Truyện:Chiêu Diêu - Chương 03

Chiêu Diêu
Trọn bộ 41 chương
Chương 03
0.00
(0 votes)


Chương (1-41)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Mặc Thanh rời đi, lúc này hộ vệ quỳ trên mặt đất mới run rẩy bò dậy.

Vẻ mặt tiểu Tháp Tị tử (*) mờ mịt nhìn ta, rồi lại hoang mang nhìn Liễu Thương Lĩnh nằm ở một bên: "Vậy là giết hay không giết..."

(*) Tháp Tị: mũi tẹt.

Ta nhìn hắn: "Ngươi là thủ vệ giữ cửa à?"

Hắn gật đầu.

"Thế thì cứ giữ cửa cả đời đi, đừng leo lên trên làm gì." Ta khuyên hắn, "Leo cao sẽ chết nhanh hơn đấy."

Người có quyền quyết định thì đã đi rồi, tiểu Tháp Tị tử lại là một kẻ ngu dốt, ta nhìn Chỉ Yên một cái, thấy ánh mắt mong đợi của nàng đang nhìn ta chăm chú, ta liền nói: "Môn chủ đã nhận ta làm đồ đệ, hôm nay miễn xá đi, cái người đang nằm cứng đơ ở đó coi như hắn mạng lớn, ném ra khỏi núi Trần Tắc là được."

"Nhưng.... . người tự tiện xông vào cấm địa sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy được." Ở điểm này, tiểu Tháp Tị tử hết sức kiên trì.

Ta bĩu môi một cái: "Vậy thì tùy tiện kéo vào cái đại lao nào đấy giam giữ đi."

Hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có lý, lập tức sai người phía sau đưa Liễu Thương Lĩnh vào đại lao. Chỉ Yên muốn ngăn cản nhưng lại chẳng có biện pháp nào, đành trơ mắt nhìn người ta lôi Liễu Thương Lĩnh đi.

Tiểu Tháp Tị tử muốn cùng một thủ vệ khác tiến tới đỡ ta, ta né tránh bàn tay của hắn: "Ta bị thương nặng, các ngươi kêu mấy người nâng kiệu tới đây đưa ta về." Ta nói, "Hiện tại ta đã là đồ đệ của Môn chủ, phục vụ không tốt cẩn thận ta tố cáo Môn chủ tội trạng của các ngươi."

Một người khác khinh thường hừ ra tiếng: "Môn chủ tha cho ngươi một mạng, liền tự nhận là đồ đệ của Môn chủ, mặt dày quá đấy."

Ta còn khinh thường hừ một tiếng to hơn: "Đúng là không có nhãn lực, Môn chủ của các ngươi trước đó đã nói những gì, người tự tiện xông vào cấm địa đều phải giết chết, nhưng có giết ta không? Giết người khác, tại sao lại không giết ta? Các ngươi động não một chút đi, ta mặt dày hay là không?"

Bọn họ hai mặt nhìn nhau, không nói lời nào.

Ta phất tay lên: "Đi đi, mau gọi kiệu đến đây cho ta."

Bọn họ ngoan ngoãn nghe lời.

Chỉ Yên ở bên cạnh cảm khái: "Tác oai tác quái... Thật đúng là bản chất chẳng hề thay đổi."

Mọi người đã đi hết, ta yên tâm mạnh dạn cùng Chỉ Yên nói chuyện: "Bản chất của ngươi cũng là khẩu thị tâm phi đấy thôi." Ta đây cả người đều bẩn thỉu, cũng chẳng cố kỵ gì liền tựa nửa người vào tảng đá. Nguy hiểm qua đi, ta một thân thương tích, đau đến tê dại, đã chán phải tỏ ra nhiệt tình rồi. Ta miễn cưỡng liếc Chỉ Yên một cái, "Gào thét kêu không muốn cùng Liễu Thương Lĩnh trở về, hô hào muốn báo thù. Nhưng đến khi thật sự có thể giết được Liễu Thương Lĩnh thì ngươi lại lập tức phản đối. Đó chẳng phải là con trai kẻ thù của ngươi sao, quan tâm hắn như vậy à?"

Chỉ Yên bị ta làm cho á khẩu không trả lời được, ngập ngừng hồi lâu mới nói: "Người ta hận là phụ thân hắn, không liên quan gì tới hắn..." Nàng dừng một chút, "Khoan nhắc đến chuyện này, "một bước lên trời" mà ngươi vừa nói chính là giúp ta trở thành đồ đệ của Mặc Thanh sao?""À, coi như là thế đi." Mặc dù lúc đầu ta muốn trực tiếp đoạt lấy vị trí của Mặc Thanh về cho nàng, nhưng bây giờ xem ra, muốn dùng thân thể này giết Mặc Thanh thì đúng là "gánh nặng đường xa".

"Ngươi vẫn rất lợi hại nha." Nàng khen xong rồi đi tới trước mặt ta, "Bây giờ có thể trả lại thân thể cho ta chưa?"

"Hả?" Ta đảo mắt một cái, "Trả lại cho ngươi? Vì sao?"

Vẻ mặt nàng sửng sốt, có chút khó hiểu: "Vừa rồi ngươi đuổi mọi người đi, không phải là để trả lại thân thể cho ta ư?"

Ta cười nhìn nàng: "Tiểu cô nương, sao ngươi lại sinh ra ảo giác đó vậy? Ta kêu bọn họ đi chỉ đơn thuần là muốn mấy người đó khiêng kiệu đến đón ta thôi."

"Ngươi! Chẳng phải là ngươi nói muốn trả lại thân thể cho ta sao?"

Ta ngáp một cái: "Quả thật là ta có nói sẽ trả lại thân thể cho ngươi, nhưng đâu có nói là trả lại lúc nào."

"Lộ Chiêu Diêu!" Nàng ta nổi khùng, "Ngươi... Ngươi vô sỉ!"

Cái từ này cũng đã rất lâu không được nghe rồi, thật là hoài niệm.

Ta bình tĩnh khoát tay áo một cái, áp chế phẫn nộ của nàng: "Chúng ta làm một vụ giao dịch đi." Ta nhìn hồn thể của nàng rồi nói, "Sớm muộn gì ta cũng trả lại thân thể cho ngươi, dù sao ta cũng chẳng đặc biệt khao khát muốn hoàn dương sống lại. Ta chỉ có một nguyện vọng thôi, chờ ta đạt được nguyện vọng đó thì ta sẽ trả lại thân thể này. Trong khoảng thời gian ấy, coi như ngươi giao thân xác cho ta mượn, ngươi không có thân thể nhưng ta có thể dùng thân thể của ngươi giúp ngươi báo thù. Ngươi xem, như vậy có được không?"

Nàng trầm mặc.

"Hai chúng ta nói thẳng nhé, đối với ta mà nói thì giải quyết Giám Tâm Môn chủ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng với bản lĩnh của ngươi mà muốn báo thù thì chẳng biết phải chờ đến ngày tháng năm nào." Ta nhếch khóe miệng lên cười cười, "Khi ta còn sống, số người muốn cầu Lộ Chiêu Diêu ta ra tay giúp đỡ còn nhiều hơn số cỏ của núi Trần Tắc đấy. Bình thường ta chẳng thèm để ý tới, cơ hội này đối với ngươi có thể nói là gặp được mà không cầu được nha."

Vẻ mặt Chỉ Yên nặng nề.

Nàng không lên tiếng trả lời, tiếng bước chân từ đằng xa lại truyền tới, ta đưa mắt nhìn thử: "A, kiệu tới rồi." Ta nhìn Chỉ Yên một cái, cười nói, "Chẳng phải là ngươi muốn gia nhập Ma đạo sao? Coi như hôm nay ta hảo tâm dạy cho ngươi bài học thứ nhất, trong Ma đạo, hành động của ta không phải là tác oai tác quái mà gọi là thủ đoạn. Ngươi phải nhớ, thời điểm xuất hiện phải đè người khác một cái đầu, như vậy cuộc sống sau này của ngươi mới tốt được."

Mấy tên ma tu này đi khá nhanh, nháy mắt đã đi tới chỗ ta, bọn họ cẩn thận nâng thân thể bị thương nặng của ta lên cỗ kiệu.

Lúc này Chỉ Yên lại lên tiếng: "Không được, thù này ta muốn tự mình báo." Nàng nói, "Đây là thù hận của nhà ta."

Ta nhướng mày, ừm, cũng là một nữ hài tử có cốt khí. Chỉ tiếc rằng...

Ta lên cỗ kiệu, bốn ma tu khiêng kiệu khá thuần thục, yên ổn đi về phía trước. Ta nhìn Chỉ Yên, bĩu môi một cái rồi buông tay. Chỉ tiếc, ngươi nói quá chậm, hiện tại ta không lùi lại được nữa rồi.

Dưới chân ma tu nổi gió, nâng cỗ kiệu lên, mang theo ta lướt nhanh về phía trước. Ta chỉ thấy Chỉ Yên sau một thoáng ngẩn người, liền "bước nhanh" đuổi theo đằng sau cỗ kiệu; nhưng nàng lại là "quỷ mới", tốc độ bay có thể nói là chậm đến mức khiến người ta đau lòng.

Không bao lâu sau đã bị bỏ lại một đoạn thật xa.

Đây là bài học hảo tâm thứ hai của ta. Ta thoải mái ung dung nằm trên cỗ kiệu, mặc cho nàng ở phía sau vừa đuổi theo vừa mắng, thầm nghĩ trong lòng, muốn tu ma thì tuyệt đối không thể tin tưởng bất kỳ kẻ nào. Một tiểu cô nương xuất thân từ danh môn chính phái như nàng, tất nhiên là chưa đủ kinh nghiệm.

Bốn kiệu phu bước đi vững vàng, khiến ta nằm đó không khỏi có chút buồn ngủ. Khi rời khỏi cấm địa, dông tố chợt ngừng, mây tản trăng lên, màn đêm sâu thẳm. Không nghĩ tới đời này của ra, sau khi biến thành quỷ lại có cơ hội tái xuất tiếp tục làm mưa làm gió.

Ta nghĩ cuộc sống mới của ta đã bắt đầu rồi...

Vậy mà... Thật ra lại không phải thế.

Bởi vì sáng ngày hôm sau, đến khi tỉnh lại, ta liền phát hiện...

Ta... lại... thành... quỷ... một... lần... nữa... rồi!

Không có dấu hiệu nào!

Không có dấu hiệu nào!

Chuyện quan trọng nhất định phải nói hai lần.

Ta mờ mịt đi loanh quanh cạnh thân thể Chỉ Yên đang ngủ mê man.

Sau khi hơi phục hồi lại tinh thần, ta cố gắng xông vào thân thể của Chỉ Yên một lần nữa, nhưng chỉ có thể xuyên qua thân thể nàng, ta hạ xuống nửa phần hồn thê trong suốt, chìm xuống giường mà không có cách nào vào được.

Tại sao?

Ta rất hoang mang, nhìn chằm chằm vào thân thể nửa sống nửa chết này suy nghĩ.

Đêm qua lúc được đưa về đây, mặc dù ta còn vài phần ý thức, nhưng đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê. Cơ thể này bị thương quá nặng, ta không thừa khí lực để điều khiển nó, chỉ mặc cho kiệu phu nâng ta lên Hí Nguyệt Phong, chờ người của Hí Nguyệt Phong rửa mặt trị liệu cho ta một hồi rồi mới sắp xếp để ta đi ngủ.

Trước khi ta nhắm mắt, hết thảy đều rất bình thường, không hề có bất kỳ bất thường gì phát sinh. Hồn phách của tiểu cô nương tiên môn kia đac sớm bị bỏ rơi ở ngôi mộ bên sơn cốc đó rồi. Trong thời gian một buổi tối, lấy tốc độ của nàng, tuyệt đối không thể bay được tới đây đoạt lại thân xác này...

"Ưm..."

Thân thể Chỉ Yên ưm một tiếng, chậm rãi tỉnh lại.

Nàng còn tỉnh lại nữa!

Ta khiếp sợ. Không ngờ hồn của nàng có thể bay được tới đây! Là nàng hất ta ra ngoài sao?

"Ta..." Nàng vừa động cánh tay, lập tức hô nhỏ ra tiếng, "Ấy... Thật là đau."

Nói nhảm, bị thương nặng như vậy cũng chỉ có ma đầu bền bỉ trải qua sương gió như ta mới có thể nhịn được đau đớn, mặt không biến sắc mà thôi."Lộ Chỉ Yên." Ta kêu tên của nàng.

"Ta không phải họ Lộ!" Nàng phản bác ta một câu, sau đó quay đầu, vừa nhìn thấy ta đã như nhìn thấy quỷ... Ừ, chính là bộ dạng kinh ngạc khi nhìn thấy quỷ, trừng mắt nhìn ta, "Ngươi!" Nàng liên tiếp hít hai lần khí lạnh, nhưng động tác hít sâu này lại khiến ngực nàng đau nhói nói không nên lời, chỉ có ngón trỏ run rẩy chỉa vào người ta, gương mặt tái nhợt.

Đợi đau đớn chậm rãi giảm bớt, nàng đột nhiên ý thức được: "Thân thể của ta... đã lấy về được rồi."

Hừ. Ta hừ lạnh: "Ngươi thực sự lấy về được."

"Làm sao lại... Rõ ràng ngày hôm qua ta không thể đuổi kịp, cách một đoạn rất xa, tại sao?" Vẻ mặt nàng tràn ngập hiếu kỳ, tò mò nhìn qua ta.

Làm sao ta biết!

Ta cực kỳ tức giận, hiện tại mấy người đều học được thói nhận tiện nghi mà còn khoe mẽ rồi hả? Mặc Thanh là một, cưu chiếm thước sào (**) xong thì đứng trước mộ phần của ta đắc ý; ở đây lại có thêm một người nữa, giành thắng ta, còn hỏi ta tại sao nàng lại thắng.

(**) Chim cưu ở tổ chim thước, đại ý là không phải khó nhọc mà vẫn được hưởng thứ tốt.

Ta không thèm để ý đến nàng, lắc lư bay tới trước cửa sổ, liếc mắt nhìn ra bên ngoài.

Cảm giác thật thất vọng.

Thân thể không có, ta không có cách nào tìm Mặc Thanh báo thù, kế hoạch tốt đẹp lại bị thất bại một lần nữa. Nhưng cái này để tính sau, hiện tại vấn đề khiến cho ta buồn phiền nhất chính là, hai mươi dặm, ta bay mất ba ngày, vậy hỏi, từ Hí Nguyệt Phong về tới mộ phần của ta, tổng cộng phải bay mất bao nhiêu ngày?

Ta nhìn sắc trời một chút, uớc chừng hiện tại là giờ Thìn canh ba, nếu muốn nhanh chóng về lại chỗ cũ thì ta phải tranh thủ thời gian lên đường, tránh cho đến buổi trưa, dương khí nồng đậm lại bay không nổi.

Thời điểm ta muốn bay xuyên qua vách tường gian phòng rời đi, Chỉ Yên đang nằm liền gắng sức ngồi dậy gọi ta một câu: "Ngươi muốn đi ư?"

"Không đi thì ở đây làm gì? Ở lại thưởng thức cuộc sống hạnh phúc của mọi người sao?" Ta quay đầu lại nhìn, thấy nàng nhu nhược nằm ở trên giường, giữa hai đầu lông mày viết một câu thật to "Tương lai nhâdt định sẽ bị đám tu ma cấp thấp bắt nạt đến ngay cả chó cũng không thèm để ý". Ta thoáng trầm mặc, chớp mắt một cái, rốt cuộc vẫn cho nàng một lời khuyên:

"Khuyên ngươi một câu, phải sớm ôm chặt Mặc... à không, ôm chặt bắp đùi của Lệ Trần Lan kia, suy nghĩ biện pháp mà tới bên cạnh hắn. Để hắn báo thù cho ngươi, so với việc ngươi một thân một mình lăn qua lăn lại ở Vạn Lục môn thì cách đó thuận tiện, nhanh chóng lại an toàn hơn nhiều. Đừng úng não mà tự mình đi báo thù, ai giết ông ta mà chẳng được. Đã có tài nguyên thì phải sự dụng hợp lý, ta cho ngươi thân phận là đồ đệ của Lệ Trần Lan, coi như đó là lễ vật cho duyên phận ngươi đập đầu vào bia mộ của ta đi. Ta đi đây."

Ta không để ý đến nàng nữa, lảo đảo bay đi.

Ta trèo non lội suối, tốn mất mười ngày mới bay về được mộ phần của mình. Lại quay trở về những tháng ngày làm quỷ ngồi trước tấm bia vô tự, tiếp tục ai thán bi thảm trước kia.

Nhưng!

Đúng là trời không tuyệt đường "quỷ"!

Sau khoảng nửa tháng, vào buổi chiều tà lúc chạng vạng, ta cảm thấy có một cỗ tiên khí đi tới trước mộ phần của ta. Ta đang ngồi sau tấm bia tránh ánh nắng mặt trời, thấy người tới, ta khẽ nhíu mày: "Lộ Chỉ Yên, ngươi đến khóc tang cho ta đấy à?"

"Ta... không phải họ Lộ." Nàng thút tha thút thít trả lời, sau đó bước đến trước mộ của ta ngồi xuống, "Ta... ta sẽ đem thân thể cho ngươi, ngươi giúp ta đi báo thù đi. Ma đạo của các ngươi, tu khó quá..."

Ta nghe vậy, miễn cưỡng ngồi lên trên cao, bắt chéo hai chân, quan sát nàng từ trên xuống dưới một lượt: "Ồ, vậy thì cầu xin ta giúp đỡ đi."

Đây mới là thái độ, lập trường quen thuộc của ta.

"Ngươi... Ngươi giúp ta có được không?"

Ta híp mắt cười, cười lộ cả răng nanh: "Cái này còn phải xem ngươi có thể cho ta thứ tốt gì."

"Thứ tốt?" Đôi mắt Chỉ Yên đẫm lệ, mông lung nhìn ta, "Ta đã cho ngươi thân thể của mình, còn thứ tốt gì nữa chứ?"

"Cũng đúng." Ta gật đầu, "Vậy thì sau đó đi, đến lúc ta trả lại thân thể cho ngươi, ngươi thêm thứ tốt khác cho ta."

Hiển nhiên Chỉ Yên đã bị đám người trong Ma đạo ở Hí Nguyệt Phong kia đùa giỡn đến dại người ra rồi, đối với hành động đã được lợi rồi còn lừa gạt thêm này của ta cũng không có bất kỳ ý kiến gì, gật đầu đồng ý.

Ta rất hài lòng: "Hiện tại mặt trời còn chưa lặn hẳn, dương khí khá nặng, lần trước vào ban ngày ta không thể nhập vào thân thể của ngươi, đợi đến giờ Tý buổi tối chúng ta thử lại một lần nữa. Như vậy thời gian rảnh rỗi hiện giờ..." Ta híp mắt cười, "Ngươi kể cho ta nghe một chút, đám tiểu yêu tinh ở Hí Nguyệt Phong kia bắt nạt ngươi như thế nào."

Trong giao dịch, quan trọng nhất chính là công bằng. Ta đã nói giúp nàng thì nhất định sẽ giúp nàng, không giả dối, đảm bảo già trẻ không gạt. Nói đánh thì khẳng định sẽ đánh đến lúc những kẻ đó phải gào thét gọi phụ thân thì thôi.

*****

Nghe Chỉ Yên khóc lóc kể lể một hồi, đại khái ta cũng nắm được nàng bị bắt nạt ra sao.

Trước khi ta rời đi có nói nàng phải ôm chặt lấy bắp đùi của Mặc Thanh, nhưng cô nương này rụt rè mà lòng tự ái lại đặc biệt cao, cho nên nàng không tính làm như vậy. Nàng dự định dựa vào bản lĩnh của mình ở Vạn Lục môn tu ma thật tốt, sau khi học thành công sẽ đi tìm Liễu Nguy lão nhân của Giám Tâm môn để báo thù.

Ta nghe xong thì cười nhạo một tiếng, thiếu nữ nhà ngươi quá ngây thơ rồi.

Quả nhiên, không quá mấy ngày, đám tu ma ở Hí Nguyệt Phong phát hiện ra "đồ đệ của Môn chủ" được đưa về này cũng chẳng lợi hại như bọn họ nghĩ, quan hệ với Môn chủ lại không tốt đẹp như bọn họ tưởng.

Vì vậy, những người mà lúc trước dùng vẻ mặt ôn hòa đối xử với nàng bắt đầu nói năng lạnh nhạt. Những người quan tâm chiếu cố nàng thì bắt đầu trêu ghẹo, thậm chí xúc phạm nàng. Nàng muốn lặng lẽ dựa vào bản lĩnh của mình để tu ma thành công, căn bản là không thể.

Không tới một tháng, nữ tử tu tiên của chính đạo luôn duy trì thái độ 'dĩ hòa vi quý' này, bởi vì ít khi phản kháng, đã trở thành cái đích để mọi người chỉ trích, phát tiết bất mãn. Nam ma tu của Hí Nguyệt Phong bắt đầu sàm sỡ nàng, mà hôm nay, sự xâm phạm đó đã chạm đến ranh giới cuối cùng của nàng. Rốt cục nàng không thể nhịn được nữa, tức giận phản kháng, lúc này, hoàn toàn không có người nào đứng ra giúp đỡ. Đám nữ ma tu thì đứng xem náo nhiệt, còn đám nam ma tu thì nói nàng là một tiểu đãng phụ, gia tăng hành động quá phận.

Trong sự hốt hoảng, Chỉ Yên dùng ngự kiếm trốn thoát, đám ma tu đuổi theo sá đằng sau, cho đến khi nàng chạy vào cấm địa bọn họ mới không dám đuổi theo nữa.

Nàng nghẹn ngào kể xong quãng thời gian khổ cực chua xót đó thì cũng gần đến giờ Tý.

Ta đứng ở trước mặt nàng, nhìn nàng rồi nói: "Tiểu cô nương, dựa vào bản lĩnh của mình là việc tốt, cái thế giới này nhiều khi quả thật chỉ có thể dựa vào chính mình, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải đủ mạnh. Mà nếu đã không đủ mạnh thì..." Ta nhíu mày một cái, "Ngươi đã không thể động não rồi, chẳng lẽ không nghĩ đến lời khuyên của ta, đi lấy lòng Lệ Trần Lan sao?"

"Ta phát hiện ra không thể dựa vào chính mình nên mới tới tìm ngươi đây còn gì..."

Ừm, cái đó cũng có thể coi là một biện pháp.

Nàng lau nước mắt, nhìn ta một cái: "Hơn nữa, muốn tìm Lệ Trần Lan... nhưng hắn là Môn chủ đó, cao cao tại thượng như vậy... Có mấy người ở Hí Nguyệt Phong đợi mấy chục năm còn chưa từng nhìn thấy mặt của Lệ Trần Lan bao giờ. Thế thì sao ta... có thể lấy lòng hắn, để hắn giúp đỡ ta."

Nghe nàng nói xong, ta hết sức tức giận: "Ta cũng là Môn chủ á! Ta cũng đã từng cao cao tại thượng á! Là bởi vì ta đã chết nên ngươi cảm thấy bắt nạt ta dễ hơn một chút sao?"

Nàng lại nhìn ta một cái: "Đúng vậy nha."

"..."

Ta cắn răng, chỉ cảm thấy cô nương trước mặt này và tên thủ vệ giữ cửa mũi tẹt kia đều là cùng một dạng không có trái tim. Chỉ có điều, thấy nàng dâng thân xác lên giao cho ta, ta cũng chẳng tính toán, bỏ qua ngôn ngữ bất kính của nàng:"Sự lo lắng của ngươi đối với Lệ Trần Lan là hoàn toàn dư thừa. Chẳng phải lúc trước ta đã nói rồi sao, Lệ Trần Lan nói, người nào tự tiện xông vào cấm địa đều phải giết chết, nhưng tại sao hắn lại không giết ngươi?"

Mặt nàng ngấn lệ, ngẩn ngơ nhìn ta: "Tại sao?"

Ta nghiêm túc nói: "Bởi vì hắn coi trọng thân thể này của ngươi nha!"

Chỉ Yên toàn thân chấn động: "Cái gì?"

"Là thế chứ còn gì nữa, bằng không hắn còn có lý do nào khác để không giết ngươi hả?"

Chỉ Yên nghĩ nghĩ: "Khi đó là ngươi ở trong thân thể của ta mà. A, nói không chừng, khi đó hắn nhìn ta nhưng lại nhớ đến ngươi trước kia thì sao?"

Ta cười nhạo một tiếng: "Hiện giờ Mặc Thanh đã là Vạn Lục Môn chủ, vị trí này của hắn là giành từ trong tay ta mà có. Hắn thật vất vả mới ngồi vững được trên vị trí này, để hắn biết được chuyện ta đã mượn xác hoàn hồn thì ngươi nói xem, hắn sẽ đối xử với ta như thế nào?"

"Nhổ... Nhổ cỏ tận gốc?"

"Coi như ngươi không quá đần." Ta ngẩng đầu nhìn sắc trời, thấy đã bước vào giờ Tý, liền gọi Chỉ Yên một tiếng: "Thời gian vừa vặn, chúng ta thử một chút xem sao."

Chỉ Yên thẳng lưng ngồi xuống. Ta cũng thu lại tâm trạng, chuyên tâm gạt bỏ tạp niệm, đụng đầu thật mạnh vào thân thể của Chỉ Yên.

Trong thoáng chốc, đầu ngón tay ấm áp, hai chân trầm xuống, thân thể nặng nề quen thuộc cùng các giác quan nổi lên. Ta chớp mắt một cái, nhìn về phía bia mộ, hồn phách của Chỉ yên vừa bị ta hất ra ngoài, ngơ ngác đứng đó.

Quả nhiên! Loại chuyện như chiếm thân thể của người khác này phải làm buổi tối mới có hiệu quả tốt!

Ta đứng yên, nắm chặt quyền, cảm nhận sức mạnh trong lòng bàn tay, nhất thời nội tâm sáng bừng rực rỡ. Rốt cục, vòng tới vòng lui thân thể này vẫn thuộc về ta!

Vậy mà, ta còn chưa cao hứng được bao lâu, bỗng phát giác ra một luồng hơi thở nhanh như chớp xuất hiện ở sau lưng. Ta trầm mặc, vừa muốn tránh thì đã có một bàn tay bấm vào cổ, đem ta nhấc lên.

Hô hấp trong nháy mặt bị đoạt đi, ta hít thở không thông nhìn người ở trước mặt. Hắn vẫn mặc một bộ hắc bào như cũ, vẻ mặt như sương lạnh, ánh mắt tựa như đao, cạo từng khúc xương: "Lại là ngươi." Giọng nói hắn lạnh lẽo, "Tự tiện xông vào cấm địa, đừng mơ ta sẽ tha cho ngươi đến lần thứ hai."

Linh hồn của Chỉ Yên ở một bên bị dọa sợ chết khiếp, liên tiếp hít sâu, thất thanh kêu to: "Ngươi xem đi, ngươi xem đi! Ngươi còn bảo ta đi lấy lòng Lệ ma đầu, lại còn nói hắn có ý với ta, có ý muốn giết ta thì có! May mà ta không cố lại gần hắn!"

Tâm trạng của ta cực kỳ không tốt. Nếu không phải vì thân thể của Chỉ yên quá vô dụng thì ta đâu có bị Mặc Thanh chỉnh cho thảm như vậy!

Hơn nữa, tên Mặc Thanh này cũng quá buồn cười, cứ nhắm vào lúc ta và Chỉ Yên vừa thay đổi thân thể xong thì chạy tới làm khó ta. Đúng là mệnh hắn nhất định phải khắc chết ta mà!Ta nắm chặt lấy tay hắn, liều mạng dùng sức đẩy ra một chút kẽ hở, khàn khàn nói: "Lần trước là bị ép, lần này ta... cũng bị buộc..."

Mặc Thanh cười lạnh một tiếng, hung hăng ném ta xuống đất.

Ta vội vàng ôm cổ vừa ho khan vừa thở gấp, hai tai on gong không ngừng, nghe tiếng hắn lạnh lùng châm chọc ẩn chứa sát khí: "Bị buộc? Là đám ma tu bên ngoài sao?"

Lần trước, khi ta và Mặc Thanh vừa gặp mặt, hắn liền nhận của ta một lúc hai kiếm chiêu. Nếu xét về thực lực thì toàn bộ đám ma tu cấp thấp của Hí Nguyệt Phong không kẻ nào có thể là đối thủ của hai kiếm chiêu đó; nhưng thời điểm thân thể này bị bắt nạt là do Chỉ Yên yếu còn hơn cả gà kia khống chế! Ta giải thích việc này thế nào đây, để tránh cho Mặc Thanh hoài nghi, ta đành phải tùy cơ ứng biến, chỉ vào mộ phần của chính mình nói: "Là nàng, ta bị nàng ép."

Lời này vừa thốt ra, Mặc Thanh đột nhiên lặng lẽ chớp mắt một cái.

Ta lại ngẩng đầu lên nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn mang theo đánh giá, nhìn ta đang gục người trên mặt đất: "Ngươi có biết đây là mộ của người nào không?"

"Biết, của Lộ Chiêu Diêu..."

Ánh mắt hắn lạnh lẽo, vẻ mặt khắc nghiệt: "Từ đâu mà ngươi biết?"

"Ở trong mộng." Ta nghĩ đến đâu liền diễn đến đấy, "Cứ đến lúc trời tối nàng lại vào trong giấc mộng của ta, ép ta hóa vàng mã cho nàng...."

"Nàng vào trong giấc mộng của ngươi?" Mặc Thanh cắt đứt lời ta, híp mắt, hoài nghi đánh giá.

Ta thoáng suy nghĩ, nếu để Mặc Thanh biết hồn phách của ta vẫn còn tồn tại thì có vẻ không được tốt cho lắm. Nhưng thôi kệ, quản hắn làm cái khỉ gì, mấy chuyện quỷ quỷ thần thần này, nếu như không phải chính ta chết thì ta cũng chẳng biết được con người sau khi chết lại có thể biến thành quỷ. Loại chuyện hư vô mờ mịt đối với người sống này, hắn có điều tra cũng chẳng tra ra được gì.

Ta trực tiếp nghĩ ra một kế hoạch mới.

Để cho Mặc Thanh biết hồn phách của ta vẫn còn ở đây, nhưng hắn lại không có cách nào tìm được ta. Vì để bảo vệ địa vị của mình, hắn nhất định sẽ tiêu tốn sực lực và thời gian đi tìm quỷ. Mà trong lúc hắn đang làm việc này, ta có thể dùng thân thể của Chỉ Yên ẩn núp bên cạnh hắn; dùng cái cớ Lộ Chiêu Diêu hằng đêm đều tiến vào giấc mộng của ta, giả vờ giúp hắn tìm kiếm "Lộ Chiêu Diêu". Một bên nhiễu loạn suy nghĩ của hắn, một bên từ từ đến gần, chậm rãi đi vào cuộc sống, giành được sự tin tưởng của hắn. Lúc ấy, địch ở ngoài sáng ta ở trong tối, thời điểm hắn dỡ xuống phòng bị, ta sẽ cho hắn một đao đoạt mệnh!

Thật quá hoàn mỹ!

Chớp mắt một cái đã có thể vạch ra cả một kế hoạch chu toàn, ta vì trí tuệ cao siêu của chính mình mà thầm khâm phục. Sau đó, ta lại nhìn chằm chằm Mặc Thanh, nghiêm túc nói:

"Đúng, nàng muốn ta hóa vàng mã cho nàng, nếu không sẽ quấy phá, giết chết ta."

Mặc Thanh trầm mặc hồi lâu, cặp mắt đen kia như dòng nước xoáy sâu thẳm, ẩn giấu tất cả tâm tư, khiến ta không đoán ra được suy nghĩ của hắn. Ta đợi hắn tỏ thái độ, đợi một hồi lâu, ai ngờ hắn lại chỉ mở miệng nói ra ba chữ: "Không thể nào." Hắn cúi đầu, tự lẩm bẩm một mình, "Nếu nàng vẫn ở đây thì nhất định sẽ tìm tới ta trước."

Ô, tên quái dị này thế mà lại hiểu rõ lòng ta. Ta ở nơi trần thế này, tiếc nuối lớn nhất chính là cuối cùng không thể dẫn ngươi ùng đi. Nếu ta có thể sống lại, dĩ nhiên điều đầu tiên là phải tới tìm ngươi, sau đó dẫn ngươi đi.

Giống như bây giờ.

Tuy nhiên lúc này ta không thể nói như vậy được, chỉ đành bao rằng: "Ta cũng không biết vì sao nàng lại chỉ tới tìm ta, có lẽ... là do lần trước ta đập đầu vào bia mộ của nàng, bị nàng ám phải ... Nàng ở trong mộng rất dọa người, ta cũng chỉ bất đắc dĩ bị ép buộc mà thôi... Môn chủ, ta xông vào cấm địa hai lần, nhưng không thể trách ta được nha."

Ta tội nghiệp nhìn hắn, bởi vì lúc nãy CHỉ Yên vừa mới khóc, cho nên hốc mắt vẫn còn cảm giác chua xót. Ta cố gắng trợn mắt không chớp, chỉ một lát sau ánh mắt yếu ớt lại tràn đầy lệ quang.

Hắn yên lặng nhìn ta hồi lâu.

Trong lòng ta hiểu rõ, ở trước mặt người của Vạn Lục môn mà tỏ ra đáng thương cũng chẳng có tác dụng gì nhiều. Lần trước Mặc Thanh đã đưa ta ra ngoài, hôm nay ta giả bộ đáng thương, nếu như có thể có tác dụng thì nhất định là bởi...

"Đứng lên đi."

Hắn bỏ qua cho ta, trong lòng ta âm thầm nhận định, quả nhiên, Mặc Thanh này hẳn là cảm thấy có hứng thú với gương mặt của Chỉ Yên! Không nỡ giết đâu!

Mặc Thanh liếc khóe mắt nhìn ta: "Nàng ở trong mộng của ngươi như thế nào?"

"Người nào? Nữ ma đầu Lộ Chiêu Diêu sao?" Ta xem xét sắc mặt Mặc Thanh một chút, cân nhắc nói, "Nàng ấy à, sắc mặt tái nhợt, dưới đùi không có chân, dáng vẻ ngoan lệ..." Ta vừa nói vừa thấy Mặc Thanh hoài nghi híp mắt, biết hắn đang dò xét lời nói của ta, vì vậy ta lập tức dùng chính tình cảm thật của mình, nói thẳng: "Thật ra nàng và người sống cũng chẳng có gì khác nhau, chỉ là nàng hận ngươi. Nàng nói ngươi đoạt mất vị trí của nàng, hại tính mạng nàng. Nàng muốn quay về tìm ngươi báo thù."

Những người có mặt ở Kiếm mộ năm đó hẳn là đều bị khí tức của Kiếm Vạn Quân khi xuất thế giết sạch. Người đời có suy đoán đến thế nào cũng không thể tin được việc ta bị Mặc Thanh giết chết.

Hiện tại, ta nói ra một chuyện chỉ có hắn và ta biết, có thể... sẽ xóa bỏ được hoài nghi của hắn.

Quả nhiên, Mặc Thanh nghe xong liền trầm mặc, một hồi lâu sau hắn mới quay đầu, nhìn chăm chú vào tấm bia vô tự của ta.

Hồn phách của Chỉ Yên đang đứng ở hướng đó, nàng ngơ ngác nhìn Mặc Thanh cho đến khi hắn cúi đầu.

Hắn nỉ non một tiếng: "Vậy vì sao vẫn chưa tìm đến?."

A ha, lại còn khiêu khích ta nữa.

Ta thật muốn xắn tay áo.

Nhưng rất nhanh ta điều chỉnh lại tâm tình của mình, bây giờ không phải là lúc dùng cứng đối cứng với Mặc Thanh. Ta nén lại tức giận, nhắc nhở bản thân phải nhẫn nhịn, đi đường vòng cứu quốc, không thể xúc động được.

Sau khi Mặc Thanh nỉ non những lời này liền trầm mặc xoay người rời đi.

Hắn chưa nói sẽ sắp xếp cho ta như thế nào, vậy nên ta cứ đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của hắn. Chỉ Yên chậm rãi tiến tới bên cạnh ta, hoang mang nói: "Lệ ma đầu này... biểu tình vừa rồi của hắn thực sự là rất bi thương nha." Nàng nói, "Chẳng hề giống ma đầu một chút nào, mà tựa như một đứa trẻ lẻ loi vị vứt bỏ vậy..."

Mặc Thanh còn ở gần đây, ta không thể thoải mái nói chuyện với Chỉ Yên được, chỉ có thể trợn mắt liếc nàng một cái.

Danh môn chính phái đúng là nơi nuôi dưỡng ra một đống cặn bã luôn tự mình đa tình.

Mặc Thanh mà cũng bi thương sao? Hiện tại hắn có quyền lớn trong tay, có bi thương thì chắc cũng chỉ than thở một câu: thiên hạ rộng lớn, gió to tuyết lạnh, không ai hiểu được nỗi cô đơn tịch mịch bằng ta đi!

Crypto.com Exchange

Chương (1-41)