← Ch.46 | Ch.48 → |
Tới nhà trọ, việc đầu tiên Tùng nhìn thấy là cửa khóa kín mít bên ngoài.
"Cả đám đi đâu mất tiêu hết rồi trời?!"
Gọi cho Xuân, giọng nó tí tởn bên kia điện thoại:
- Chiều về gặp đi, tui đang bận nhận việc_ rồi chấm dứt cuộc nói chuyện_
Tùng chưng hửng. Mấy cái đám này làm gì mà không ai nói với cậu tiếng nào cứ như cho cậu ra rìa vậy. Đành gọi cho anh trợ lý, y như rằng. Tuy không bị la nhưng cậu bị tra tấn một trận màn anh tự than vãn. Lóc cóc tới chỗ anh quản lý lấy mấy cái hợp đồng còn giữ được, làm cho trọn.
Như hẹn, bốn giờ chiều Tùng quay lại phòng trọ. Có đủ thằng Sơn, Xuân và Anh Kỳ. Thì ra cả Tuần nay Anh Kỳ cũng đã tích cực tìm việc làm và được một quán bar nhận. Vừa lúc họ cũng cần thêm tiếp viên nên giới thiệu cho Xuân vào làm luôn.
- Bộ cậu xuống đây luôn hả, không phải đi chơi?_ Tùng hỏi khi thấy Xuân nhận việc ở thành phố_
- Đi chơi? Cậu nghĩ xem tui có rãnh rỗi dữ vậy không? Thiệt ra con em tui thi rớt, không đi học nữa. Có nó ở nhà phụ mẹ tui buôn bán thành ra thừa người, quanh quẩn riết cũng chán. Cuối cùng tui quyết định xuống đây một chuyến xem có khá hơn không.
- Vậy sao? Vậy thì chào đón cậu_ Tùng đưa tay ra bắt, mặt vẹo vọ làm xấu chào mừng Xuân_
- Cám ơn cám ơn_ Xuân đập đập mấy phát thiệt mạnh vô tay Tùng đáp lại cái mặt khó coi đó_ Tui xuống cũng để coi mắt cậu em rể nữa, nói chuyện mấy lần mà chưa thấy mặt.
Sơn phun nguyên bụm nức đang uống ra ngoài, may là không có ai đứng trước mặt nó. Chẳng là lúc vừa gặp mặt Xuân đã gọi nó là em rể ngọt xớt, nói là anh hai nó đồng ý rồi. Tưởng nói chơi sao giờ giống như thiệt.
- Vậy cậu định ở đâu chưa?_ Tùng bỏ qua cái kiểu nhả nhớt của Xuân mà cậu đã quen quay lại vấn đề chính_
- Ở đây luôn. Đi làm chung với anh Kỳ Long cho tiện_ Xuân đấm nhẹ lên vai Anh Kỳ_
- Gọi tôi là Anh Kỳ được rồi_ Anh Kỳ vui vẻ đáp lại_
Tùng còn chưa xác định chính xác anh Kỳ Long là ai theo cái hành động kỳ quái của Xuân thì Anh Kỳ đã lên tiếng. Cậu đưa mắt nhìn Anh Kỳ như dò hỏi. Anh Kỳ cười cười, liền giải đáp cái thắc mắc tổ bố đang hướng về anh.
- Tôi khai sinh tên Kỳ Long. nhưng cái tên kỳ quá làm tôi ngại, thời đi học tôi thường bị bạn bè chọc ghẹo nên tôi hay để mọi người gọi là Anh Kỳ. Thật ra tên đầy đủ là Nguyễn Anh Kỳ Long.
- Đúng là cái tên quá gây chú ý_ Tùng kết luận khi nghe tên đầy đủ của Anh Kỳ_
Nếu không nhờ Xuân làm cùng chỗ, đi xin việc cùng ngày mới nhìn thấy hồ sơ của Anh Kỳ không thì cậu cũng không biết. Kỳ Long đúng là cái tên để người ta réo mỗi ngày thì cũng hơi ngượng. Mà mãi nói chuyện của tên mà quên chuyện chỗ ở của Xuân. Ở đây hai người thì còn tạm được chứ ba người thì hơi khó.
- Ba người chật lắm, cậu ở được không? _ Tùng cũng khá lo_
- Không sao. Mới chân ướt chân ráo xuống đây, công việc còn chưa biết ổn không, tiết kiệm chút chắc ăn.
Tùng nhìn qua Anh Kỳ ý hỏi có tiện cho anh không. Anh Kỳ vội trả lời:
- Trong túi tôi giờ không có đồng nào, cuối tháng này mới có lương. Tiết kiệm chút tốt hơn.
Tùng lại nhìn qua Sơn. Nó hiểu ý cũng vội trả lời:
- Em đi làm cả ngày, chẳng có dùng phòng bao nhiêu. Để hai anh ấy phụ tiền em cũng đỡ lo. Tiết kiệm chút tốt hơn.
- Nếu không ai thấy ngại là được rồi. Chúc mừng, vừa có chỗ ở vừa có việc làm. Hay tôi tới đây ở luôn nhỉ. Tiết kiệm chút tốt hơn.
- Không được!
- Không được!
- Không được!
Cả ba giọng đồng thanh. Rồi cả ba nhìn nhau cười. Sơn lên tiếng trước.
- Anh mà ở đây chắc em bị ông chủ anh hù chết!_ Sơn le lưỡi nhớ ông chủ của Tùng ở võ đài và ông chủ hầm hầm chạy tới đây thế nào_ Mà anh có tốn tiền chỗ ở đâu mà lo.
- Mày nhát gan quá!_ Tùng mắng, vì cậu cũng đang giận ông chủ của cậu. Giận cá chém thớt_
- Tao cũng không đồng ý. Tao không thích bị vạ lây_ Xuân hùng hồn ủng hộ Sơn_
- Mày không có tình nghĩa gì hết trơn_ Tùng chì chiết_
Quay qua Anh Ky, Tùng hỏi khi chưa nghe anh lên tiếng.
- Còn anh lý do gì nào?
- Anh? Ờ quá chật cho bốn người.
- Lý do chính đáng quá nhỉ?_ Tùng phản bác, Anh Kỳ chỉ cười_
Nhưng do đang giận trong lòng nên nói vậy chứ có chết Tùng cũng không dám bỏ nhà đi khi chưa được ai đó cho phép.
- Này, chuyện của cậu sao mà ồn ào tới ai cũng biết thế, hay danh chính ngôn thuận là của người ta rồi?_ Xuân bất tử phát biểu làm Tùng muốn té cái rầm_
- Cái gì là ai cũng biết? Ai là ai, cậu nói coi.
Xuân không nói hất đầu chỉ Anh Kỳ. Tùng nhăn mặt
- Cái này là đặc biệt, nhưng sao cậu biết anh ấy biết?
- Thì tui kể chuyện định gả con em tui cho cậu mà không được. Không cần nói lý do thì anh ấy đã biết vì sao rồi.
- Không lẽ..._ Tùng lại đưa mắt nhìn Sơn_ mày cũng nghe luôn rồi hả?
Sơn gật gật đầu xác nhận. Tùng xanh mặt, dù gì xưa nay Tùng vẫn giấu gia đình, hôm nay bị Xuân làm lộ hết trơn. Tùng nhìn Xuân muốn ăn tươi nuốt sống...
- Thực ra hồi trước chú út cũng nghi nghi rồi...sau này thấy ông chủ của anh em cũng ngờ ngợ...bây giờ thì xác nhận lại chắc chắn thôi.
Tùng cười khổ, vậy là cậu mất mặt anh hai với nó rồi. Giọng thằng Sơn lại tiếp tục lọt vào tai Tùng:
- Vậy còn chuyện Út Nhàn thì sao?
- Nhàn?.
Phải ha, cậu quên mất chuyện cha cậu đang định kết thông gia với nhà bác Hai.
- Chuyện gì, sao lại có cô Út Nhàn nào ở đây? Đừng nói là cậu thịt được em nào rồi đó nha!?
- Thịt cái đầu cậu. Là người cha tui đi hỏi cho tui đó. Mà chắc kỳ này về cưới luôn cho rồi...haizzz!
Tùng nghĩ vậy thật. Ban đầu cậu còn muốn đấu tranh chỉ bởi vì... thì... tại... là.. cậu tưởng có người yêu cậu. Ai ngờ, tới tận bây giờ một chút cũng không giành được.
- Lấy vợ? Cậu không đùa chứ. Làm hại con người ta thì sao?_ Anh Kỳ lên tiếng_
- Nhưng cha em khó lắm, ông ấy nói là làm. Em sao dám mở miệng cãi, gặp cha cô ấy cũng tán thành vô cùng. Đợt rồi cha em gặp tai nạn, nhà em tưởng không còn gì để cứu vãn người ta sẽ không muốn làm sui gia. Ai ngờ bác ấy không những không làm ngơ mà còn giúp một tay. Hỏi làm sao mà mở miệng từ chối.
- Thì nói rõ cho cha cậu biết_ Anh Kỳ lại tư vấn_
- Anh nghĩ xem nói làm sao. Nói cho ông ấy biết đứa con ông ấy đổ mồ hôi sôi nước mắt, hy sinh mọi thú vui trong cuộc đời, lao động cực khổ nuôi nó ăn học thành người rằng nó không bình thường sao.
- Cậu cho những người như ......là không bình thường sao. Cậu coi rẻ bản thân mình?_ Anh Kỳ có vẻ không vui khi nghe mấy chữ không bình thường _
- Bản thân em thì không thấy gì. Nhưng phải thực tế một chút, đại đa số mọi người đều coi đó là bất thường.
- Vậy nói cậu có người yêu rồi đi. _ Xuân phụ họa_
- Nếu cha tôi bảo dẫn về thì làm sao?
- Kiếm đại một người dẫn về. _ Xuân xúi dại_
- Khùng, bắt cưới thì ai làm cô dâu. Cậu chắc.
- Cho tôi xin. _ Xuân le lưỡi_
- Nhưng không chừng cứ cưới vợ, sống như một người bình thường vậy mà hạnh phúc hơn. _ Anh Kỳ nhìn xa xăm nói_
Tùng khônhg cãi, cậu nghĩ trong bụng có lẽ Anh Kỳ tự nói mình thì đúng hơn nói cậu. Mà cậu cũng nghĩ, tới lúc nào đó không còn tránh né được thì chắc chắn cậu phải lên đường (lấy vợ thôi).
- Mấy bữa nay cha em cũng giục em về đi nói chuyện với người ta hoài đấy chứ. Lần trước không phải cha gặp tai nạn không chừng năm nay có cháu nội bế rồi. _ Tùng nói tỉnh queo cứ như không phải chuyện của cậu ấy_ Hay là thanh toán cho xong mấy cái hợp đồng còn tồn đọng về nhà một chuyến, hỏi vợ luôn.
Anh Kỳ và Xuân thì bật cười sằng sặc vì hai kẻ kia dư biết cậu nói đùa, nhưng có một người không biết cậu nói đùa mặt mày xanh như tàu lá, nghẹn đến nín thở. Đó là Sơn, em cậu.
*
Vũ Phong thời gian đầu, Kim Thành biệt tăm biệt tích anh cũng không để ý lắm vì dù gì "cậu ta vẫn hay như vậy, vả lại bây giờ có người tình rồi chắc không rảnh làm phiền anh". Nhưng lâu thì cũng có chừng mực thôi. Lâu quá thì cũng hơi kỳ lạ.
Vũ Phong thỉnh thoảng nhân lúc rảnh rỗi cũng ghé qua nhà cha mẹ Kim Thành truy tông tích thằng bạn vì gọi hoài nó chẳng bắt máy. Máy cứ reo mãi rồi tự ngắt. Ghé thăm sẵn hỏi tin tức, biết hắn vẫn mạnh khỏe thì cũng yên bụng.
Hôm nay Vũ Phong nhận được cuộc gọi của mẹ Kim Thành, giọng bà tràn ngập lo sợ. Vũ Phong vội vã đi ngay. Đó là sau khi anh thắng cuộc đấu võ đài một tuần. Những gì nghe được làm anh lo lắng không ít. Đây là những gì anh nghe được từ miệng mẹ Kim Thành:
"Thời gian trước chồng bà có tham gia những vụ làm ăn phi pháp, nhưng những vụ làm ăn đó càng ngày càng nguy hiểm. Ông ấy có ý rút lui nhưng những người cùng làm trước đây không muốn. Sau đó họ lấy những bằng chứng làm ăn phi pháp lúc trước uy hiếp ông ấy. Vốn biết Kim Thành có tàu buôn qua nhiều nước họ đã lợi dụng cha anh làm áp lực với anh, bắt anh hợp tác với họ.
Kim Thành đã nhận lời vận chuyển một số hàng hóa trong thời gian qua trên tàu của anh cho họ. Nhưng cách đây một tuần, trong khi vận chuyển hàng tàu anh bị bão đánh tan, anh cũng mất tích trong cơn bão. Bà lo quá, không ai tìm thấy gì. Đội cứu hộ tìm người trong cơn bão vừa rồi cũng không tìm được xác anh. Cũng không thấy tin báo về là anh an toàn...."
Bà khóc nức nở...
- Nếu không phải vì giúp chúng tôi tránh tù tội nó đã không mạo hiểm. Ban đầu nó đã không đồng ý.... nhưng thấy cha nó ngày càng héo hắt nó cuối cùng cũng đồng ý với người ta. Tôi đáng lẽ không nên để con mình làm chuyện nguy hiểm như vậy, nhưng còn ông ấy...chúng tôi lại không muốn ông ấy già rồi còn phải vào tù.
Vũ Phong sau khi nghe xong tức tốc đến chỗ tàu của Kim Thành bị nạn. Anh không biết thằng bạn chí cốt giờ này lạnh giá dưới đáy biển hay may mắn trôi dạt vào chỗ nào. Vũ Phong như có lửa cháy trong bụng... Anh càng sợ hơn khi nghe thuyền phó của Kim Thành kể tường tận.
- Khi tàu chuẩn bị vào đến nơi tránh bão, Kim Thành xuống canô chạy đi, ngay khi cơn bão bắt đầu ập tới. Cuối cùng tàu lớn cũng không tránh kịp bị bão đập tan tành hết cả. Thử nghĩ chiếc canô nhỏ bé đó làm sao thoát nổi.
Nhìn vẻ mặt thuyền phó một phen kinh hoàng nhớ lại mình may mắn sống sót sau khi tàu bị đánh vỡ ngoài khơi mà Vũ Phong không dám hình dung nhân ảnh nhỏ nhoi đó bị sóng dữ nuốt gọn như thế nào.
Anh không dám nghĩ, nhưng cái cảnh anh chưa từng chứng kiến đó cứ hiện ra trong đầu. Lúc đó Kim Thành nghĩ gì, có sợ hãi không, có kêu cứu không, sẽ tuyệt vọng sẽ kinh hoàng như thế nào? Trái tim anh như đang bị ai đó xé từng mảnh.
Lần cuối cùng anh gặp Kim Thành, đáng ra anh phải nhận thấy điều kỳ quái của cậu ấy mới phải. Cố chấp với anh bao nhiêu năm trời làm sao dễ dàng thay đổi như thế? Vậy mà anh vô tâm, anh vô tâm tin rằng trong thoáng chốc Kim Thành có thể quay sang yêu một ai đó. Chỉ bởi vì anh chưa từng yêu ai, chưa từng biết tình yêu là như thế nào nên anh không nhận ra sự bất thường của Kim Thành. Nếu là bây giờ anh sẽ nhận ra, khi anh biết tình yêu sẽ làm con người ta điên cỡ nào, cố chấp cỡ nào thì anh chắc chắn không để Kim Thành, với lý do vô duyên như thế rời đi.
Nhưng bây giờ đã quá muộn. Người bạn duy nhất đã nằm yên dưới kia. Không cho anh chào từ biệt một lần, không cho anh đưa tay cứu giúp một lần. Chỉ vì anh quá tuyệt tình quá lạnh nhạt trước tình yêu của cậu ấy nên khi có chuyện cậu ấy đã chẳng dám tới nương tựa, chia xẻ cùng anh. Chẳng phải anh đã nhận lời yêu cậu ấy sao, nhưng anh gieo hy vọng rồi thẳng tay hất đổ. Nhận lời yêu người ta mà khi người ta bảo rằng đã có người yêu khác anh chẳng để tâm tới. Trong đầu anh hiện rõ hình ảnh Kim Thành đã ôm anh chặt như thế nào, đã run rẩy hỏi anh có muốn giữ cậu ấy lại không. Nếu ngày đó anh giữ cậu ấy lại thì bây anh chẳng phải đứng trước biển mà ôm hối hận đến dường này.
Gió cứ lồng lộng thổi, tóc anh rối bù, môi anh mặn. Mùi biển nồng quá, chỉ chút gió thôi đã làm môi anh mặn.
Vất vả cả một tuần lễ ngược xuôi với những thuyền cứu hộ từ ngoài khơi quay về Vũ Phong chẳng thu thập được gì. Một cái xác cũng không có. Hai tuần đã trôi qua dù hy vọng gì cũng mất hết rồi.
Lặng lẽ quay về thành phố, Vũ Phong giam mình trong phòng làm việc suốt một ngày một đêm không bước ra. Thỉnh thoảng có người gõ cửa nhưng anh gắt đuổi đi.
Kim Thành, anh nhớ những lần hai thằng ra ngoài quậy phá. Đánh nhau với bọn nam sinh trường bên, cua gái hay tệ hơn là đua xe với bọn nó. Khi anh, khi Kim Thành cầm lái buông thả sinh mạng mình trên những con lộ về đêm để đổi lấy chút hả hê trong lòng. Khi lớn rồi anh mới thấy những chyện đó là vô bổ chứ khi đó hai thằng thanh niên đã lấy nó để đo bản lĩnh đàn ông. Chưa kể sau đó bị công an tóm được báo hại hai thằng bị cha mẹ giảng một trận te tua. Kết quả anh bị tước thẻ một tháng (tức là không có tiền tiêu vặt), sau khi thẻ được mở cả hai rủ nhau trả đũa bằng cách xuyên việt một vòng, tiêu tiền đến chóng mặt... Nhớ tới đâu Vũ Phong cười tới đó, không vui sao được cả một thời chỉ biết vui chơi, không lo lắng nhiều như bây giờ. Nhưng mọi thứ tốt đẹp đã kết thúc khi mà Kim Thành tỏ tình cùng anh...
Anh ngồi mãi, nhìn mãi những tấm hình Kim Thành gửi về mỗi khi Kim Thành neo tàu ở đâu đó, sau tấm ảnh thường được viết "Ước gì có cậu ở đây cùng mình". Rồi những tấm hình từ thời đi học...
Một anh chàng đẹp trai nhưng ngổ ngáo với cái đầu hớt đinh dài, khuôn mặt đầy sức sống. Chẳng biết hắn từ khi nào lại nuôi cái bộ mặt đầy nam tính đó thành ra còn đẹp hơn cả phụ nữ.
Phải chăng chỉ vì anh?
Vì anh chỉ thích phụ nữ!
Phải chăng vì anh?
Vì anh không có hứng thú với đàn ông....
..... nên cuối cùng khiến Kim Thành biến mình thành ra như thế. Khi yêu trái tim con người ta luôn ngốc nghếch.
Có ai không muốn kề cận người mình yêu, hướng về nơi có người ta yêu ở đó, muốn độc chiếm, muốn gặp gỡ...Nhưng Kim Thành chọn cách đi xachỉ vì nỗi ám ảnh sẽ làm anh ghét bỏ cậu ấy. Chắc là cậu ấy đã rất buồn.
"Mình phải ra biển để ngăn mình bám dính lấy cậu, chỉ biển mới đủ chỗ chứa tình yêu và nỗi nhớ nhung của mình dành cho cậu".
Anh nhớ Kim Thành đã từng nói với anh như vậy khi anh lảng tránh Kim Thành, và bây giờ khi cảm nhận được những gì Kim Thành đã cảm nhận, anh đau. Anh đau đến thắt tim, đến lý trí cũng mờ mịt. Anh cuối cùng cũng đã mất, nơi duy nhất cùng anh vui buồn, chia sẽ, nơi duy nhất anh có thể nương tựa tinh thần mình, người bạn duy nhất.
- "Tên khốn, nhìn hắn lần cuối cũng không được, cả cái đám tang hắn cũng không cho mình dự. Không phải cố tình làm vậy để bắt mình ray rứt suốt đời, rồi sẽ nhớ hắn mãi sao!........ Thôi được như ý cậu, không thấy xác, không báo tử, không tang ma coi như cậu vẫn sống. Mình sẽ chờ khi nào cậu đó cậu lại quay về"
Buổi sáng, thêm một đêm dài thức trắng, anh quyết định xếp những gì thuộc về Kim Thành lại. Anh cần một ly cà phê thật nóng để kích thích tinh thần lẫn cơ thể của mình vận động trở lại.
Đẩy cửa định gọi người làm, Vũ Phong giật mình khi thấy Tùng lúng túng đứng ngay trước cửa. Cậu cũng bị anh làm giật mình khi anh bất ngờ mở cửa.
- Cậu đứng đây làm gì?
"lại CẬU. Có nghĩa là anh đang khó chịu. Cậu không nên lảng vảng trước mặt anh. Lạng quạng lại bị mắng như chơi!"
- Anh có ăn sáng không?_ Tùng lật đật lấp liếm cái sự lo lắng của mình_
- Mang cho tôi ly cà phê nóng.
- Có liền. _ Tùng lật đật vọt mất_
Thực ra cậu rất lo khi thấy anh về đến nhà mặt mủi bơ phờ, râu tóc lởm chở. Một bộ mặt từ trước tới nay cậu chưa từng thấy qua. Thậm chí anh đi ngang qua cậu lên lầu vẫn không có biểu hiện gì là nhìn thấy cậu.
"Có chuyện lớn rồi đây". _ Tùng đã nghĩ vậy_
Anh đóng chặt cửa cả ngày không ăn uống gì, cậu sợ anh xảy ra chuyện. Đánh bạo gõ cửa vài lần, lần nào cũng nghe anh gắt... Không sao! Còn đủ sức gắt cậu thì anh còn chưa sao. Nhưng qua một đêm cậu vẫn không thấy anh có biểu hiện gì muốn ra ngoài, cậu bắt đầu lo tợn. Loay hoay cả buổi trước phòng mà không dám gõ cửa. Nhưng khi anh chịu bước ra, chưa kịp mừng cậu đã quê một cục khi nghe cái giọng điệu lạnh nhạt của anh.
← Ch. 46 | Ch. 48 → |