Truyện:Chiêu Diêu - Chương 39

Chiêu Diêu
Trọn bộ 41 chương
Chương 39
0.00
(0 votes)


Chương (1-41)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cố Hàm Quang dứt lời suy đoán, Mặc Thanh ngồi yên lặng hồi lâu, không nói tiếng nào, cuối cùng chỉ bình tĩnh đứng dậy đi ra khỏi cửa.

Đối với thân thế của mình, hắn không bộc lộ bất kỳ thái độ gì, căn bản không thèm bận tâm, tiếp tục xử lý chuyện của Vạn Lục môn. Mà với ta, hắn vẫn đối xử vô cùng tốt, chỉ có điều vào ban đêm, khi chỉ còn hai người với nhau, trong lúc dây dưa trên giường, ta có thể cảm nhận được sự kịch liệt của hắn tăng lên từng ngày; thậm chí còn hành động thô lỗ, dùng sức khiến ta có chút đau đớn.

Nhưng so với trước kia thì sự đau đớn mà Mặc Thanh gây ra này đâu có là gì.

Hắn đoạt lấy ta hết lần này đến lần khác, có một lần hắn liều chết triền miên, ôm chặt lấy ta, vùi đầu vào cần cổ, thanh âm khàn khàn hỏi: "Chiêu Diêu, nàng có sợ ta không?"

Ta vòng tay ôm lấy lưng hắn, trong lúc hắn vẫn đang dây dưa, ta biến ngón tay thành những lưỡi dao sắc bén, cứa rách da lưng hắn. Giọng nói của ta cũng có chút khàn khàn, ta hỏi hắn: "Mặc Thanh, nếu hiện tại ta muốn giết chàng, chàng có sợ ta không?"

Hắn hôn vành tai của ta: "Cái mạng này đã sớm tặng cho nàng rồi."

Làm lưỡi dao sắc bén biến mất, ta nhẹ nhàng vuốt ve chỗ da bị cứa rách: "Ta lại cảm thấy không phải thế."

Cái mạng này của ta, vốn là vì chàng mà sống lại.

Hắn cắn tai ta một cái, khiến ta thấy hơi đau đau; mà sự đau đớn đó bỗng hóa thành một luồng điện, chạy từ vành tai lan ra khắp cơ thể. Toàn thân ta từ mũi chân lên đến đỉnh đầu nhất thời tê dại.

Ta cuốn lấy hắn, một đêm này gần như là sự điên cuồng cuối cùng.

Điên cuồng muốn ăn hết đối phương để hòa vào thân thể mình, không cho người khác dòm ngó, không bị những kẻ bên ngoại hãm hại, vĩnh viễn thuộc về nhau hoàn toàn.

Sau trận cuồng hoan, Mặc Thanh nặng nề ngủ.

Cả một đêm quá sức, cả người ta rã rời, không còn khí lực.

Ta mở to mắt, nhìn hư không tối đen trong chốc lát, một thân mồ hôi cùng mệt mỏi. Nhưng ta còn có việc phải làm, ta đẩy tay Mặc Thanh ra, muốn xuống giường. Vốn tưởng rằng hắn đã ngủ say, nhưng hắn lại lập tức vung tay, ôm cả người ta kéo vào trong ngực, giữ thật chặt.

Hắn cọ cọ trán ta, không có tỉnh, chỉ là theo bản năng giữ lấy thứ thuộc về mình. Dù đang ở trong mộng cũng không cho phép ta cách xa.

Nghe tiếng tim đập trong ngực hắn, ta lẳng lặng nhắm mắt, cảm thụ sự yên bình trong chốc lát. Cuối cùng vẫn xuống giường, đi ra ngoài, bấm một cái quyết làm sạch thân thể, sau đó dùng thuật di chuyển đi tới Chợ quỷ.

Luồng khí âm u vẫn còn đó, chỉ là hiện giờ ta đã sống lại, hoàn toàn không nhìn thấy những quỷ hồn ở nơi này. Tuy vậy, ta vẫn có thể dựa vào hình dáng cây cối tìm tới vị trí của tửu lâu nằm trong rừng, ta gọi một tiếng: "Trúc Quý, ta biết quỷ hồn các ngươi nhìn thấy ta. Nếu Trúc Quý không có ở đây thì quỷ hồn nào đấy chuyển lời đến hắn giúp ta; bảo hắn mua một viên đan báo mộng vào trong giấc mơ của ta. Ta có chuyện muốn nói với Tào Minh Phong, nhờ hắn gửi lời."

Nói xong, ta xoay người rời đi, quay về Vô Ác điện. Nhưng vừa định vào tẩm điện ngủ tiếp lại thấy Mặc Thanh đã khoác hắc bào, chân không đứng ở cửa điện, lẳng lặng chờ ta.

Vẻ mặt ta bình tĩnh, hỏi hắn: "Sao lại không ngủ nữa vậy?"

Hắn không trả lời mà hỏi ngược lại: "Nàng đi đâu thế?"

"Ra ngoài ngắm trăng một lát thôi."

Ánh trăng trên trời mờ ảo, Mặc Thanh ngẩng đầu nhìn trăng một cái, bước tới nắm lấy tay ta, dùng thuật di chuyển một cái đã đưa ta lên trên nóc của Vô Ác điện.

"Vậy thì ngắm cùng ta đi." Hắn nói, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ta.

Ta chỉ chỉ lên bầu trời: "Chàng không nhìn trăng sao?"

"Ta đang ngắm rồi đây."

Tâm trạng của ta ấm áp: "Miệng ngọt quá nhỉ, để ta nếm thử xem sao." Ta cúi đầu, ngậm lấy cánh môi hắn, môi lưỡi quấn quýt, quả thật hương vị rất ngọt ngào. Nhưng vào đúng lúc này, hắn đột nhiên nói, "Đã rất nhiều lần, ta cho rằng từ nay về sau, đêm tối của ta không còn ánh trăng nữa."

Ta đau lòng, hôn môi hắn, không muốn để hắn suy nghĩ nhiều.

Một đêm ở trên nóc điện nhìn trăng sáng, ta ngắm trăng được một lúc thì ngủ thiếp đi ở trong ngực Mặc Thanh.

Trúc Quý hành động khá nhanh, ta vừa chìm vào giấc mộng đã bước vào trong sơn động sâu thẳm. Chỗ này thì ta biết, trước kia lúc báo mộng cho Cố Hàm Quang và Cầm Thiên Huyền, ta cũng đã từng tới đây. Chẳng qua lần này đổi thành hướng ngược lại, ta trở thành người được báo mộng mà thôi.

Bước qua một chỗ quặt tối đen, trước mặt xuất hiện một cái bàn đá. Trúc Quý một thân áo bào màu xanh, ngồi bên bàn đá nhàn nhã châm trà. Quả nhiên không hổ là ông chủ của tửu lâu, đến hành động trong mơ cũng phải có phẩm vị một chút.

"Thời gian của báo mộng đan không nhiều lắm, ta nói thẳng vào vấn đề đây..." Ta vừa lên tiếng được một câu, Trúc Quý đã cắt lời ta.

"Thôi thôi, không cần phải vội, ta có nghèo như ngươi hồi trước đâu mà chỉ có thể mua được viên báo mộng một canh giờ. Ta không quan tâm đến thời gian, ngươi cứ ngồi xuống uống chút trà đi. Chậm rãi mà nói chuyện."

Ta liếc hắn một cái, nhưng cũng không có rảnh mà uống trà, ngồi xuống một cái ghế, nói thẳng: "Ta muốn nhờ ngươi đi hỏi Tào Minh Phong giúp ta một chuyện. Những tiên nhân trên trời như bọn họ có cách nào trừ được sự tàn nhẫn trong thân thể của người tu đạo không?"

Trúc Quý liếc ta một cái: "Tâm ma?"

"Đúng... Nhưng không thể giết tâm ma này được, chẳng qua chỉ là giúp hắn không còn thô bạo nữa thôi, trong thân thể của hắn..."

"Lệ Trần Lan?"

Ta sửng sốt: "Ngươi biết hắn?"

"Dĩ nhiên là ta biết tâm ma của mình rồi."

Ta ngây dại, không tin vào tai mình: "Ngươi nói cái gì?"

Trúc Quý đẩy một chén trà tới trước mặt ta: "Hiện tại có thời gian rảnh để uống trà trò chuyện với ta rồi chứ?"

Ta kinh ngạc nhìn hắn, nam nhân mang theo vẻ mặt ôn hòa vui vẻ này, ngay cả rót cho ta chén trà cũng tự lẩm bẩm đến nửa ngày, lại dùng dáng vẻ nghiêm chỉnh nói với ta... Mặc Thanh chính là tâm ma của hắn?

Nếu như hắn nói như vậy không phải chỉ để dọa ta, vậy thì hắn... chẳng phải là lão Ma vương đã chết từ ngàn năm trước, phong ấn Mặc Thanh, đồng thời giam hãm tộc nhân của ta hay sao?

Ma vương mà lại có phong cách như thế này à?

Hay thật! Cứ mỗi lần có chuyện dính líu đến Chợ quỷ là y như rằng ta chẳng bao giờ có thể hiểu nổi!

Hơn nữa, tại sao ngàn năm trước hắn là Ma Vương, sống ở Chợ quỷ ngàn năm sau còn được lên làm ông chủ; còn ta đây xém chút nữa lên làm Ma vương mà vẫn phải chật vật vất vả như vậy? Ông trời thật quá bất công đi!

"Ta biết Lệ Trần Lan đã chạy ra khỏi phong ấn đến núi Trần Tắc, vậy nên ta mới mở tửu lâu ở dưới chân núi, tiện cho việc thường xuyên quan sát hắn."

"Ngươi chờ một chút." Ta kêu lên một tiếng, "Nói lại một lần nữa xem, ngươi chính là Ma vương ấy hả?"

Trúc Quý nhướng mày: "Sao ta không thể là Ma vương? Ta dùng chính tính tình tràn đầy mị lực của mình mới leo lên được vị trí Ma vương này đấy. Lúc đó, thuộc hạ kính yêu ta, đối thủ sùng bái ta, Ma vương là ta rất có uy phong nha."

"..."

Ma tu của ngàn năm trước đều có phong cách này sao?

"Chỉ có điều..." Trúc Quý khẽ thở dài, "Trong một lần bất cẩn, bởi vì nghi kỵ thuộc hạ bên người mà nảy sinh tâm ma. Đến thời điểm ta nhận ra, tâm ma đã ở trong lòng ta phát triển lớn mạnh, ảnh hưởng đến từng phán đoán của ta. Vì vậy ta kiên quyết dứt tâm ma ra khỏi cơ thể, nhưng sức mạnh của hắn quá lớn, ta sợ nếu để hắn đi ra ngoài thì sau này xử lý không được, liền lập phong ấn trong núi, giam hắn ở đó. Mượn sinh khí của đất trời, ngày qua ngày bào mòn sự tà ác cố chấp trong cơ thể hắn, sau đó để cho hắn hoàn toàn tiêu tan."

Bởi vì nghi kỵ nên sinh ra tâm ma...

"Ta ra lệnh cho một tộc nhân trông giữ, để bọn họ hằng năm gia cố thêm sức mạnh cho phong ấn, cũng để Khuy Tâm Kính trên người hắn, thời thời khắc khắc theo dõi."

Thì ra ... Khuy Tâm Kính trên người Mặc Thanh lại có tác dụng như vậy...

"Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi việc, sức mạnh của ta bị suy yếu, đám Tiên môn nhân cơ hội đó giết chết ta. Sau nhiều năm gian khổ ở Chợ quỷ, rốt cuộc ..."

"Ta không muốn nghe kể về chuyện quá khứ của ngươi." Ta cắt ngang lời hắn, "Lệ Trần Lan đã bị ngươi phong ấn ngàn năm, nhưng lúc hắn từ trong phong ấn đi ra không giống như hiện giờ..." Ta dừng lại một chút, "Hắn cũng không có dáng vẻ của tâm ma gì đó."

So với Khương Vũ, năm đó tiểu quái dị đơn giản giống như một thánh nhân vậy. Từng ấy năm tới nay, hắn vẫn kiên trì dùng sự nhân từ để quản lý Vạn Lục môn. Trên người hắn không có một chút nào giống dáng vẻ của một tâm ma, nếu không phải là Khương Vũ...

Ta khẽ cắn răng.

Lại nghe thấy Trúc Quý nói: "Đúng thế, việc đó ta cũng không ngờ tới. Thời gian hắn ở trong phong ấn, sự tà ác trong thân thể đã được trời đất hút sạch, khiến cho mảnh đất đó không mọc nổi một ngọn cỏ, cây cối chết héo, mà chính hắn lại trở nên giống như một người bình thường. Bình thường đến nỗi khiến thê tử của ta cũng không nỡ ra tay giết hắn."

"Thê tử của ngươi?"

"Ừ, vì đề phòng Lệ Trần Lan có thể chạy thoát khỏi phong ấn, ngoài tộc nhân của ngươi ta cũng để cho thê tử của mình trông chừng hắn. Dù ta có chết, cũng không thể để Lệ Trần Lan ra ngoài hút hết cảm xúc của mọi người trên thế gian, giống như hắn cắn nuốt cảm xúc của ta được. Như vậy, kể cả tâm ma có lớn lên, hắn cũng không thể đi ra ngoài. Ta là Ma vương, nhưng cũng không ác độc đến nỗi hại cả nhân thế, chỉ có điều, thê tử của ta lại không chịu giết hắn, thậm chí còn vì bảo vệ hắn mà bị đám người tu tiên giết chết."

Người mà Trúc Quý nhắc tới, hẳn là "mẫu thân" đã chết ở trong ngực Mặc Thanh lúc ta cứu hắn lần đó rồi ...

Trúc Quý bĩu môi một cái: "Sau khi thê tử của ta chết, tới được Chợ quỷ nhìn thấy ta, vẫn còn mắng ta xối xả. Khi còn sống không cho nàng sinh đứa bé, đến khi chết để lại mỗi một đứa nhỏ là tâm ma, khiến cho nàng không thể động thủ..."

Ta day day trán: "Ngươi nói vào trọng điểm là được rồi. Ta không muốn nghe quá nhiều chuyện về hai phu thê các ngươi."

"Vậy ngươi muốn nghe trọng điểm là cái gì đây?"

"Khi đó Lệ Trần Lan không hề thô bạo, thậm chí cũng không hút nỗi thống khổ sợ hãi của mọi người, mà dường như hắn không có năng lực đó. Vậy sao gần đây hắn lại... giống như được thức tỉnh."

"Ta biết, quỷ hồn mà ta phái đi đã về báo lại cho ta nghe. Tâm ma gọi là Khương Vũ kia đã đem năng lực bị trời đất cướp đoạt ngàn năm qua của Lệ Trần Lan trả lại cho hắn rồi."

Ta ngẩn ra: "Ngươi nói thế là có ý gì? Khương Vũ... dùng sức mạnh cuối cùng của mình để thức tỉnh Lệ Trần Lan?"

"Có thể nói như vậy." Trúc Quý sờ sờ cằm, "Ta cũng đang sầu não đây, tâm ma này xuất thế, nếu ngươi muốn để ta đi nói cho Tào Minh Phong biết thì đám tiên nhân suốt ngày nhàn rỗi như bọn họ vốn đã chẳng có gì làm, chỉ chờ có kẻ như Lệ Trần Lan xuất hiện thôi. Nguy hại trăm họ, làm hại thế gian, tất nhiên sẽ muốn diệt trừ. Chuyện của ngươi trước kia ta đã nghe qua. Hai chúng ta cũng không khác nhau là mấy. Nhưng hành động của chúng ta ở trong phạm vi chấp nhận được, không ai quản, mà Lệ Trần Lan thì khác. Chỉ với việc ta phong ấn hắn, xét theo thể lệ phát xét ở Chợ quỷ, tự dưng lại trở thành người có đại công đức."

Ta xiết chặt tay, thảo nào...

Trúc Quý nói tiếp: "Hiện giờ không được để cho đám người trên trời kia biết đến hắn, nếu không..."

Ta nghiêm túc hỏi: "Không có cách nào khiến hắn trở về với dáng vẻ như trước kia sao?"

"Sửa chữa lại phong ấn của ta, đưa hắn giam lại trong đó, về phần phải mất bao lâu mới khiến hắn quay lại như trước kia, cũng chỉ có thể chờ vào vận may thôi."

Phong ấn thêm ngàn năm nữa sao?

Vậy chờ đến lúc hắn tỉnh lại, chả biết ta đã ở nơi nào rồi?

"Có biện pháp khác không?"

"Nói cho Tào Minh Phong biết, để đám tiên nhân bọn họ xuống giết hắn?"

Ta yên lặng không nói gì.

"Ây, thời gian cũng tương đối rồi. Ta phải thu dọn ấm trà rồi đi đây." Trúc Quý vừa bưng khay đựng chén vừa nói, "Ta biết Lệ Trần Lan thích ngươi, nếu ngươi đồng ý thì khuyên hắn một câu, để hắn sửa lại phong ấn rồi tự mình đi vào đó. Đỡ phải làm hại thế gian, người khác cũng không phải chịu khổ."

Nói thì dễ lắm...

Sự tồn tại của ngươi chính là sự nguy hại của nhân thế, ngươi tự đóng quan tài rồi nằm vào đó đi, đừng đi ra nữa —— Những lời như vậy, sao ta có thể thốt ra khỏi miệng mà nói với Mặc Thanh đây.

Chỉ nghĩ một chút thôi cũng biết, ánh mắt bi thương của hắn lúc đó sẽ khiến người ta đau lòng đến nhường nào.

*****

Tỉnh giấc.

Ta vẫn nằm ở trong ngực Mặc Thanh. Trên cao, bầu trời đã hửng sáng. Hơi thở của ta vừa động, Mặc Thanh liền nhẹ giọng nói bên tai ta: "Chiêu Diêu, mặt trời mọc rồi."

Một câu nói bình thản như vậy những chẳng hiểu tại sao khi nghe thấy, ta lại không khống chế được có chút khổ sở.

Mặt trời mọc, Mặc Thanh, những năm tháng sau này ta muốn ngày nào cũng sẽ cùng chàng ngắm mặt trời mọc, nhưng...

Chúng ta có thể hay không?

Thân hình Mặc Thanh khẽ cứng lại, ta ngẩng đầu nhìn hắn: "Sao vậy?"

Hắn cười yếu ớt, cúi đầu nhẹ giọng trả lời ta: "Tay đã tê lắm rồi." Giọng nói của hắn dịu dàng như vậy. Dịu dàng khiến ta mê luyến, cũng làm cho suy nghĩ tàn nhẫn nhen nhóm trong lòng ta.

Tâm ma thì tâm ma, con mẹ nó ta chẳng quản. Ta muốn sống cùng Mặc Thanh, không cho hắn đi vào phong ấn chết tiệt kia, cũng không cần quan tâm đến đám tiên nhân thiên giới gì đó. Thần tiên nào dám đụng đến Mặc Thanh của ta, ta sẽ giết hắn; Phật nào dám động, ta liền giết Phật. Cả thiên hạ này, không kẻ nào có thể ngăn cách ta và hắn.

Cùng lắm thì chọc thủng bầu trời này, để cho cả thiên hạ cùng chết với hai chúng ta, có gì mà phải sợ!

Suy nghĩ ác độc đó vừa nảy sinh, tâm trạng ta tốt hơn rất nhiều.

Tay Mặc Thanh nhè nhẹ vuốt tóc ta, ta quay đầu nhìn hắn, ánh mắt của hắn lại nhìn ánh bình mình mới ló dạng phương xa, dường như thoáng cười yếu ớt, ẩn giấu tất cả ý định đè nén dưới đáy lòng.

Sau khi trời sáng hẳn, Mặc Thanh lại bắt đầu bận rộn đi xử lý công chuyện của hắn.

Ta cũng trở về phòng, Thập Thất đến tìm ta. Nàng vừa vào cửa đã hăm hở nhào tới ôm chầm lấy ta, lúc này ta lại đang bận lòng suy nghĩ đến chuyện của Mặc Thanh, bị bất ngờ nên đứng không vững, thắt lưng đập vào cạnh bàn phía sau. Ta nghe thấy "keng" một tiếng, có đồ rơi trên mặt đất, ta cúi đầu xuống nhìn thì nhất thời sửng sốt.

Khuy Tâm Kính... từ phía sau người ta rớt xuống.

Lúc trước sau khi diệt trừ Khương Vũ xong, ta sợ Mặc Thanh biết được suy đoán trong lòng ta về thân thế của hắn, nên vẫn giả bộ quên không đeo Khuy Tâm Kính lên người, mặc dù ta biết Mặc Thanh đã tốn rất nhiều công sức mới tìm được nó về cho ta.

Mà ít nhất là ngày hôm qua, ta không hề đeo nó trên người. Là lúc nào...

Mặc Thanh đã lặng lẽ đặt Khuy Tâm Kính ở sau lưng ta...

Trúc Quý nói Mặc Thanh là tâm ma được sinh ra bởi sự nghi kỵ, cho nên, ngay cả ta hắn cũng nghi ngờ sao? Nhưng dù biết như thế, ta cũng không thể tức giận với hắn. Hiện tại Mặc Thanh đã biết hết tất cả ý định của ta rồi, cũng biết rõ ràng thân thế của hắn...

Ta khẽ giật mình, đột nhiên nhớ tới lúc ngắm mặt trời mọc sáng nay, Mặc Thanh có một vài hành động nhỏ kỳ quái. Nhất thời nội tâm ta chợt lạnh.

Hắn im lặng, là có ý gì?

Liệu hắn có thể ...

Ta đẩy Thập Thất ra, dùng thần thức dò khắp núi Trần Tắc, xác định vị trí của Mặc Thanh đang ở chỗ của Cố Hàm Quang, liền dùng thuật di chuyển lập tức tới đó. Thấy được Mặc Thanh, ta vội kéo người hắn: "Chàng đã biết rồi có đúng không? Chàng sẽ không tự mình đi sửa lại phong ấn đó chứ? Chàng..."

Mặc Thanh và Cố Hàm Quang đều lẳng lặng nhìn ta, Cố Hàm Quang nhíu mày: "Cái gì mà sửa chữa phong ấn?"

Mặc Thanh không bận tâm đến hắn, chỉ nhìn vào ta: "Không đâu." Hắn nói, "Ta muốn được ở bên cạnh nàng."

Thần cản giết thần, Phật cản giết Phật, mong muốn duy nhất chính là ở bên cạnh ta.

Đây là ... ý của hắn sao?

Mặc Thanh giúp ta vén lọn tóc mai tán loạn ra sau tai: "Chiêu Diêu, đừng sợ." Hắn nói, "Ta sẽ không rời khỏi nàng."

Ta ngẩn người nhìn hắn, không hiểu sao trong lòng cảm thấy thật kỳ lạ. Rõ ràng ta cũng muốn như vậy, cũng không muốn rời khỏi hắn. Nhưng lúc này nhìn thấy ánh mắt chăm chú lại mang theo một chút cố chấp của Mặc Thanh, ta lại thấy nội tâm mình lạnh đi vài phần.

Hắn khiến cho ta có cảm giác ... hắn đang lặng lẽ thay đổi.

Sau ngày đó, Mặc Thanh bắt đầu dùng thuốc mà Cố Hàm Quang chuẩn bị cho hắn để thanh tâm tĩnh thần. Ta nhiều lần chạy đến Thiên Trần các xem có tìm được biện pháp nào từ chỗ Cầm Thiên Huyền hay không; nhưng đối với việc chữa khỏi cho tâm ma thì Cầm Thiên Huyền cũng hết cách.

Trong lúc ta và Mặc Thanh không ngừng cố gắng tìm cách giải quyết thì tính tình của hắn càng ngày càng trở nên âm trầm, dễ nổi giận.

Ta không biết làm sao, chỉ có thể cùng Cầm Thiên Huyền ngày ngày nghiên cứu kinh thư có trong Thiên Trần các, hy vọng có thể tìm được phương pháp phá giải.

Thời gian ta đi Thiên Trần các, Thập Thất thường theo ta cùng đi. Trong khi ta và Cầm Thiên Huyền thảo luận, nàng liền ngồi ở bên cạnh ta, chỉ toàn là những nội dung khô khan, chẳng mấy chốc mà nàng ngủ gà ngủ gật. Thỉnh thoảng có lúc nàng ngủ thiếp đi, Cầm Thiên Huyền liếc nhìn một cái, sử dụng pháp lực kéo áo tơ trắng trong phòng hắn ra, nhẹ nhàng đắp lên người Thập Thất. Hành động lơ đãng tự nhiên, thậm chí ngay cả ta có lúc cũng không nhận ra.

Ta nói bóng nói gió hỏi Cầm Thiên Huyền mấy lần: "Tiểu Thập Thất nhà ta có phải rất đáng yêu hay không?"

Hắn liền trả lời ta: "Người có bản tính thuần khiết như vậy hiện giờ có rất ít."

Ta không hiểu tâm tư của mấy người tu đạo Bồ Tát này lắm nhưng lại hiểu rất rõ con người của Thập Thất. Cứ coi như một ngày nào đó Cầm Thiên Huyền có thích tiểu Thập Thất thật thì vấn đề lớn nhất của hắn chỉ sợ không phải là chính hắn, mà là... ở trong mắt Thập Thất, người nàng thích nhất ... là ta nha.

Muốn giải thích cho Thập Thất về quan niệm nam nữ cách biệt hay sự khác nhau giữa tình yêu và tình bằng hữu là một việc ... cực kỳ khó khăn.

Ta đồng tình liếc nhìn Cầm Thiên Huyền một cái, đã là người từng trải cho nên ta có chút lo lắng cho tiền đồ của hắn.

Ngày hôm đó trở lại Vạn Lục môn, ta cũng hỏi Thập Thất: "Ngươi cảm thấy Cầm Thiên Huyền là người như thế nào?"

"Là người rất tốt." Thập Thất trả lời ta như vậy, sau đó lại ôm chặt lấy eo ta, ở trong ngực ta cọ cọ, "Nhưng Môn chủ còn tốt hơn hắn gấp một trăm, một nghìn lần."

Ta vỗ vỗ đầu Thập Thất rồi cười.

Đúng lúc này, tiếng nói của Mặc Thanh từ phía sau đột ngột vang lên: "Nhứ Chức, buông tay."

Thập Thất đang cọ đến là vui vẻ, quay đầu nhìn Mặc Thanh le lưỡi: "Môn chủ là của ta, đừng hòng ta buông tay."

Nàng vừa dứt lời, ta cảm nhận được khí tức xung quanh trầm xuống. Ta sửng sốt, Thập Thất cũng ngẩn ra, ngay sau đó một lực đẩy lớn hất Thập Thất từ trong ngực ta ra ngoài. Thập Thất lảo đảo lui lại hai bước, bắt đầu xắn tay áo: "Tiểu quái dị, ngươi muốn đánh nhau có phải không?"

Ta quay đầu lại nhìn Mặc Thanh, che chở cho Thập Thất: "Nàng..." Nhưng vừa mới nói được một chữ, một luồng kiếm khí sạt qua đầu vai ta. Lực đạo tàn nhẫn, tốc độ kinh người, nội tâm ta rét lạnh, sợ rằng Thập Thất khó mà kháng trụ được! Ta lập tức dùng thuật di chuyển xuất hiện trước người Thập Thập, đồng thời rút Lục Hợp kiếm, xuất khí lực chống đỡ luồng kiếm khí đó.

Vậy mà ngoài dự đoán của ta, thế của kiếm khí bị ta cản lại, nhưng lực đạo của nó lại lớn đến mức làm tay cầm kiếm của ta chấn động. Lục Hợp kiếm phát ra những tiếng "ong ong", rồi "choang" một tiếng thanh thúy, Lục Hợp kiếm vỡ ra từng mảnh. Luồng khí của Kiếm Vạn Quân đập thẳng vào ngực ta, đau đớn tê liệt tức khắc truyền đến.

Ta kêu lên một tiếng, cắn răng muốn chống đỡ thân thể, nhưng cuối cùng vẫn phải quỳ xuống. Thập Thất ở sau lưng ôm lấy ta, gào to: "Môn chủ? Môn chủ!" Giọng nói của nàng tràn ngập kinh hoảng, hung tợn chất vấn Mặc Thanh, "Ngươi điên rồi? Ngươi điên rồi sao?!"

Trước mặt không có ai trả lời, ta ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy trong mắt Mặc Thanh là sự sợ hãi chưa từng có. Hắn nhìn ta, cũng nhìn mặt đất đầy máu, cứ ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, giống như đang bị ai đó dùng định thân chú; như thể người vừa bị kiếm khí gây thương tích vừa rồi là chính hắn vậy.

Sắc mặt ta nhanh chóng tái nhợt.

Hắn nhẹ buông tay, Kiếm Vạn Quân rơi trên mặt đất.

Trong tiếng mắng chửi không ngừng của Thập Thất, ta nhìn thẳng vào mắt Mặc Thanh, vươn tay, cố gắng trấn an hắn: "Mặc Thanh, đừng sợ, ta không sao." Ta khiển trách Thập Thất một câu, "Đừng quấy rầy." Dùng pháp lực che lại lồng ngực đầy máu, cố gắng chống đỡ thân thể đứng dậy, ta bước từng bước tới trước mặt Mặc Thanh, bắt lấy y phục của hắn, "Đừng sợ, đừng sợ."

Hắn vươn tay, chạm vào dòng máu đang chảy xuống trên tay ta, trong đôi mắt đen của hắn dường như đang có một cuộc đấu tranh nội tâm đến long trời lở đất.

Ta chỉ hận không có cách nào dùng Khuy Tâm Kính để thấy được suy nghĩ trong lòng hắn, chỉ hận không thể chạm vào được cảm xúc thực sự ẩn sâu trong nội tâm hắn. Lời nói vô lực, ta chỉ biết đưa tay ôm lấy Mặc Thanh, nhưng khi nhào vào trong ngực hắn, ta mới biết, thì ra hắn run rẩy khổ sở đến vậy.

"Mặc Thanh... Ta không sao."

Hắn cắn chặt răng, cuối cùng đưa tay ôm lấy ta, dùng thuật di chuyển đưa ta đến viện của Cố Hàm Quang. Cố Hàm Quang thấy thương thế của ta, nhất thời giật mình kinh ngạc, bật thốt lên: "Là ai làm? Sao lại bị thương nặng như vậy?"

Ánh mắt Mặc Thanh khẽ run lên, yên lặng không nói gì, ta lập tức cắn răng nói: "Có nặng gì đâu, ta không đau một chút nào!" Ta làm bộ muốn nhảy một cái, bàn tay Mặc Thanh run rẩy ngăn cản ta: "Chiêu Diêu... Ngoan."

Thoáng chốc ta cảm thấy thật khổ sở, ta và Mặc Thanh, đều để ý cẩn thận như vậy chỉ là vì muốn bảo vệ lẫn nhau...

Cố Hàm Quang thấy thế liền không nói gì thêm, giúp ta cắt bỏ phần xiêm áo trên vai bị dính máu. Toàn bộ quá trình, Mặc Thanh đều đứng sát bên cạnh ta, nhìn Cố Hàm Quang giúp ta rửa sạch vết thương, đắp thuốc rồi quấn băng.

Xử lý xong xuôi, Cố Hàm Quang rời đi, ta liền trấn an Mặc Thanh: "Năm đó khi ta còn là Môn chủ của Vạn Lục môn đã từng bị thương rất nhiều, cái này chẳng qua chỉ là gãi ngứa thôi, không đau đâu."

"Là ta làm nàng bị thương."

Vấn đề không phải là bị thương có nặng hay không, mà là vì chính hắn đã đả thương ta, cho nên...

Hắn không có cách nào tha thứ cho chính mình.

Ta kéo ống tay áo của Mặc Thanh, rốt cuộc cũng thấy được khuôn mặt tái nhợt của mình ở trong mắt hắn. Ta mở miệng hỏi, thanh âm cũng không nhịn được run rẩy vài phần: "Đồng ý với ta, bất luận như thế nào chàng cũng phải ở bên cạnh ta."

Mặc Thanh không nói gì.

"Mặc Thanh, đồng ý với ta."

Hắn vuốt ve gương mặt ta, hơi cúi người, nhẹ nhàng đặt lên trán ta một nụ hôn: "Được, ta đồng ý với nàng."

Buổi tối ta ngủ thiếp đi, xung quanh là màn đêm yên tĩnh, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, ta mơ hồ cảm giác được có người đi tới bên cạnh. Ta muốn mở mắt ra nhưng mí mắt nặng đến nỗi khiến ta không tài nào nhấc lên nổi; còn thân thể lại giống như bị thuật pháp trói chặt ở trên giường, không thể cử động.

Người mặc hắc bào ngồi xuống bên cạnh ta, là Mặc Thanh tới.

Biết là hắn, thân thể ta thoáng thả lỏng. Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc ta: "Chiêu Diêu, ngày hôm đó ở Kiếm mộ, nàng nói, ta có thể vì nàng mà vứt bỏ tất cả là bởi ta vốn chỉ có hai bàn tay trắng." A, đúng rồi, ta đã nói như vậy, tiểu quái dị vẫn còn ghi thù sao, những lời này còn nhớ đến tận bây giờ. Tay hắn lại lướt qua ngũ quan của ta: "Lúc ấy đã muốn giải thích, nhưng quả thật ta chỉ có hai bàn tay trắng nên chẳng giải thích được gì. Hiện tại..."

Hắn cúi người, khẽ khàng chạm vào môi ta, ôn nhu nhẹ nhàng làm cho lòng người lưu luyến: "Ta có tất cả, cũng có thể vì nàng mà vứt bỏ hết thảy."

Như vậy là có ý gì?

Ta muốn mở mắt ra nhưng lại không làm được, ta muốn giữ lấy hắn nhưng lại không thể nhúc nhích.

Ta cảm nhận được hắn đang rời đi, cũng cảm giác được hơi thở của hắn biến mất, nhưng ta không thể động đậy nổi dù chỉ một chút.

Ta nằm ở trên giường, cảm thấy mỗi một khắc thời gian trôi qua là một lần chịu đựng khổ sở. Ta muốn phá bỏ cấm chế quanh thân nhưng làm cách nào cũng không thể hóa giải được.

Ta biết, đây là cấm chế của Mặc Thanh tạo ra. Hiện tại ma lực của hắn đã thức tỉnh, sớm đã không còn là một người tu đạo bình thường mà ta có thể đối phó nữa. Ta không thể phá được cấm chế của hắn, trừ phi... hắn biến mất.

Trời sáng, ta nghe được có người tới phòng ta thăm dò, thấy ta vẫn ngủ liền lập tức đi ra ngoài.

Không, mau mau đi ngăn cản Mặc Thanh, gọi hắn quay trở lại. Đừng để cho hắn đi.

Đừng để cho hắn ...

Lại phải một thân một mình đi đối mặt với những lựa chọn tàn nhẫn kia. Cả đời này của hắn đã phải đeo trên lưng quá nhiều gánh nặng rồi, đến cuối cùng đừng để hắn phải gánh chịu những tổn thương đó nữa, hứng lấy trách nhiệm nặng nề rồi một mình chịu chết.

Ta nguyện ý đi cùng hắn, vì sao hắn không hỏi qua ý kiến của ta, ta nguyện ý đi cùng hắn mà!

Ta nhắm mắt lại, dùng hết toàn lực, rốt cuộc cũng mở được mắt ra. Bên ngoài lại là đêm tối, bốn phía tĩnh lặng không có ai, ta ngồi dậy, lập tức dùng thuật di chuyển đi về quê cũ. Ở nơi huyệt động sâu trăm trượng, ánh sáng chói mắt giống như ban ngày, phong ấn trên vách đá đã được sửa chữa. Mà nằm giữa luồng ánh sáng bỏng mắt đó, hình ảnh nam nhân tóc đen mặc hắc bào thật quá bắt mắt. Hắn đứng ngay giữa ánh sáng, tay cầm Kiếm Vạn Quân đang tự sửa chữa lại mộ phần cho mình.

Ta vừa tới chỗ này được một lát, ánh sáng trên mặt đất đột nhiên bùng nổ, một cột sáng cao ngất trời vụt lên, bao trùm bóng dáng của hắn. Mà theo luồng ánh sáng rơi xuống huyệt động, thân thể Mặc Thanh tựa như lá rơi cũng bị cuốn vào theo. Ta liều mạng, cắm đầu cắm cổ xông vào cột sáng đó.

Trong ánh sáng, cơ thể ta dường như bị xé rách, đau đớn dữ dội. Ta kìm nén nỗi thống khổ như đang dời núi lấp biển, lội ngược dòng tìm được Mặc Thanh, bắt lấy vạt áo của hắn.

Mặc Thanh mở mắt, không dám tin nhìn ta: "Nàng tới làm gì!" Hắn vô cùng tức giận, "Quay về!" Rồi vung tay muốn đẩy ta ra.

Ta sống chết ôm chặt lấy cổ hắn, cùng hắn chịu đựng đau đớn giống như thân thể đang bị đập vỡ: "Không được ra lệnh cho ta!" Ta quát hắn, "Cũng đừng thay ta quyết định. Ta biết như thế nào mới là lựa chọn tốt nhất!"

Ta biết lựa chọn nào là tốt hơn, ta biết trên cõi đời này có rất nhiều chuyện quan trọng hơn so với ái tình, nhưng ta cũng biết khi đã yêu quá nhiều thì nó còn quan trọng hơn cả sinh mạng.

Có thể có được tình yêu này, là phúc khí của ta.

"Hoàng Tuyền Vong Xuyên, chỉ cần có chàng, ta sẽ đi theo."

So với việc sống một mình, ta càng muốn đi cùng chàng.

Cổ họng Mặc Thanh nghẹn lại, cuối cùng hắn không đẩy ta ra nữa: "Lộ Chiêu Diêu, đời này có nàng là may mắn lớn nhất của ta."

Thật tốt, đến một khắc cuối cùng, chúng ta đều nghĩ rằng mình là người may mắn, hạnh phúc nhất.

Trong nỗi thống khổ tột cùng, tất cả cảm xúc trong ta đều vỡ nát, duy chỉ có sự ấm áp trong ngực là vĩnh viễn không tiêu tan ...

Crypto.com Exchange

Chương (1-41)