Nội tiết tố thức tỉnh
← Ch.069 | Ch.071 → |
Di động vẫn ngoan cố vang lên rất nhiều lần, lúc này Trương Nghiên mới từ trên đống tài liệu dời mắt qua, đứng dậy đi về phía phát ra âm thanh, từ trong bao da móc ra chiếc di động của Văn Thanh.
" Leng keng " một tiếng, chuỗi chìa khoá được giấu kín bên trong nhanh chóng rơi xuống, mặt Trương Nghiên biến sắc, tiếng chuông đáng ghét cũng bị anh bấm tắt.
Văn Thanh tắm rửa xong bước ra, nhìn thấy Trương Nghiên đang ngồi trên giường, khuôn mặt tối tăm, cô liền châm chọc " Không phải bận chết lên chết xuống sao? Tự nhiên ngồi đó ngẩn người làm gì. Vừa rồi điện thoại tôi reo đúng không?"
Trương Nghiên không trả lời, chỉ ném chìa khoá đang cầm trong tay lên giường, Văn Thanh sửng sốt, cả người có chút căng thẳng.
" Tôi bảo cô đem trả lại, tại sao cô không nghe?" Trương Nghiên lạnh giọng nói.
Văn Thanh chột lấy chìa khoá, nói " Tự nhiên lục đồ người ta làm gì!"
" Trả lời vấn đề của tôi " Khuôn mặt Trương Nghiên xanh mét, cực lực đè nén cảm xúc muốn bùng phát.
" Chẳng có lý do gì phải đem trả, tôi bồi ngài ấy cả một đêm, ngài ấy tặng cho tôi phòng ở, tôi đâu phải kẻ ngốc mà không nhận "
" Cô trả lại ngay lập tức, trả liền cho tôi!" Trương Nghiên rống to, gân xanh trên trán giựt giựt liên hồi.
" Không trả! Phòng này vốn thuộc về tôi. Anh là tên vô dụng chẳng có bản lĩnh mua phòng cho tôi, còn cấm tôi nhận phòng người khác cho?"
" Tôi nói lần cuối cô phải đem trả ngay " Trương Nghiên bổ nhào qua, giật lấy chìa khoá, Văn Thanh liều mạng chống cự, hai người giằng co thành một đoàn, có điều sức lực Văn Thanh không bằng Trương Nghiên, cảm thấy bản thân sắp thua, cô lập tức há mồm, hung hăng cắn mạnh lên mu bàn tay Trương Nghiên.
" Phòng này là mạng sống của tôi, muốn lấy chìa khoá sao? Vậy anh cứ lấy mạng tôi trước đi "
Trương Nghiên nhìn mu bàn tay rướm máu, chẳng cảm thấy đau chút nào, có lẽ do hiện tại tim của anh đã chết lặng, mất hết cảm xúc rồi cũng nên. Rốt cục anh buông tay Văn Thanh ra, đứng dậy sửa sang lại quần áo, giọng điệu bình tĩnh nói với cô " Sau này chuyện của cô tôi sẽ không xen vào, căn phòng này cô có thể tiếp tục ở, tiền thuê nhà tôi đã trả đến cuối năm, tôi sẽ tìm chỗ ở mới, chúng ta chia tay thôi " Dứt lời anh thu dọn một mấy quyển sách và tài liệu quan trọng, tay mang túi xách mở cửa rời đi.
" Trương Nghiên! Đồ khốn, anh quay về cho tôi!" Văn Thanh hét lên, nhưng Trương Nghiên vẫn bước về phía trước, chưa từng quay đầu lại.
--- --- ----
" Tiểu Hạ, tới lượt cậu " Ninh Tiểu Tiểu nhắc nhở Cung Hạ, không biết hôm nay cậu ấy có chuyện gì, bình thường chơi cờ đều là Cung Hạ thúc giục cô, giờ đảo ngược.
Cung Hạ 'A' một cái, mặt cậu hơi hơi đỏ, do vừa rồi thời điểm Tiểu Tiểu cúi đầu chơi cờ, cậu nhìn thấy thấp thoáng đôi tuyết lên trắng nõn, tâm tư cậu rối loạn, đầu óc cũng mơ màng, tay cầm viên cờ đặt đại xuống bàn, không nghĩ tới Tiểu Tiểu lại kêu lên khoái trá, lập tức đi tiếp ăn cờ của cậu không còn manh giáp.
Lúc này cửa đột ngột mở ra, Cung Đông đi vào, Ninh Tiểu Tiểu thấy người tới là anh, liền bỏ cờ trong tay xuống.
" Chuyện gì?" Cô hỏi.
Cung Đông liếc Cung Hạ một chút, rồi mới dời tầm mắt qua Tiểu Tiểu, nói " Cô đi tìm giúp tôi ít sách "
" Được rồi, đợi xong ván này tôi qua liền " Ninh Tiểu Tiểu trả lời.
Cung Đông chưa kịp tiếp lời, Cung Hạ đã đứng lên " Chị nhỏ, chị đi tìm sách giúp anh hai đi, ngày mai chúng ta lại chơi " Nói xong Cung Hạ chạy ra khỏi phòng.
Ninh Tiểu Tiểu mặc dù cảm thấy kỳ quái, bất quá vẫn đi theo Cung Đông về phòng anh.
" Tìm sách nào?" Cô hỏi, trong lòng sớm nhận định Cung Đông chỉ tìm cớ mà thôi.
" Thái độ của cô là sao?" Cung Đông trừng mắt.
" Thật xin lỗi... anh muốn tìm quyển sách nào?" Tiểu Tiểu nhỏ giọng nói.
" Cô cho là tôi đang cố tình gây sự, mượn cớ tìm sách để lừa cô vô phòng tôi sao, bộ tôi là người nhàm chán đến vậy?" Cung Đông khinh thường nói, kỳ thực kế này anh đã dùng qua vô số lần.
" Cho nên anh định tìm quyển nào?" Ninh Tiểu Tiểu quay qua đối mặt với anh.
Cung Đông nhướng mày, giơ ngón tay chỉ vào kệ sách, hỏi " Chỗ đó có hai cuốn tạp chí, giờ chỉ còn một, quyển kia đâu rồi?"
Ninh Tiểu Tiểu nhìn theo ngón tay Cung Đông, mặt không khỏi nóng lên, cô biết hai cuốn tạp chí đó có nội dung gì, bình thường ngay cả chạm vào cô còn không dám, cũng chẳng ngờ tới thật sự như lời anh nói, trên kệ chỉ còn trơ trọi một quyển...
Cô nỗ lực suy nghĩ, đúng là không nhớ nổi từ khi nào thì hai quyển lại biến thành một quyển " Tôi không biết tại sao chỉ còn một cuốn... tôi chưa từng động tới "
" Nếu cô không lấy thì nó biến đi đâu?" Cung Đông rõ ràng không tin " Phòng này do cô dọn dẹp, bản thân tôi lại không giấu, chỉ còn mình cô đáng nghi nhất "
Ninh Tiểu Tiểu xua tay " Không có, tôi không có lấy..."
Cung Đông dè bĩu, quăng cho cô cái liếc mắt như hiểu thấu " Còn không chịu nhận? Chẳng lẽ nó mọc chân chạy mất? Muốn đọc thì nói một tiếng, cần chi lén lút như trộm "
" Tôi đọc cái đó làm chi... không phải tôi thật mà..." Mặt cô đỏ rực, ngượng ngùng nói.
" Còn cãi, rõ ràng là cô lấy, cô thích đọc cũng không sao, cái gì không hiểu có thể hỏi tôi, tôi sẽ chỉ dạy tận tình..." Hai mắt Cung Đông loé sáng nhìn cô, lời nói mờ ám.
" Không phải tôi mà... a..." Ninh Tiểu Tiểu bị Cung Đông ném xuống giường, cơ thể cao lớn của anh nhanh chóng dè lên, môi anh kề sát lỗ tai cô, thì thầm " Nói dối là không tốt, tạp chí có gì đẹp đâu, vóc dáng của mấy tên đàn ông trong đó bằng tôi sao? Cả phía dưới của họ cũng không lớn như tôi, đúng chứ?"
Ninh Tiểu Tiểu biết có phản kháng cũng thất bại, đành để mặc Cung Đông không ngừng ra ra vào vào trên thân thể mình...
Mà lúc này, tên trộm sách chân chính lại đang trốn trong phòng lén lút đọc. Cung Hạ nằm trên giường, tay lập từng trang giấy, mắt nhìn chăm chú, hình ảnh trên đó phi thường rõ nét, cậu xem tới hai tai sắp nhỏ máu, khắp người từng trận khô nóng khó chịu.
Bên trong là đủ loại tư thế nam nữ giao hoan, toàn chụp người thật việc thật, đặc biệt chỗ giao hợp chụp rất kỹ lưỡng, dương vật người đàn ông cắm vào hoa huyệt của cô gái, khi thì vô một nửa, khi thì kết hợp chặt chẽ, hoặc cảnh tượng người đàn ông vừa bắn tinh, tiểu huyệt bị phun tràn đầy chất dịch trắng dục, càng xem hô hấp Cung Hạ càng hỗn loạn, đầu cậu bắt đầu xuất hiện hình ảnh Ninh Tiểu Tiểu hôm đi bơi, cô mặc áo tắm. Cổ họng khô khốc, cậu khó khăn nuốt từng ngụm ực ực.
Khi đó, Lý Dục cứ tưởng cậu phát sinh phản ứng vì Tương Mộng Dao, nhưng cuối cùng cậu đã làm rõ bản thân phản ứng là do Tiểu Tiểu, chính cậu cũng giật mình hoảng hốt không thôi.
Từ hôm đi bơi trở về, cậu còn phát sinh thêm tật xấu, cứ nhìn thấy Tiểu Tiểu, phía dưới lại có phản ứng, sẽ không tự chủ nhớ tới thân thể tuyết trắng của chị nhỏ trong bộ đồ bơi.
Bàn tay Cung Hạ tiến vào trong quần, hai mắt cậu nhắm nghiền, trong đầu nhớ tới Tiểu Tiểu, vòng eo nhỏ nhắn, cả đôi tuyết lê mềm mại khi cô lơ đãng khom người. Cự vật bị tay cậu nắm chặt liên tục lên xuống.
" Chị nhỏ, chị nhỏ, chị nhỏ...." Âm thanh vừa nỉ non vừa gấp gáp, thẳng tới khi thân thể cậu xụi lơ, tinh dịch dính đầy quần, rơi cả xuống giường.
← Ch. 069 | Ch. 071 → |