính toán.
Ngược lại với Y Đằng Văn đang vui vô cùng, những người đẹp tham dự bữa tiệc lại đang ghen ghét dữ dội, hận không thể xông lên đem hai người “xé” ra khỏi nhau.
Y Đằng Ưu Nhi vô lực không thể thoát thân cũng rất muốn nhanh chóng “xé bỏ” Nhâm Thiếu Hoài đang dính ở trên người đi, tầm mắt cầu cứu hướng về phía anh trai. Nhưng Y Đằng Long lại có thái độ khác thường, ánh mắt bất đắc dĩ quét về phía đám mỹ nữ đang bao quanh bên người anh, nhún nhún vai với đứa em gái bảo bối, ý nói mình bất lực.
Y Đằng Long nhận thấy mình đã quá mức bảo hộ em gái khiến cô ngây thơ quá độ như thế này. Bởi vậy, anh quyết định thừa dịp cơ hội đêm nay cho cô em gái bảo bối thoáng biết một chút về tình trạng thực tế. Dù sao thì trong tầm mắt của anh cô cũng không thể gặp chuyện gì bất trắc được. (Vi: nhầm to rồi)
Y Đằng Ưu Nhi đáng thương lại không biết mình đã bị anh trai thả trâu ăn cỏ (Vi: ý nói tạm thời không quan tâm đến), bất quá, khi cô vừa ngoái đầu lại nhìn đã phát hiện ra bản thân mình đang trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích.
“Nhâm Thiếu Hoài, anh rốt cuộc muốn nhảy đến khi nào đây? Nếu anh còn không đổi bạn nhảy thì tôi khẳng định sẽ chết không toàn thây đó. ” Những mũi tên nhọn loé sáng lạnh lẽo từ xung quanh phóng tới làm cho lông tơ toàn thân cô dựng đứng.
Nhâm Thiếu Hoài giương mắt nhìn theo tầm mắt cô. Chỉ cần chạm vào ánh mắt anh, chúng mỹ nữ liền như những nụ tầm xuân được cơn gió thổi qua đánh thức, chỉnh sửa nhan sắc, bày ra lúm đồng tiền như một đóa hoa cực kì xinh đẹp.
“Thực quá bất công!” Cô không cho là đúng bĩu môi, nhịn không được oán giận: “Cái loại đại sắc lang cử chỉ càn rỡ như anh sao lại được hoan nghênh như vậy? Mắt các vị tiểu thư đều mù hết rồi sao? Sao không có ai nhận ra được anh thật ra chỉ có cái bề ngoài tô vàng nạm ngọc nhưng bên trong thì là một đống thối rữa...... ”
Những lời phê bình không chút kiêng nể chọc giận Nhâm Thiếu Hoài, bàn tay đang đỡ lưng cô bỗng nhiên thắt chặt.
“Oái...... ” Cô kêu rên, thập phần ngoan ngoãn câm miệng nghe giảng.
“Y Đằng tiểu thư yêu quý, em vừa mới nói gì đó tôi không nghe rõ lắm, phiền em lặp lại lần nữa.
“Tôi nói...... Nói...... ” Dưới ánh mắt chim ưng lóe ra mũi nhọn, Y Đằng Ưu Nhi không chạy trốn chết đã là tốt lắm rồi, làm sao còn dám lặp lại câu nói kia, đôi mắt linh hoạt chuyển động, cô cứng rắn ưỡn ngực nói: “Tôi khát. ”
“Hả?” Anh hoài nghi nhìn cô.
“Hả cái gì mà hả, người ta đang khát. ” Cô chu đôi môi cánh hoa hồng nhuận, “Là phụ nữ, lại là tiểu thư, tôi rất vinh hạnh có thể được anh phục vụ. Nếu không thì mời anh buông ra, tôi có thể tự đi kiếm được. ”
Suy nghĩ một chút, Nhâm Thiếu Hoài lôi cô ra khỏi sàn nhảy, lôi một mạch vào chỗ thoáng khí, vuốt ve khuôn mặt hơi ra mồ hôi của cô, nghiêm lệnh nói: “Em ở yên đây chờ, tôi đi một chút rồi quay lại, nhớ kỹ, không được đi đâu cũng không được nhận lời khiêu vũ với bất kì người đàn ông nào, rõ chưa?”
“Biết rồi!” Nhưng nói được đâu phải sẽ làm được.
Biểu tình của cô vô tội như vậy nhưng nghĩ lại “tiền án” của cô, anh không thể không dặn lại: “Em tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút, nếu không--” Anh cố ý kéo dài giọng, cuối cùng kết thúc bằng hai tiếng hừ hừ, ý uy hiếp ngắn gọn mà hàm súc.
Hừ hừ? Nghẹt mũi hay sao chứ! Cô lơ đễnh làm mặt quỷ với bóng dáng đang đi xa dần của anh, tròng mắt trong suốt hơi chuyển động, thầm nghĩ lúc này không trốn thì còn lúc nào?
Mới xoay người cô liền gặp hai chị em ghen tỵ đến nổ mắt-- Liên Na và Mĩ Sa Tử đang tiến đến. Không đợi các cô mở miệng, Y Đằng Ưu Nhi lập tức lớn tiếng doạ người.
“Tôi hiểu ý của các cô, nhưng việc đó tôi không quan tâm. ” Sự nghiệp thời trang của cô vừa mới bắt đầu, cô không có thời gian cũng không có tâm tình nói chuyện yêu đương. Dừng một chút, cô lại nói: “Nếu các cô có ý với Nhâm Thiếu Hoài, cá nhân tôi hết sức cổ vũ hai người ra sức tấn công, tranh thủ tình cảm của anh ta. Các cô thông minh như vậy, đương nhiên đều hiểu Nhâm Thiếu Hoài kia mới là người quyết định chọn ai. ”
Hai người đồng thời sửng sốt, họ biết Y Đằng Ưu Nhi nói có lý, “Nhưng...... ”
“Không có gì phải nhưng hết, tôi vừa nói rồi đấy, nếu thật sự thích anh ta thì nhanh tay mà theo đuổi đi, đừng để mình phải hối hận. ” Y Đằng Ưu Nhi phất tay chặn lại cái miệng nhỏ nhắn đang muốn nói gì đó của họ, lại thấy Nhâm Thiếu Hoài đang chậm rãi xuyên qua đám người hướng về chỗ này liền lập tức giật dây nói: “Thừa dịp bây giờ anh ta đang rảnh, các cô còn không mau đi qua đi? Tôi thấy Chân Lý Tử cứ như hổ rình mồi, hiển nhiên là rất có ý đồ, các cô mau nhanh nhanh lên, cẩn thận bị cô ta đoạt trước. ”
Hai chị em họ ý thức được nguy cơ đang đến, không thèm cãi nhau với Ưu Nhi nữa mà vội vàng đi nghênh đón.
Y Đằng Ưu Nhi cười trộm, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói nam tính xa lạ.
“Tiểu thư xinh đẹp, tôi có vinh hạnh được nhảy cùng cô một điệu không?”
Y Đằng Ưu Nhi trực giác muốn cự tuyệt nhưng tròng mắt trắng đen rõ ràng vừa chuyển động liền, “Cám ơn!” Khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười ngọt ngào, vươn bàn tay nhỏ bé đáp lại lời mời từ người đàn ông xa lạ, thấy anh ta vẫn đang ngẩn người nhìn, cô liền chủ động kéo anh ta vào sàn nhảy.
Nhâm Thiếu Hoài từng bước chậm rãi bất ngờ lâm vào mỹ nữ trận, bị các người đẹp vây quanh ráo riết. Thế nhưng hai tròng mắt hừng hực lửa hận vẫn không gặp trở ngại gì mà thẳng tắp bắn về phía Y Đằng Ưu Nhi đang cười rất tươi lôi người bạn nhảy mê hồn đãng thần chỉ biết ngây ngô cười vào sàn nhảy.
“Đáng chết!”
Rõ ràng đã hứa với anh rằng sẽ không đi lung tung, cô lại vẫn dám nhận lời khiêu vũ cùng người khác!
Nhâm Thiếu Hoài đột nhiên tức giận làm những người đẹp xung quanh kinh sợ thất sắc, hốt hoảng chạy trốn.
Y Đằng Ưu Nhi trên sàn nhảy phía xa cũng cảm nhận được cơn tức giận của Nhâm Thiếu Hoài.
Anh ta làm gì được cô chứ?! Đôi mắt như nước linh hoạt đắc ý nhìn về phía Nhâm Thiếu Hoài, giống như cố ý khiêu khích, nhận khiêu vũ với hết người này đến người khác. Lúc sau chơi quá vui, cô thậm chí vứt luôn Nhâm Thiếu Hoài vẫn đang như hổ rình mồi sang một bên, nhảy một bài lại một bài......
“Cô ta không hợp với anh. ” Y Đằng Chân Lí Tử quả quyết nói, lòng đố kị tràn ngập khiến khẩu khí của cô trở nên thô lỗ.
Nhâm Thiếu Hoài thu hồi nhanh ánh mắt đang nhìn chằm chằm Y Đằng Ưu Nhi, con ngươi đen khẽ nheo lại. Khi anh mở mắt ra, cảm xúc lúc trước đã biến mất không chút dấu vết. Đối với câu bình luận tự cho là đúng kia anh cũng chỉ thản nhiên thoáng nhìn, thái độ bình tĩnh làm người ta khó có thể đoán được ý nghĩ thật sự của anh.
Điều này làm cho Y Đằng Chân Lí Tử đã thất bại rất nhiều lại càng cảm thấy nôn nóng.
Từ sau khi quyết định lấy ngai vàng phu nhân tập đoàn Lôi Phong làm mục tiêu, Y Đằng Chân Lí Tử liền tiến hành điều tra và theo dõi bí mật Nhâm Thiếu Hoài, lợi dụng hết cỡ mỗi một cơ hội có thể xuất hiện trước mặt anh. Nhưng trong suốt mấy ngày nay tới bây giờ, thứ mà cô đạt được, ngoại trừ suy sụp vẫn là suy sụp.
Thân là người lãnh đạo tập đoàn, Nhâm Thiếu Hoài rất bận rộn, bên người lúc nào cũng có người đi theo, hơn nữa thư kí của anh lại rất khó tính. Cô với anh giống như người của hai thế giới khác nhau, căn bản ngay cả tới gần cũng rất khó. Có thể trực tiếp đối diện với anh như lúc này là cơ hội ngàn năm khó tìm, cô phải nắm lấy nó thật tốt để thể hiện bản thân.
Y Đằng Chân Lí Tử thở sâu, đứng thẳng lưng, khuôn mặt trang điểm tinh xảo bày ra góc độ đẹp nhất, thần thái tự tin bình tĩnh.
“Người phụ nữ mà anh cần phải là người có khả năng thay anh lo liệu việc nhà, cũng phải có ngoại hình hoàn mỹ và khả năng xã giao tốt, như cá gặp nước chu toàn về phía khách hàng, giúp anh thiết lập được những mối quan hệ có lợi. Như vậy anh mới có thể không phải lo lắng về bất cứ điều gì mà toàn lực tập trung cho sự nghiệp. ”
Đôi môi cánh hoa đỏ tươi mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền kiều mỵ, đôi mắt đẹp trong suốt phóng ra thâm tình vô hạn, đủ để làm một người đàn ông cứng rắn như sắt thép tan chảy thành nước. Nhưng Nhâm Thiếu Hoài vẫn cứ lạnh nhạt mà chống đỡ, không bị xoay chuyển chút nào.
Cô gái này đúng là tự tin quá độ, cô ta rốt cuộc dựa vào cái gì mà thay anh quyết định nên cưới một người vợ như thế nào?!
Khuôn mặt tươi cười của Y Đằng Chân Lí Tử nhất thời thất sắc, xấu hổ cứng đờ. “Những...... những điều đó Y Đằng Ưu Nhi đều không làm được, cô ta là kẻ lạc loài trong Y Đằng gia, tính tình tùy hứng lại kiêu căng, là một cô gái được chiều chuộng suốt ngày cần người khác cẩn thận che chở, không thể làm một chủ mẫu của danh môn vọng tộc, cho nên...... ”
“Cám ơn cao kiến của cô. ” Bề ngoài, Nhâm Thiếu Hoài bày ra bộ dáng yên lặng lắng nghe, kỳ thật căn bản chẳng nghe được bao nhiêu. Toàn bộ lực chú ý của anh đều tập trung trên sàn nhảy, một đôi mắt chim ưng lợi hại vẫn nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Y Đằng Ưu Nhi.
Cho nên khi Y Đằng Ưu Nhi vừa có động tĩnh khác thường, anh lập tức cắt ngang hội nghị phát biểu chính kiến của Y Đằng Chân Lí Tử, gật gật đầu xoay người nhanh chóng bước đi không chút lưu luyến.
“Nhâm Thiếu Hoài...... ” Y Đằng Chân Lí Tử kinh ngạc nhìn theo bóng dáng rời đi của anh, hận thiếu chút nữa nghiến gãy cả răng.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |