Truyện:Chiếm Đoạt Tiểu Bạch Thỏ - Chương 010

Chiếm Đoạt Tiểu Bạch Thỏ
Trọn bộ 117 chương
Chương 010
Bí thư và thư ký xài chung bạn tình
0.00
(0 votes)


Chương (1-117)

Một cô bé vừa khóc vừa hé miệng r_ê_n r_ỉ, đó là khúc nhạc thúc tình hay nhất anh từng nghe, dù cô có ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của anh, anh vẫn như cũ ' trừng phạt ' cô không chút thương tiếc, động tác ✞ⓗâ.𝐧 т.♓.ể ngày càng kịch liệt, thúc sâu vào khe huyệt Ⓜ️*ề*〽️ 𝐦ạ*𝐢, đầu anh vùi ở 𝖓🌀_ự_𝐜 cô, cắn 𝐦ú*✞ đầu ռⓖự●𝐜 ngọt ngào, anh bị cảm xúc tình dục lấn áp, chỉ biết điên cuồng thả trôi 𝒹-ụ-↪️ ⓥ-ọ𝓃-𝐠 của mình, trên cơ thể cô mặc sức rong ruổi, phụ nữ sinh ra trên đời vốn để đàn ông cưỡi.

Tối đó Ninh Tiểu Tiểu bị anh é.🅿️ 🅱️υ.ộ.𝐜 cả đêm, kêu rên đến khi sức lực cạn kiệt, anh 𝖇·ắ·ռ 🌴·ⓘ·п·𝒽 đến lần thứ ba mới dừng lại, tiểu huyệt bị phun đến tràn đầy. Chiếc hộp nhỏ bị ném trên giường, anh chưa hề chạm vào, quả nhiên đúng như lời anh nói - Có cần dùng tới hay không còn chưa biết.

Lúc này thư ký Đường Phong đã về tới đại viện, nơi ở của Tần Chí Xuyên, mở cửa, trực tiếp đi vào phòng bếp, trong đó có cô bảo mẫu trẻ tuổi đang ngồi nhặt rau, chuẩn bị làm cơm tối.

Lục Vi năm nay chỉ mới hai mươi tuổi, vừa tốt nghiệp trường dạy nghề, được ông chủ giới thiệu tới nhà Tần Chí Xuyên làm bảo mẫu, do tuổi trẻ lại xinh đẹp, không tới vài ngày Lục Vi đã bò 𝐥-ê-n ɢ-i-ư-ờ-ⓝ-𝖌 Tần Chí Xuyên.

Lục Vi vừa quay đầu thấy Đường Phong trở về, mặt lập tức tươi cười nói "Anh Đường, chú Tần cũng về rồi à? "

Đường Phong không trả lời, chỉ bước tới kéo Lục Vi dậy, cở*ı զ𝐮*ầ*п cô xuống, đặt cô lên bồn rửa chén, kéo quần xuống móc ra cự vật đang phồng lớn, trực tiếp xông thẳng vào hoa huyệt.

"A... ừm..." Lục Vi 𝖗ê*ռ 𝐧*ⓗ*ẹ "Anh Đường... sao... gấp như vậy... em... cơm còn chưa nấu đâu..."

"Phạch phạch phạch "Trả lời cô chỉ làm âm thanh cơ thể va chạm liên hồi, Đường Phong động tác vừa nhanh vừa mạnh, mỗi cú đ*â*𝐦 đều đụng vào điểm nhạy cảm của cô.

✞*𝖍*â*ռ 🌴h*ể Lục Vi đã sớm được huấn luyện hết sức ◗â-Ⓜ️ đ-ã-ռ-ℊ, đàn ông chưa chạm vào đã một mảnh lầy lội, cô lớn tiếng гê-𝓃 ⓡ-ỉ, mô𝖓_ɢ cũng có tiết tấu hùa theo đón lấy, để cự vật càng chọc sâu vào bên trong.

"Còn nấu cái gì? Đêm này anh Tần không trở về "Cảm nhận 𝖐𝒽·𝖔·á·𝖎 ⓒả·〽️ đang đánh úp lại, Đường Phong mới mở miệng trả lời, tay anh bắt đầu vói vào áo thun của Lục Vi, nắm lấy bầu 𝓃𝐠-ự-ⓒ trắng nõn, động tác dưới thân vẫn không ngừng nghỉ.

Lục Vi mới hai mươi tuổi, phía dưới vừa mềm, vừa hẹp, đ.â.ⓜ ⓥ.à.⭕ thật thích. Tần Chí Xuyên chỉ đùa bỡn Lục Vi hai ba lần, lại rủ anh cùng chơi 3p, hai người bọn họ đều rất thích cặp ⓜô.ռ.ⓖ tròn trịa của cô, đâ*m và*0 rất có cảm giác. Cho nên khi Tần Chí Xuyên ở nhà, sẽ để Lục Vi phục vụ anh, còn muốn thêm phần k·í·🌜·𝒽 ⓣ♓·í·𝐜·h sẽ gọi Đường Xuyên chơi cùng.

Bất quá làm đến chức bí thư, cũng rất bận rộn, một tháng Tần Chí Xuyên chỉ ở nhà được mấy ngày, nhưng đối với bản tính phong lưu trời sinh của Tần Chí Xuyên, một cô gái có thể ở bên người anh quá ba tháng đã là đặc biệt sủng ái. Đương Phong một tay nắm cặp nhũ hoa to căng mọng, một tay nắm mô_n_ɢ Lục Vi ra sức ra vào, trong đầu lại hiện lên dáng người gầy yếu, giống như cành liễu mỏng manh Ninh Tiểu Tiểu. Ⓠ.⛎ⓐ.𝖓 ⓗ.ệ của anh và Tần Chí Xuyên không phải chỉ là thư ký và bí thư, từ lúc còn để chỏm đã quen biết, cùng lớn lên trong đại viện, từ thiếu niên đã dắt nhau chơi đùa không biết bao nhiêu phụ nữ, anh tự nhận mắt thẩm mỹ của mình và Tần Chí Xuyên cũng tương tự nhau.

Bất quá đây là lần đầu tiên anh đối với mắt nhìn của Tần Chí Xuyên có chút không đồng tình, Ninh Tiểu Tiểu trong mắt anh rất khó coi, không gợi lên chút ⓓụ_↪️ ✔️ọ_n_𝐠 gì, khuôn mặt thì chẳng xinh đẹp, ốm yếu gầy nhom, пg-ự-ⓒ không có, 𝖒●ô●n●🌀 không có, thật không rõ Tần Chí Xuyên coi trọng Tiểu Tiểu ở điểm nào. Rồi anh lại nhìn Lục Vi trước mặt, 𝐦·ô·n·🌀 lớn, ⓝ🌀ự.𝖈 lớn, bóp vào cũng rất 💰-ướn-g đã vậy còn rất biết cách phục vụ, nghĩ vậy anh liền đẩy nhanh tốc độ, lúc sắp phóng tinh, anh rút cự vật ra bắn tung téo bên ngoài hoa huyệt.

Lục vi quỳ xuống, há miệng đưa lưỡi 𝖑𝐢ế_𝐦 sạch т𝒾ⓝ_h 𝒹ị↪️_𝐡 còn sót lại trên cự vật mềm nhũn. Đường Phong khép mắt hưởng thụ sự chăm sóc chu đáo của cô.

"Hừ... Cô bé kia học được một phần của em sẽ không gây ra sai lầm "

"Ai vậy? "Lục Vi cảnh giác hỏi.

"Anh và chú Tần có người phụ nữ khác bên ngoài đúng không? "Lục Vi hỏi, giọng nói ẩn chứa chút ghen tuông.

Đương Phong và Tần Chí Xuyên kém nhau năm tuổi, mới đầu gọi т.♓â.n ⓜ.ậ.† như Lục Vi có chút không quen, bất quá dần dần cũng thuận miệng. Chú và anh có lẽ do thân phận bí thư và thư ký nên có chút phân chia.

"Không có "Đường Phong đáp có lệ "Ai có thể so được với em chứ, nếu có người phụ nữ khác, anh chạy tới tìm em làm gì?"

Tần Chí Xuyên sau một đêm phong lưu, tinh thần và thể xác đều thỏa mãn, mỉm cười rời đi. Ninh Tiểu Tiểu lại sinh tràng bệnh nặng, nóng sốt, rơi vào trạng thái mê sảng, làm Tơ Liễu và A Cúc sợ tới thót tim, hai ngày sau, bệnh tình Tiểu Tiểu có chút khởi sắc, bất quá t_𝐡â_п †_h_ể vẫn mềm yếu như cũ, Tơ Liễu đành mướn người đến bệnh viện chăm sóc mẹ Tiểu Tiểu, để cô an tâm tĩnh dưỡng.

Tơ Liễu có chút buồn bực nói với A Cúc "Bí thư Tần này cũng thật là, é-𝖕 𝖇-u-ộ-c cô bé đến nông nổi này, Tiểu Tiểu dù sao cũng mới tiếp khách, thế nào chịu đựng được "


A Cúc lại nói "Việc này nói lên Tiểu Tiểu thật có sức q_𝐮ⓨế_n r_ũ, đem thú tính đàn ông đều dẫn ra, em thấy tuy lâu rồi thị trưởng Cung không tới, nhưng bí thư Tần chắc chắn sẽ trở lại "

"Thật như vậy? "Tơ Liễu có chút nghi ngờ, nghĩ tới việc thị trưởng Cung sẽ quay lại tìm Tiểu Tiểu không biết lúc đó giải quyết thế nào.

"Tuy nói như vậy, nhưng việc Tiểu Tiểu đã bồi bí thư Tần qua đêm phải giữ bí mật, em đừng quên đi dặn mấy đứa bên ngoài không được nói lung tung "

"Em đã dặn từ sớm "A Cúc nói tiếp "May mắn ông chủ Tần chậm một bước so với thị trưởng Cung, dù sao màng đã phá, có bị ai khác chạm vào hay không chỉ có trời biết, đất biết, em và chị biết là đủ "

Đợi khi Ninh Tiểu Tiểu hết bệnh, Tơ Liễu cũng không để cô lộ mặt như trước, chỉ bắt cô ở yên trong phòng, mấy tiểu thư khác có ý kiến Tơ Liễu đều trả lời "Nếu có bản lĩnh cũng đi bồi cái bí thư, thị trưởng gì đó, chị lập tức cho các em ngồi chơi, còn mỗi ngày chuẩn bị cơm nước đem tận nơi hầu hạ "Chị Liễu đã nói như vậy các chị em khác tuy trong lòng bất mãn nhưng không nói thêm lời nào.

Hôm nay, cũng như mọi ngày, Tiểu Tiểu đang buồn chán đợi trong phòng xem ti vi, Tơ Liễu đẩy cửa tiến vào, nắm tay cô, vẻ mặt ôn hòa nói "Tiểu Tiểu, chị chúc mừng em, vận may của em đến rồi, sau này đừng quên chị "

"Chị Liễu, sao chị nói như vậy?" Vẻ mặt Tiểu Tiểu đầy sửng sốt, không hiểu Tơ Liễu ám chỉ điều gì.

Tơ Liễu hé miệng cười "Chị biết trong đầu em đang nghĩ cái gì, em đi nhanh lên, có người đang chờ ngoài cửa đó "

Nhìn nụ cười thần bí của chị, Ninh Tiểu Tiểu đột nhiên nghĩ tới một người, hai mắt lóe sáng.

"Là ông chủ Cung đến sao?"

Không chờ Tơ Liêu trả lời, cô đã chạy ra ngoài...

Chương (1-117)