Truyện:Chiêu Diêu - Chương 22

Chiêu Diêu
Trọn bộ 41 chương
Chương 22
0.00
(0 votes)


Chương (1-41)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm kia phản chiếu ánh nến ở giữa ta và hắn, mà phía sau ánh nến đó lại là khối thân thể của Chỉ Yên.

Hắn bình tĩnh nhìn ta, chỉ sau một thoáng kinh ngạc lúc đầu, mí mắt hắn rũ xuống, che khuất sự ngạc nhiên trong thoáng chốc đó. Cho đến lúc nâng mắt lên, đôi mắt ấy giống như được phủ kín một tầng sương mù, che giấu toàn bộ tâm tình.

Mặc Thanh giơ tay lên, nắm lấy cổ tay của ta.

Ta nhướng mày, ai da, thiếu niên nhà ngươi, động tác này rất là khiêu khích đấy nhé. Chỉ cần ngươi kéo ta về phía trước thì nhất định ta sẽ không có một chút phòng bị nào mà ngã ở trên bàn, có phải đến lúc đó ngươi sẽ quay ngược lại bóp cằm của ta, đùa giỡn ta hay không? Sau đó sẽ trực tiếp thổ lộ tình cảm, thẳng thắn thể hiện mưu đồ với ta...

Ta tự mình đắm chìm trong suy nghĩ, nhưng rốt cuộc thì Mặc Thanh vẫn là Mặc Thanh, hướng suy nghĩ của hắn và ta quả nhiên là không nhau.

Hắn chỉ nhẹ nhàng gỡ tay của ta ra, hơi liếc ta một cái rồi nói: "Nghịch đồ."

Nghịch... Nghịch đồ?

À... phải rồi, nếu hiện tại bàn về thân phận thì ta là đồ đệ của hắn, vậy mà dám bóp cằm thực hiện tư thế sắp hôn với hắn quả thực là đại nghịch bất đạo. Nhưng mà...

Hắn đứng dậy, hơi quay đầu bước tới phía trước quan sát Lục Hợp Kiếm, giống như lơ đãng hỏi: "Vết thương đã tốt chưa?"

Chỉ Yên ở bên cạnh nhỏ giọng lầm bầm: "Đại Ma Vương này, hình như hắn đang trốn tránh thì phải, còn cố ý nói lảng sang chuyện khác đổi đề tài. Ngươi cứ hỏi hắn tiếp đi, ta cảm thấy rất tò mò, rốt cuộc thì vừa rồi hắn có biết ngươi hôn hắn hay không?"

Ngươi đang xem diễn đấy hả? Chẳng lẽ ta lại không biết hắn đang đổi đề tài, còn cần ngươi nhắc nhở nữa chắc?

Ta ở sau lưng Mặc Thanh tranh thủ liếc mắt lườm Chỉ Yên một cái, sau đó bước tới gần hắn, trả lời qua loa: "Vết thương do kiếm gây ra có hơi sâu, không khỏi nhanh như vậy đâu." Ta đứng bên cạnh Mặc Thanh, ánh mắt dính chặt vào hắn: "Sư phụ, vừa rồi ngài có thấy cảm thấy gì khác thường hay không?"

Mặc Thanh nhìn khung cửa sổ bị con chim lớn hồi sáng làm hỏng, vẻ mặt thoáng trầm lại, có chút nghiêm túc; đây đúng là bộ dạng bình thường khi gặp những người khác của hắn, kiểu này là muốn kiên quyết trốn tránh rồi. Cuối cùng hắn chỉ nặn ra cho ta được mấy chữ: "Không có gì khác thường."

"Thật sự là không có cảm giác gì à?"

"Không có." Hắn hết nhìn thành kiếm lại chuyển sang bầu trời bên ngoài, hiện tại bắt đầu chuyển sang ngắm mấy cái kỷ án (*) đặt sát bên tường.

(*) một loại bàn hẹp dài.

Ta lập tức di chuyển đứng giữa hắn và bức tường, khoảng cách thật gần, khiến cho ánh mắt của hắn chỉ có thể rơi trên người ta: "Nhưng vừa rồi lúc sư phụ uống trà, miệng của ngài giật giật nhìn rất là kỳ cục nha."

Thân thể của Mặc Thanh khựng lại, hắn đảo mắt một hồi, rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào mắt ta, lần này hắn không tránh không né, mở miệng nói: "Nàng quan sát cũng tỉ mỉ quá nhỉ?"Con ngươi của ta đảo một vòng, thầm nghĩ nếu hôm nay không thể dò xét được Mặc Thanh thì cũng không thể để hắn dò xét được gì từ ta. Nhưng trong lúc ta đang biên soạn ra vài lời nói dối chống chế thì Mặc Thanh đột nhiên híp mắt, lên tiếng hỏi: "Lộ Chiêu Diêu có hôn ta hay không, rất quan trọng sao?"

Chân hắn dịch chuyển về phía trước một chút.

Ta chợt cảm thấy có chút áp bách liền lui lại ra phía sau, nhưng vừa rồi ta tự đứng chen vào khoảng trống giữa hắn và bức tường, cho nên hiện giờ vừa lui lại, gót chân đã chạm phải vách tường. Không thể lùi được hơn nữa.

Mặc Thanh lại hỏi tiếp: "Ta có cảm giác gì hay không, rất quan trọng sao?"

Ta lắc đầu: "Thật ra thì cũng không quan trọng lắm."

Tay hắn nhấc lên, bắt chước bộ dạng của ta khi nãy nắm lấy cằm ta, ánh mắt mang theo vài phần nguy hiểm, lại ẩn chứa mấy phần hấp dẫn quỷ dị: "Vậy hành động vừa rồi của nàng, là học theo Lộ Chiêu Diêu đùa giỡn vi sư?"

Không nha... Ta cảm thấy hiện tại sư phụ đang đùa giỡn ta thì có.

Ta rất muốn phản kháng, nhưng thật không ngờ, dưới tình huống khoảng cách giữa ta và Mặc Thanh càng lúc càng gần như vậy, không khí mập mờ như thế, ta lại... không có khí lực để phản kháng.

Hắn hơi dùng lực một chút, khẽ nâng cằm của ta lên, cự ly gần tới mức ta có thể nghe được tiếng tim đập rộn ràng ở trong lồng ngực, và cả lời hắn nói trong lúc mỉm cười: "Đại nghịch bất đạo."

"Thình thịch, thình thịch..." Bốn chữ đó của hắn kèm theo tiếng tim đập, càng lúc càng tiến tới gần hô hấp của ta. Đột nhiên!

"A a a a a! Các ngươi có chừng mực cho ta nha!"

Một tiếng thét chói tai bất chợt xông thẳng vào màng nhĩ của ta, ngay sau đó, chỉ trong chớp mắt, hồn phách của ta bị hất ra khỏi thân thể của Chỉ Yên. Ta quay đầu lại, liền thấy Chỉ Yên đã hồi hồn, hai tay đặt trên bờ vai của Mặc Thanh, hung hăng đẩy mạnh hắn ra.

Mặc Thanh lui về phía sau từng bước, sau khi đứng vững thân thể, tất cả những cảm xúc hỗn tạp trong ánh mắt rút hết đi, giống như được nước gột rửa qua, lạnh lùng trong trẻo sạch sẽ như ban đầu. Hắn không nói gì, đưa mắt nhìn Chỉ Yên nhanh như cắt chui ngay vào trong chăn.

Chỉ Yên nằm run lên lẩy bẩy, bộ dạng căng thẳng như đang chờ bị hành hình trên pháp trường, sau một lúc lâu mới lắp ba lắp bắp nói: "Sư sư sư... giờ muộn rồi, ngài ngài ngài..."

"Lệ Trần Lan!"

Chỉ Yên còn chưa nói nổi một câu tiễn khách hoàn chỉnh thì một người khác đã làm việc đó trực tiếp hơn một chút. Là 'tên nhóc' Cố Hàm Quang, hắn ta nổi giận đùng đùng xông thẳng vào phòng, căn bản chẳng thèm liếc mắt nhìn Chỉ Yên một cái, lập tức lên tiếng chất vấn Mặc Thanh: "Thẩm Thiên Cẩm... Vì sao ngươi lại giam nàng ở chỗ này của ta?"

Mặc Thanh đã sớm ổn định lại tâm tình, nhìn thấy Cố Hàm Quang, hắn chỉ nhàn nhạt đáp một câu: "Có thể nhốt ở nơi khác nhưng không thể đảm bảo an toàn cho nàng ta được đâu."Ngụ ý ở trong đó chính là tiểu viện này của Cố Hàm Quang là sự lựa chọn an toàn nhất đối với Thẩm Thiên Cẩm trong Vạn Lục môn.

Mặc Thanh có biết mối quan hệ trước kia giữa Thẩm Thiên Cẩm và Cố Hàm Quang sao?

Mà nghĩ cũng đúng, về cơ bản thì Mặc Thanh coi thể coi là nguyên lão của Vạn Lục môn ta; nếu không phải năm đó hắn còn nhỏ tuổi, diện mạo xấu xí, không có thiên phú, thì hiện tại cho dù không có giết ta, hắn vẫn có thể leo lên được một vị trí tương đối cao nào đó.

Trong vài năm đầu Vạn Lục môn mới thành lập, ta còn chưa thu nhận đủ bốn vị Sơn chủ, hẳn là Mặc Thanh biết rất rõ những chuyện này, lại thêm một vị sư đệ là Tư Mã Dung, tin tức mà hắn biết được tuyệt đối không ít hơn thủ hạ của Tây Sơn chủ là bao nhiêu.

Cố Hàm Quang cắn răng nhẫn nhịn nói: "Nàng không thể ở lại đây được."

"Vì sao?"

"Ta sợ nàng..." Vốn dĩ Cố Hàm Quang muốn phản bác lại Mặc Thanh, nhưng vừa ngẩng đầu, thấy được sự chênh lệch chiều cao giữa Mặc Thanh và hắn, ánh mắt xưa nay vốn kiêu ngạo thoáng chốc trở nên trống rỗng, "À... phải rồi." Hắn cười lạnh một tiếng, "Hiện giờ cho dù ta có nghĩ đủ mọi biện pháp cũng không thể khiến nàng bị trúng tình độc nữa rồi."

Mặc Thanh không có đáp lời. Chỉ nghe thấy Cố Hàm Quang lạnh lẽo ho khan hai tiếng, rõ ràng thân thể chỉ như một đứa trẻ, thế nhưng lúc này toát ra vẻ tang thương như một ông lão đầy muộn phiền.

Hắn ta xoay người rời đi, ra được tới cửa mới dừng lại nói một câu: "Nghe nói ở Vô Ác điện có người tới tìm ngươi, cả ngày chính sự không làm lại ở đây náo loạn với một nha đầu." Cố Hàm Quang liếc mắt nhìn Mặc Thanh, "Không sợ Lộ Chiêu Diêu trở về tìm ngươi tính sổ à?"

Mặc Thanh nghe vậy, nhẹ nhàng cười một tiếng, nhưng không nói thêm gì với Cố Hàm Quang. Hắn quay đầu lại nhìn Chỉ Yên vẫn còn đang núp trong chăn một cái, sau đó dùng thuật di chuyển rời khỏi căn phòng.

Ta đứng ở trước cửa ra vào đưa mắt nhìn lên Vô Ác điện, cuối cùng Chỉ Yên để thân thể nằm im trên giường, thoát hồn ra ngoài. Nàng bay tới đứng bên cạnh ta, cùng ta ngắm khung cảnh xa xa: "Đi rồi hả?"

Ta hơi nghiêng đầu, lé mắt nhìn nàng: "Vừa rồi ngươi gào lên rồi hất ta ra ngoài làm chi?"

"Không hất ngươi ra ngoài thì hai người các ngươi đã hôn nhau luôn rồi! Lại còn dùng thân thể của ta nữa chứ!"

Ta nheo mắt lại, liếc lên liếc xuống quan sát Chỉ Yên một lượt: "Ngươi thì biết cái gì, ta đang thử thăm dò hắn đấy."

"Thăm dò cái gì cơ?"

"Thăm dò xem rốt cuộc thì hắn thích người nào."

"Cái gì mà thích người nào..." Bây giờ nàng mới phản ứng kịp, "Chẳng lẽ ngươi đang thử xem Lệ Trần Lan yêu thích thân thể của ta hay là hồn phách của ngươi nhập vào trong thân thể của ta ư?"

Ta khoanh tay tựa người vào cánh cửa, dùng lý trí phân tích cho nàng nghe: "Lúc trước ta hỏi hắn, hắn có cảm nhận được Lộ Chiêu Diêu hôn hắn hay không. Nếu trong lòng không có mờ ám gì thì có nói có, không nói không, nhưng hắn lại trốn tránh. Cũng không hỏi xem Lộ Chiêu Diêu đang ở đâu, thậm chí còn không hỏi là vì sao Lộ Chiêu Diêu lại hôn hắn. Hiển nhiên trốn tránh là vì trong tâm có quỷ...

Chỉ Yên bĩu môi một cái, thẳng thừng cắt đứt lời ta: "Cái này mà còn phải thử nữa à? Người mù cũng nhìn ra được là hắn thích ngươi đấy!"

Nàng nói những lời này vô cùng tự nhiên, ta thoáng sửng sốt: "Ngươi bị mù bao giờ mà nhìn thấy được?"

"Thân thể của ta chỉ là một khối thân thể vô tri vô giác mà thôi, ta ở bên trong thì chính là ta, ngươi ở bên trong thì chính là ngươi. Bất luận là đạo tu gì cũng đều nói, thân thể này chỉ là một chỗ để hồn phách sống nhờ. Có kẻ nào đi yêu chỗ dùng để sống nhờ chứ."

Ta kinh ngạc, không ngờ có một ngày Chỉ Yên lại có thể nói ra những điều khiến cho Lộ Chiêu Diêu ta phải chịu phục như vậy. Ta liền hỏi nàng: "Nếu vậy thì tại sao vừa rồi ngươi lại không cho Mặc Thanh đụng phải cái chỗ sống nhờ đó của ngươi?"

Chỉ Yên lặng lẽ nói: "Cái đó không giống nhau! Dù sao thì ... ta đã nói từ rất lâu rồi là Lệ ma đầu thích ngươi mà. Chẳng qua là ngươi không tin... mà cũng không đúng, ta nghĩ thật ra trong lòng ngươi đã thấy rõ ràng rồi, nhưng bản thân lại không muốn tin mà thôi."

Ta trầm mặc.

"Đại Ma Vương, ngươi tự bảo vệ bản thân mình rất tốt, tuyệt đối không cho người khác có bất kỳ cơ hội ảo tưởng gì. Chính vì vậy người khác cũng không thể có cơ hội làm ngươi bị tổn thương."

Ta nhìn nàng: "Sao ngươi biết?"

"Biết chứ, chúng ta đã sống chung với nhau nhiều ngày như vậy. Ngươi chỉ là một đại cô nương chuyên cậy mạnh mà thôi. Ta ấy à, có rất nhiều việc cảm thấy đã phai nhạt không còn quan trọng nữa, nhưng trước đó những chuyện ấy đã khiến cho ta phải trải qua bao nhiêu thống khổ và đau đớn rồi. Còn ngươi thì thoạt nhìn có vẻ như cái gì cũng không quan tâm, cái gì cũng thờ ơ, cái gì cũng có thể thản nhiên đối mặt; nhưng khoảng cách về nỗi đau đớn của hai chúng ta lại cách nhau rất xa. Sự cực khổ mà ta chịu đựng không bao giờ có thể so được với ngươi." Chỉ Yên quay đầu sang nhìn ta, "Ngươi là một Đại Ma Vương khiến cho người khác thấy thật đau lòng."

Ta nhìn nàng chằm chằm, trầm mặc trong chốc lát: "Ngươi đau lòng cho bản thân mình trước đi." Ta nói,

"Ta định đi mua Hoàn Dương đan, ngày mai ngươi lết thân thể bị thương này xuống chân núi tìm người hoá vàng mã cho ta. Ta là người đã phải trải qua vô cùng nhiều khổ nạn, cho nên bắt đầu từ ngày mai, trách nhiệm nặng nề là cứu vớt ta sẽ được giao cho ngươi." Ta vỗ vỗ bả vai Chỉ Yên, "Ta đi ngắm trăng một chút, ngươi ở lại đây suy nghĩ xem làm cách nào tìm được người hóa vàng mã đi nhé."

Ta thong dong nhẹ nhàng bay ra ngoài, nghe thấy ở phía sau Chỉ Yên buột miệng mắng ta một câu khốn kiếp.

Ta bay lên nóc phòng, lấy tay gối đầu nhìn trăng sáng, vừa nhìn vừa suy nghĩ.

Hiện tại ta đã biết chuyện tên quái dị kia phân biệt rõ ta và Chỉ Yên, cũng đại khái biết được chuyện hắn thích Lộ Chiêu Diêu ta. Hắn giấu diếm những chuyện này, là vì sợ sau khi ta phát hiện ra sẽ không dùng thân thể của Chỉ Yên để chơi đùa với hắn nữa sao...

Trong lúc nhất thời, ta chợt có chút tò mò, tên hề lắm chuyện đó, rốt cuộc là thích ta từ khi nào...

Có giống như ta không, bắt đầu từ câu nói "Ta dẫn nàng đi" kia thì cán cân trong lòng ta đã nghiêng về một phía rồi.

Nếu quả thực là vậy thì thời gian thích ta của hắn cũng quá lâu đi...

*****

Hai ba ngày sau, ban ngày Chỉ Yên đều đi tìm người đốt tiền vàng cho ta, buổi tối sau khi trở lại, ta liền mượn thân thể của nàng dùng thuật di chuyển đi đến chợ quỷ xem số tiền ta tích lũy được có bao nhiêu rồi, nhìn con số tăng lên quá chậm, ta có chút rầu rĩ.

Ta có tới tửu lâu hỏi Tử Du xem một viên Hoàn Dương Đan mất khoảng bao nhiêu tiền, đáp án của Tử Du khiến cho ta buồn càng thêm buồn.

"Theo như tiêu chuẩn của người bình thường mà nói, mười vạn tiền có lẽ có thể mua được một canh giờ." Nói xong, Tử Du liền nhìn ta chằm chằm.

Ta hiểu được ánh mắt của hắn, hắn đang thông cảm với ta, cảm thấy ta không có hy vọng có thể mua được Hoàn Dương Đan. Bởi vì nếu xét theo tiêu chuẩn của ta, người bình thường dùng mười vạn mua Hoàn Dương Đan thì ta phải mất tới một trăm vạn.

Bởi vì giá tiền ta mua đồ đắt gấp chín lần so với người bình thường, đã vậy còn bị làm tròn lên, chín mươi vạn trực tiếp làm tròn thành một trăm vạn.

Hừ, ta nhìn thấu hết trò mèo của các ngươi rồi.

Ta tính toán một chút, ngoại trừ những thứ đã tiêu, cộng thêm mấy ngày nay Chỉ Yên liều cái mạng già tìm người đốt tiền vàng cho ta, hiện tại tính trước tính sau coi như tổng cộng có hai vạn tám nghìn.

Theo như lời Tử Du nói, với một kẻ có đủ tiêu chuẩn gia nhập vào hàng ngũ ác quỷ như ta, có thể ở trong một thời gian ngắn kiếm được nhiều tiền như vậy quả thực là không dễ dàng gì. Những con quỷ bình thường vào thời điểm lễ tết, cúng tế lạy tổ mới có người sống đốt tiền vàng cho một lần, hàng năm may ra nhận được ba lăm vạn tiền.

Nhưng ta đâu phải là một con quỷ tầm thường!

Nhưng với tốc độ chậm như vậy mà muốn để dành tiền để mua Hoàn Dương Đan thì phải mất bao nhiêu năm đây?

Ta nghĩ nghĩ, nếu Mặc Thanh yêu thích ta, vậy ta có nên câu dẫn hắn để cho hắn sử dụng quyền uy của Môn chủ, tổ chức đại hội cúng tế, kéo mấy chục vạn ma tu tới lần lượt hoá vàng mã cho ta hay không?

Một trăm, một nghìn, rồi tiến tới một vạn, chắp tay vây quanh núi Trần Tắc mà đốt, một ngày có thể đốt được một trăm vạn! Sau đó cứ nửa năm đốt cho ta một lần! Nếu được vậy nói không chừng ta có thể mua viên Hoàn Dương Đan vĩnh cửu ấy chứ, có thể sống lại được lâu hơn!

Tuy nhiên hình như không có Hoàn Dương Đan vĩnh cửu... Mà thôi, cứ một tháng ăn một lần cũng được.

Ta xoa xoa tay, dùng thuật di chuyển quay về đỉnh núi có tiểu viện của Cố Hàm Quang.

Mấy ngày nay Mặc Thanh bận rộn không thấy bóng dáng, ngay cả buổi tối cũng không dành thời gian đến thăm ta như trước nữa, ta cũng lấy cớ dưỡng thương liền ở lại trong viện của Cố Hàm Quang.

Thực ra, ta cũng không muốn gặp mặt Mặc Thanh... Dù sao đột nhiên biết được trên cõi đời này còn có người yêu thích ta, quả là một chấn động lớn, ta không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối mặt với hắn...

Thời điểm ta về đến núi, đúng lúc thấy Chỉ Yên đang rướn nửa người vào trong căn phòng giam lỏng Thẩm Thiên Cẩm, uốn éo cái mông vểnh ra ngoài vách tường. Không biết là đang xem cái gì. Ta im lặng không lên tiếng đi vào trong phòng nàng, đặt thân thể ở trong đó rồi thoát hồn ra ngoài. Ta bay tới bên cạnh Chỉ Yên, cũng rướn nửa người vào trong phòng: "Nhìn cái gì đấy?"

Mặt Chỉ Yên tràn đầy hưng phấn: "Nam Sơn chủ và Thẩm Lâu chủ thật hòa hợp!"

Ta: "..."

Vừa nhìn vào ta đã thấy bên trong lồng giam mà Mặc Thanh dựng lên, Cố Hàm Quang đang đánh cờ cùng Thẩm Thiên Cẩm. Hai người này thật rảnh rỗi, nửa đêm nửa hôm còn có tinh thần ngồi đánh cờ. Chỉ có điều Chỉ Yên nói cũng không sai, hai người này, một người bề ngoài như đứa trẻ, một người khí chất lạnh lùng, nhưng khi ngồi xuống trước bàn cờ thì lại có một sự hòa hợp đến kỳ lạ.

Cuối cùng Thẩm Thiên Cẩm hạ cờ trắng xuống, Cố Hàm Quang thua nửa mạng. Thẩm Thiên Cẩm cười một tiếng: "Nam Sơn chủ khiêm nhường rồi."

Mặt Cố Hàm Quang lạnh lùng: "Không phải ta nhường, vốn là ngươi thắng." Hắn đứng dậy, xoay người muốn rời đi, Thẩm Thiên Cẩm chợt nói: "Tối nay mất ngủ, làm phiền Nam Sơn chủ bồi ta đánh cờ, đa tạ."

"Không có gì."

Cố Hàm Quang kéo cửa ra, Thẩm Thiên Cẩm cân nhắc một phen, lại gọi hắn: "Cho phép ta mạo muội hỏi một câu, có phải trước đây Nam Sơn chủ đã từng gặp ta hay không?"

Ta nhướng đuôi lông mày, nhìn về phía Cố Hàm Quang, chỉ thấy hắn đưa lưng về phía Thẩm Thiên Cẩm, đôi môi khẽ động, cuối cùng vẫn không quay đầu lại lãnh đạm đáp một câu: "Từ khi gia nhập Vạn Lục môn, ta chưa bao giờ rời núi, chưa từng gặp qua Lâu chủ."

"Vậy trước khi gia nhập Vạn Lục môn thì sao?"

"Chuyện lâu như vậy, ta không còn nhớ nữa."

Thẩm Thiên Cẩm gật đầu một cái: "Ồ". Nàng cúi đầu tựa như có mấy phần mất mát, vẻ mặt của nàng như có chút tự giễu: "Là ta mạo muội rồi."

Đáp lại nàng, chỉ có thanh âm đóng cửa phòng của Cố Hàm Quang.

Ta bay thân thể từ trong tường ra, liếc Cố Hàm Quang bên ngoài phòng một cái, chỉ thấy trong đôi mắt giống như trẻ con của hắn là một mảnh sương mù mông lung. Chỉ Yên ở bên cạnh yếu ớt hỏi ta: "Hắn đang khóc sao?"

"Hắn đã khóc rồi."

Khi đem độc tố trên người Thẩm Thiên Cẩm dời đến trên người hắn, trơ mắt nhìn mình biến thành một đứa trẻ, lúc đó Thẩm Thiên Cẩm đã khóc lóc cầu khẩn đến thương tâm, hắn vẫn kiên quyết châm một châm vào đầu nàng, xóa phần trí nhớ có hắn đi... Cố Hàm Quang đã từng khóc.

Hắn bất lực ôm lấy Thẩm Thiên Cẩm không còn trí nhớ đã bất tỉnh mà gào khóc.

Kể từ đó, Cố Hàm Quang không bước nửa bước ra khỏi núi Trần Tắc, sống như người xuất gia, cực kỳ ghét những cặp tình nhân, chỉ vì hắn sợ nhớ tới những ký ức đã từng có trước kia.

"Đi thôi." Ta lôi kéo Chỉ Yên, "Chuyện hư hỏng của thằng nhóc này có gì hay đâu. Ta tới thương lượng với ngươi chuyện này, đảm bảo thú vị hơn nhiều."Ta mang Chỉ Yên trở về phòng, dựa ở trên giường, cười híp mắt đánh giá nàng từ trên xuống dưới: "Chỉ Yên muội muội, nhiều ngày chạy lung tung tán loạn tìm người hoá vàng mã cho ta có lẽ đã mệt muốn chết rồi nhỉ?"

Chỉ Yên bỗng cảm thấy toàn thân có chút tê dại, run lên, lui về phía sau hai bước, cảnh giác nhìn ta chằm chằm: "Có lời gì ngươi cứ nói thẳng."

"Nhìn ngươi kìa, chẳng qua là tỷ tỷ đau lòng cho ngươi thôi mà. Ta đây có một biện pháp có thể làm cho chúng ta một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, để cho ngươi sau này không cần vì tìm người đốt vàng mã mà bôn ba nữa, ngươi có muốn nghe hay không?"

"Nói thử xem."

"Chính là để cho Lệ Trần Lan hoá vàng mã cho ta, còn ngươi thì tập trung nghỉ ngơi, ngồi thiền, đề cao công lực của bản thân, ta sẽ chỉ bảo cho ngươi. Ngươi chỉ cần đồng ý với ta một chuyện là tốt rồi."

"Ngươi nói trước xem là chuyện gì."

Ta nghiêm mặt nói: "Sau này lúc ta muốn sờ mó hắn, hôn hắn, ngươi đứng yên đừng nhúc nhích cho ta."

Chỉ Yên kinh hãi: "Ngươi nói cái gì?"

"Ngày hôm qua không phải ngươi nói thân thể chỉ là nơi sống nhờ thôi ư, ta ở bên trong thì chính là ta, ngươi ở bên trong thì chính là ngươi. Ta muốn câu dẫn Lệ Trần Lan, đâu phải là ngươi, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn đứng im là ổn."

"Như vậy cũng không thể dùng thân thể của ta hôn... hôn hắn được! Còn nữa, ngươi cũng biết là hắn thích ngươi, ngươi có yêu cầu gì thì cứ nói thẳng với hắn, đâu cần mất công câu dẫn hắn nữa chứ?"

"Ngươi thì biết cái gì? Trước kia hắn yêu thích ta, là bởi vì ta cứu hắn nên còn có bản lãnh vượt qua thử thách của những con hồ ly kia, nhưng bây giờ ta có cái gì, ta chỉ có thân thể của ngươi thôi, không mang thân thể của ngươi ra câu dẫn hắn, để cho hắn tiếp tục yêu thích ta, chẳng may một ngày nào đó hắn không thích ta nữa thì làm sao?"

Chỉ Yên cứ nhìn ta đăm đăm, im lặng thật lâu, ánh mắt chuyển từ tức giận sang khó hiểu, cuối cùng dường như đã hiểu ra, lại biến thành bất đắc dĩ: "Đại Ma Vương, thật ra thì chính ngươi đang tự tưởng tượng thôi, không thực sự tin tưởng người ta sẽ thích ngươi?"

Ta sửng sốt: "Không có, ta biết hắn yêu thích ta, nhưng sao có thể vô duyên vô cớ thích được chứ. Hắn thích ta nhất định là có nguyên nhân, ta phải để cho mình có một thứ duy trì sự yêu thích của hắn."

"Vậy ngươi chưa từng nghĩ, hắn chỉ là đơn thuần thích ngươi thôi sao?"

Chậc chậc, lại ngây thơ rồi. Ta liếc nhìn Chỉ Yên: "Làm sao ngươi lại lắm lời như vậy? Chỉ là ngươi không muốn để cho thân thể của mình tình chàng ý thiếp với nam nhân khác, có đúng hay không?"

Chỉ Yên cũng nổi giận: "Đúng đấy! Chính là không muốn đấy! Ngươi thích hắn, muốn câu dẫn hắn, tại sao nhất thiết cứ phải dùng thân thể của ta?"

"Chẳng phải là ta không có thân thể nào khác sao? Ngươi muốn ta dùng cái gì để câu dẫn bây giờ?" Ta im lặng, ánh mắt sắc bén híp lại, "Ai nói ta thích hắn? Ta còn chưa từ bỏ ý định giết hắn đâu."Mặt Chỉ Yên đần ra: "Ngươi nói cái gì? Mấy ngày trước hắn mới cứu mạng ngươi còn gì?"

"Đó là cứu mạng của ngươi nha, còn ta chết lâu rồi. Mặc dù ngày đó quả thật khiến cho ta cảm động, nhưng cái đó cũng không thể khiến cho ta từ bỏ ước nguyện ban đầu được!"

Chỉ Yên nhíu mày khó hiểu: "Vậy ngươi còn muốn dốc hết tiền mua Hoàn Dương Đan để làm gì? Ngươi trực tiếp đi giết hắn đi, cùng nhau biến thành quỷ là được!"

Cuối cùng ta cũng hiểu được ý nghĩ của nàng: "Ngươi cho rằng ta kiếm tiền mua Hoàn Dương Đan là vì muốn ở chung một chỗ với Lệ Trần Lan hả?"

"Thế không đúng à?"

Ta nhìn chằm chằm nàng, vẻ mặt nghiêm nghị: "Đó là vì ta muốn trở lại làm Môn chủ của Vạn Lục môn."

"..."

"Những tiểu cô nương như các ngươi, trong đầu toàn là chuyện yêu đương, ngoại trừ nam nhân ra thì chẳng có cái gì khác. Ta là quỷ sinh trưởng trong tăm tối, trước kia chưa từng đến chợ quỷ mua đồ nên không biết, bây giờ đến rồi phải nhận về bao nhiêu là uất hận. Rõ ràng chợ quỷ kia tràn đầy kỳ thị đối với ta, ta sớm muốn phá tan nó rồi, nhưng không được, ta phải mượn sức mạnh của nó để trở lại làm người một lần nữa, tiếp tục đứng trên đỉnh cao. Trải qua cuộc sống thấy ai không vừa mắt lập tức đánh luôn."

Ta liếc nhìn Chỉ Yên một cái: "Lần sau còn gặp phải chuyện giống như ở Giám Tâm môn hôm bữa, ta tuyệt đối không để cho bất luận kẻ nào xuất chúng hơn ta. Đó là hành trình trở thành hùng bá thiên hạ của ta, có hiểu không?"

Chỉ Yên cúi thấp đầu: "Ta cảm thấy Lệ Trần Lan thật đáng thương."

"Tóm lại, ngươi đưa thân thể cho ta mượn. Trước khi trở thành hùng bá thiên hạ, ta phải lấy được cái lệnh của Môn chủ, ra lệnh cho toàn bộ môn đồ của Vạn Lục môn đốt tiền vàng cho ta."

"Không cho."

Ái chà, đủ lông đủ cánh, cứng cáp rồi nha!

Ta trừng nàng. Chỉ Yên bỗng chui nhanh vào bên trong thân thể của mình, khoanh tay nằm ở trên giường, nỗ lực mở to hai mắt, bộ dạng quyết không chịu thỏa hiệp. Đúng lúc này, bên ngoài phòng vang lên tiếng gà gáy, báo hiệu trời đã sáng.

Ta tự biết mình không thể giành với nàng, cho nên cũng lười tranh, dù sao đến tối, ta cũng có thể đẩy nàng ra ngoài. Tới lúc đó dùng thuật di chuyển thật nhanh, ta không tin nàng có thể ngăn cản ta.

Nhưng ta hoàn toàn không ngờ, đến khi trời tối, mà vẫn không thấy Chỉ Yên quay về.

Ta thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ tiểu nha đầu này sợ ta giành thân thể với nàng, cho nên xuống núi rồi tiện thể trốn ta luôn? Ta nhìn sắc trời, đang định đi bay xuống chân núi tìm nàng thì một Ám La vệ đưa Chỉ Yên trở lại. Cả người nàng run rẩy, vẻ mặt tái nhợt.

Nhìn thấy ta, nàng nhất thời quên mất vẫn còn Ám La vệ ở bên cạnh, chỉ nhìn ta chằm chằm, đi hai bước tới trước mặt ta, sau đó bụm mặt, ngã sụp xuống mặt đất: "Thương Lĩnh ca ca..."

Ta sửng sốt, mặt mày nghiêm nghị: "Ngươi gặp Liễu Thương Lĩnh hả?"

"Thương Lĩnh ca ca điên rồi..." Nàng che mặt, nghẹn ngào khóc rống lên, "Nhất định là hắn đã biết tin tức của Cẩm Châu thành, cho nên điên rồi..."

Ta rũ mắt xuống, nhìn thấy trên gáy của Chỉ Yên có vết máu, vết thương này... Cùng vết thương trên cổ của Thẩm Thiên Cẩm giống nhau như đúc.

Tâm trạng của ta nhất thời lạnh giá. Ta nghe thấy giọng nói đáng sợ của mình cất lên hỏi Chỉ Yên: "Sao ngươi lại gặp Liễu Thương Lĩnh, hắn có gì bất thường không? Hắn dùng kiếm gì khiến ngươi bị thương? Ám La vệ cứu ngươi hả? Liễu Thương Lĩnh đâu? Đi đâu rồi?"

"Ta không biết..." Chỉ Yên ôm lấy đầu, hết sức hỗn loạn, "Hắn tuyệt đối không giống như Thương Lĩnh ca ca lúc bình thường... Hai mắt vô hồn, hắn không nói một lời, cầm kiếm đâm ta, ta cho là... Ta cho là hắn đã biết tin tức của Cẩm Châu thành, hắn biết có ta tham dự vào trong đó... Cho nên muốn giết ta."

"Chỉ Yên." Ta tỉnh táo gọi tên nàng, khiến cho nàng cũng dần tỉnh táo trở lại, "Ngươi cẩn thận nhớ lại xem, nói cho ta biết, kiếm trong tay Liễu Thương Lĩnh có phải đã hút máu ở cổ của ngươi không. Vẻ mặt và bộ dạng khi hắn muốn giết ngươi cùng với lúc Liễu Nguy giết cha ngươi, có phải là tương tự như nhau không?"

Dường như Chỉ Yên bị mấy câu hỏi của ta gõ cho choáng váng, nàng ngửa đầu nhìn ta: "Đúng... Làm sao ngươi biết?"

Tất nhiên là ta biết, nhiều năm về trước, khi đội quân của Vạn Lục môn ở bên ngoài Cẩm Châu thành, trong thời gian ngắn ngủi cùng Giám Tâm môn giao chiến thì trúng Hoặc Tâm thuật của Liễu Tô Nhược, tự quay ra giết hại lẫn nhau, chết không ít người.

Ta nắm chặt nắm đấm, nữ nhân này, quả nhiên là mạng lớn, ngày đó vẫn không thể diệt trừ ả.

Lấy máu của Chỉ Yên, ả vẫn có ý định giúp Lạc Minh Hiên sống lại hay sao?

Crypto.com Exchange

Chương (1-41)