Người đàn ông rất anh tuấn
← Ch.002 | Ch.004 → |
Ninh Tiểu Tiểu đứng ở trước cửa phòng, hít một hơi sâu, giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa, trong phòng không hề có động tĩnh gì, cô quay đầu nhìn A Cường và A Cúc đang ở kế bên mình, hai người họ nhận lệnh Tơ Liễu đứng thủ ngoài cửa phòng, nếu có tình huống gì phải chạy nhanh thông báo cho chị Liễu.
Dáng vẻ của A Cúc đầy khẩn trương, bảo Ninh Tiểu Tiểu gõ cửa lại lần nữa. Tiểu Tiểu biết vị khách bên trong có thân phận tôn quý, Tiểu Tiểu xoay người lại gõ thêm ba cái, lúc này trong phòng truyền ra một giọng nam trầm thấp "Mời vào "
Ninh Tiểu Tiểu quay đầu liếc nhìn A Cúc, A Cúc liều mạng hướng Tiểu Tiểu vẫy tay, ý bảo cô nhanh đi vào, Ninh Tiểu Tiểu chỉ có thể đẩy cửa bước vào trong.
Cung Chính mới từ phòng tắm đi ra đã nghe thấy có người gõ cửa, anh ngầm hiểu, nói một tiếng mời vào, sao đó ngồi ở bên giường dùng khăn lông lau tóc. Lúc này cánh cửa mở, Ninh Tiểu Tiểu đi vào, cô cũng không quá sợ hãi, bởi vì cô đã sớm đưa ra quyết định, vì bệnh tình của mẹ chuyện gì cô cũng có thể làm. Nhưng khi đứng trong căn phòng xa hoa, nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên giường, cô bắt đầu có chút hoảng, không biết bản thân nên làm cái gì, phải nói gì, chỉ biết im lặng đứng ngay tại chỗ.
Ở trong quan niệm của Tiểu Tiểu, quan chức chính phủ đều là ngồi chơi hưởng lợi, bộ dạng bụng bự khệ nệ. Cô nghe nói vị khách mình tiếp cũng là quan chức chính phủ nên đã nghĩ đến cảnh tượng phía trước đang chờ cô, cho nên khi nhìn thấy người đàn ông ngồi trên giường làm cho cô lắp bắp kinh hãi, người đàn ông này không già như mình tưởng, còn rất anh tuấn. Có lẽ anh giống như nam chính cô hay coi trong phim thần tượng lúc tám giờ.
Cung Chính buông khăn lông, liếc nhìn cô một cái, cô bé này chắc khoảng mười một tuổi, thân mình nhỏ gầy, trên người mặc chiếc áo kiểu thủy thủ đã cũ, phía dưới mặc cái quần jeans ống dài, không biết chân cô bé hình dáng ra sao, chiếc quần jeans kia ống quần vốn nhỏ vậy mà mặc trên người cô vẫn rộng rãi, Cung Chính không đem cô cùng người phụ nữ bồi mình đêm nay liên hệ với nhau, chỉ cho rằng cô đi nhầm phòng.
"Cô bé, cháu tìm ai? Có phải đi nhầm phòng hay không? "
Nghe người đàn ông hỏi vậy, Tiểu Tiểu bỗng chốc đỏ mặt."Em.... em là do chị Liễu kêu tới bồi ngài..."
"Hả? "Cung Chính ngẩn ra, lại đem cô bé đánh giá một chút, hơi nhíu mi, thấp giọng nói."Không biết Tơ Liễu làm trò quỷ gì "
Tuy người đàn ông âm thanh rất thấp, nhưng Tiểu Tiểu đều nghe được, cô sợ người đàn ông trước mặt không vừa lòng sẽ đem mình đuổi ra ngoài, liền vội vàng nói."Cung tiên sinh, em sẽ hầu hạ ngài thật tốt, nhất định làm ngài hài lòng, xin ngài đừng đuổi em đi "
Cô bé liên tục nói, âm thanh tràn đầy sợ hãi, ánh mắt trong suốt nhìn về phía anh tràn ngập van xin. Cung Chính hơi giật mình, cô bé này thật nhỏ, thật mộc mạc, thật thuần khiết, thuần khiêt.... Từ ngữ này ở trong tư duy của anh rất trừu tượng, hay nói cách khác vốn chưa từng xuất hiện, anh ở trong quan trường lăn lộn nhiều năm, những người xung quanh anh muôn màu muôn vẻ, lại không có ai là thuần khiết, thậm chí những phụ nữ vây quanh anh cũng không ai xứng với."Thuần khiết "
Nhưng cô bé trước mắt này lại hết sức tự nhiên bước vào cuộc đời anh, thậm chí nửa tỉnh nửa mê nói với anh, sẽ hầu hạ anh thật tốt, hơn nửa nhất định làm anh vừa lòng. Anh không khỏi cúi đầu nở một nụ cười.
"Thật không, vậy em hãy đem tài năng của mình làm anh hài lòng đi? "
Anh thâm ý hỏi, trong giọng nói mang theo một tia khiêu khích ngay cả bản thân cũng chưa nhận ra.
"Em... không biết "Mặt Ninh Tiểu Tiểu đỏ lên, hoang mang lắc đầu.
"Em tuy rằng không biết, nhưng em rất nghe lời, ngài muốn em làm cái gì em sẽ làm cái đó "Cô nghiêm túc nói
Ánh mắt cô bé nghiêm túc cẩn thận nhìn về phía anh, giống như một hồ nước, trong suốt nhìn thấy tận đáy hồ, nhìn vào ánh mắt như vậy, anh không khỏi động tâm, tựa hồ toàn bộ thể xác và tinh thần đều bị cuốn vào, không cần thiết phải đề phòng, cũng không cần băn khoăn bất cứ cái gì, chỉ cần đem bản thân hòa tan, đắm chìm trong đôi mắt ấy. Anh hướng cô bé vẫy tay, để cô tiến lại chỗ mình. Ninh Tiểu Tiểu rốt cục buông được tảng đá đè nặng trong lòng, cô e sợ đi tới trước mặt người đàn ông, lập tức bị hương vị đàn ông mãnh liệt xông vào mũi, đó là hỗn hợp hơi thở xen lẫn mùi sữa tắm, thật mê hoặc nhưng cũng rất dễ chịu, Ninh Tiểu Tiểu thầm hít một hơi thật sâu, cảm thấy như ngữi được hương vị của ba vậy, từ nhỏ cô đã là một đứa trẻ không có ba.
"Em nhiêu tuổi? "Người đàn ông hỏi.
"Mười sáu tuổi "Cô lập tức trả lời.
Người đàn ông nhìn cô một cái, ánh mắt dừng lại trên phần ngực nhỏ xíu, rõ ràng còn chưa phát dục hoàn toàn, rồi lại nhẹ nhàng đảo một vòng từ trên xuống dưới.
"Còn không chịu nói thật? "Trong giọng nói cũng không mang vẻ trách cứ, ngược lại mang theo vài phần dịu dàng.
Cô kinh hoảng nâng mắt lên, nhìn đến đôi mắt ẩn giấu tia mỉm cười của anh, cô mới buông mi xuống, nói lời chân thật."Thật xin lỗi, em năm nay mười bốn tuổi, nhưng việc gì em đều có thể làm, những chuyện các chị mười sáu tuổi làm em cũng làm được "
"Các chị mười sáu tuổi sẽ làm gì? "Anh hỏi, như cũ mỉm cười trêu cô.
Cô ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt có phần hoang mang. Cung Chính nhìn Tiểu Tiểu, đột nhiên đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của cô, thân hình cô bất chợt cứng đờ, nhanh chóng ngước mắt lên, nhìn về phía anh, hai người họ cứ đưa mắt chăm chú nhìn nhau, Ninh Tiểu Tiểu cảm thấy người đàn ông này thật mạnh mẽ, tay cũng thật lớn, phủ trên đầu cô thật ấm áp. Giống như... tay của ba vậy...
← Ch. 002 | Ch. 004 → |