Truyện:Chiêu Diêu - Chương 07

Chiêu Diêu
Trọn bộ 41 chương
Chương 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-41)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Thuần phục?

Lúc còn sống ta chưa từng nghe thấy kẻ nào dám dùng hai từ này để nói về ta, không ngờ sau khi chết lại có cơ hội nghe được.

Được lắm, tiểu Đoản Mao (*), ngươi đã thành công thu hút được sự chú ý của ta rồi.

(*) tóc ngắn

Ta thản nhiên châm nến để cho hắn đốt tiền vàng. Hắn cũng rất phối hợp, không lảm nhảm gì nhiều mà chuyên tâm hoá vàng, còn cầm ba nén nhang giơ lên bái lạy, nhắm mắt nói: "Nữ ma đầu ơi nữ ma đầu, nếu ngươi ở trên trời có linh thiêng thì hãy phù hộ cho ta sớm đạt được nguyện vọng nhé."

Cái người vốn đang phải ở trên trời có linh thiêng là ta đây, hiện tại đang ung dung ngồi chồm hỗm ở trước mặt hắn, đều đặn chuyển từng tờ tiền vàng cho hắn đốt.

Thấy hắn cầu xin ta giúp đỡ hoàn thành tâm nguyện, ta liền hỏi: "Nguyện vọng mà ngươi muốn đạt được là gì?" Ta chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi chứ cũng chẳng có ý định trợ giúp hắn.

Tiểu Đoản Mao cười ngoác cả miệng: "Ta chỉ muốn giết Lệ Trần Lan, đoạt đi vị trí của hắn mà thôi."

Ô... Ta nhướng mày, hai mắt sáng lên, người trẻ tuổi à, thật trùng hợp quá, ta cũng vậy nha! Chúng ta là đối thủ cạnh tranh rồi!

Nghe hắn nói những lời này, người phía sau lại quát lên một tiếng kêu hắn: "A Vũ!"

"Ha ha ha, được rồi được rồi." Hắn khoát khoát tay, "Không nói nữa là được chứ gì." Hắn liếc mắt nhìn hai người phía sau, "Các ngươi cũng tới đây đốt đi, sau này ta sẽ trở thành Môn chủ của Vạn Lục môn thì Lộ Chiêu Diêu cũng là Sư tổ khai sơn của ta rồi. Đã là tiền bối thì tất nhiên là nên cúng bái thật thành kính."

Thằng nhóc này được! Thật hiểu quy củ! Ta thích ngươi rồi đấy!

Vẻ mặt hai người đàn ông đằng sau cực kỳ miễn cưỡng, nhưng tiểu Đoản Mao đã ra lệnh, bọn họ đành phải tiến lên nhận lấy tiền vàng rồi đốt. Hai người đó lẳng lặng đốt tiền vàng, ta cũng không nói gì với bọn họ, đi dần ra cái cầu có khá nhiều người qua lại. Gặp ai ta cũng hét lên một tiếng: "Này, đời người có ai mà không chết, đốt chút tiền vàng có được không."

Người đi đường nhìn ta một cái, sau đó ai nấy đều quay đầu bỏ chạy hết, luôn mồm kêu xúi quẩy.

Tiểu Đoản Mao ở trước mặt ta cười nghiêng ngả không ngừng, gục cả người xuống đất: "Ngươi gào lên như vậy thì ai dám tới đốt chứ." Hắn nói xong, đứng dậy, "Để ta giúp ngươi nhé." Hắn vỗ vỗ xiêm áo, đúng lúc có một người đi đường đi lướt qua hắn, hắn dùng một tay nắm chặt cổ áo của người nọ xách lên, thu lại ý cười trên mặt, sát khí hung ác tản ra một cách tự nhiên, "Chỗ này có một tiểu mỹ nhân đang cần được giúp đỡ, ngươi không nhìn thấy à?"

Người đi đường đổ mồ hôi lạnh, run run rẩy rẩy khom người vào quán đốt vàng mã.

Ta nhìn hắn, cảm thấy vô cùng hài lòng. Đúng vậy, Vạn Lục môn ta rất cần những nhân tài giống như thế này đây!

Bộ dạng hung ác, có hoài bão, có khát vọng, nói một không hai; hành động càn rỡ lại liều lĩnh, uy hiếp người khác không có một chút nương tay. Nếu hiện tại ta mà có được bản lĩnh như trước kia thì nhất định sẽ "thân thiết chào hỏi" người này một phen ngay tại đây để thăm dò bản lĩnh của hắn xem thế nào. Nếu mà ổn thỏa thì ta chắc chắn sẽ thu nhận hắn làm môn đồ, sau đó ra sức bồi dưỡng để hắn trở thành Môn chủ tương lai!Không cần tới tên hề lắm chuyện Mặc Thanh biến Ma giáo của ta thành cái miếu thờ kia nữa!

Tiểu Đoản Mao ở trên cầu hào hứng giúp ta bắt người đi hoá vàng, hai tên thủ hạ của hắn vừa đốt tiền vàng vừa lẩm bẩm: "Hắn chơi cao hứng thế này lại làm hỏng việc mất thôi."

Tên còn lại đáp: "Ta khuyên không được nữa, cứ để kệ hắn đi, đối phương cũng đã quen rồi."

"À... Hay là ta đi báo tin trước, ngươi ở lại đây nhìn hắn nhé. Khi nào hắn chơi xong thì mau chóng dẫn hắn tới đó."

Nghe đoạn đối thoại này, ta đoán tính tình của tên tiểu Đoản Mao kia cũng có chút tùy hứng.

Tốt lắm, ta thích. Rất giống phong cách của ta.

Sau khi túm cổ một đám người đi đường tới đây đứng xếp hàng, lần lượt đốt vàng mã cho ta, tiểu Đoản Mao cực kỳ đắc ý khoanh tay, đi đến trước mặt ta, giơ ngón tay cái ra chỉ chỉ bọn họ rồi hỏi: "Tiểu mỹ nhân, nhiều người như vậy có đủ đốt hết chỗ tiền vàng này của ngươi không?"

Ta nghiêng đầu đưa mắt nhìn ra xa một chút, tính sơ sơ cũng phải có khoảng năm, sáu chục người, cộng cả đám người lúc trước nháo loạn đốt xong rồi chạy thẳng thì ước chừng hôm nay cũng phải có tám chín mươi người hóa vàng mã cho ta. Mà ban ngày Chỉ Yên đã dụ được hơn mười đứa trẻ đốt rồi, trong sổ Âm phủ của ta hẳn là sẽ có một vạn tiền, có thể đi mua viên thuốc tăng lực rồi!

Trong nháy mắt ta cảm thấy tên tiểu Đoản Mao này cực kỳ hợp với khẩu vị của ta!

Ta ngoắc ngoắc tay gọi hắn lại gần, kéo hắn ngồi xổm xuống, sau đó vỗ vai hắn: "Ta..."

Hắn cũng vỗ vỗ vai ta: "Ta rất thích ngươi, tiểu mỹ nhân."

Hả?

Hắn vuốt vuốt cằm tự nhận xét: "Người bình thường không dám mở quán đốt tiền vàng cho Lộ Chiêu Diêu, nhưng ngươi lại dám. Người bình thường cũng không dám nhìn thẳng vào mắt ta, ngươi cũng dám. Người bình thường thấy ta uy hiếp dọa dẫm như vậy đã sớm run lên lẩy bẩy, còn ngươi thì vẫn thản nhiên ung dung như vậy. Ấy, chi bằng ta thu nhận ngươi, ngươi làm việc cho ta nhé."

Ừm, quả nhiên không hổ là người ta đã nhìn trúng, thậm chí ngay cả suy nghĩ cũng giống hệt như ta. Ta tán thưởng hắn, muốn thu nhận hắn, không ngờ hắn cũng có ý định y như vậy...

Nếu là lúc trước, ta nhất định sẽ ra sức thuần phục tên tiểu Đoản Mao bướng bỉnh này, khiến hắn phải cúi đầu nhận ta làm chủ.

Tiếc là hiện giờ không làm được như vậy nữa.

Không có thân thể, không có sức mạnh, cũng không còn địa vị.

Ta buồn bã thở dài: "Không được, ta còn có việc riêng phải làm. Cám ơn ngươi hôm nay đã giúp đỡ ta."

Tiểu Đoản Mao nhíu mày: "Thôi được." Hắn đứng lên, "Ta là Khương Vũ của Tân Sơn, gần đây mới sống ở Giang thành. Nếu ngươi có đổi ý thì cứ tới tìm ta." Nghe hắn nói vậy, thuộc hạ ở bên cạnh liền nóng nảy: "A Vũ, người này không rõ lai lịch, ngươi...!""Nàng hóa vàng mã cho Lộ Chiêu Diêu cơ mà, không thể là người của Lệ Trần Lan được." Hắn nói xong còn quay đầu sang hỏi ta, "Có đúng không?"

Ta cười nói: "Lần sau sẽ tìm ngươi uống rượu."

Tiểu Đoản Mao cũng cười: "Tiểu mỹ nhân, ta chờ ngươi đấy." Nói xong, hắn dẫn theo thuộc hạ xoay người rời đi. Đi được vài bước lại quay đầu lại, hô lớn: "Này, mấy người các ngươi đứng xếp hàng nghiêm chỉnh cho ta, đừng để ta biết các ngươi chưa đốt xong đã chạy đi mất đấy."

Ta có cảm giác đám người đang xếp hàng thoáng rùng mình một cái, ngay sau đó thì đồng loạt trầm mặc.

Cho đến khi hắn đi xa, bóng dáng biến mất sau ánh đèn mờ ảo của phố hoa, đội xếp hàng mới cùng nhau thở phào nhẹ nhõm. Một người đang đốt vàng mã dùng vạt áo lau mồ hôi trên trán, tay run rẩy không cầm nổi tờ tiền vàng. Sau lưng lập tức có người mắng: "Rốt cuộc cái tên hung ác đó khi nào thì mới rời khỏi Giang thành vậy?"

" 'Cái gai' lớn như thế, sao không thấy Vạn Lục môn ra mặt xử lý nhỉ?"

"Ngươi thì biết cái gì, tại sao cái tên Khương Vũ này cứ ở mãi Giang thành không chịu đi, chẳng phải là vì đây là nơi nằm giữa hai thế lực tiên – ma hay sao. Tiên môn không thể xuất thủ, Vạn Lục môn bọn họ cũng không thể ra tay. Bên nào động thủ trước thì sẽ lập tức rơi vào thế 'trước sau đều có địch' ngay."

Người đi đường run tay vừa rồi mới đứng lên rời đi, phía sau lại tiến lên một người ngồi xuống đốt tiếp, vừa đốt vừa lẩm bẩm: "Ta thật hy vọng Lộ Chiêu Diêu sẽ sống lại, cả hai kẻ đều độc ác tàn nhẫn, tâm ngoan thủ lạt, tốt nhất là kéo nhau cùng xuống địa ngục cho xong."

Ta vừa chuyển giấy cho người này, vừa thầm nghĩ, người trẻ tuổi ơi, ngươi quá ngây thơ rồi. Nếu ta mà sống lại, ngươi không sợ ta sẽ hợp tác với hắn, liên thủ lộng hành sao; đến lúc đó chẳng phải đám tiên môn nhân sĩ, dân chúng bình thường sống càng thêm khốn khổ à...

Nhưng mà nghĩ lại, cái tên Tân Sơn Khương Vũ này ta đã nghe ở đâu rồi nhỉ... À đúng rồi, ta nhớ ra rồi. Lần trước khi ở Vô Ác điện, ta có nghe thấy Mặc Thanh và Viên Kiệt tranh chấp, xem có nên bắt tay với Thiên Trần các để diệt trừ Khương Vũ hay không.

Ta sờ sờ cằm.

Nếu ta mà còn sống, nếu có thể thuần phục được người như vậy thì nhất định sẽ muốn thu nhận để sử dụng, nhưng nếu không thu phục được thì chắc chắn sẽ phải diệt trừ. Dù sao con cọp mà ta không thể sai bảo, lại còn phải tranh giành địa bàn với nó thì không đời nào ta bỏ qua.

Chỉ có điều hiện tại ta đã không còn là Môn chủ nữa, những chuyện này cũng không tới lượt ta phiền lòng. Mấy kẻ đó gây phiền phức cho Mặc Thanh, ta còn ước gì càng nhiều càng tốt ấy chứ. Đến lúc đó có thể tranh thủ mượn gió bẻ măng, chỉ cần ta nắm chắc được tình cảm của hắn, thì những kẻ khác muốn giày vò hắn như thế nào cũng được.

Đốt hết tiền vàng ở chỗ này xong, ta hào hứng đi đến chợ quỷ vong hồn.

Ta thoát khỏi thân thể của Chỉ Yên, dùng hồn phách của mình đi vào, rốt cục không bị ngăn cản ngoài cửa tiệm nữa. Ta bước vào cửa hàng bán thuốc tăng lực, đứng bên trong đó hít một hơi thật sâu —Nhẹ nhàng khoan khoái quá đi!

Đúng là cảm giác có tiền nó khác hẳn mà!

Ta chống tay, nhìn quanh cửa hàng một lượt, thật ra thì cũng chẳng có gì đẹp mắt, trông giống như cửa hàng hồi hồn thôi. Có mấy cái bảng treo ở trước tấm phải đen phủ trên quầy hàng: Tăng lực một ngày, tăng lực một tháng, tăng lực một năm, tăng lực vĩnh viễn.

Ta so sánh giá cả một chút.

Tăng lực một ngày là năm trăm tiền, tăng lực một tháng là một vạn tiền, một năm là mười vạn tiền, còn vĩnh viễn thì mất tới một trăm vạn tiền...

Với một con quỷ bình thường, làm theo quy tắc một người một ngày gửi cho hắn được một nghìn tiền, mà mỗi ngày có mười người đốt tiền cho hắn, thì cũng phải đốt trong vòng một trăm ngày... Còn ta... một ngày có mười người đốt, mỗi người được một trăm, thì phải đốt trong vòng một nghìn ngày.

Cái chợ quỷ này làm ăn kiểu gì thế, sao không trực tiếp chém người ta luôn đi? Còn lưu manh hơn cả ta khi còn sống nữa.

"Chưởng quầy." Ta vỗ vỗ xuống quầy hàng.

Chưởng quầy mặt khô tóp teo vén miếng vải đen ở trước quầy lên, lộ cái đầu ra ngoài, nhìn chằm chằm ta: "Có chuyện gì? Giá đã công khai rồi đấy, cứ thế mà mua thôi."

"Ta cảm thấy giá tiền của các ngươi không hợp lý."

Chưởng quầy nhìn ta một cái, sau đó quay đầu qua nhìn cái gì đó rồi mới quay lại nhìn ta: "Lộ Chiêu Diêu đúng không, chợ quỷ của chúng ta bán đồ cho những người hành thiện tích đức có giá tiền khác với những kẻ chuyên làm việc ác như ngươi. Giá cả mà ngươi nhìn thấy là căn cứ vào phẩm hạnh khi còn sống để định giá đó. Chê đắt hả, thế thì đi mua Hoàn Dương Đan đi, sống lại mà làm nhiều việc tốt vào. À, nhưng mà Hoàn Dương Đan còn đắt hơn ấy chứ, ha ha ha..."

Ta...

Các ngươi không chỉ xem người để phát tiền mà còn nhìn người để hét giá nữa cơ đấy!

Đúng là không có kỷ cương pháp luật gì cả!

Ta cắn răng một cái, đập mạnh tay xuống quầy hàng, ánh mắt âm hiểm nhìn chưởng quầy. Chưởng quầy giật mình nhảy dựng lên: "Ngươi muốn làm gì... Ta nói cho ngươi biết, đây không phải là ở Dương Gian, nơi này có luật pháp của trời đấy. Bất kỳ chuyện xấu gì mà ngươi làm cũng bị ghi lại hết. Sau đó càng lúc càng tệ hơn thôi."

"... Bán cho ta viên một tháng."

"Cái gì?"

"Viên thuốc tăng lực, bán cho ta viên một tháng!"

Lúc bước ra khỏi cửa hàng, ta ngoan độc trừng mắt nhìn tên tiểu nhị đang uể oải dựa vào bên cửa một cái. Tiểu nhị lặng im không nói gì, xoay người âm thầm vuốt vuốt trán. Ta nghe thấy chưởng quầy bên trong nói thầm với hắn: "Những người ác độc này đã chết rồi mà vẫn cứ hung dữ như vậy."

Tiểu nhị hoàn toàn đồng ý: "Nàng còn trừng ta nữa đấy... Chưởng quầy, ta sợ..."

Hừ, cái chợ quỷ vong hồn chết dẫm này, đợi đến lúc ta không còn cần đến nó nữa, sớm muộn gì cũng nghĩ cách để phá hủy hết cho mà xem.

Ta đập viên thuốc tăng lực vào đầu, nhẹ nhàng bay trên đường phố, chỉ thoáng dùng lực một chút, tốc độ đã tăng ngang với người đi bộ bình thường!

Xung quanh đều là những con quỷ chậm chạp đung đưa, tốc độ bay của ta có thể nói là không khác gì ngựa hoang đang phi nước đại. Ta ở chợ quỷ ra sức bay trong chốc lát, tốc độ mau lẹ khiến cho tinh thần ta thật sảng khoái, chuyện khó chịu vừa rồi cũng tiêu tan đi ít nhiều. Ta vui vẻ nhập vào thân thể của Chỉ Yên, quay về Hí Nguyệt Phong, nhưng vừa về đến nơi thì trời đã sáng, Chỉ Yên lập tức hồi hồn.

Hồn phách ta bị hất ra ngoài, vừa định xoay xoay mấy vòng khoe với Chỉ Yên một chút thì nàng đã hốt ha hốt hoảng, vội vàng nói với ta: "Không xong rồi! Thương Lĩnh hắn định trốn thoát khỏi địa lao rồi!"

Ta nhướng mày: "Mới có mấy ngày mà thân thể đã hồi phục được nhanh quá nhỉ, thế thì bảo hắn cút nhanh lên đi. Về sau ngươi tập trung luyện công, chuyên tâm tìm người đốt tiền vàng cho ta, Giang thành khá được đấy..."

"Hắn muốn dẫn ta cùng đi!"

Ta nhất thời trầm mặc, thầm nghĩ: "Hả? Có phải đầu óc của mấy kẻ trong Giám Tâm môn đều có hố hết không?"

Sao lần nào cũng biết cách kiếm chuyện cho ta thế!

*****

"Ngươi đừng để ý đến hắn." Ta nói, "Để cho hắn tự đi tìm chết đi, ta không tin, cho dù hắn có hồi phục lại thân thể thì đám ma tu của Hí Nguyệt Phong lại không giết nổi hắn."

"Nhưng không thể để cho hắn bị giết nha!" Vành mắt Chỉ Yên đỏ lên, "Nếu hắn chết... thì làm sao bây giờ?"

Ta lạnh lùng nhìn nàng: "Đó là cái số rồi."

Chỉ Yên cắn chặt môi: "Nhưng ta .... không muốn để hắn chết." Nàng mở to mắt long lanh nhìn ta chăm chú, tràn đầy uất ức và đáng thương, "Đại ma vương..."

Ta siết chặt nắm đấm, cắn răng... Vậy mới nói, danh môn chính phái đúng là một đám cực kỳ phiền toái mà!

"Ngươi nghe cho kỹ đây, lần này là lần cuối cùng..."

"Đại ma vương, ngươi đúng là người tốt!" Nàng muốn nhào tới ôm lấy ta, ta quát một tiếng: "Đứng ngay ngắn lại." Nàng lập tức quy củ đứng thẳng. Ta bay về phía giường, chậm rãi ngồi xuống, vắt chân khoanh tay bảo nàng, "Kể lại chi tiết mọi việc cho ta nghe một chút."

"Thì ... ngày nào ta cũng mang Linh Đan đến cho hắn, đến ngày hôm qua là đưa hết Linh Đan tới đó rồi. Ta cũng nói cho hắn biết, sau này ta sẽ không tới nữa, khi nào thương thế của hắn tốt lên thì hắn phải tự mình chạy trốn, nhưng hắn... lại muốn ta trở về cùng hắn. Tối qua, ta dùng hồn phách bay xuống địa lao xem thế nào thì thấy hắn... lấy tất cả số Linh Đan mà ta đã đưa ra ăn hết..."

"Trong một ngày mà ăn quá nhiều Linh Đan, không cẩn thận sẽ bị đảo lộn kinh mạch."

"Lúc ta rời đi thì hắn vẫn còn tốt. Ta biết, nhất định là hắn cảm thấy ta bị ma đạo mê hoặc, cho nên mới muốn nhanh chóng dẫn ta rời khỏi đây."

Ta chống cằm suy nghĩ một chút: "Vậy ngươi tương kế tựu kế đi. Ăn nhiều Linh Đan như vậy, không phải chỉ ngồi điều hòa khí tức một lát là tốt được ngay. Bây giờ ngươi lập tức đi tới chỗ Liễu Thương Lĩnh, coi chừng đừng để những tên ma tu khác quấy rầy đến hắn, tránh gia tăng nguy cơ bị tẩu hỏa nhập ma. Đợi đến khi thân thể hắn ổn định, ngươi và hắn tự biên tự diễn một vở kịch, hắn giả vờ khống chế ngươi để uy hiếp, đòi phải thả hai người ra ngoài."

"Để cho hắn khống chế ta?"

"Ừ, Chỉ Yên ngươi ngày nào cũng đến thăm Liễu Thương Lĩnh, bây giờ hắn lại chạy thoát thì chắc chắn ngươi sẽ là người đầu tiên bị nghi ngờ. Điều tối kỵ nhất của môn đồ trong Vạn Lục môn chính là hành động phản bội, 'ăn cây táo, rào cây sung'."

Chỉ Yên yếu ớt nói: "Nhưng bây giờ ngươi đang dạy ta làm chuyện đó đấy..."

Thế rốt cuộc ta đây làm vậy là vì người nào hả?

Ta liếc mắt lườm nàng một cái, nàng tự giác ngậm miệng lại.

Ta nói tiếp: "Ngươi để cho hắn khống chế ngươi, ngươi là đồ đệ của Môn chủ, thị vệ trong địa lao của Hí Nguyệt Phong chắc chắn sẽ không dám có hành động liều lĩnh, nhất định sẽ cho người đi báo cáo trước. Trong khoảng thời gian đó, các ngươi phải tranh thủ chạy ra khỏi Vạn Lục môn thật nhanh, tìm một nơi ẩn náu. Chúng ta hẹn một địa điểm cụ thể đi, buổi tối ta sẽ đến nhập vào thân thể của ngươi, đuổi Liễu Thương Lĩnh quay về Giám Tâm môn. Như vậy ngươi vừa có thể cứu được hắn mà ta cũng thoát khỏi sự phiền toái đó."Chỉ Yên gật đầu như giã tỏi, chờ ta nói xong, nàng lập tức đứng dậy chạy ra ngoài: "Ta đi trước đây."

Nhìn nàng chạy ra khỏi cửa, ta cũng chầm chậm đứng dậy hoạt động một chút. Ngay sau đó cúi đầu chui thẳng xuống mặt đất. Cứ bay sâu xuống, chỉ chốc lát sau đã tới được địa lao nằm dưới chân núi.

Lúc này Liễu Thương Lĩnh đang ngồi điều hòa khí tức trong phòng giam đối diện với ta, sắc mặt của hắn không được tốt cho lắm, hẳn là đang hết sức thống khổ.

Chỉ một lát sau, ta nghe được tiếng bước chân lạch cạch vội vã chạy vào, Chỉ Yên vừa xông vào cửa lao, nhìn thấy ta thì hít sâu một hơi, trợn mắt kinh ngạc. Trước khi nàng kịp mở miệng, ta liền nói: "Ngày hôm qua ta đi mua viên thuốc tăng lực rồi, trong một tháng tới có thể bay nhanh hơn ngươi chạy một chút đấy. Ta sẽ ở đây cùng ngươi để coi chừng, nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra thì còn kịp thời nghĩ biện pháp xử lý."

Chỉ Yên gật đầu, lẳng lặng bước tới trước phòng giam của Liễu Thương Lĩnh ngồi xổm xuống, cau mày nhìn hắn, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

"Ngươi thích hắn như vậy, sau này ngươi có thể giơ đao lấy cái đầu trên cổ của phụ thân hắn xuống hay không?"

Chỉ Yên cúi gằm mặt không nói câu nào. Ta cũng không nhiều lời nữa.

Cứ chờ như vậy thẳng đến buổi chiều. Trong địa lao không thể nhìn thấy ánh sáng, ta tự áng chừng giờ này mặt trời cũng sắp lặn xuống núi rồi.

Sắc mặt của Liễu Thương Lĩnh đã dịu đi, cuối cùng hắn cũng từ từ mở mắt ra. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Chỉ Yên đang ở trước mặt, ánh mắt sắc bén của người thiếu niên chính phái có vẻ mặt kiên cường này trong thoáng chốc liền nhũn ra: "Chỉ Yên."

Chỉ Yên nhanh chóng thu lại vẻ lo lắng, xóa đi tình ý trong mắt, cố làm ra vẻ xa cách nói: "Nể tình chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, ta mới tới đây giúp huynh thôi."

Liễu Thương Lĩnh sửng sốt: "Giúp ta?"

"Hiện giờ ta đã là người của Vạn Lục môn, huynh có thể giả vờ khống chế ta để uy hiếp đám ma tu ngoài kia. Chúng ta nhân cơ hội này chạy ra khỏi núi Trần Tắc."

Liễu Thương Lĩnh lộ ra vẻ vui mừng: "Muội nguyện ý cùng ta rời khỏi đây?"

"Ta chỉ là..."

"Thôi được rồi." Ta ở bên cạnh cắt đứt lời giải thích của Chỉ Yên: "Ngươi dài dòng giải thích với hắn làm gì, chứ nói qua loa là được, mau giúp hắn thoát ra ngoài đi."

Quả nhiên Chỉ Yên ngoan ngoãn ngậm miệng lại, thu khí vận công tạo ra một luồng kiếm khí chém vào khóa cửa, nhưng cửa lao vẫn không hề nhúc nhích...

Chỉ Yên có chút lúng túng xấu hổ...

Ta nhíu mày, xem ra ta không còn sống trên cõi đời này thì đám người của Thập Đại Tiên Môn chẳng còn áp lực gì, cho nên mới dạy dỗ ra một đám đồ đệ theo kiểu nửa vời thế này đây.

Liễu Thương Lĩnh thấy thế, đưa tay muốn lấy thanh bội kiếm ở bên hông, nhưng bội kiếm của hắn đã bị ta dùng để cản lại lực công kích của Mặc Thanh, biến thành đống sắt vụn vứt ở sơn cốc ngay hôm hắn bị ta đánh cho ngất xỉu rồi. Liễu Thương Lĩnh đành phải vận khí, dùng tay làm kiếm, xuất một luồng kiếm khí bổ thẳng vào cửa lao, lần này cửa lao kêu lên một tiếng vỡ đôi. Coi như hắn cũng có vài phần bản lĩnh.

Nhưng trên cửa lao lại có phong ấn, ngay sau khi cửa bị phá, thị vệ coi ngục ở bên ngoài lập tức phát hiện ra, vội vàng chạy vọt vào.

Lúc này Chỉ Yên đã phối hợp với Liễu Thương Lĩnh, đứng ngay ngắn mặc cho ngón tay hắn bóp chặt cổ nàng.

"Tránh ra." Liễu Thương Lĩnh nói.

Thị vệ coi ngục thấy người bị bắt là Chỉ Yên, nhất thời quay sang nhìn nhau, có chút do dự.

Ta ở bên cạnh có hơi sốt ruột: "Ngươi muốn thể hiện lòng dũng cảm đấy à?" Ta liên tục dạy bảo nàng, "Mau nói mình rất sợ hãi, bắt bọn chúng mở cửa ra, bảo người này đang bóp cổ ngươi rất đau đi! Ngươi diễn thật một chút có được hay không?"

Chỉ Yên bị ta mắng mới giật mình tỉnh ngộ, vội vàng làm ra vẻ run rẩy nói: "Ta sợ quá, rất đau... Các ngươi mau tránh ra đi, hắn muốn giết ta đó..." Nghe nàng nói vậy, Liễu Thương Lĩnh có hơi ngẩn ra, nới lỏng tay một chút, hẳn là hắn nghĩ mình thực sự đang làm đau nàng.

Ta cảm thấy những đệ tử tiên môn này quả thật là ngu xuẩn đến hết thuốc chữa...

"Túm chặt lấy tay hắn! Ép hắn dùng lực mạnh thêm một chút, hai người các ngươi tập trung diễn xuất đi xem nào!"

Ta một đường đi theo chỉ đạo, cuối cùng bọn họ cũng thoát khỏi địa lao, đi ra bên ngoài.

Thủ vệ trông coi địa lao của Hí Nguyệt Phong không nhiều lắm, đủ vây quanh một vòng, ta đảo mắt đếm sơ qua cũng được mười mấy người. Ta cân nhắc, nếu chỉ là những người này thì với bản lĩnh của Liễu Thương Lĩnh, dùng hai tay không cũng có thể xử lý gọn. Nhưng nếu có thêm người chạy đến hỗ trợ truy bắt thì...

"Bắc Sơn chủ đang ở gần đây, mau đi gọi ông ấy tới."

Ta bất chợt nghe thấy tiếng của một thủ vệ nói với một người khác như vậy. Nội tâm ta nhảy lên một cái, lập tức nói với Chỉ Yên: "Này, cái tên thủ vệ đang chạy đi mật báo kia kìa, bảo Liễu Thương Lĩnh đánh ngã hắn ngay đi. Cả đám người này nữa, đánh ngất xỉu hết mau lên."

Quả nhiên, hai người này không hổ là lớn lên cùng nhau từ nhỏ, lại còn có quan hệ thông gia thân thiết; chẳng biết nàng làm cách nào để trao đổi với Liễu Thương Lĩnh, mà hắn nhanh chóng xoay người, chớp mắt đã xuất ra kiếm khí từ đầu ngón tay đánh thẳng về phía tên thủ vệ đang chạy đi tìm cứu viện. Hắn ta ngã sấp mặt xuống đất, không thấy nhúc nhích động đậy gì nữa.

Những người khác thấy thế liền muốn xông lên tấn công, lần này rốt cuộc Chỉ Yên cũng tìm được cảm giác, tự động hô to: "A a a, đừng mà đừng mà."

Thủ vệ giữ cửa đành phải đồng loạt lùi lại, nhân cơ hội đó, Liễu Thương Lĩnh vận khí toàn thân, muốn dùng hết lực phản công thì phía chân trời đột nhiên nổ một tiếng sấm vang dội. Cây gậy Thanh Cương gõ trên nền đất: "Khụ khụ ..." Bắc Sơn chủ ho khan hai tiếng, "Sao lão phu lại không biết trên núi Trần Tắc này vẫn còn bọn người đạo chích tác quái gây náo loạn như vậy nhỉ?"

Bắc Sơn chủ ... Ta thừa nhận những lời mà lão ta nói hiện giờ quả thật rất tương xứng với uy phong của Vạn Lục môn ta... Nhưng đồng thời ta cũng cảm nhận được, khi đứng ở bên phía đối nghịch với Vạn Lục môn mà lại còn không thể phản kháng thì nội tâm khủng hoảng vô lực tới cỡ nào. Bắc Sơn chủ nổi tiếng là cực kỳ ghét những kẻ tu tiên, mà lúc này một tên tu tiên đang khống chế một người tu tiên khác. Ta nhìn ánh mắt âm hiểm ngoan độc của lão, rồi nhớ tới cái nhìn khinh miệt của lão khi ta ở trong thân thể của Chỉ Yên trên Vô Ác điện...

Hừ, đoán chừng lão ta sẽ giết chết cả Chỉ Yên lẫn Liễu Thương Lĩnh, sau đó chỉ cần nói với Mặc Thanh rằng do lão vô tình lỡ tay ngộ sát mà thôi.

Mặc Thanh có khả năng vì thân thể này của Chỉ Yên mà trở mặt với Bắc Sơn chủ hay sao?

Ta ngẩng đầu lên, từ chân núi của Hí Nguyệt Phong nhìn ra phương xa, ánh chiều tà đang chìm dần xuống. Tình thế hiện tại có muốn chạy cũng không chạy được nữa rồi, còn nếu dốc sức ra quyết đấu thì có thể đánh cược một phen.

"Kéo dài thời gian đi." Ta nói, "Cố gắng kéo dài thời gian với Bắc Sơn chủ."

Chỉ Yên vừa biết ông lão trước mắt này là Bắc Sơn chủ thì chẳng cần giả bộ, khuôn mặt nàng đã trắng bệch không còn một giọt máu. Thấy Bắc Sơn chủ đang bước từng bước lại gần, nàng vội vàng nói: "Bắc Sơn chủ cứu ta..... Ta là đồ đệ của Môn chủ..."

Viên Kiệt cười một tiếng: "Tiểu nha đầu à, ngươi không chỉ là đồ đệ của Môn chủ, mà còn là người của Vạn Lục môn ta, làm việc cho Vạn Lục môn thì đương nhiên ta sẽ cứu ngươi rồi."

Nói xong, cây gậy Thanh Cương của Viên Kiệt đập mạnh xuống mặt đất, sức ép trong không khí tăng vọt. Ta chỉ là một hồn thể, đương nhiên không bị ảnh hưởng gì, nhưng cỏ cây xung quanh đều bị đánh rạp hết, vẻ mặt của những thủ vệ bên cạnh Viên Kiệt cũng tràn ngập đau đớn, mà Chỉ Yên ở chính diện thì trực tiếp bị ép đến phun ra máu.

Liễu Thương Lĩnh thấy thế thì kinh hãi, đang muốn che chở cho nàng, Viên Kiệt đã nhanh chóng quờ tay trong không trung dùng lực hút một cái, thân thể của Chỉ Yên lập tức bị bắt qua đó.

Viên Kiệt túm lấy cổ họng của nàng, vứt nàng qua một bên. Chỉ Yên ngã xuống đất, không ngừng ho khan thở dốc. Thủ vệ bên cạnh lại gấp gáp, vội vàng nắm bắt cơ hội lấy lòng: "Cô nương có sao không? Cô nương vẫn ổn chứ?"

Viên Kiệt chẳng thèm quay đầu lại, lạnh lùng cười một tiếng: "Vất vả cho ngươi rồi, lão phu sẽ xử lý tên tặc tử định trốn thoát này nhanh thôi."

Ông ta vừa dứt lời, toàn thân tản ra sát khí lao thẳng về phía Liễu Thương Lĩnh.

Liễu Thương Lĩnh lo lắng cho Chỉ Yên, nhưng cũng biết thời điểm này nàng không có ở bên cạnh hắn thì sẽ tốt hơn, cho nên liền tập trung sức lực vào việc ứng phó với Viên Kiệt. Động tác múa cây gậy Thanh Cương của Viên Kiệt tuyệt không giống như một ông lão đã già, thậm chí so với lần cuối cùng ta nhìn thấy lão trước khi chết còn tiến bộ hơn rất nhiều.

Lão Bất Tử, có lẽ là để gọi những người như lão ta đi.

Thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, Liễu Thương Lĩnh chưa đỡ được hai chiêu đã bị đánh bay ra ngoài. Hắn xoay người trên không trung một vòng, hai chân vững vàng tiếp đất. Hắn ngẩng đầu, thần sắc trong mắt vẫn không hề tỏ ra yếu thế. Nhưng khóe miệng đã không kìm nổi máu tươi chực trào ra."Hừ, người của Giám Tâm môn." Viên Kiệt hừ lạnh một tiếng, "Lúc trước Môn chủ tiền nhiệm cùng Thập Đại Tiên Môn quyết đấu một trận, Giám Tâm môn các người xuất ra không ít lực đâu. Hôm nay lão phu sẽ giúp Môn chủ tiền nhiệm xả nỗi hận này!"

Ơ... Lão già...

Tự dưng lão lại nói như vậy, làm cho nội tâm ta cảm thấy có chút... phức tạp... Thật đúng là không biết nên vui hay nên buồn nữa.

Lão ta nhẹ múa cây gậy Thanh Cương, quét ra sát khí, Liễu Thương Lĩnh bị luồng sát khí cực lớn đó hất tung ra sau, đập mạnh vào cây cột trụ bằng đá, sau đó giống như túm vải rách mà rớt xuống đất.

Viên Kiệt đang muốn tiến lên thì lại bị người khác kéo ống tay áo, là Chỉ Yên. Máu trên khóe miệng nàng còn chưa lau, cứ như vậy giương mắt nhìn chằm chằm Bắc Sơn chủ. Rõ ràng khi bình thường là một cô nương nhát gan yếu đuối, vậy mà không hiểu sao lúc này lại cực kỳ bướng bỉnh bám chặt lấy Bắc Sơn chủ: "Đừng đánh."

Viên Kiệt hừ lạnh, giật ống tay áo, hất tay nàng: "Là đồ đệ của Môn chủ mà lại đi nói giúp cho kẻ thù sao?"

Chỉ Yên lại túm lấy chân của ông ta, khuôn mặt đẫm nước mắt: "Đừng đánh Lĩnh ca ca nữa. Ta cầu xin ông!"

Liễu Thương Lĩnh nghe vậy, cả miệng toàn máu ngẩng đầu lên nhìn nàng, ánh mắt cực kỳ xúc động.

Viên Kiệt vẫn duy trì vẻ mặt lạnh như băng, đá văng Chỉ Yên ra. Hành động này của ông ta thực sự chọc giận Liễu Thương Lĩnh. Hắn quát to một tiếng chói tai rồi lập tức xông lên phía trước. Đương nhiên không ngoài dự tính, hắn còn chưa tới gần người của Viên Kiệt đã bị đánh cho một kích; lần này, Liễu Thương Lĩnh té xuống đất, máu nôn đầy đất, giãy dụa không bò dậy nổi.

Mới có một kích mà đã có thể hạ gục hắn.

Đột nhiên trong lúc đó, không biết Chỉ Yên lấy sức lực ở đâu ra, thoát khỏi thủ vệ đang lôi kéo nàng, chạy lên chắn ở trước người Liễu Thương Lĩnh: "Đừng đánh nữa!" Nàng quỳ xuống mặt đất, giang rộng hai cánh tay yếu ớt, tựa như gà mẹ đang che chở cho gà con.

Nhưng ở trong mắt của Viên Kiệt, nàng cùng lắm cũng chỉ là một con gà mẹ mà thôi.

Bước chân của Viên Kiệt không hề ngừng lại, tay giơ lên cao, cây gậy Thanh Cương nhằm thẳng đầu nàng mà đánh xuống! Đám thủ vệ sau lưng cũng chạy tới hô to.

Ta liếc thấy trời chiều tối sầm qua khóe mắt, tia sáng cuối cùng mờ dần rồi biến mất sau đỉnh núi. Ánh mắt ta trầm xuống, động thân một cái rồi lao vào thân thể của Chỉ Yên. Trong thoáng chốc, sự đau đớn của khối thân thể này bao trùm toàn bộ linh hồn ta.

Cây gậy Thanh Cương của Viên Kiệt trên đỉnh đầu mang theo sức ép như muốn bổ đầu ta ra, hai tai ta ù đi.

Ta cắn chặt răng, đè lại mùi tanh đang cuồn cuộn trong lồng ngực, mau chóng điều động toàn bộ sức mạnh trong cơ thể này, tụ lại một chỗ. Ta quát khẽ một tiếng, xung quanh lặng ngắt như tờ, cây gậy Thanh Cương ở trên đỉnh đầu ta khó khăn lắm mới dừng lại.

Ta vừa ngẩng đầu, đã nghe thấy xương cổ phát ra mấy tiếng "rắc rắc" giòn giã. Sát khí trong mắt ngưng tụ lại thành đao, nhìn chòng chọc vào đôi mắt âm hiểm của Bắc Sơn chủ:

"Đã nói là đừng đánh nữa, ngươi không nghe thấy sao?"

Ta vừa dứt lời, sức mạnh trong cơ thể nổ tung, sức mạnh của ta đối chọi trực tiếp với cây gậy Thanh Cương của Viên Kiệt. Uy lực tràn đầy quét ngang bốn phía, tựa như một thanh đao lớn hình tròn, chém qua toàn bộ núi đá và cửa lao, tạo ra những vết lõm thật sâu.

Núi đá bị phá, trong không khí bụi đất mù mịt, hơn mười tên thủ vệ ở một bên sững người, im như thóc ngây ngốc nhìn ta.

Hồn phách của Chỉ Yên ở bên cạnh ta gào khóc.

Mà ánh mắt của Bắc Sơn chủ nhìn ta tràn đầy kinh ngạc, không thể tin nổi: "Ngươi..."

Trong lúc giằng co căng thẳng, một tiếng quát lạnh lẽo bất chợt vang lên: "Dừng tay."

Viên Kiệt vừa nhìn thấy người tới, lập tức thu hồi gậy Thanh Cương, lùi về phía sau mấy bước. Tất cả thủ vệ đồng loạt quỳ xuống đất hành lễ: "Môn chủ."

Ta quay đầu nhìn sang, đã thấy người mặc hắc bào đó đi tới trước mặt ta.

Một kích vừa rồi ta đã sử dụng toàn bộ sức lực của thân thể này, hiện tại ta chỉ có thể quỳ trên mặt đất, miễn cưỡng chống đỡ thân thể không được ngã xuống. Nhìn người đang ngồi xổm xuống trước thân thể ta, bộ hắc bào tôn quý thêu hoa văn chìm tùy ý phủ trên nền đất, dính phải bụi bặm.

Nhưng hắn lại chỉ nhìn chằm chằm vào ta.

Đôi mắt trong suốt ẩn chứa vô số bí mật đó đang phản chiếu bóng hình của ta, khiến cho ta cảm thấy hình như mình đang sinh ra ảo giác. Ta bỗng thấy khóe miệng của hắn trong nháy mắt khẽ run rẩy, hắn giơ tay lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ta. Sự tiếp xúc đó khiến cho ta hoảng hốt, dường như ta đang nhìn thấy tên quái dị đột nhiên xuất hiện bên cạnh ta trong Kiếm mộ ngày đó.

Ta muốn hắn ra ngoài dẫn dụ những tên đệ tử tiên môn kia đi, ta muốn dùng mạng của hắn để đổi lấy mạng của mình.

Mà hắn lại nói với ta: "Ta có thể vì ngươi mà vứt bỏ mọi thứ, chỉ cần ngươi bình an."

Hừ, nói dóc.

Nhìn bộ dạng hiện tại của ta đi, ngoại trừ bình an của ta ra thì tất cả mọi thứ hắn đều đạt được hết rồi!

Crypto.com Exchange

Chương (1-41)