Truyện:Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi - Chương 156

Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi
Trọn bộ 160 chương
Chương 156
0.00
(0 votes)


Chương (1-160)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Alo......"Nhận điện thoại, giọng cô còn hơi nghẹn ngào.

"Mẹ, Tiểu Bồ Đào có đi với mẹ không?" Đào Dục Huyên thấy cô cuối cùng cũng nhận điện thoại, mở miệng hỏi.

"Tiểu Bồ Đào? Không có......"Giọng nói của Đào Du Du hơi ngỡ ngàng từ đầu dây bên kia truyền đến.

"Không thấy Tiểu Bồ Đào đâu, mẹ đang ở đâu? Mau trở về đi." Đào Dục Huyên nói xong, liền cúp điện thoại, xoay người đi ra khỏi thư phòng, nói với Ngô Định Thiện: "Ông ơi, Tiểu Bồ Đào không có đi chung với mẹ, ông mau kiểm tra màn hình theo dõi một chút, nhìn xem Tiểu Bồ Đào là do ai bắt đi, hay là vẫn trốn ở nơi nào đó trong vườn hoa."

Ngô Định Thiện nghe vậy, sắc mặt trở nên cứng đờ, lập tức xoay người đi xuống dưới lầu.

Đến phòng giám sát dưới lầu, ông phân phó nhân viên phụ trách việc bảo vệ lấy màn hình giám sát vườn hoa, khi màn hình giám sát được mở ra, thì nhìn thấy bóng dáng Lý Mỹ Ngôn xuất hiện trong màn hình, với lại sau khi Tiểu Bồ Đào bị cô ta ôm đi, sắc mặt mọi người đều tối đen.

"Tại sao đứa bé bị người ta đưa đi, các người lại không hề chú ý chứ?" Ngô Định Thiện quát hỏi nhân viên bảo vệ.

"Lúc đó trong phòng giám sát chỉ có mình tôi, mà tôi đang nhận cuộc điện thoại lạ, cho nên trong thời gian này không chú ý đến màn hình theo dõi.........." Bảo vệ cúi thấp đầu vô lực giải thích, anh ta biết bây giờ cho dù có dùng một ngàn lý do cũng không thể tránh khỏi.

"Tốt nhất cậu nên cầu trời phù hộ cho Tiểu Bồ Đào không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.... ." Ngô Định Thiện tức giận nói không nên lời, ông hung hăng chỉ vào ngực bảo vệ, sau đó tức giận rời khỏi phàm giám sát.

Căn phòng kia được xây dựng từ lúc xảy ra chuyện lớn ngoài ý muốn trong đêm sinh nhật của Đào Du Du, chính là đề phòng sau này còn có những chuyện tương tự xảy ra, nhưng không ngờ sự việc lại xảy ra nhanh như thế, làm tất cả mọi người trở tay không kịp.

"Trời ạ, phải làm sao bây giờ? Không phải Lý Mỹ Ngôn kia là con gái của Lý Trường Dũng sao? Cô ta đưa Tiểu Bồ Đào đi cuối cùng là muốn làm gì? Nếu Tiểu Bồ Đào của chúng ta xảy ra chuyện, Du Du phải sống thế nào đây? Tôi làm sao sống được đây?" Trong lúc này Đào Tú Quyên không thể nào chấp nhận được sự thật này, suýt chút đã ngất đi.

"Ông ơi, ông mau báo cho chú Tổng Thống biết đi, có lẽ chú ấy sẽ có cách." Đào Dục Huyên thấy mọi người rối loạn, cậu bé vội vàng nhắc nhở Ngô Định Thiện.

Ngô Định Thiện nghe Đào Dục Huyên nói như thế, dường như cũng nghĩ đến điều gì đó, ông nhanh chóng rời khỏi phòng giám sát, đi đến phòng khách.

Đến bên ghế sô pha trong phòng khách, ông thiện tay cầm lấy điện thoại bên cạnh ghế sô pha, bấm số điện thoại của phủ Tổng Thống.

Lúc này Ngả Cầm Thị đã về phủ được một lúc, đúng lúc đến nhà ăn dùng cơm trưa, sau khi điện thoại reo, một người nữ giúp việc trong phủ Tổng Thống nhận điện thoại.

"Là nghị viên Ngô sao? Bây giờ Tổng Thống còn đang ở trong phòng làm việc trên lầu, xin ngài đợi một chút, tôi lập tức chuyển máy giúp ngài." Người nữ giúp việc nghe đối phương là Ngô Định Thiện, cô lập tức trả lời, chuẩn bị chuyển máy.

Lúc này đúng lúc Ngả Cầm Thị đi qua, vừa nghe cuộc điện thoại này là do Ngô Định Thiện gọi tới, bà lập tức duổi người nữ giúp việc đi trước, một tay giật lấy điện thoại.

"Đi làm việc của cô đi, cú điện thoại này tôi nhận cho." Bà ta lạnh lùng liếc mắt với người nữ giúp việc, sau đó đặt ống nghe bên lỗ tai mình.

Nữ giúp việc bị bà ta trừng mắt dọa sợ hết hồn, không nói không rằng, lập tức lui qua một bên, đi đến nhà ăn.

Đúng lúc này Vũ Văn Vĩ Thần vừa làm xong công việc đi xuống lầu chuẩn bị dùng cơm, anh đi đến nhà ăn, nhìn thấy Ngả Cầm Thị vẫn chưa xuất hiện, vì vậy tùy tiện hỏi người giúp việc vừa bước vào nhà ăn: "Phu nhân ra ngoài còn chưa về sao?"

"Không phải, phu nhân đang tiếp điện thoại của nghị viên Ngô." Lắc lắc đầu, nữ giúp việc thành thật trả lời.

"Nghị viên Ngô? Là dượng của quản gia Đào sao?" Vũ Văn Vĩ Thần nghe vậy, lập tức hỏi.

"Nghị viên Ngô vốn tìm ngài Tổng Thống, nhưng bị phu nhân nghe, cho nên phu nhân đã nhận điện thoại rồi."

Vũ Văn Vĩ Thần nghe vậy, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, anh không muốn nghĩ tiếp, lập tức đi đến bên cạnh phòng ăn, nhấc điện thoại nội bộ lên nghe, sau đó nghe được cuộc đối thoại bên trong.

Ngả Cầm Thị: "Con gái của Đào Du Du mất tích thì các người mau báo cảnh sát đi, Vĩ Thần bận rộn như thế làm sao có thời gian quan tâm chuyện nhà của các người?"

Ngô Định Thiện: "Nhưng lần này người đưa Tiểu Bồ Đào đi là Lý Mỹ Ngôn, cô ta là con gái của Lý Trường Dũng, mục đích của cô ta chắc chắn là báo thù cho Lý Trường Dũng, chuyện này bên cảnh sát không giải quyết được, nếu không phải chúng tôi thật sự hết cách, nhất định sẽ không dám làm phiền Tổng Thống."

Ngả Cầm Thị: "Hừ, sáng nay tôi đã nói nói rõ ra rồi, lúc đó không phải phu nhân của ông đã hứa để Đào Du Du rời khỏi Vĩ Thần, sẽ không tìm nó nữa sao? Bây giờ lại lấy lý do này cầu xin Vĩ Thần, ông nghĩ rằng tôi sẽ cho ông thực hiện được sao? Tôi cảnh cáo ông, đừng tiếp tục lấy chuyện nhà ra để làm phiền Vĩ Thần nữa, nếu không chức nghị viên này của ông chắc chắn sẽ kết thúc."

Ngả Cầm Thị nói xong, cúp điện thoại thẳng tay.

Mà Vũ Văn Vĩ Thần nghe hết tất cả, sắc mặt trở nên tái mét, anh giận dữ rời khỏi nhà ăn, đi đến trước mặt Ngả Cầm Thị, nói với bà: "Mẹ, theo con đến thư phòng, con có chuyện muốn nói với mẹ."

"A? Chuyện gì?" Ngả Cầm Thị vừa cúp điện thoại xong lại bị Vũ Văn Vĩ Thần xuất hiện đột ngột dọa sợ hết hồn, sau đó bà thấy sắc mặt Vũ Văn Vĩ Thần rất khó coi, liền hỏi.

"Đến đó rồi biết." Vũ Văn Vĩ Thần bỏ lại một câu, sau đó xoay người đi lên lầu.

Ngả Cầm Thị thấy thế, đành phải đi theo.

Sau khi hai người vào thư phòng, Vũ Văn Vĩ Thần tiện tay đóng của thư phòng lại, đợi cho Ngả Cầm Thị ngồi xuống ghế sô pha, anh mới cất giọng trầm thấp nói: "Sáng hôm nay mẹ đã nói gì với Nghị viên Ngô? Tiểu Bồ Đào mất tích là xảy ra chuyện gì?"

"Con.... . Con nói gì? Bây giờ con đang dùng thái độ gì để nói chuyện với mẹ?" Ngả Cầm Thị bị giọng điệu và sắc mặt âm trầm của Vũ Văn Vĩ Thần dọa sợ hãi, bà hắng giọng một cái, ra vẻ bình tĩnh hỏi.

"Trả lời câu hỏi của con." Vũ Văn Vĩ Thần đã nhẫn nhịn sự nóng nảy đến cực điểm, nếu người đàn bà trước mắt này không phải là mẹ của anh, anh không đảm bảo tiếp theo mình sẽ làm ra chuyện gì.

*****

"Đúng vậy, sáng hôm nay mẹ gặp mặt vợ chồng Ngô Định Thiện, bảo bọn họ khuyên Đào Du Du rời khỏi con." Đến đây, Ngả Cầm Thị không muốn giấu diếm bất cứ điều gì hết, dù sao bà không nói, Vũ Văn Vĩ Thần cũng sẽ biết.

Tuy Vũ Văn Vĩ Thần đã đoán được kết quả như thế, nhưng hôm nay nghe chính miệng Ngả Cầm Thị thừa nhận, vẻ mặt của anh như chìm vào đáy biển lạnh lẽo.

Không nhìn đến Ngả Cầm Thị, anh lập tức đến trước bàn làm việc, cầm điện thoại lên bấm dãy số phòng làm việc của Hồ Ứng.

"Vâng, Tổng Thống." giờ phút này Hồ Ứng đang ở phòng làm việc bên cạnh ghi chép lại công việc, chuẩn bị xuống nhà ăn nhân viên dùng cơm trưa, nghe thấy điện thoại trên bàn làm việc vang lên, anh ta lập tức cầm điện thoại lên trả lời.

"Tiểu Bồ Đào bị Lý Mỹ Ngôn bắt đi, mục đích của cô ta có phải là vì Lý Trường Dũng không, cậu thông báo cho bộ giao thông ngay lập tức, bảo họ kiểm tra camera giám sát xem xe của cô ta đưa Tiểu Bồ Đào rời khỏi biệt thự nhà họ Ngô rồi đi đâu, phải dùng tốc độ nhanh nhất tra rõ hướng đi của cô ta, sắp xếp cục cảnh sát đi cứu người. Ngoài ra, Lý Mỹ Ngôn chắc chắn sẽ gọi điện thoại đến uy hiếp chúng ta, cậu giữ điện thoại, nhất định phải đảm bảo sự an toàn của Tiểu Bồ Đào." Vũ Văn Vĩ Thần phân phó một hơi xong mọi chuyện, sau đó cúp điện thoại, chân mày hơi nhíu lại.

"Vĩ Thần, có phải con điên rồi không? Loại chuyện này không phải để cục cảnh sát điều tra sao? Tại sao con muốn đích thân ra lệnh? Bây giờ ngay cả Tiểu Bồ Đào gì đó có phải bị người ta bắt cóc hay không còn chưa rõ, con tùy tiện hành động như thế, có phải....... ." Ngả Cầm Thị đang định giáo huấn Vũ Văn Vĩ Thần, nhưng lời của bà còn chưa nói hết, lại đối mặt với ánh mắt sắt bén của Vũ Văn Vĩ Thần bắn tới.

"Từ giờ trở đi, con làm chuyện gì cũng không hy vọng người nhúng tay vào, thấy người là mẹ nên con nể mặt, con tha thứ cho việc hôm nay mẹ vô lễ với vợ chồng Ngô Định Thiện, nhưng con hy vọng đây là lần cuối cùng." Vẽ mặt anh đều lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Ngả Cầm Thị, từng lời từng chữ đều nói nghiêm túc.

"Cái....... Cái gì? Trời ạ, ....... . Con vì một con đàn bà, ngay cả cha ruột của đưa bé cũng không biết là ai, mà nói chuyện với mẹ con như thế à, đây là con báo đáp công ơn nuôi dưỡng đối với mẹ sao?" Ngả Cầm Thị bị vẻ mặt của Vũ Văn Vĩ Thần dọa sợ hãi, bà nhất thời nhục chí, suýt chút đã tức đến không thở nổi.

"Đủ rồi, con bé không phải là con ngoài giá thú, mẹ đừng nói lung tung." Lúc này Vũ Văn Vĩ Thần đã hoàn toàn tức giận, vốn Đào Du Du rời đi, Tiểu Bồ Đào mất tích cũng làm anh đủ phiền rồi, mà tất cả tạo nên hậu quả này lại là mẹ của anh, nhưng điều làm anh không thể chịu được nhất chính là thân là đầu sỏ gây ra chuyện, nhưng ngay cả một chút hối hận bà cũng không có.

Ngả Cầm Thị bị Vũ Văn Vĩ Thần rống như thế, cảm xúc hơi bị mất khống chế, bà chợt đứng lên từ trên ghế sô pha, đi đến trước mặt Vũ Văn Vĩ Thần, nói lớn tiếng với anh: "Con vì một con đàn bà Đào Du Du phóng đãng sinh con cho người khác mà đối với mẹ như thế, con thật làm mẹ quá thất vọng rồi."

"Mẹ thì biết cái gì, mẹ đừng dùng những tư tưởng dơ bẩn vu oan cho Đào Du Du, trên đời này, không có người phụ nữ nào trong sạch hơn cô ấy. Bây giờ con không muốn cãi nhau với mẹ, trưa nay con sẽ sắp xếp máy bay đưa mẹ rời đi." Lúc này lửa giận của Vũ Văn Vĩ Thần đã lên đến cực điểm, nhưng ngại Ngả Cầm Thị nói thế nào cũng là mẹ của anh, anh chỉ có thể kiềm nén lần nữa.

"Con....... . Bây giờ con vì con đàn bà kia mà đuổi mẹ đi?" Ngả Cầm Thị nghĩ rằng lỗ tai mình có vấn đề, không thể tin những gì bà nghe được.

"Đúng." Vũ Văn Vĩ Thần nhìn chằm chằm vào Ngả Cầm Thị trước mặt, giờ phút này anh không thể làm bất cứ nhượng bộ nào nữa, dù sao giờ phút này, sớm muộn gì anh cũng phải đối mặt, nhưng ít ra một lần này cũng giải quyết được tất cả.

Ngả Cầm Thị vô cùng tức giận, bà không cần nghĩ nhiều, đưa tay lên tát một cái thật mạnh vào mặt Vũ Văn Vĩ Thần, sau đó cả người run rẩy chỉ vào Vũ Văn Vĩ Thần nói: "Con nghe rõ cho mẹ, chỉ cần mẹ còn sống một ngày nào, tuyệt đối sẽ không để ả đàn bà này dẫn theo con hoang vào của gia tộc Vũ Văn."

"Con hoang?" Lúc Vũ Văn Vĩ Thần nghe thấy hai chữ này, mặt anh đã tức giận đến méo mó, anh cười nhạt hai tiếng, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ lại gọi cháu nội của mình là con hoang.......... ."

"Con nói cái gì? Cháu nội gì chứ?" Ngả Cầm Thị chợt không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Vũ Văn Vĩ Thần, sắc mặt của bà trở nên tái mét.

"Năm năm trước, vào một đêm kia, sở dĩ con gái của Đào Nguyên Hàm không có ở nhà, là vì đang ở cùng một chỗ với con trai của mẹ, cô ấy chính là cô gái bị con làm tổn thương, năm đó vì để tránh họa, một mình rời khỏi Thành Quốc, vất vả sinh ra một đôi song thai, nuôi dưỡng bọn chúng lớn như thế, bây giờ mẹ gọi đôi song thai này là con hoang, mà con chính là cha ruột của hai đứa con hoang đó, mẹ biết không?" Lúc này Vũ Văn Vĩ Thần bị Ngả Cầm Thị làm cho kích động đến mất hết lý trí, anh tức giận rống to nói hết chân tướng sự thật cho Ngả Cầm Thị biết.

"Sao.......... . Tại sao có thể như thế?" Ngả Cầm Thị nghe vậy, hai chân đều mềm nhũn, ngồi sững trên mặt đất, gương mặt không thể tin được.

"Năm đó Đào Nguyên Hàm vì cha mà mất đi mạng sống, con gái của ông ấy vì vậy mà mất đi hạnh phúc, năm năm sau, chẳng lẽ mẹ còn muốn làm cho cô ấy phải trải qua bất hạnh nữa sao? Con đã quyết định cưới Đào Du Du rồi, người nào cũng đừng ngăn cản con, nếu mẹ không thể chấp nhận cô ấy, vậy thì mẹ đi đi." Đây là quyết định cuối cùng của Vũ Văn Vĩ Thần, cho dù không làm Tổng Thống, anh tuyệt đối sẽ không bỏ rơi Đào Du Du.

Mà Ngả Cầm Thị hiển nhiên vẫn chưa định thần lại từ trong khiếp sợ to lớn này, bà còn ngồi ngây ngẩn trên mặt đất, hai mắt mở to.

Vũ Văn Vĩ Thần nhìn Ngả Cầm Thị thật sâu, sau đó xoay người rời khỏi phòng làm việc, đi xuống dưới lầu.

Xuống đến đại sảnh, anh đi thẳng đến ga ra xe, chọn một chiếc xe Benz màu đen, tự mình ngồi ở ghế lái, khởi động xe rồi lái ra ngoài.

Tổ trưởng tổ an ninh thấy thế, lập tức triệu tập tất cả thành viên lên xe đi theo sau anh.

Vũ Văn Vĩ Thần lái xe với tốc độ cực nhanh, anh biết có lẽ lúc này Đào Du Du đã sợ đến choáng váng đầu óc, anh phải đến bên cạnh cô, làm bạn với cô, an ủi cô....... .

Không bao lâu sau, chiếc xe Benz màu đen được lái đến biệt thự nhà họ Ngô, sau khi xuống xe, anh nhìn thấy cửa chính đang mở rộng, có nhiều vệ sĩ đang đứng ở trước cửa.

*****

Những vệ sĩ kia thấy có người đến, vừa định tiến lên ngăn cản lại, thế nhưng khi nhìn thấy mặt mũi của người đến, họ lập tức đứng dạt ra hai bên, nhường đường cho người kia đi vào. Vũ Văn Vĩ Thần thản nhiên hìn họ, sau đó đi thẳng vào biệt thự nhà họ Ngô.

Lúc này Đào Du Du đã trở về, Tiểu Bồ Đào mất tích khiến tâm tình cô gần như sụp đổ, gọi điện thoại cho Lý Mỹ Ngôn không biết bao nhiêu lần, nhưng đầu dây bên kia truyền đến vẫn là giọng nói ý bảo người dùng đã tắt máy.

Vũ Văn Vĩ Thần xuất hiện liền hấp dẫn mọi người trong phòng khách đứng ngồi không yên, có lẽ Ngô Định Thiện không ngờ sau khi ông gọi điện thoại đến bị Ngả Cầm Thị từ chối, Vũ Văn Vĩ Thần lại đích thân đến cửa, trong lúc nhất thời hơi xúc động. Ông nhanh chóng đứng lên, chuẩn bị chào hỏi Vũ Văn Vĩ Thần, nhưng lại thấy Vũ Văn Vĩ Thần gật đầu với ông, ý bảo ông không cần đến.

Anh đi đến bên cạnh Đào Du Du, vì Đào Du Du ngồi quay lưng về phía cửa ra vào nên không biết Vũ Văn Vĩ Thần đến, trên tay cô từ đầu đến cuối vẫn là động tác gọi điện thoại cho Lý Mỹ Ngôn, đến khi Vũ Văn Vĩ Thần ngồi xuống bên cạnh cô, kết quả bàn to tay giật lấy ông nghe trên tay cô đặt lại trên điện thoại, làm cho cô xoay người lại.

"Du Du......." Anh cất giọng sâu lắng gọi tên cô, muốn hồn phách trở lại người cô.

Đào Du Du nghe giọng nói của Vũ Văn Vĩ Thần, nhìn đến mặt anh, cảm xúc khẩn trương hoàn toàn không khống chế được, mạnh mẽ bổ nhào vào lòng anh, vừa khóc vừa nói: "Làm sao bây giờ? Mỹ Ngôn đã bắt Tiểu Bồ Đào đi, cô ấy không nghe điện thoại, em không tìm được cô ấy, làm sao bây giờ? Em nên làm gì bây giờ?"

Vũ Văn Vĩ Thần bị tiếng khóc của cô quấy nhiễu làm tim anh muốn vỡ vụn, anh đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cô, sau đó để đầu cô tự vào ngực anh, cất giọng dịu dàng an ủi: "Yên tâm đi, anh sẽ không để cho Tiểu Bồ Đào có việc gì. Lý Mỹ Ngôn với em không thù không oán, cô ta đưa Tiểu Bồ Đào đi chẳng qua chỉ muốn ép buộc anh thả Lý Trường Dũng ra, cô ta sẽ không làm tổn thương đến Tiểu Bồ Đào. Em không phải lo lắng, em không liên lạc được với cô ta, không bao lâu sau cô ta sẽ liên lạc với anh. Anh đã phân phó Hồ Ứng an bài Bộ giao thông điều tra camera tìm xe cô ta rồi, rất nhanh sẽ tìm được cô ta."

"Có thật không?" Nghe Vũ Văn Vĩ Thần nói như thế, cảm xúc của Đào Du Du từ từ ổn định lại, cô ngây ngốc ngẩng đầu lên, ra vẻ nửa tin nửa ngờ nhìn mặt Vũ Văn Vĩ Thần.

"Thật sự." Nặng nề gật đầu, anh cho cô một câu trả lời chắc chắn.

Đào Du Du thấy giọng điệu của anh chắc chắn như thế, tuy giờ phút này vẫn rất lo lắng cho tình cảnh của Tiểu Bồ Đào, nhưng cô vẫn lựa chọn tin tưởng anh.

Trên thực tế, giờ phút này ngoài việc tin tưởng anh ra, cô không còn sự lựa chọn nào khác.

Cuối cùng vì có Vũ Văn Vĩ Thần đến cho họ một liều thuốc an thần, bây giờ ngoài việc chờ đợi kết quả điều tra của Bộ giao thông, tất cả mọi người chỉ còn chờ đợi điện thoại của Lý Mỹ Ngôn gọi tới.

Trong thời gian này, cả phòng khách đều rơi vào cảnh yên tĩnh, Đào Du Du tinh thần không yên nắm chặt tay Vũ Văn Vĩ Thần, mới vừa đợi khoảng năm phút, cô một chút cũng không bình tĩnh, nghiêng đầu lo lắng hỏi Vũ Văn Vĩ Thần: "Anh nói Lý Mỹ Ngôn thật sự gọi điện thoại tới không? Nếu cô ấy không gọi tới thì chúng ta làm gì bây giờ?"

"Yên tâm, cô ta chắc chắn sẽ gọi tới." Vũ Văn Vĩ Thần vỗ vỗ vào tay Đào Du Du, nói rất chắc chắn.

Vì vậy Đào Du Du bình tĩnh lại.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tất cả mọi người đang chờ đợi trong giày vò.....

Mà lúc này, Tiểu Bồ Đào bị Lý Mỹ Ngôn đưa đến một căn biệt thự của một người bạn, Lý Mỹ Ngôn vì muốn ổn định Tiểu Bồ Đào, vì vậy đã chơi trò chơi cùng cô bé, Tiểu Bồ Đào ngây ngốc cho rằng dì Mỹ Ngôn xinh đẹp của cô bé đưa cô bé đến đây chơi.

Hai người chơi oẳn tù tì được một lúc, cô bé thua liên tục, mà hình phạt khi bị thua chính là phải nói theo Lý Mỹ Ngôn.

.......

Một giờ trôi qua, Hồ Ứng đã đến biệt thự nhà họ Ngô, trước tiên anh báo cáo tiến triển điều tra với Vũ Văn Vĩ Thần, sau đó nói đến bây giờ Lý Mỹ Ngôn vẫn chưa gọi điện thoại đến.

Vũ Văn Vĩ Thần cúi đầu suy nghĩ, sau đó nói: "Không cần gấp, cô ta sẽ nhanh chóng gọi đến, bây giờ chắc chắn cô ta đã dàn xếp được Tiểu Bồ Đào, cần thêm chút thời gian nữa."

Quả nhiên mọi người lại kiên nhẫn chờ đợi nửa giờ, cuối cùng điện thoại trong tay Hồ Ứng vang lên, anh ta khẩn trương liếc nhiền cuộc gọi đến hiển thị trên màn hình, là dãy số lạ, đã sớm kết nối với bộ phận thông tin liên lạc, chỉ cần có điện thoại gọi vào, cho dù là dãy số gì, vệ tinh định vị cũng xác định rõ vị trí cụ thể của đối phương. Sau khi điện thoại vang lên khoảng ba bốn giây, anh xác định bộ phận thông tin liên lạc đã sẵn sàng, vì vậy nhanh chóng nhấn phím trả lời: "Đây là số điện thoại riêng của ngài Tổng Thống, xin hỏi tìm ngài ấy sao?"

"Tiểu Bồ Đào đang ở trong tay tôi, anh lập tức bảo Tổng Thống nghe điện thoại đi." Dường như Lý Mỹ Ngôn cũng đoán trước được giọng nói ở đầu dãy bên kia, giờ phút này cô ta có vẻ rất khẩn trương, giọng nói hơi run run.

Hồ Ứng nghe vậy, sắc mặt càng thay đổi, sau đó nói: "Cô đợi một chút, tôi lập tức mời Tổng Thống nghe điện thoại."

"Anh giao điện thoại cho Tổng Thống đi, chúng tôi sẽ còn gọi tới." Lý Mỹ Ngôn nói xong, liền cúp điện thoại.

Thời gian hai người trò chuyện chưa đến nửa giây.

"Cô ta cúp điện thoại rồi, hẳn là sợ chúng ta tra ra được chỗ của cô ta, nhưng cô ta nói sẽ còn gọi tới." Hồ Ứng nghe đầu dây bên kia điện thoại truyền đến âm thanh tút tút, đưa điện thoại cho Vũ Văn Vĩ Thần rồi nói.

Đào Du Du nghe thế lập tức muốn cướp điện thoại trong tay Vũ Văn Vĩ Thần: "Để cho em nghe điện thoại đi, em muốn nói chuyện với Mỹ Ngôn."

"Không được, Du Du, anh biết em bây giờ rất nóng lòng, nhưng anh nghĩ Lý Mỹ Ngôn sẽ không đồng ý nói chuyện với em, cô ta gọi cú điện thoại này chính là ép buộc anh, em nói chuyện với cô ta cũng vô ích. Đừng nôn nóng, em ngồi xuống uống nước trước đã, tất cả mọi chuyện hãy giao cho anh xử lý, ok?" Biết rõ tâm trạng lúc này của Đào Du Du, Vũ Văn Vĩ Thần vẫn an ủi cô, hy vọng cô không tham gia vào.

Đào Du Du thấy Vũ Văn Vĩ Thần nói rất có lý, nếu Lý Mỹ Ngôn bắt Tiểu Bồ Đào là có mục đích, vậy trước khi cô ấy đạt được mục đích, cô ấy chắc chắn sẽ không dễ dàng thả người, vì vậy nếu cô cầu xin cô ấy trong điện thoại sẽ không có tác dụng, sẽ làm cô ta bực bội trút giận sang Tiểu Bồ Đào.

Crypto.com Exchange

Chương (1-160)