Vay nóng Tima

Truyện:Chiếc Nhẫn Đi Lạc - Chương 58

Chiếc Nhẫn Đi Lạc
Trọn bộ 86 chương
Chương 58
0.00
(0 votes)


Chương (1-86)

Siêu sale Lazada


- Kim Thành. Lần đó mà gặp ngay Vũ Phong là tui bầm giập chứ không giỡn.... trời ơi!!! bây giờ thành hậu họa....

- Hà...có chuyện vui để coi... cho cậu chết. Chủ nhật này tui về dưới chơi nữa nè, để tui làm trinh thám cho. Hay để tui kiếm cớ gì đó chừa cho cậu con đường trốn...he.. he.. he.

....................

Cửa phòng bệnh bật mở, Tùng đang ngồi tựa nhẹ vào vai Vũ Phong giật mình nhìn đám người vừa bước vào, nhìn lại bộ dạng kỳ lạ của mình và Vũ Phong cậu vội vàng đứng lên. Vũ Phong vẫn ngồi tựa trên thành giường nhìn những người vừa bước vào không chút biến sắc. Một người đàn ông cao lớn bệ vệ với gương mặt vô cùng u ám đứng giữa, ba người đàn ông đi theo sau. Tùng biết một người, đó là trợ lý của Vũ Phong trước đây, người vẫn đưa lịch làm việc cho cậu hằng tuần. Bỗng dưng Tùng có linh cảm không tốt...

- Cha, sao lại rảnh rỗi tới đây vậy?

Một từ của Vũ Phong làm Tùng muốn rụng rời. Nghe tiếng cha Vũ Phong đã lâu, Tùng chưa từng gặp qua lần nào nhưng cả Vũ Phong lẫn Minh Hàn đều chưa chạy ra khỏi lòng bàn tay của ông thì... Vả lại chuyện Tùng và Vũ Phong nếu cha anh biết thì.... TRỜI!!!!

Tùng lặng thinh chẳng nói gì, lặng lặng chờ ý kiến của Vũ Phong, chẳng hạn như bảo cậu ra ngoài chờ một lát hay đến mời họ ngồi hay cứ ở yên đó. Tùng đưa mắt nhìn Vũ Phong tìm một 'mệnh lệnh'....

- Em cứ ra ngoài một lát. _ Vũ Phong nhìn Tùng cười, nhẹ giọng bảo_

Tùng lập tức gật đầu, khi ra tới cửa cậu không quên lễ phép chào cha Vũ Phong và lịch sự chào ba người đi theo. Ra tới ngoài cậu phát hiện cả ba người kia cũng theo gót cậu đi ra. Tùng ngồi xuống dãy ghế ngoài hành lang chờ, anh trợ lý cũng đến bắt chuyện.....

Ông Vũ Hải bước tới ghế sofa chậm rãi ngồi xuống. Vũ Phong trở mình định ngồi lên...

- Không cần, ta không phải khách.

- Con khỏe mà. _ nói rồi Vũ Phong ngồi ngay ngắn bên mép giường nhìn cha anh_

- Ta vừa thấy điều không nên thấy. _ Ông nói mắt nhìn ra phía cửa_

- Cha có nhìn thấy hay không thì nó vẫn vậy mà.

- Ta không biết con cũng có sở thích giống Minh Hàn, hay lại bị những hạng không biết liêm sỉ quyến rũ.

- Cha...

- Bài học của Minh Hàn không làm con sáng mắt chút nào sao, hạng người như thế không nhắm vào tiền bạc của con thì..

- Cha.... Đừng mở miệng là bài xích mọi thứ chứ, cha còn chưa hiểu người ta ra sao mà. (anh ta cũng từng như thế, cha nào con nấy)

- Ta thấy con xưa nay làm việc lúc nào cũng cẩn trọng hơn Minh Hàn, không ngờ có ngày cũng phải lo tới.

- Cha từ xưa đã không cần lo thì bây giờ cũng đừng lo nữa, cứ lo cho con trai bảo bối của cha là được rồi. Chuyện của con cha đừng quan tâm, con yêu ai ghét ai cũng không cần cha lo lắng.

- Mày... mày biết rõ ta sẽ không chấp nhận chuyện như vậy xảy ra trong nhà ta. _ ông Vũ Hải gằn giọng_

- Cha hôm nay tới thăm bệnh hay tới hỏi tội đây? Thăm bệnh con hoan nghênh, hỏi tội con đang mệt không trả lời cha được.

Vậy là cứ thế không khí căng thẳng cứ tiếp tục, ông Vũ Hải không phải là một người dễ đối phó, dù Vũ Phong dùng nhiều từ ngữ khó chấp nhận ông vẫn tiếp tục nói việc ông muốn nói, hỏi việc ông muốn biết

Vũ Phong lần đầu tiên lo lắng như vậy trước mặt cha mình, từ trước tới nay anh không có việc gì quan trọng đến không thể mất hay có việc gì mà anh muốn gìn giữ tới cùng. Ngay cả hôm anh nói với Tùng anh yêu cậu thì anh cũng không thấy có gì quan trọng lắm hay ngay cả khi anh nghĩ tới cha mẹ Tùng anh cũng chẳng thấy nó là vấn đề cần phải suy nghĩ hay anh cũng không đặt nặng chuyện cha anh có đồng ý hay không, nhưng hôm nay đứng trước thái độ bình tĩnh cứng ngắc của cha, anh bắt đầu sợ. Anh không thấy mình ở thế chủ động nữa mà anh thấy mình đang bị đe dọa. Cái cảm giác bất cần mọi khi biến đâu mất, cái cảm giác tự tin cũng bỏ anh mất tiêu.

........................

Tùng ngồi nhìn chăm chăm vào cánh cửa phòng bệnh của Vũ Phong, lúc nãy cậu chắc chắn một điều là đã bị cha Vũ Phong nhìn thấy cảnh thân mật rồi, sự tình sẽ không đơn giản dừng ở việc đi thăm bệnh. Nhưng có một điều cậu không hiểu, từ khi Vũ Phong nhập viện cấp cứu sao không hề thấy ông ấy tới, bây giờ mọi chuyện êm xuôi ông ấy lại xuất hiện.

Khoảng nữa giờ sau ông Vũ Hải bước ra khỏi phòng bệnh, ba người đi theo cũng đứng lên chuẩn bị đi. Tùng cũng vội vã đứng lên, cậu nhận thấy cha Vũ Phong đưa mắt nhìn cậu không biểu thị rõ đang nghĩ gì làm tim cậu đập thình thịch.

Tùng càng thót tim hơn khi ông ta dừng lại trước phòng bệnh của Anh Kỳ và gõ cửa, chờ ông vừa khuất bóng Tùng ba chân bốn cẳng xông vào phòng, Vũ Phong vẫn ngồi nguyên trên mép giường hai mày chau lại, Tùng đến bên cạnh đẩy nhẹ anh một cái. Vũ Phong ngước lên nhìn vào mặt Tùng, anh thở dài.

- Cha anh mắng chuyện của em phải không?

- Một lát phải đi kiếm Minh Hàn mới được, bây giờ anh muốn ngủ. _Vũ Phong lăn ra giường, chẳng buồn nằm cho ngay ngắn_

- Em thấy cha anh vào phòng bệnh của Anh Kỳ, giờ này chắc có anh ấy ở trỏng lẫn mẹ của Anh Kỳ. Em thấy không xong rồi, mà tìm Minh Hàn làm gì?

- Thật hả, vậy là ông ấy theo chuyện này lâu rồi tới hôm nay mới ra mặt. Vậy em nên lo đi, lý lịch em ông ấy nắm rõ trong lòng bàn tay rồi còn Minh Hàn, chà lần này khốn đốn đây, cả hai bên đều không thuận xem anh ta làm sao.

- Anh lại hù em, mà có ai bỏ nhà theo em đâu mà em phải lo hử?!

Vũ Phong dùng con mắt sắc lẹm nhìn Tùng đầy ẩn ý rồi anh kéo cậu đè chặt xuống giường.

- "Theo em"!? cho em ba giây để sửa lại lời nói. Nhanh!_ Kèm theo tiếng Vũ Phong đe nẹt là tiếng cười khúc khích của Tùng, hình như chẳng có gì để mà lo thì phải_

..................................

Vũ Phong nằm dài xuống nhắm mắt, Tùng thấy anh muốn ngủ cũng giữ im lặng. Vũ Phong không ngủ, anh nhớ buổi sáng cách đây hai ngày, trong giờ khám bệnh anh đã đến phòng 515.

Vũ Phong nhìn thấy người thanh niên kém anh không bao nhiêu ngồi co ro trên nệm ánh nhìn tận đâu đâu, anh tằng hắng báo có người tới.

- Cậu là Anh Kỳ, không Kỳ Long mới đúng?

Người thanh niên quay nhìn anh, đôi mắt từ trống rỗng trở nên có thần pha thêm ngạc nhiên.

- Tôi là Vũ Phong, tôi tới thăm bệnh. Cậu chắc không biết tôi đâu.

- Anh là em Minh Hàn, là người Tùng yêu chứ gì, nhưng tôi với anh có liên quan gì đâu sao anh lại ở trong giấc mơ của tôi nhỉ?

- ........ _ Vũ Phong hơi ngẩn người_ "Mơ?" có phải cậu muốn nói rằng cậu nằm mơ thấy tôi không?

- Chứ không lẽ tỉnh, lúc này tôi thường hay mơ, ban đầu còn ít sau này hình như lúc nào cũng mộng mị. _ Anh Kỳ như tự nói cho mình hơn là nói cho Vũ Phong nghe_

- Cậu biết mình mơ sao không tỉnh lại?_ Vũ Phong thận trọng dò hỏi, anh muốn biết người này có đang thực sự tỉnh_

- Tôi thấy mình tỉnh táo lắm chứ, nhưng cuối cùng cũng là tỉnh táo trong mơ. Thôi đành vậy, dù gì cũng dễ chịu hơn tỉnh lại thật.

Vũ Phong im lặng một chút rồi anh tiếp.

- Cậu lấy gì chứng minh cậu mơ, như lúc này tôi nói rằng cậu rất tỉnh, cậu nhận biết tôi dù chúng ta chưa từng tiếp xúc bao giờ.

- Không mơ sao tôi thấy cha mẹ tôi cùng Minh Hàn ở cùng một chỗ mà không có chuyện gì. Dù họ không nói gì với nhau nhưng ở cùng một chỗ mà không có chuyện gì... chỉ có nằm mơ. _ Anh Kỳ lại tiếp tục có thái độ như tự nói chuyện_

- Hiểu rồi, vậy tôi giúp cậu một chút, cậu nghe rồi hãy quyết định lúc này mơ hay tỉnh nhé. _ không cần chờ sự đồng ý của Anh Kỳ Vũ Phong đã tiếp_ Theo tôi biết thì ông anh của tôi sau khi bị mẹ cậu tát một cái và mắng chửi rất nhiều lần thì đồng ý cho anh tôi tới thăm cậu.

- Minh Hàn chịu vì tôi mà thiệt thòi sao?

- Thì cậu cũng từng chứng kiến anh tôi một khi yêu thì si tới cỡ nào mà. Đúng không?_ Vũ Phong cẩn thận dò xét thần sắc của Anh Kỳ_

- Cũng phải, lúc yêu Toàn Hiếu anh ấy chịu không ít thiệt thòi. _ Anh Kỳ suy nghĩ một chút rồi trả lời_

- Vậy bây giờ anh ấy yêu cậu, chẳng phải cũng có thể chịu một chút thiệt thòi sao?_ "Quả nhiên cậu ta đã rất tỉnh táo" Vũ Phong chắc chắn_

- Yêu tôi?_ Anh Kỳ nhìn Vũ Phong, đôi mắt rất bình thản hỏi_

- Ừ, anh tôi có từng nói yêu cậu không?

- ......có..... _lần này thần sắc có vẻ sống động hơn_

- Vậy thì đúng rồi.

- Nhưng còn cha mẹ tôi, ông bà chưa từng nhượng bộ...

- Bác sĩ bảo họ nếu không muốn mất cậu thì cậu cần gì muốn gì nên đáp ứng. Họ thấy cậu vui khi hai bên không gay cấn. Họ không muốn mất cậu thì phải chấp nhận cậu và Minh Hàn... à chuyện này là Tùng nói tôi biết... Tôi ngồi được chứ?

- Đâu có dễ như vậy, cha mẹ thà từ tôi vẫn không chấp nhận tôi yêu một người đàn ông.... À mời anh ngồi, có cần tôi rót nước không?

- Không, tôi tự lấy được. _ Vũ Phong đến ngồi trên ghế sofa, Anh Kỳ ngồi trên giường cũng hướng về phía Vũ Phong _ Theo tôi nghĩ, mất qua một lần mới thấy quý, bây giờ có lẽ họ thấy chuyện cậu yêu một người cùng giới không quan trọng bằng việc mất đứa con duy nhất.

- Nếu như anh nói những gì tôi vẫn tưởng là mơ nhưng thật ra nó là sự thật thì tôi cũng biết rõ một điều, cha mẹ tôi đã rất miễn cưỡng chấp nhận để Minh Hàn bước vào phòng này, họ không nói với nhau lời nào.

- Vậy thì mới càng là thật, nếu mơ thì phải là cả nhà đại đoàn viên rồi. _ Vũ Phong nhún vai tự rót một tách trà_

- Đúng _ Anh Kỳ có vẻ bắt đầu tin rằng cậu không phải đang mơ_ Nhưng mọi người vẫn xem tôi là người bệnh, tôi vẫn có bệnh mà.

- Vì ai cũng nghĩ cậu bệnh nên cứ săn sóc như người bệnh làm cậu dù đã tỉnh vẫn cứ tưởng mình bệnh thật. Tôi ban đầu tới đây cũng định đi xem một người bệnh.

- Vậy sao anh lại biết tôi hết bệnh?

- Vì tôi và cậu chưa từng gặp qua, có lẽ không bị ám thị trước nên nhận thấy cậu đang rất tỉnh. Cậu cảm thấy rõ ràng như vậy bao lâu rồi?

- Cả mấy tuần nay rồi, Anh giống bác sĩ quá.

- Tôi có hỏi qua bác sĩ rồi mới tới đây. Ông ấy cũng bảo cậu đã rất tốt không hiểu sao cứ biểu hiện như người bệnh mãi.

- Nếu không phải mơ thì việc anh tới đây không chỉ đơn thuần thăm bệnh. Anh nói thẳng đi, anh đến tìm một người điên như tôi để làm gì?

- Tôi muốn đến xem trước khi cha tôi tới thôi. Cũng muốn xem xem người điên này có bản lĩnh gì mà anh tôi chịu thiệt thòi, xem thử người điên này có đủ năng lực làm anh tôi một lần nữa bỏ nhà ra đi không.

- Chắc anh thất vọng rồi.

- Không, chỉ là cậu có muốn có Minh Hàn không hay thôi. Tôi thấy cậu có vẻ không hề tin tưởng anh tôi yêu cậu. _ một ý nghĩ quỷ quái chạy qua não_ Hay chúng ta thử nhé?

- Thử? Anh nghĩ tôi thế nào mà lại có thể nghe theo lời của một người tôi chưa từng gặp qua như anh.

- Vì sao? Lẽ ra câu trả lời này cậu đã có rồi chứ. Cậu yêu anh tôi lâu như vậy không lẽ không muốn biết mình có đạt được chân tình hay không sao?

- Anh có lợi gì khi Minh Hàn ra đi, gia tài hả?

- Dĩ nhiên, cậu thấy anh tôi đâu có tha thiết tài sản, nhưng anh ấy có đồng ý bỏ tất cả để yêu cậu hay không, cậu không thực sự không muốn biết? Anh tôi bỏ nhà theo Toàn Hiếu, nhưng cậu hơn Toàn Hiếu một bậc, cậu là người điên vả lại cậu không có dung mạo như Toàn Hiếu. Nhưng nếu anh tôi vẫn chấp nhận bỏ tất cả vì một người điên thì cậu từ nay an tâm mà yêu anh tôi rồi, không sợ một ngày Toàn Hiếu hay một đống Toàn Hiếu nào đó khác đến tranh giành với cậu. Cậu lợi tôi lợi và anh tôi cũng có thiệt thòi gì đâu, mà anh tôi chỉ có thể chọn nhà hoặc tình yêu.

- Anh ấy từng hứa với cha sẽ bỏ tôi để đổi lấy gia sản_ Anh Kỳ bị lung lay bởi những lời Vũ Phong nói, nó đánh trúng điều cậu vẫn mang nặng trong lòng_... rồi anh ấy lại bỏ tôi vì Toàn Hiếu......... tôi rất muốn biết thực ra anh ấy có yêu tôi không, có yêu nhiều như từng yêu Toàn Hiếu hay không, có yêu hơn yêu Toàn Hiếu hay không, có vì tôi mà bỏ Toàn Hiếu hay không, có vì tôi mà hy sinh mọi thứ hay không. Tôi thực rất muốn biết, câu trả lời không thỏa đáng tôi thực không yên tâm sống hạnh phúc với tình yêu này. Ngày ngày tôi vẫn sẽ nghi kị, vận sẽ ghen tuông vẫn sẽ lo lắng mà vẫn không buông xuống được.

- Còn cha mẹ cậu nữa đúng không, sao không nhân lúc này vừa thuyết phục họ vừa kiểm chứng tình yêu của anh tôi giành cho cậu... và còn một điều nữa có lẽ cậu chưa biết, anh tôi chưa hề nói chia tay với Toàn Hiếu, thằng nhóc đó vẫn ở nhà của anh tôi trong khi nó biển thủ cả một khách sạn làm cho ông anh tôi đang phải đối mặt với cả hội đồng quản trị nhưng anh tôi vẫn chưa nói nặng thằng nhóc đó một câu. Sao? Cậu không mất gì, sao không làm cho lòng mình rõ ràng đi.

- Tôi nên làm gì?

Vũ Phong ban đầu chỉ định tới xem một Anh Kỳ mà Tùng hay nhắc tới cũng là người ông anh anh đang điên đảo, nhưng không ngờ sự việc lại đi xa đến vậy. Anh làm việc đó cũng có chút không thiện chí, anh vẫn muốn làm cho Minh Hàn khốn đốn anh mới hả dạ. Cái tên Minh Hàn đáng ghét, hắn làm anh nuốt cục tức bao nhiêu năm thì không dễ dàng tha như vậy. Và anh cũng muốn cho cái người đàn ông anh gọi là cha sẽ phải tức điên, ông ta sẽ chứng kiến bảo bối của ông ta năm lần bảy lượt làm cái việc khiến cho ông ta tức ói máu.

.....................................

Nằm lăn qua lăn lại bỗng dưng anh lại muốn tìm Minh Hàn, cũng có hơi hối hận chuyện hôm đó khích bác Anh Kỳ chơi trò thử lòng người yêu. Hôm nay sau khi cha anh tới thăm bệnh lần đầu tiên anh thấy phục Minh Hàn ba lần bốn lượt đứng trước cha anh mà vẫn đủ dũng cảm làm theo ý mình. Mà dù gì cha cũng cưng anh ta thấy mồ, sai lớn như vậy vẫn yên vị trên chức giám đốc, để xem lần này có còn tiếp tục cho qua hay không.

- Vũ Phong anh không ngủ phải không, dậy uống thuốc đi. _ Tùng gọi khi thấy Vũ Phong chẳng có vẻ gì ngủ cả_

Vũ Phong ngồi dậy, đón ly nước và thuốc Tùng đưa, lặng lẽ uống. Anh từ ngày bảo với cậu rằng anh yêu cậu không phải chỉ như người tình qua đường thì Tùng khác hẳn, nụ cười lẫn đôi mắt luôn lấp lánh niềm vui niềm hạnh phúc khó giấu được. Thái độ đối với anh cũng khác, không còn xa cách như ngày trước lại còn nhiều lần làm nũng với cả người bệnh là anh nữa. Mở lòng với Tùng anh nhận được niềm hạnh phúc dịu dàng ấm áp Tùng mang tới cho anh, hai người như có mối liên kết nào đó có thể tựa vào nhau không còn đơn lẻ. Lần đầu tiên anh có chút đồng cảm với Minh Hàn "yêu và được yêu-cái cảm giác tuyệt vời như vậy... hèn chi Minh Hàn cứ cắm đầu lao vào"

.....................................

Từ ngày ông Vũ Hải bước vào phòng bệnh của Anh Kỳ, Minh Hàn càng thêm khốn đốn. Anh Kỳ xuất viện được đưa trở về nhà tĩnh dưỡng, Minh Hàn chỉ theo được đến cổng, cánh cửa đóng kín trước mặt anh.

Nhưng anh vẫn kiên trì, mỗi ngày sau giờ làm việc anh đều tới. Đứng trước cánh cổng đóng im ỉm, hít một hơi sâu rồi nhấn chuông và đứng chờ. Cả tuần liền anh phải ra về sau khi mất mấy tiếng đồng hồ đứng trước cổng chờ vô ích. Sau đó cánh cửa đã mở nhưng anh chỉ vào nhà được vài phút, chỉ kịp nhìn người yêu một lát là đã bị mời về. Nhưng anh cũng hài lòng, chỉ cần kiên nhẫn chờ thì cuối cùng cánh cửa cũng mở ra cho anh thăm Anh Kỳ một lát. Từ khi biết chắc mình mỗi ngày đều có thể vào thăm, anh mạnh dạn mua những món ngon đến cho Anh Kỳ, đủ thứ từ đồ ăn đến đồ uống, trái cây bánh ngọt. Được cái những thứ anh mang đến Anh Kỳ đều rất thích thú, và mỗi ngày cậu đều ngóng anh đến để có quà. Lúc nào nhìn thấy anh cậu đều bắt đầu dòm ngó xung quanh để tìm quà của mình mà chẳng thèm dòm mặt anh một cái. Minh Hàn nhiều khi cười khổ, anh vì gói đồ ăn mang tới mới được vào nhà nhưng cũng mừng vì Anh Kỳ mỗi ngày đều ngóng anh nên cửa mới mở ra cho anh, nếu một lúc nào đó Anh Kỳ không ngóng anh nữa thì sao, anh không dám nghĩ.

Một ngày, Anh Kỳ chơi chán rồi nằm trên chân anh ngủ, kêu mãi không dậy mà trong nhà chỉ mỗi mẹ Anh Kỳ và bà vú ở nhà. Anh cuối cùng cũng được phép mang Anh Kỳ về phòng ngủ. Ôm Anh Kỳ trên tay anh không nghe nặng chút nào, lâu như vậy cuối cùng cũng có ngày anh được ôm người yêu trong tay, anh cố tình đi chậm một chút. Mẹ Anh Kỳ đẩy cửa phòng nép người cho anh mang Anh Kỳ vào.

- Đặt nó lên giường. _ Bà chỉ về phía chiếc giường đơn trong góc phòng_

Đặt Anh Kỳ nằm ngay ngắn, tranh thủ trong lúc mẹ Anh Kỳ lót gối đắp cái chăn mỏng lên người con trai, anh tranh thủ nhìn một vòng. Nơi riêng tư của Anh kỳ lần đầu tiên anh bước vào, cũng không cầu kỳ gì. Chiếc bàn nhỏ đặt bên cửa sổ bên cạnh là một kệ sách cao ngất. chiếc tủ quần áo khá to.... trên tường treo một bức tranh thiếu nữ bên bình hoa rực rỡ. Và có một thứ mà anh không ngờ tới, trên bàn làm việc, trên tường, ngay đầu giường đâu đâu cũng nhìn thấy hình của chính anh và hình như không có tấm nào chụp chính diện, cứ như dù Anh Kỳ có nhìn vào đó cả trăm lần thì anh cũng chẳng bao giờ nhìn lại cậu. Lòng anh bỗng dấy lên một cảm giác chua xót không thể tả.

.........................

Trong khi Minh Hàn vất vả với việc mỗi ngày phải đến công ty, rồi mỗi chiều háo hức tới thăm Anh Kỳ thì Vũ Phong nhàn nhã xuất viện, về nhà hưởng thụ sự chăm sóc của Tùng. Nhưng không vì vậy mà mọi thứ dừng lại, mỗi ngày trên bàn anh đều có những báo cáo từ khắp các cơ sở gởi về cho anh. Nhưng hứng thú nhất vẫn là:

Vũ Phong quăng xấp giấy dày gần hai mươi trang xuống cười, những báo cáo này tuy hơi chậm so với dự đoán của anh và có lẽ có cả của Minh Hàn nữa. Chậm nhưng mà không hề nhẹ tay chút nào, vậy mới biết cha anh một người từng lăn lộn mấy chục năm lòng dạ thâm sâu thế nào.

Ban đầu anh cứ ngỡ chỉ là công ty của cha Toàn Hiếu phá sản là hết, nhưng không ngờ không những nó phá sản mà nó ngang nhiên trở thành tài sản của cha anh, danh chính ngôn thuận. Ép Toàn Hiếu vào tội lừa gạt ngân hàng, không có đồng xu nào để gỡ tội, buộc lòng phải đi tù.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-86)