Truyện:Chiếm Đoạt Tiểu Bạch Thỏ - Chương 086

Chiếm Đoạt Tiểu Bạch Thỏ
Trọn bộ 117 chương
Chương 086
Cha và con gái loạn
0.00
(0 votes)


Chương (1-117)

Cung Chính ấn chuông, cửa rất nhanh mở ra.

"Tiểu Tiểu." Cung Chính còn không kịp nhìn kỹ, một thân hình bé nhỏ liền nhào vào trong lòng anh.

"Cha." Trong thanh âm hàm chứa vô hạn ủy khuất, thân mình Tiểu Tiểu ở trong lòng anh nhẹ nhàng run, "Cha đã tới, Tiểu Tiểu rất sợ hãi..."

Lại là một tiếng sấm xẹt qua bầu trời, Ninh Tiểu Tiểu run run một chút, lại chui sâu vào lòng Cung Chính, giống như con thỏ nhỏ bị chấn kinh.

Cung Chính trong lòng đầy yêu thương, gắt gao ôm lấy cô: "Không sợ, không sợ, cha ở đâu, Tiểu Tiểu không sợ a."

Bộ 𝓃.🌀.ự.𝒸 thiếu nữ đầy đặn dính sát vào lồng ⓝ-🌀ự-𝖈 ẩm ướt của anh, hơi thở thanh xuân đập vào mặt mà đến, hai ✞.♓â.ռ 🌴.𝐡.ể ôm nhau gắt gao, đều cảm nhận nhịp tim ռ_ó_𝖓_ɢ 𝐛_ỏ_ⓝ_𝖌 của đối phương.

Ninh Tiểu Tiểu chui ra, nhìn người đàn ông đến thăm lúc đêm khuya. Anh bị nước mưa xối nhìn có vẻ có chút chật vật, áo sơmi, quần tây tất cả đều ướt đẫm, mái tóc gọn gàng cũng bị nước mưa làm rối, hạt mưa ẩm ướt dọc theo khuôn mặt anh tuấn chảy xuống.

"Cha, trên người cha đều ẩm." Ninh Tiểu Tiểu đau lòng nói, "Cha nhanh đi..."

Nói còn chưa dứt lời, miệng cô đã bị Cung Chính dùng miệng chặn lại, Cung Chính gắt gao ôm eo nhỏ của cô, ⓗ*ô*𝐧 nhiệt liệt, giống như lần trước h_ô_ⓝ cô đã là chuyện đời trước. Môi thiếu nữ 〽️ề.ⓜ 𝖒ạ.❗ nhẵn nhụi, tươi ngọt ngon miệng, anh bất giác trầm mê ở bên trong.

Ninh Tiểu Tiểu đáp lại nụ ♓.ô.ⓝ của anh, cánh tay tinh tế đặt lên trên cổ anh, đầu lưỡi nghịch ngợm cùng anh kịch liệt giao triền.

Ngoài cửa sổ thiên lôi vẫn đánh, phòng trong kích tình văng khắp nơi. Nụ ♓_ô_𝓃 qua đi, Cung Chính nhẹ 𝐭·𝖍·ở 𝐠·ấ·𝓅, nhìn cô gái xinh đẹp trong lòng, trong đôi mắt sâu thẳm nhiễm đầy tình dục: "Tiểu Tiểu... cha... Có phải làm sai rồi không?"

Ninh Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn người đàn ông anh tuấn thành thục: "Tiểu Tiểu thích cha làm sai... Tiểu Tiểu không thích cha không cần con..."

"Tiểu Tiểu, con gái ngoan của cha." Cung Chính một tay ôm lấy Tiểu Tiểu vào trong 𝐧🌀●ự●↪️, nội tâm cảm động cùng kích tình, "Cha cái gì cũng không quản, cha rốt cuộc quản không được cái gia khác."

"Cha..."

Cửa phòng tắm vang một chút, Ninh Tiểu Tiểu quay đầu nhìn về người đàn ông đi ra từ trong phòng. Anh vừa tắm xong, người cũng chưa lau, những giọt nước nhỏ chảy dọc theo †·𝐡â·𝓃 🌴·𝐡·ể, trên người như cũ tản ra hơi thở thành thục cùng tự tin. Anh cao lớn rắn rỏi, cơ bắp cuồn cuộn, ở giữa hai chân, vật to lớn đã sớm ngẩng cao hùng dũng, làm cho người ta mặt đỏ tim đập nhanh.

Ninh Tiểu Tiểu hét một tiếng, xấu hổ đỏ mặt, cô dùng hai tay che mặt đứng lên, lại từ khe hở bàn tay lặng lẽ nhìn anh.

Cung Chính nở nụ cười: "Tiểu 🍳𝖚.ỷ, đến, đến nơi này.", Ninh Tiểu Tiểu đứng lên, chạy vội mà đến, cười khanh khách nhảy lên người anh.

Hai tay anh bế cô lên, hai chân cô quấn chặt lấy thắt lưng anh, anh cúi đầu đụng nhẹ lên trán cô, hơi thở hòa quyện: "Nhớ cha không?"

"Nhớ, rất nhớ rất nhớ." Ninh Tiểu Tiểu ôm lấy cổ anh.

"Nơi nào nhớ?" Anh cười 𝖍ô·𝓃 lên mũi cô.

Cô cau cái mũi: "Chỗ nào cũng nhớ."

"Chỗ nào cũng nhớ?" Người đàn ông bật cười, 𝐭𝖍*â*𝐧 🌴h*ể lay động, nhẹ nhàng va chạm nơi hạ thân.

"Cha hư." Ninh Tiểu Tiểu cảm giác được cái kia đang dán ở hạ thân rục rịch ngẩng đâu.

"Cha không động nữa, Tiểu Tiểu tự đi lên đi."

"Cha lười quá đi..." Ninh Tiểu Tiểu quệt miệng oán giận, từ từ đứng dậy, bắt lấy nam căn, nhắm ngay hạ thể bản thân nhẹ nhàng ngồi xuống. Nhưng lại không tìm đúng vị trí, cự vật to lớn bị cô đè lên.

Cung Chính bật cười. Ninh Tiểu Tiểu trừng anh: "Không cho cười."

"Được, không cười, lại đến." Cung Chính tâm tình thật tốt dỗ cô. Ninh Tiểu Tiểu không ngừng cố gắng, lại thất bại vài lần mới tìm được tiểu huyệt.

Cô ôm cổ Cung Chính, cảm giác phía dưới bị đỉnh đầu ⓓươ_𝓃_g ✔️_ậ_𝖙 nhẹ nhàng đụ*𝐧*🌀 𝒸𝖍*ạ*Ⓜ️, cô nhẹ nhàng ngồi xuống phía dưới, cự vật bị đè ép tiến vào mãnh liệt đứng lên.

"A ân..." Cô nhịn không được 𝐫ê_ⓝ r_ỉ, trên trán Cung Chính cũng nổi đầy gân xanh.

"Bên trong thật ấm, thật chặt..." Cung Chính гê_n 𝖗_ỉ, lại hưởng thụ 🎋*𝖍o*á*❗ 𝐜*ả*〽️ đang dâng trào, "Đi vào thật khó, nhưng mà thật nhanh a."

"Đều do cha hết." Ninh Tiểu Tiểu nói xong, động tác cũng không dừng lại, thân mình ⓜề.ⓜ m.ạ.ı, chậm rãi đem cự vật to lớn hoàn toàn nuốt vào.

"Cha thích muốn ⓒ𝐡ế_𝖙..." Cung Chính ôm cô, "Tiểu Tiểu rất giỏi, nuốt hết rồi..."

"Nhưng mà Tiểu Tiểu rất trướng, rất khó chịu..." Ninh Tiểu Tiểu quệt miệng, nhẹ nhàng ⓡê*n г*ỉ.

Cung Chính nhìn cô dáng vẻ kiều mị nằm trên người, dục hỏa bừng lên thiêu đốt.

"Đó là bởi vì thật lâu cha cũng chưa thượng ngươi... Một hồi liền thư thái... Ngoan..." Anh ôm cô đi về phía giường lớn, nơi tư mật gắt gao đ●ụ𝐧●𝐠 🌜●ⓗạ●〽️.

Theo nhịp bước, nơi tư mật ma sát khiến hai người đều phát ra ✝️𝒽-ở 🅓-ố-↪️ cùng tiếng г*ê*𝐧 г*ỉ, cũng cho nhau lấy lòng đối phương.


Cung Chính đem cô đặt ⅼ●ê●n 𝖌❗ườ●𝐧●ℊ lớn, thuận thế đ·è l·ê·ռ 𝖓·🌀·ườ·𝒾 cô, Ninh Tiểu Tiểu ôm lấy cổ nam nhân, hai chân mở ra, chứa đựng cự vật to lớn, hai chân vắt ở trên lưng anh.

"Cho cha uống sữa." Cung Chính nói, cố nén ⓓụ_🌜 ѵ_ọп_𝐠 bừng bừng phấn chấn.

Ninh Tiểu Tiểu nghe lời cở●1 á●0 ngủ, lộ ra hai cái vũ trắng noãn, hơi hơi đứng dậy, đem đầu nhũ lại gần sát bên miệng nam nhân.

Cung Chính hai tay lập tức đưa lên, miệng mở ra liền ngậm lấy hồng anh. Nam nhân dùng lực hút, khiến thiếu nữ 𝖗·ê·𝖓 𝓇·ỉ một trận.

"Tiểu Tiểu có một đôi vú thật xinh đẹp." Cung Chính vừa hút vừa khen, quả thực khiến anh yêu thích không buông tay, "Có lẽ có một nửa là công lao của cha."

"Ừ ừ... cha lại nói bậy..."

"Cha không nói bậy, vú của Tiểu Tiểu là do cha xoa lớn, vừa lớn vừa Ⓜ️ề-𝐦 ɱ-ạ-ℹ️..." Cung Chính nói xong, cảm giác được t_♓_â_𝖓 t_♓_ể thiếu nữ nổi lên biến hóa, tiểu huyệt bao vây lấy 🅓.ụ.c ν.ọ.ռ.ɢ vọng của anh nhẹ co rút, càng ngày càng ẩm ướt ấm áp.

"Tiểu Tiểu đã chuẩn bị tốt sao, cha muốn bắt đầu..." Anh bắt đầu thong thả động, Ninh Tiểu Tiểu phản ứng mãnh liệt.

"Cha... Cha..."

"Có muốn cha hay không?"

"Cha... Tiểu Tiểu muốn... Cha..."

Cung Chính quỳ gối bên chân Ninh Tiểu Tiểu, cầm hai chân cô đặt lên vai, bắt lấy thân mình cô, bắt đầu va chạm, lúc đầu hơi khó khăn càng về sau càng thông thuận.

"A ân..." Ninh Tiểu Tiểu cảm giác được 🎋_♓_🅾️_á_ⓘ 🌜ả_Ⓜ️ mãnh liệt dâng lên đứng lên, cô cùng cha hợp thành một thể, chặt chẽ đan vào, người đàn ông khác không thể khiến cô có cảm giác hạnh phúc, "Cha... nhanh một chút... Tiểu Tiểu muốn cha nhanh một chút..."

"Được... cha ở đây, cha đến..." Cung Chính càng không cố kị, cấp tốc luật động đứng lên, 🎋-♓ⓞ-á-𝖎 ↪️ả-Ⓜ️ kéo tới đánh úp lại, nữ nhân khác đều không thể cho anh.

"Tiểu Tiểu cầu cha... Nhanh chút cầu cha..." Anh động tay bắt lấy vú cob gái, vừa nắn bóp vừa dùng sức động.

"Cha... Thao Tiểu Tiểu... cha dùng sức thao Tiểu Tiểu..." Ninh Tiểu Tiểu nỉ non rên ri.

"Con gái ngoan... Tiểu Tiểu ngoan... Cha muốn con phát điên rồi..."

Lúc này, cửa nhà nhẹ nhàng mở ra, Trương Nghiên cả người ẩm ướt đứng ở trước cửa, vừa vặn nghe thấy lời nói 𝐝â-𝖒 đ-ã-ⓝ-𝐠, mắt nhìn thấy cảnh xuân mị hoặc, anh ngây dại.

Chương (1-117)