Mỹ thiếu niên hỗn huyết
← Ch.036 | Ch.038 → |
" Thích là tốt rồi " Cung Chính hài lòng cong môi, đem sợi dây chuyền đeo vào cổ Tiểu Tiểu.
" Ba nuôi đích thân chọn cho Tiểu Tiểu, trừ con ra không ai đeo nó thích hợp hơn "
Tiểu Tiểu cúi đầu xem mặt trái tim nhỏ trước ngực, ôm lấy Cung Chính nói " Cám ơn ba nuôi, ba nuôi thật tốt "
Cơ thể cô vô thức di chuyển, tiểu huyệt theo đó cũng nhả ra nuốt vào côn thịt, Cung Chính không khỏi rên lên thành tiếng, Tiểu Tiểu hỏi " Ba nuôi sao vậy?"
Tiếp đó đặt mông ngồi xuống.
" A..." Tiểu Tiểu yêu kiều mở miệng.
" Con định cám ơn ba nuôi thế nào hả? " Cung Chính thở hổn hển, cầm remote bấm mở ti vi, tiếng phụ nữ rên rỉ bỗng nhiên truyền tới, Tiểu Tiểu tò mò quay đầu nhìn lại, thấy một cô gái cươi trên thân người đàn ông nhấp nhô lên xuống, mặt cô không khỏi hồng lên, thì ra còn có tư thế làm tình như vậy, có điều... không phải cô và ba nuôi cũng giống như trong ti vi hay sao?
" Ba nuôi mỗi ngày đều vất vả, khẳng định vô cùng mệt mỏi, Tiểu Tiểu hầu hạ người nhé, ba nuôi cứ nằm yên, để con động là tốt rồi " Tiểu Tiểu đưa tay vuốt ve mặt anh, giọng nói thâm tình.
" Tiểu Tiểu thật ngoan " Cung Chính mỉm cười vui vẻ, anh thật sự nằm xuống, ngắm nhìn Tiểu Tiểu loay hoay trên thân mình.
" Quá chậm... ba nuôi sắp đói chết " Anh than nhẹ, mắt liếc nhìn màn hình ti vi.
Tiểu Tiểu hiểu ý, học theo cô gái trên màn hình, xuất lực nâng mông mãnh liệt lên xuống.
" Đúng, là như vậy, còn có thể nhanh hơn... ừm... đúng...." Cung Chính giơ tay bắt lấy bầu ngực mềm mại đang nẩy lên không ngừng, vừa xoa vừa bóp, đôi mắt to đen mờ sương, đôi môi anh đào hé ra rên rỉ, tất cả đều khiến anh mê muội, lạc lối.
Ninh Tiểu Tiểu từ trong phòng đi ra, gặp Trương Nghiên đã chờ sẵn, cô ngượng ngùng gọi một tiếng anh Trương. Trương Nghiên liếc nhìn Tiểu Tiểu, khuôn mặt như hoa đào nở rộ, đôi mắt như làn nước trong veo, lần đầu tiên anh thấy một cô bé đơn thuần tinh khiết đến vậy, cả người như tỏa ra sức quyến rũ nói không nên lời, tuy mới mười bốn tuổi, nhưng có thể khiến đàn ông nhìn vào tâm đều ngứa ngáy khó nhịn. Trương Nghiên gật đầu đáp lại, nói một tiếng.
" Đi thôi "
Ngồi vào xe, Tiểu Tiểu mới phát hiện bạn gái Văn Thanh của Trương Nghiên cũng đến đây, sắc mặt Văn Thanh ửng hồng, nụ cười hạnh phúc thường trực trên môi. Tiểu Tiểu bỗng chốc hiểu được, thì ra Trương Nghiên cũng không nhàn rỗi, mượn cơ hội này cùng bạn gái ước hẹn. Hai cô gái nhanh chóng trò chuyện rôm rả, líu lo suốt đoạn đường, Văn Thanh nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ Tiểu Tiểu, hai mắt sáng rực hỏi.
" Tiểu Tiểu, vòng cổ của em thật đẹp "
Văn Thanh dè dặt cẩn thận sờ lên viên kim cương, mở miệng cảm thán " Ông chủ Cung thật có lòng, còn biết phụ nữ ai cũng thích kim cương, cái này rất hợp với em "
Tiểu Tiểu thẹn thùng cúi đầu, không lên tiếng trả lời, thật ra cô thấy nó cũng bình thường, do được ba nuôi tặng nên cô đặc biệt quý trọng.
" Nếu em thích lần sau anh sẽ mua cho " Trương Nghiên ngồi kế bên ghế tài xế nói vọng xuống. Văn Thanh sửa lại tư thế ngồi thẳng lên, ánh mắt ai oán nhìn theo bóng lưng Trương Nghiên.
" Quên đi, chúng ta còn phải đóng tiền thuê nhà, đừng nhìn viên kim cương này nhỏ, cũng tốn trên một vạn đó, mua vòng cổ xong chúng ta ra đường ngủ à "
Trương Nghiên đau lòng, quay đầu nhìn Văn Thanh, trong xe thoáng chốc rơi vào im lặng. Tiểu Tiểu nắm lấy tay Văn Thanh nói " Chị Văn Thanh, thật ra em rất hâm mộ chị "
" Hâm mộ chị cái gì? " Văn Thanh có chút buồn cười hỏi.
" Chị ở trong phúc mà không biết phúc nha " Tiểu Tiểu trừng mắt, buông lời trêu chọc. Kỳ thực cô muốn nói chị có một người bạn trai thật lòng yêu mình đã là hạnh phúc lắm rồi.
Cách tiểu khu không xa, Tiểu Tiểu xuống xe, sẵn tiện ghé cửa hàng hoa mua một đóa hoa bách hợp để thay trong phòng Cung Chính, đó là loại hoa ba nuôi thích nhất. Gần tới nhà, Tiểu Tiểu phát hiện một thiếu niên hai mắt đang nhắm lại, hai tay giang rộng tựa như muốn ôm cả thế giới vào lòng, cậu cứ vậy bước đi, không để ý phía trước có một thân cây rất to, Tiểu Tiểu ngẩn người, cho là cậu sẽ dừng lại hoặc chuyển hướng nhưng không, cậu cứ đi về phía trước.
" Này, cẩn thận " Tiểu Tiểu hét to một tiếng, liền chạy lại, không quan tâm phép tắc, giơ tay nắm lấy quần áo cậu, vải áo thật mỏng ngón tay cô vô tình ma sát lên da thịt cậu, thời gian như dừng lại vài giây, sau đó cậu thiếu niên đột nhiên quay đầu.
Thiếu niên có đôi mắt xanh lam, xinh đẹp khiến người nhìn bối rối, Tiểu Tiểu lập tức đoán ra cậu là con lai, trước giờ cô chỉ nghe nói nay mới được nhìn thấy, đúng là so với con gái còn đẹp hơn, đôi mắt như bầu trời trong xanh mang theo nhàn nhạt u buồn, càng làm người khác khắc sâu.
" Cậu không sao chứ? " Tiểu Tiểu hỏi.
Thiếu niên cũng không mở miệng, chỉ cúi đầu chăm chú nhìn cô, dường như đang suy tư điều gì, bất ngờ cậu đưa tay bắt lấy tay cô đặt lên ngực mình, Tiểu Tiểu cảm nhận từ lòng bàn tay truyền tới tiếng tim đập thình thịch liên hồi.
" Cậu làm gì vậy? " Tiểu Tiểu giật tay lại, ba chân bốn cẳng chạy mất dạng, lâu lâu ngó đầu nhìn lại, thấy thiếu niên vẫn đứng yên ngơ ngác, đúng là một người kỳ quái.
Về nhà, liền thấy Cung Hạ lật đật chạy ra bắt lấy cánh ta cô hỏi " Chị nhỏ, chị đi đâu giờ mới về? "
Giọng nói mang ủy khuất làm nũng, giống như con vịt con rốt cục đã tìm thấy vịt mẹ. Tiểu Tiểu xoa xoa đầu cậu, phát hiện cậu càng lúc càng cao hơn mình.
" Đi ra ngoài dạo chút, Tiêu Hạ đi làm bài tập trước, chị nhỏ vào phòng bếp giúp Cổ Di nấu cơm "
Cung Hạ bám theo cô một lát mới chịu lên lầu, Tiểu Tiểu lập tức đi vào phòng bếp, Cổ Di thấy cô về trễ cũng không nói gì, trên mặt biểu tình lạnh nhạt như cũ, Tiểu Tiểu cũng không lên tiếng giải thích, nhanh nhẹn đi nhặt rau, cô tin tưởng ở chung lâu ngày từ từ Cổ Di sẽ chấp nhận mình thôi.
Đang bận việc, bỗng chuông cửa vang lên, Tiểu Tiểu chạy ra mở, quả nhiên là Cung Đông tan học trở về, cô tránh người cho anh đi vào, cô đã học được cách im lặng khi đứng trước mặt anh, nhưng hôm nay Cung Đông cũng không một đường đi thẳng về phòng như thường lệ mà đứng yên một chỗ, bất quá cô không dám lên tiếng hỏi, vừa định quay người đi thì thân hình Cung Đông đổ ập về phía cô. Tiểu Tiểu kêu lên một tiếng, theo phản xạ giơ hai tay ra, toàn bộ người anh đè xuống cơ thể gây yếu của cô cơ hồ đem cô đẩy ngã, Tiểu Tiểu nỗ lực chống đỡ, hai tay ôm lấy thắt lưng anh, vẻ mặt hoảng sợ cực độ, nhìn hai mắt nhắm nghiền của Cung Đông.
" Cung Đông, Cung Đông, anh làm sao vậy? " Tiểu Tiểu hét to.
← Ch. 036 | Ch. 038 → |