Bệnh viện cứu người (1)
← Ch.08 | Ch.10 → |
Cái miệng nhỏ nhắn củaTiểu Phong nhẹ nhàng thốt ra một câu, nhưng lại tựa như quả bom nặng ký, khiến cho tất cả mọi người trong nhà họ Dung đều đờ cả ra, ngay cả bầu không khí trong đại sảnh cũng ngưng đọng lại, vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng quảng cáo đang phát oang oang trên TV.
Vào giờ phút này, Dung Nhụy Tâm chỉ biết lúng túng cười, không có kế sách ứng phó, cũng không biết giải thích như thế nào. Nếu nói đồng ngôn vô kị(*) thì không biết giải thích sao với việc nhớ cái này, quên cái nọ được. Chuyện này vốn muốn giữ bí mật lại bị con trai vạch trần như thế, trong ánh mắt đen nhánh trong suốt liền lóe lên tia căm tức, trừng khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội kia một cái, trong lúc nhất thời, tức giận cũng không được, trách mắng cũng không xong.
*) Đồng ngôn vô kị: Trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ.
"Mẹ, Tiểu Phong thật sự rất lo lắng, mẹ đừng giận con có được hay không?"
Thân thể chợt lóe, Dung Tiểu Phong lại chạy tới bên cạnh mẹ mình, kéo tay của cô lắc lắc không ngừng, hàng mi vừa dài vừa dày lại cong cong giống như hai bàn chải nhỏ, đôi mắt sáng ngời toát ra lo âu và sợ hãi nồng đậm, gương mặt hồng hồng khả ái mê người, cái miệng nhỏ nhắn khẽ chu ra. Trong lòng cậu nhóc rất sợ mẹ của mình lại phải gặp chuyện ngoài ý muốn.
Khuôn mặt tinh khiết xinh đẹp tràn đầy thanh nhãvui vẻ, ánh mắt trong suốt hàm chứa phong thái trong trẻo lạnh lùng xen lẫn cao ngạo, so với dáng vẻ ngây thơ mềm mại đáng yêu lúc bình thường khác nhau rất lớn. Mới đầu mọi người còn cho rằng khí chất cô thay đổi là vì bộ váy màu tím kia, không ngờ lại xảy ra tình huống như thế.
Ôm con trai vào trong ngực, Dung Nhụy Tâm thầm hiểu cậu nhóc nói chuyện này ra chính là muốn mình đến bệnh viện kiểm tra, sự quan tâm này càng khiến cho cô thêm cảm động cho dù có muốn trách mắng cũng không thể nào thốt ra được.
"Mẹ sẽ không trách Tiểu Phong!". Nhàn nhạt, ấm áp, Dung Nhụy Tâm càng ngày càng thích bảo bối mà đột nhiên được ông trời ban tặng này.
Trầm mặc một lúc lâu, mọi người không ai lên tiếng, ánh mắt đều tập trung vào hai mẹ con đang ôm nhau trước mắt, tình thân ấm áp lan tỏa ra xung quanh dần dần thấm vào lòng của mỗi người, chờ chủ gia đình lên tiếng.
"Tâm nhi, bây giờ con không nhớ gì thật sao?". Không nghĩ tới chuyện lại nghiêm trọng đến như vậy, con gái lại bị mất trí nhớ, Dung Thiếu Thu không khỏi nhíu mày, ánh mắt không dời khỏi người Dung Nhụy Tâm, cũng chắc chắn Tiểu Phong sẽ không bao giờ nói dối người trong nhà, nhất là chuyện quan trọng như vậy.
Không trách được hôm nay con gái ông lại mặc màu sắc khác với bình thường, hóa ra là đã quên những thứ mình thích, trong lòng lo lắng không yên, lập tức đứng phắt dậy ra lệnh: "Lão Đại, lão Nhị, đi, chở Tâm nhi đến bệnh viện!".
Tác phong gọn gàng linh hoạt, Dung Thiếu Thu không cho phép con của mình xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, vì thế muốn đích thân đưa cô đi kiểm tra, nếu kết quả chứng minh cô bình an vô sự mới thực sự an tâm.
Hai người anh trai vẻ mặt nghiêm trọng gật đầu nhận lệnh, chuẩn bị lên đường ngay lập tức. Còn lúc này, dưới ánh nhìn soi mói của mọi người, Dung Nhụy Tâm không cách nào phản bác lại sự quan tâm và yêu mến của gia đình. Đến bệnh viện thì đến bệnh viện, dù cho y học có phát triển đến đâu cũng không thể kiểm tra ra việc đổi hồn được.
"Tâm nhi, con thật không nhớ rõ mẹ sao? Con gái đáng thương của tôi, tại sao có thể như vậy, mẹ biết sống thế nào đây, hu hu...".
Mẹ Dung ôm lấy con gái bảo bối của mình, đáy lòngđau đớn không thôi, không nhịn được khóc òa lên.
"Mẹ, Tâm nhi rất tốt, mẹ đừng lo lắng, chẳng qua là tạm thời mất trí nhớ mà thôi, mẹ yên tâm Tâm nhi không việc gì đâu!". Dung Nhụy Tâm lần đầu tiên cảm nhận được tình thương vĩ đại của mẹ, trong mắt dâng lên một tầng sương mù mông lung. Bản thân cô trước kia cha mẹ đều mất sớm, chưa từng được cảm nhận chút tình thân nào.
Phương Tiểu Nhã thấy mẹ chồng khóc thương tâm như thế liền đau lòng ôm lấy bà an ủi, ánh mắt trong veo như nước cũng đỏ lên, nghẹn ngào nói: "Mẹ, mẹ đừng thương tâm, Tâm nhi sẽ nhanh chóng bình phục thôi!".
"Bà để Tâm nhi đi kiểm tra đi, có chuyện gì lúc về lại nói, bà ở nhà cùng với Tiểu Phong. Tiểu Nhã, con chiếu cố hai bà cháu họ cho tốt!". Dung Thiếu Thu vốn không thích tình cảm quỵ lụy sướt mướt nên lập tức an bài tất cả, sau đó liền đi ra cửa.
Dung Thiệu Văn nhìn đồng hồ trên cổ tay, mày hơi nhíu lại, môi mỏng mím lại, thấp giọng nói: "Mẹ, tiểu Nhã, bọn con sẽ về nhanh thôi, Thiệu Hưng, em gọi cho Tôn Hải Dương, bảo cậu ta trở về bệnh viện chờ chúng ta!".
Tính tình của lão Đại rất cẩn thận tỉ mỉ, biết bạn tốt nghỉ làm vào thứ bảy, nhưng vì muốn tìm người tin tưởng kiểm tra cho em gái nên đành ủy khuất thằng bạn vậy. Anh để tay lên vai Dung Nhụy Tâm, nghiêm túc dặn dò: "Con bé này, về sau nếu có chuyện gì xảy ra không được phép giấu giếm người trong nhà nữa, mau đi thôi!"
Nghe lời anh Cả vừa nói, Dung Thiệu Hưng lập tức hiểu ra chỉ có Tôn Hải Dương mới chính là người thích hợp nhất, liền móc điện thoại di động ra ấn số, sau đó cầm chìa khóa xe trên mặt bàn lên, vừa đi vừa lo lắng nói thêm một câu: "Mẹ, em gái sẽ không có chuyện gì đâu, mẹ yên tâm đi."
"Mọi người đi sớm về sớm nhé!", mẹ Dung lau nước mắt trên má đi, lo lắng phân phó.
Dung Tiểu Phong không cam lòng bị rớt lại phía sau, cũng quay ra phía cửa lớn tiếng thét: "Ông ngoại, mẹ, bác cả, bác hai, mọi người nhanh chóng trở về nhé!".
"Biết rồi!", Dung Thiệu Hưng đi ra ngoài đang muốn nghe điện thoại nghe lời dặn với phía sau lưng liền cao giọng đáp lại, sau đó mới tiếp tục nghe điện thoại: "Tôn Hải Dương..."
Dung Nhụy Tâm bị cha và hai ông anh trai áp tải đến bệnh viện cao cấp nhất thành phố H, hiếm có khi nào cả nhà Dung xuất hiện đông đủ như thế, điều này khiến cho các bác sĩ trực phải luống cuống tay chân mất một lúc.
Vì muốn chứng minh mình hoàn toàn không có vấn đề gì, nên trong quá trình chụp chiếu cô vô cùng phối hợp, các bác sĩ chỉ còn kém nước tháo từng khúc xương trên người Dung Nhụy Tâm, dùng kính viễn vọng tân tiến nhất tới kiểm tra.
Sau mấy bận hành hạ lên hành hạ xuống, qua hết tất cả các bước xét nghiệm, cuối cùng bốn người nhà họ Dung liền ngồi trong phòng làm việc của Tôn giáo sư để chờ kết quả.
"Tâm nhi, con có khỏe không!"
Thấy con gái bị xét nghiệm hành hạ đủ kiểu, hiện tại khuôn mặt nhỏ nhắn đã đong đầy mệt mỏi, trên nét mặt già nua của Dung Thiếu Thu nở nụ cười hiền lành, vuốt ve mái tóc dài đen bóng của Dung Nhụy Tâm, hi vọng con gái bảo bối không gặp bất cứ vấn đề gì.
"Cha, Tâm nhi không sao đâu, Tâm nhi thật không tốt vì đã khiến cho cha lo lắng!". Gương mặt mỹ lệ nở nụ cười mềm mại đáng yêu, sau khi ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi một lát, hiện tại tinh thần của cô đã khôi phục lại không ít.
"Tôn Hải dương cũng sắp đến đây rồi, chờ một chút là biết kết quả, cái thằng này đúng là càng ngày càng chậm chạp!".
Dung Thiệu Văn đứng ở trước cửa sổ vừa gọi điện thoại điện thoại về nhà thông báo xong nghe thấy cha và em gái mình nói thế, chân mày nhíu lại thật sâu, vẻ mặt không vui lên tiếng.
Nhưng vừa dứt lời thì đã thấy một bóng dáng thon dài khoác áo blu trắng đẩy cửa kính đi vào, mắt nhìn chằm chằm vào tấm phim cầm trong tay, đi đến bên ghế của mình ngồi xuống, đầu vẫn cúi xống chưa một lần ngước lên.
Ai cũng không lên tiếng quấy rầy anh ta, chỉ bắn ánh mắt chờ mong về phía người nào đó, chờ đợi kết quả sau cùng.
Sau mấy lần xác nhận, cuối cùng Tôn Hải Dương cũng ngẩng đầu lên, theo thói quen đẩy đẩy gọng kính trên mũi, tròng mắt đen nhánh thâm thúy tựa như viên ngọc đen sáng chói, đường nét khuôn mặt anh tuấn trang nhã, môi mỏng khẽ cong tiêu sái nở nụ cười tùy ý.
"Bác Dung yên tâm, Tâm nhi không sao cả, thân thể của cô ấy cũng rất khỏe mạnh, không phát hiện ra bất kỳ thương tích nào!".
Giơ mấy tấm phim trên tay lên, Tôn Hải Dương lập tức công bố kết quả xét nghiệm, mặc dù là não có chấn động nhẹ nhưng hoàn toàn không đáng kể, có điều vẫn không có cách nào giải thích được tại sao người con gái này lại mất trí nhớ, trong khi ảnh chụp cắt lớp lại không hề có vấn đề gì.
Dung Thiệu Hưng tư thái thanh tao lịch sự, vẫn đang nghiêm túc nghiên cứu sơ đồ huyệt đạo của cơ thể người đang treo trên tường, nghe được những lời này, đột nhiên đoạt lấy mấy tấm phim kia ngắm tới ngắm lui, không hiểu hỏi: "Tôn Hải Dương, cậu nói con bé không có vấn đề gì, nhưng tại sao lại bỗng nhiên bị mất trí nhớ, vấn đề này phải giải thích như thế nào? Không phải cậu cầm chứng chỉ giả ở nước ngoài trở về đây gạt chúng tôi đấy chứ!".
← Ch. 08 | Ch. 10 → |