Truyện:Chiêu Diêu - Chương 34

Chiêu Diêu
Trọn bộ 41 chương
Chương 34
0.00
(0 votes)


Chương (1-41)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Teru

Hôn xong, ta ôm lấy gương mặt Mặc Thanh, còn hắn thì nắm chặt lấy eo ta, vốn dĩ bây giờ là thời gian tiến hành bước tiếp theo rồi... Nhưng khi vừa rũ mắt xuống, nhìn thấy Lạc Minh Hiên mặt mũi trắng bệch nằm trên mặt đất, lại thấy đám địch nhân từ bốn phía lồm cồm bò dậy, ta phải cắn răng nhịn lại xúc động trong lòng.

Không được, còn chưa đuổi hết đám người cản trở này đi, Vô Ác điện cũng sụp rồi, không có chỗ để làm 'chính sự'.

Ta đây trèo non lội suối trăm cay nghìn đắng, vất vả lắm mới tìm lại được thân thể của mình, vậy mà đám hỗn láo này hiện tại dám gây trở ngại khiến ta không thể hành động. Tâm trạng của ta thật sự rất tức giận.

Dường như Mặc Thanh cũng hiểu rõ suy nghĩ của ta, cánh tay hắn thoáng buông lỏng, buông ta ra. Ta giương mắt nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn lạnh như băng nhìn đám người xung quanh một lượt. Ta hiểu, hắn giống như ta, cũng cảm thấy bọn họ đang cản trở.

Ta từ trong ngực Mặc Thanh bước ra ngoài.

Vừa rồi bọn họ giao chiến kịch liệt, bốn phía toàn là cao thủ, không có mấy kẻ lâu la. Cũng tốt, ta thích như vậy, trực tiếp nói chuyện, yên tĩnh dễ dàng, đơn giản mau lẹ, không có đám người ở xung quanh líu ríu thảo luận, ồn ào huyên náo.

Ánh mắt ta quét một vòng qua mặt mấy kẻ đó, đôi mắt già nua của Viên Kiệt nhìn chằm chằm vào ta, hoàn toàn choáng váng. Trưởng Ám La vệ bên cạnh lão có biểu hiện cũng không khác là mấy. Một vài cặp mắt khác cũng nhìn ta đăm đăm.

Có một kẻ chỉ thuần túy nhìn ta chăm chú, hắn khiến ta mơ hồ có cảm giác quen thuộc... nhưng nhất thời ta không nhớ nổi hắn là ai. Ta lại nhìn tiếp chưởng của tứ đại tiên môn một cái, bọn họ cũng y như đám môn đồ của Thiên Trần Các, vẻ mặt giống như đang gặp quỷ, chỉ nhìn mà không nói một lời; như thể kẻ nào nói ra trước thì sẽ bị ta mang đi luôn vậy.

Mà cuối cùng, ta không ngờ rằng, trong đám người nhiều kẻ biết mặt ta này, người không quen biết ta nhất lại là kẻ đầu tiên mở miệng gọi tên của ta: "Lộ Chiêu Chiêu..."

Ta quay đầu lại nhìn Khương Vũ.

Hình như vừa rồi Tiểu Đoản Mao bị Mặc Thanh đánh cho một kích bị thương, hắn dùng tay ôm ngực, một miệng đầy máu, vẻ mặt cực kỳ phức tạp. Ánh mắt vừa kinh ngạc vừa mơ hồ, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Lộ Chiêu Diêu, Lộ Chiêu Diêu, ta nhớ ra rồi, thì ra là vậy, thì ra là vậy..."

Nhớ lại cái gì? Cái gì thì ra là vậy?

Ta chẳng hiểu gì hết, thân thể thực sự của ta có quan hệ gì với Khương Vũ đâu? Sau khi ta chết hắn mới thành danh trên giang hồ. Vả lại, trước kia khi ta còn trong thân thể của Chỉ Yên, lúc đi Giang thành hoá vàng mã, sau khi hắn nghe thấy tên của ta cũng chỉ nói đúng một câu —

"Nghe nói là rất đẹp, mà lại còn khó có thể thuần phục nữa."

Câu nói chán sống này ta hiếm lắm mới được nghe, cho nên vẫn nhớ đến tận bây giờ. Biểu hiện lúc đó của hắn hiển nhiên là chưa hề quen biết ta mới phải. Nhưng bây giờ tại sao vừa thấy khuôn mặt thực sự của ta liền thì thầm không ngừng câu "Thì ra là vậy, thì ra là vậy..."?

Những người khác đều không lên tiếng, chỉ có mỗi mình hắn ở đây nhỏ giọng lẩm bẩm như điên dại. Vì vậy một lát sau, không chỉ có ta, Mặc Thanh, Bắc Sơn chủ, mà cả đám người tiên môn kia cũng quay hết lại mà nhìn hắn.

Thế nhưng hắn chỉ nhìn chăm chăm ta, kinh ngạc cùng mơ hồ trong ánh mắt kia dần rút đi, mà từ từ thay thế bằng vài phần sát khí cùng ... ham muốn chiếm hữu?

"Lộ Chiêu Diêu." Hắn thốt ra tên của ta, ôm ngực đứng lên, nhếch khóe miệng, há mồm cười một tiếng, vẫn ngông cuồng càn rỡ như trước, nhưng ta mơ hồ phát hiện ra hơi thở nguy hiểm trong nụ cười của hắn, "Ngươi sẽ là vật trong túi của ta."

Vật trong túi?

Ba chữ này làm ta cảm thấy không vui một chút nào.

Mà trước khi ta kịp thể hiện sự không vui của mình, Kiếm Vạn Quân của Mặc Thanh đã cuốn theo khí tức của hắn tạo thành một luồng khí phẫn nộ, hung hăng quất vào đầu gối vừa mới đứng thẳng của Khương Vũ, khiến hắn ta phải trực tiếp quỳ một gối xuống trước mặt ta.

Một tay Khương Vũ chống trên đầu gối của cái chân không quỳ kia, cả người bị áp lực khổng lộ của Mặc Thanh kiềm chế, giống như lần trước hắn mang theo thân thể Chỉ Yên có hồn thể của ta rời đi, bị Mặc Thanh chạy tới ngăn cản vậy.

Mặc Thanh cũng không giết hắn, mà chỉ để hắn quỳ xuống, đánh gãy trước bảy phần kiêu ngạo, nạo đi năm phần khinh cuồng của hắn, khiến hắn phải mang theo ba phần hèn mọn mà nói chuyện.

Nhưng Khương Vũ không chịu hèn mọn, dưới áp lực thật lớn của Kiếm Vạn Quân, ngay cả gạch đá dưới chân hắn cũng đều bị ép cho vỡ nát, mà khóe miệng hắn vẫn mang theo nụ cười.

Ta nheo mắt lại, theo dõi hắn, "Vật trong túi? Chưa có kẻ nào dám nói với ta như vậy."

Hắn vẫn cười: "Ta sẽ là người đầu tiên."

"Ngươi sẽ là người cuối cùng." Giọng nói của Mặc Thanh lạnh như băng, âm trầm thốt ra, kèm theo kiếm khí của Kiếm Vạn Quân."Bang" một tiếng, áp lực trong không khí hóa thành hàng vạn lưỡi đao, trực tiếp nhắm thẳng vào Khương Vũ, băm nát hắn.

Đám người tiên môn chưa gặp thủ đoạn tàn nhẫn đó bao giờ, đồng loạt quay đầu ra sau nôn mửa không dứt.

Ta lẳng lặng nhìn đám máu thịt đó hóa thành bụi bặm, tan theo làn gió. Giọng nói của Khương Vũ vẫn còn phiêu đãng trên không trung: "Lộ Chiêu Diêu, chờ ta tới tìm ngươi."

Hừ, lại dùng con rối, rốt cuộc thân thể thực sự của tên này giấu ở chỗ nào!

Ta quay đầu lại, thấy Mặc Thanh nhìn đám bụi bặm tiêu tán, vẻ mặt tràn đầy sát khí, toàn thân lạnh lẽo, bỗng dưng thấy ta lại có chút ngẩn người. Sát khí của Mặc Thanh tan đi vì chạm phải ánh mắt ta.

Bốn mắt đụng nhau, hắn thu liễm một chút, quay đầu đi.

Hắn nói với tiếp chưởng của tứ đại tiên môn: "Nếu muốn an toàn rời khỏi đây thì lệnh cho tất cả môn đồ của các ngươi mau chóng giao nộp pháp bảo. Nếu không, ngay cả cút khỏi Vạn Lục môn các ngươi cũng không có cơ hội đâu."Giao nộp pháp bảo...

Chậc, nhìn qua thì không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng kì thực chiêu này lại cực kỳ âm hiểm.

Đám người của tứ đại tiên môn tới đây không ít, mà tới đánh lén Vạn Lục môn ta, nhất định phải là những tinh anh của môn phái, mà trên người tinh anh của môn phái tất nhiên là những vũ phí và pháp bảo thượng đẳng nhất.

Bắt bọn họ buông vũ phí giao pháp bảo, một là bảo đảm khi bọn họ rút lui, người của Vạn Lục môn sẽ được an toàn. Hai là coi như biểu tượng cho việc đánh lui kẻ địch của Vạn Lục môn ta. Ba là pháp bảo tiên môn, chỉ một món tinh phẩm thôi Luyện Khí Sư cũng phải luyện từ mười đến mười mấy năm; đoạt vũ khí của bọn họ, không khác nào làm suy nhược thực lực của tiên môn trong thời gian ngắn. Ít nhất tương lai mấy năm nữa đám người đó cũng không thể trở mình.

Vả lại...

Vũ khí mà Vạn Lục môn ta thu được còn có thể lấy ra đem đi bán, tiên môn bọn họ muốn lấy pháp bảo về cũng được thôi, chúng ta sẽ bán với giá cao, cũng phải thu về được một khoản kha khá.

Đám tiên môn muốn thực hiện việc này thì phải móc tiền túi ra, tổn hại đến kinh tế với tổn hại thực lực cũng như nhau. Tóm lại, nhất định không để cho bọn họ sống tốt.

Mặc dù biện pháp này so với hành động "Đóng cửa tiêu diệt" của ta trước kia có uyển chuyển ôn hòa hơn một chút, nhưng lại nham hiểm hơn rất nhiều.

Dù gì thì ta cũng coi như đã chết qua một lần, biết quy củ của chợ quỷ kia, ta không muốn Mặc Thanh phải mang trên lưng những khoản nợ đó. Giao nộp pháp bảo thì giao nộp pháp bảo, khiến đám người tiên môn này phải xấu hổ trở về, sau này sẽ không dễ dàng gì động tới Vạn Lục môn của ta nữa, hiệu quả cũng như nhau.

Sau khi tiếp chưởng của tứ đại tiên môn nghe xong lời của Mặc Thanh thì nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt đầy oán hận.

Ầy, nhìn bộ dạng này xem, có mỗi việc nộp pháp bảo cũng không chịu. Mấy người trẻ tuổi bây giờ đúng là không hiểu chuyện so với năm xưa chút nào.

Ta đi tới bên người Mặc Thanh, dựa vào trong ngực hắn, miễn cưỡng đứng thẳng, nhìn bọn họ rồi cười lạnh một tiếng: "Nếu các ngươi cảm thấy biện pháp của Lệ Trần Lan không ổn thì cứ dựa theo quy củ trước kia của ta mà làm đi. Trực tiếp giết hết là được, dù sao kết quả cũng thế cả." Ta vỗ vỗ lồng ngực Mặc Thanh, "Ngươi cảm thấy thế nào?"

Mặc Thanh vô cùng phối hợp trả lời ta một chữ: "Được."

Ta cong miệng cười một tiếng, cực kỳ vui vẻ.

Mấy người trẻ tuổi kia vô cùng bất mãn: "Lộ Chiêu Diêu, ngươi!"

"Ta làm sao?" Ta khoanh tay trước ngực, "Các ngươi tự mình đưa tới cửa, vậy thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý bị người ta phản đòn rồi chứ. Đưa pháp bảo ra đây, hoặc là chết, chọn một đi."

Cuối cùng cũng có một kẻ sợ chết, đứng dậy, vỗ vỗ vạt áo, ném thanh kiếm trên tay "loảng xoảng" rơi xuống mặt đất, xoay người đi xuống núi. Mấy người khác thấy thế, quay mặt nhìn nhau, cuối cùng kẻ thứ hai thứ ba thứ tư đứng lên, tuy không cam lòng nhưng cũng chẳng thể làm được gì.

Ta quay đầu nhìn Viên Kiệt một cái: "Đi đi, lập công chuộc tội, áp giải bọn họ xuống núi cho ta, thu lại toàn bộ pháp bảo vũ khí của đám môn đồ dưới chân núi giao nộp về."

"Không thể nào..." Viên Kiệt dường như vẫn chưa thoát khỏi sự khiếp sợ, lão ta vẫn cứ nhìn chằm chằm ta, "Không thể nào, không thể nào, nếu Môn chủ vẫn còn ở trên đời, không thể nào năm năm trời không thấy bóng dáng..."

"Đúng là ta đã chết." Ta đáp một câu, "Viên Kiệt, năm đó ông bị kẻ thù hãm hại, nhà tan cửa nát, lúc ta thu nhận ông vào Vạn Lục môn, ông đã thề, tuyệt đối trung thành, vĩnh viễn không phản bội." Ta híp mắt nhìn lão, "Nếu ta thực sự đã chết, không có khả năng trở lại, ông liền khiến Vạn Lục môn rơi vào tình trạng này? Chia môn phái ra làm hai, liên kết với kẻ địch bên ngoài, tấn công môn đồ, lại còn cứu sống kẻ thù của ta?"

Ta tùy ý đá Lạc Minh Hiên vẫn đang mê man nằm trên đất một cái, "Ông có biết ta phải bỏ ra bao nhiêu thời gian và sức lực mới khiến cho hắn biến thành như vậy không? Ông có biết hiện tại ta phải nỗ lực khắc chế đến mức nào mới không lao đến giết ông không?"

Viên Kiệt bò lồm cồm trên mặt đất, khuôn mặt già nua ngẩng lên, nước mắt tuôn rơi: "Môn chủ... Thuộc... Thuộc hạ cho rằng..."

"Ta biết ông nghĩ thế nào, nhưng bất luận kẻ nào cũng không được gây tổn hại đến Vạn Lục môn ta." Ta nói, "Sau khi việc ở chỗ này hoàn thành, ông tự đến địa lao suy ngẫm mười năm đi."

Viên Kiệt nặng nề dập đầu lạy ba cái: "Thuộc hạ, lĩnh mệnh..."

Viên Kiệt vâng mệnh, mang theo vết thương, xoay người rời đi, cuối cùng ánh mắt ta rơi trên người Trưởng Ám La vệ.

Hắn là người mà Mặc Thanh đưa lên, chuyện này nên để Mặc Thanh xử lý. Ta liếc hắn một cái, không mở miệng, vậy nhưng hắn lại quỳ trên mặt đất, hướng ta dập đầu ba cái thật mạnh: "Môn chủ, Ám La vệ Lâm Tử Dự bái kiến Môn chủ."

Ồ...

Lâm Tử Dự.

Cái tên này nghe quen quen.

Lâm Tử Dự... Lâm Tử Du...

"À." Ta chợt hiểu ra, "Ngươi là ca ca của Tử Du."

Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu: "Môn chủ... Ngài biết Tử Du?"

Mất nửa ngày trời, thì ra mọi người đều là người quen nha. Đều là người quen cả!

*****

Hắn là ca ca của Tử Du, thế này thì thật có chút khó xử.

Nếu ta không gặp Tử Du, không biết duyên phận giữa huynh đệ bọn họ với ta, thì hôm nay ta đưa hắn cho Mặc Thanh xử trí cũng không có gì phải suy nghĩ.

Nhưng ta đã biết chuyện cũ, hiện giờ Lâm Tử Dự lại lên đến thân phận Trưởng Ám La Vệ, lúc thấy ta còn gọi hai tiếng Môn chủ thực cung kính; bên trong chuyện tạo phản chống lại Mặc Thanh e là cũng có ba phần tâm tư muốn báo thù cho ta đi.

Lại nói, khi ta ở Chợ Quỷ, Tử Du giúp đỡ ta rất nhiều...

Ta quay đầu, quẳng vấn đề phức tạp này cho Mặc Thanh: "Hắn là do ngươi cất nhắc lên, người hắn cảm thấy có lỗi nhất là ngươi, ngươi xem rồi quyết định đi." Nói xong, ta cất bước đi ra, vốn định tính toán ra khu vực phía sau Vô Ác Điện. Nếu ta có thể vận pháp lực sửa chữa được thì cần phải tu chỉnh chỗ này lại cho tử tế, đợi Mặc Thanh xử lý vụ Lâm Tử Dự xong, ta có thể lập tức túm bàn tay nhỏ bé của Mặc Thanh trực tiếp đẩy cửa vào phòng rồi...

Nhưng ta không ngờ, ngay khi vừa bước chân đi một bước, dưới chân ta bỗng mềm nhũn, cảm giác vô lực khi ở trong trận pháp Tố Sơn khi trước thoáng chốc lại dâng lên. Thân thể ta không chịu sự khống chế của ý chí, sắp sửa đổ sấp xuống.

Mặc Thanh giật mình, ánh mắt chợt lóe. Cánh tay hắn mở rộng ôm ta vào trong ngực.

Ý, cái lồng ngực này thật sự là ấm áp nha......

Ta đưa tay sờ mó trên người hắn, nhưng mà một miếng đậu hũ còn chưa cắn được, ta chỉ kịp nghe một tiếng căng thẳng của Mặc Thanh: "Làm sao vậy?" đã "xoẹt" cái ly hồn.

Ta kinh ngạc!

Thế này là thế nào? Vì sao vẫn có thể ly hồn? Không phải ta đã hoàn hồn rồi hay sao, còn có thể sử dụng pháp thuật, đã uống máu Cầm Thiên Huyền...... Từ từ đã, chẳng lẽ là nhờ uống máu Cầm Thiên Huyền nên hiện tại ta mới có thể ở trong thân thể của chính mình và sử dụng pháp thuật sao?

Bây giờ cách lúc uống máu của hắn đã lâu cho nên tác dụng mà máu của hắn mang đến cũng hết?

Thế này chẳng phải bắt ta về sau cứ một hai canh giờ lại phải túm lấy người Cầm gia mà rút máu?

Ta còn chưa cân nhắc xem chuyện này sẽ dẫn đến kết cục thế nào, ánh nắng buổi sáng mỏng manh dừng trên người ta bỗng kéo tới cảm giác như xương cốt bốc cháy lan tràn trong hồn thể.

Thân thể kia của ta tức khắc mềm nhũn ngã vào lồng ngực Mặc Thanh. Ta không kịp xem thần sắc Mặc Thanh thế nào, chỉ cố nhịn đau đớn vội vàng bay vào bên trong, trốn sụp xuống trong cái bóng của Vô Ác Điện.

"Chiêu Diêu?" Trong giọng nói, Mặc Thanh vẫn che giấu cảm xúc như thói quen song hô hấp căng thẳng vẫn lộ ra rằng hắn đang khẩn trương.

"Môn chủ?" Lâm Tử Dự hơi hơi đứng lên, muốn đi qua nhìn ta trong lòng Mặc Thanh, lại bị Mặc Thanh gọi giật lại: "Cầm Chỉ Yên... Đến Thiên Trần Các đón Cầm Chỉ Yên về đây." Hắn hạ lệnh cho Lâm Tử Dự, quyết đoán quyết tuyệt, "Ngay lập tức."

Lâm Tử Dự rùng mình, nhưng vẫn như trước, nghe xong mệnh lệnh của Mặc Thanh thì cúi đầu lập tức biến mất.

Mặc Thanh ôm ngang thân thể ta đứng lên, tiện tay ném ra một cái kết giới xuống người Lạc Minh Hiên rồi quay người lại tiến sâu vào bên trong Vô Ác Điện.

Cho tới khi cũng đứng trong bóng râm giống như ta, hắn cởi hắc bào giao sa của mình cẩn thận bao bọc thân thể ta, che chắn mặt ta, không để ánh mặt trời chiếu đến được.

Thật ra... Thân thể ta bị phơi nắng cũng không có vấn đề gì. Nhưng Mặc Thanh lại không biết, hắn cho rằng ta là quỷ, nên ngay cả thân thể cũng không thể phơi nắng ...

Hắn sợ bản thân chỉ sơ sẩy một chút, không chú ý cẩn thận liền làm thương tổn ta. Hắn sợ ta biến mất. Bởi vì, ta ở trước mặt hắn biến mất nhiều lần lắm rồi.

Đối với Mặc Thanh mà nói, Lộ Chiêu Diêu nhất định là người khiến hắn có cảm giác cực kỳ không an toàn.

Cho nên hắn bảo hộ ta cẩn thận như vậy, chỉ đụng vào ta thôi cũng hết sức thận trọng.

Hắn sợ hãi.

Hiện tại Mặc Thanh đã là Sát Thần trong mắt bao người, một thân sát khí làm kẻ khác kinh sợ, nói một câu, động một đầu ngón tay là khiến khắp thiên hạ run rẩy. Đối với ta, Mặc Thanh vẫn là Mặc Thanh, ta chỉ biết sự yếu đuối ngày xưa, cùng toàn bộ ôn nhu bây giờ của hắn.

Trong bóng râm, ta bay tới phía sau nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng hắn.

Mặc Thanh như vậy...

Khiến ta yêu, cũng khiến ta đau lòng.

Trong ánh mặt trời, thân hình Lâm Tử Dự hiện ra, trên tay hắn cắp hai người, một là Thập Thất, một là Chỉ Yên.

Vừa chạm đất, Thập Thất quay đầu liền cho hắn một đấm, Lâm Tử Dự lui lại, khó khăn lắm mới tránh thoát.

Thập Thất bẻ tay răng rắc: "Đám Ám La Vệ hồi nãy bị ta đánh đều gọi ngươi là lão Đại, ngươi với mấy kẻ kia là cùng một giuộc đi. Môn chủ bảo ta đánh bọn họ, ngươi là một trong số đó, tất nhiên cũng phải bị đánh! Ngươi đừng nghĩ kéo ta đến chỗ khác thì sẽ không bị ta đánh nhé."

Đứa nhỏ Thập Thất này, vẫn luôn cố chấp như vậy.

Nhưng Lâm Tử Dự này đúng là có chút bản lĩnh, có thể tránh thoát nắm đấm của Thập Thất, còn có thể dùng thuật di chuyển mang Thập Thất đi. Nghĩ lại, trong trận Vô Ác Điện lần đó khi ta vẫn còn trong thân thể của Chỉ Yên, hẳn là hắn không sử dụng toàn lực, bằng không sợ là ta cũng không thể toàn thân trở ra dễ dàng như vậy.

Thập Thất không thấy được những điều ấy, hết đạp lại đấm Lâm Tử Dự. Lâm Tử Dự không đánh trả, từ đầu tới cuối chỉ lui lại tránh.

Mặc Thanh cũng không thèm bận tâm, hô một tiếng: "Cầm Chỉ Yên."

Chỉ Yên đang xem cuộc chiến bên kia, nghe Mặc Thanh gọi một tiếng, nhất thời cả người run lên, khẩn trương quay đầu lại đáp: "Có.... ."

"Lộ Chiêu Diêu ở đâu?"

Chỉ Yên liếc mắt một cái liền trông thấy ta đang ôm thắt lưng Mặc Thanh từ đằng sau: "A...... Thật dọa người...... Đang ôm ngài từ phía sau......"

Nha đầu kia, ta đang ôm ấp Mặc Thanh tràn đầy ôn nhu lưu luyến thế này mà từ miệng nàng đi ra liền biến thành dọa người, đúng là cái đồ không hiểu lãng mạn là gì.

Nàng trả lời xong rồi mới kịp phản ứng: "Ớ...... Thân thể của ngươi, sao lại...... Chẳng phải lúc trước đã tốt rồi sao?"

"Không biết như thế nào lại thành ra thế này." Ta buông Mặc Thanh ra, bĩu môi, "Có lẽ là do thân thể và hồn phách tách rời quá lâu nên vẫn còn một chút vấn đề, đợi lát nữa ta thử lại xem sao."

"Đại Ma Vương nói...... Thân thể có chút vấn đề, chờ chút sẽ thử lại." Chỉ Yên hướng Mặc Thanh truyền lại lời của ta. Thập Thất đang ở bên kia đánh nhau nghe được, lập tức dừng động tác: "Môn chủ làm sao vậy?" Không đánh Lâm Tử Dự nữa, nàng dùng vài bước vọt tới bên này, ánh sáng quanh thân Mặc Thanh lóe lên, bắn ra một lực đẩy mạnh mẽ, buộc Thập Thất phải lùi lại ba bước.

"Đừng đụng vào." Mặc Thanh lạnh giọng cảnh cáo.

Trước nghe hắn nói về chuyện Thập Thất muốn giết hắn, giọng điệu hoàn toàn lạnh nhạt, nhẹ nhàng bâng quơ, còn mang theo chút đùa cợt, nhưng hiện tại là mệnh lệnh cưỡng chế cực kỳ nghiêm túc.

Thập Thất bị một thân sát khí của hắn hù dọa phải lui từng bước. Có lẽ nàng cũng biết rõ mình không biết nặng nhẹ, vừa rồi quá kích động mà lao tới. Nàng thành thật lui ba bước thì dừng lại. Thật ra nha đầu này cũng giống Mặc Thanh, sợ đến gần làm ta bị thương.

Thập Thất có chút tủi thân, cũng thực sốt ruột: "Vậy rốt cuộc là làm sao? Lúc trước Môn chủ đi còn vui vẻ, tươi roi rói cơ mà."

Vui vẻ với tươi roi rói là kiểu mô tả gì?

Ta là con cá ngươi mới chộp được ở trong khe suối hả?

"Sao bây giờ lại như thế chứ?" Nàng lấy lại khí thế, trừng mắt nhìn Mặc Thanh, "Tên xấu xí nhiều chuyện kia! Ngươi nói đi! Có phải ngươi thừa dịp ta không có ở đây mà bắt nạt Môn chủ của ta không?!"

Mặc Thanh không buồn phản ứng.

Ta ở bên cạnh day day trán, nói với Chỉ Yên: "Mau chóng cho tu sửa Vô Ác Điện đi, ta không chịu được ánh nắng mặt trời, đặt thân thể ta vào chỗ râm mát, ta nghỉ ngơi một chút lại nhập hồn."

Chỉ Yên truyền lại ý của ta, Thập Thất vừa nghe, cũng không náo loạn nữa, xoay người đi khiêng đá.

Mặc Thanh lại điều khiển Kiếm Vạn Quân, chỉ thấy Kiếm Vạn Quân vừa khởi động, những viên ngói gạch đá bị vỡ nát bốn phía đều bay hết lên không trung, dưới sức mạnh mà Kiếm Vạn Quân phóng ra, chúng tự động tụ hợp lại, đá chồng lên đá, cột cao dựng lên, gạch đá đổ xuống chỉ một lát sau đã trở về vị trí vốn có của chúng.

Kiếm Vạn Quân có sức mạnh của vạn quân, phá hủy được vạn vật, cũng có thể hồi sinh lại vạn vật. Một lát sau, lúc Thập Thất khiêng một đống đá trở lại, ngay cả biển tên của Vô Ác Điện cũng sửa sang đẹp đẽ rồi.

Thập Thất nhìn Vô Ác Điện nguy nga, đống đá rơi xuống mặt đất, trơ mắt nhìn Mặc Thanh ôm ta vào trong đại điện. Bộ dạng có chút cô đơn.

Vào bên trong, Mặc Thanh đặt ta xuống giường trong tẩm điện của hắn.

Ta ở bên cạnh xoa xoa tay, vững vàng, lại tiến lên nằm vào thân thể của chính mình. Giống như lần trước, cảm nhận cảm giác đau đớn khi kinh mạch nối lại một lần nữa, chỉ chốc lát sau, ta mở hai mắt ra.

Lại hoàn hồn rồi.

Mặc Thanh đứng một bên chăm chú theo dõi ta, tay ta sờ sờ lưng hắn: "Đừng sợ, chỉ là tạm thời có chút vấn đề, về sau nhất định sẽ tốt thôi." Đáp hai chân xuống đất, ta đứng dậy, Mặc Thanh đỡ lấy ta, ta lại đẩy hắn ra, nhưng cũng chỉ đi được hai bước rồi vội duỗi tay ra vịn chặt Mặc Thanh.

Trong phòng thoáng im lặng, ta nhìn về phía Chỉ Yên: "Ngươi cho ra một ít máu đi."

Chỉ Yên ngẩn người: "Hả?"

"Lấy máu."

Chỉ Yên hoảng sợ nhìn chằm chằm ta: "Đại...... Đại Ma Vương, tuy rằng ta rất thích ngươi, nhưng ta...... ta còn chưa muốn chết."

"Ai bắt ngươi chết, chích máu ra một chén nhỏ là được rồi."

Ta cắn răng, thân thể này, nếu đúng như ta đoán, cần dựa vào máu người Cầm gia bọn họ mới có thể tiếp tục hoạt động.

Vậy phải làm sao đây!

Sau này, thời điểm ta và Mặc Thanh làm 'chính sự', chẳng lẽ còn phải có Chỉ Yên ở ngoài cửa coi chừng giùm sao. Chẳng may giữa chừng ta không được, còn phải kêu Chỉ Yên đi vào, dâng một ly máu cho ta uống, sau đó lại làm tiếp?

Cảnh tượng này chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy vô cùng hoang đường!

Ta đường đường là Lộ Chiêu Diêu, tại sao phải chịu cuộc sống mất hết tự do tự chủ như thế! Còn ra thể thống gì nữa! Hạ thấp hết cả uy vũ!

Phải nhanh chóng tìm ra biện pháp giải quyết mới được!

Ta nhìn máu từ đầu ngón tay Chỉ Yên nhỏ xuống được non nửa chén, liền cầm lên uống sạch. Híp mắt lại cân nhắc, xem ra, đêm nay ta phải đi tới Chợ Quỷ rồi, dù sao với những chuyện về quỷ thì chỉ có hỏi những con quỷ ở đó mới rõ ràng nhất.

Crypto.com Exchange

Chương (1-41)