Truyện:Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi - Chương 154

Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi
Trọn bộ 160 chương
Chương 154
0.00
(0 votes)


Chương (1-160)

"Cô khóc nữa sẽ bị khàn giọng, đừng khóc......." Tiếp tục dụ dỗ.

"Hu hu......" Vẫn không để ý đến cậu bé, nước mắt vẫn chảy dài.

"Được rồi được rồi, tôi nghe lời cô, cởi quần áo ra, cậu xin cô đừng khóc nữa được không?" Cuối cùng cậu bé cũng bắt đầu thỏa hiệp.

" Hu hu hu......." Vẫn khóc, mục đích của cô bé vẫn chưa đạt được.

"Đừng khóc mà......." Cởi áo khoác, cậu bé muốn qua loa cho xong chuyện.

"Anh anh anh....... ." Vẫn kiên trì khóc, dù sao cũng đã khóc đến nước này rồi.

"Biết rồi, biết rồi, tôi mặc là được.... ."

".... . "

"Tôi mặt, tôi thật sự mặc, cô đừng khóc nữa......"

"......"

"Ôi! con gái và trẻ con thật khó nuôi!" Cậu cảm thán, cuối cùng vẫn mặc váy ngủ viền tơ màu vàng lên người, hơi lớn một chút, bao bọc cả người cậu bé lại.

"Ngủ!" Nữ vương đại nhân ngừng khóc, vì vậy tắt đèn đi ngủ!

Vì vậy, ban đêm trên bầu trời đầy sao lấp lánh xinh đẹp không gì sánh bằng, cuối cùng Đào Dục Huyên vẫn thua trên tay tiểu ma nữ Tiêu Nhã Hinh, trước khi ngủ, trong đầu cậu bé chỉ có một câu, cậu hận Vũ Văn Vĩ Thần, rất rất hận, đồng thời, cậu cũng hận tiểu ma nữ Tiêu Nhã Hinh, rất hận!

.....................

Ngày hôm sau, lúc mười giờ sáng.

Trong quán cà phê trên tầng 23 của khách sạn Đế Quốc.

Một nơi được trang trí xa hoa lộng lấy khiến người dân bình thường phải chùn bước, hầu như người có thể bước vào nơi này, ngoài kẻ có tiền ra, thì cũng chỉ là kẻ có tiền.

Vợ chồng Ngô Định Thiện bước vào căn phòng đã hẹn trước trong quán cà phê thì bên trong không có một bóng người.

Năm phút sau, cửa phòng bên cạnh được mở ra nhẹ nhàng, Ngả Cầm Thị một thân đồ trắng được cắt may khéo léo đi cùng với trợ lý, xuất hiện trước mặt bọn họ.

Là người đề xuất việc gặp mặt lần này, nhưng rõ ràng bà ta đã đến trễ.

"Phu nhân, xin chào." Sau khi nhìn thấy Ngả Cầm Thị, Ngô Định Thiện và vợ là Đào Tú Quyên đứng lên, lập tức chào hỏi bà ta.

Là phu nhân Tổng Thống đời trước và là mẹ của Tổng Thống đương nhiệm, ở bên ngoài, thân phận của bà ta vô cùng cao quý hiểm hách.

Nhưng hôm nay, bà ta ngồi ở đây, chỉ là một người mẹ bình thường suy nghĩ vì hạnh phúc tương lai của con trai mình, vì vậy giờ phút này nét mặt của bà ta không quá uy nghiêm.

"Thật xin lỗi, tôi đến trễ." Sau khi ngồi xuống, trước tiên nói lời xin lỗi vì mình đến trễ, tiếp đó, ánh mắt thản nhiên rơi trên người hai vợ chồng Ngô Định Thiện, làm phu nhân nhà quyến thế dấn thân vào giới quan lại nhiều năm như thế, bà ta liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của người khác.

" Phu nhân ngàn vạn lần đừng nói như thế, là chúng tôi đến sớm." Có lẽ Ngô Định Thiện không ngờ một Đệ Nhất Phu Nhân ngày thường luôn vênh váo đắc ý, không coi ai ra gì lại xin lỗi mình, ông ta lập tức nói.

Ngả Cầm Thị nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt ông ta, cười nhẹ, bà chuyển tầm mắt lên người Đào Tú Quyên bên cạnh Ngô Định Thiện rồi nói: "Phu nhân Ngô, bà khỏe chứ, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt sao?"

"Không, ............ Không phải, trên thực tế, trong bữa tiệc tối hoan nghênh công chúa Đại Tây, tôi đã may mắn gặp qua phu nhân một lần." Đào Tú Quyên nghe Ngả Cầm Thị nói chuyện với mình, lập tức hơi khẩn trương trả lời.

"A? Thì ra là thế, xem ra hôm đó có quá nhiều người, nên tôi không nhớ rõ." Ngả Cầm Thị nghe vậy, trên mặt ra vẻ như nghĩ tới cái gì.

"Phu nhân, không biết hôm nay ngài hẹn chúng tôi đến đây, có chuyện gì quan trọng không?" Dường như Ngô Định Thiện quan tâm đến việc hôm nay Ngả Cầm Thị hẹn gặp họ, theo như ông biết, hôm nay chướng ngại vật lớn nhất của Vũ Văn Vĩ Thần đã bị dọn sạch, nếu Ngả Cầm Thị vì chuyện chính trị thì hoàn toàn không cần hẹn gặp ông, càng không có khả năng để ông đưa Đào Tú Quyên đi cùng. Xem ra, cuộc gặp mặt hôm nay, 90% không tránh khỏi chuyện Đào Du Du.

Chỉ là ông không biết rõ thái độ hiện nay của Ngả Cầm Thị, bà ta đến tìm bọn họ bàn chuyện vui của Vũ Văn Vĩ Thần và Đào Du Du, hay là muốn khuyên họ để Đào Du Du rời khỏi Vũ Văn Vĩ Thần?

Trước mắt Ngả Cầm Thị nói chuyện khách sáo, hai người này mới có thể làm được, bọn họ hoàn toàn không có cách nào đoán được tâm tư của bà ta.

"Nghị viên Ngô xem như cựu thần đi, năm đó cha của Vĩ Thần cũng dựa vào sự giúp đỡ của nghị viên Ngô Đại Lực mới lên làm Tổng Thống, phần ân tình này, tôi nhất định sẽ không quên." Ngả Cầm Thị nhìn thấy Ngô Định Thiện gấp gáp hỏi bà ta đến tìm ông là vì chuyện gì, lập tức mỉm cười bắt đầu ôn chuyện với ông.

Ngô Định Thiện nghe vậy, thở dài một hơi, một lúc lâu sau mới trả lời: "Thật ra, năm đó việc tôi làm cho Tổng Thống so với anh hai, thật sự không có nghĩa gì."

"Anh hai? Nghị viên Ngô còn có anh trai sao? Sao tới bây giờ tôi chưa từ nghe nói qua?" Ngả Cầm Thị nghe Ngô Định Thiên chợt nhắc đến một người xa lạ, bà hơi tò mò hỏi.

"Ôi...... Là anh trai của Tú Quyên, năm đó ông ấy là thị trưởng của thành phố Định Khôn, không biết phu nhân còn nhớ hay không. Năm năm trước, ông ấy là người ủng hộ kiên định cho Vũ Văn thị, bị người của Đảng Dân Quyền làm thành mục tiêu giết gà dọa khỉ ám sát......." Ngô Định Thiện nói đến chuyện này, lập tức xúc động ngàn vạn lần, trong lúc nhất thời tâm tình hơi xuống thấp.

Lúc này Đào Tú Quyên cũng nhớ đến người anh của mình bị giết chết, hốc mắt cũng đỏ.

"Ông nói là Đào Nguyên Hàm?" Ngả Cầm Thị bỗng nhiên nhớ đến thị trưởng thành phố Định Khôn vì chồng bà mà chết, trong lúc nhất thời cảm thấy hơi khiếp sợ.

"Đúng, chính là ông ấy." Ngô Định Thiện gật nhẹ đầu, ông rất vui, vị phu nhân này vẫn còn nhớ rõ người ủng hộ trung thành vì chồng bà ta mà chết.

"Ông ta lại là anh cả của phu nhân. Thế giới này thật nhỏ bé. Năm đó sau khi khi ông ấy gặp chuyện không may, nghe nói ông ấy có con gái, chúng tôi vốn muốn đền bù tổn thất cho cô bé, nhưng dường như không tìm được cô bé đó, lúc đó tình hình quá hỗn loạn, rất nhiều chuyện không xử lý kịp, cho nên liền quên đi, bây giờ nhớ lại, thật sự là rất không nên." Ngả Cầm Thị không cách nào quên được trước khi chồng bà ta chết còn nói với bà ta, nhất định phải tìm được cô bé đó, đối xử với cô ấy thật tốt, cha của cô ấy ở trên trời có linh thiên cũng cảm thấy được an ủi.

Bà ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới, đứa bé mồ côi này lại là cháu gái của Ngô Định Thiện.

*****

"Năm đó anh hai qua đời, tôi lo lắng những người đó sẽ gây bất lợi cho con gái của anh ấy, vì vậy ngày hôm sau đã đưa con bé ra nước ngoài, sau đó cũng vì lo lắng Đảng Dân Quyền nhổ cỏ tận gốc, vì vậy vẫn không tiết lộ ra ngoài nửa chữ về con gái của anh hai..." Đào Tú Quyên biết rõ người của Vũ Văn thị từng muốn đền bù tổn thất cho Đào Du Du, trong lúc nhất thời trong lòng cũng bình tĩnh trở lại.

Năm năm nay, khi bà đối với Vũ Văn thị đang nắm quyền, chỉ biết trừng phạt hung thủ ám sát năm đó, lại quyên việc đền bù tổn thất cho đứa bé, rất là thất vọng. Bây giờ biết rõ bọn họ từng lén tìm Đào Du Du, trong lòng nhất thời, bỏ xuống không ít oán hận đối với Vũ Văn thị.

"Thì ra là thế, phu nhân Ngô quả nhiên thận trọng như thần, nghe đứa bé không có việc gì, tôi cũng yên tâm." Ngả Cầm Thị nghe lời Đào Tú Quyên nói xong, vẻ mặt hơi thả lỏng một chút.

"Phu nhân người có lòng rồi." Ngô Định Thiện thấy Ngả Cầm Thị nói như thế, trong lòng còn đang suy nghĩ mục đích hôm nay Ngả Cầm Thị hẹn gặp là gì, mặt cũng không lộ vẻ khác thường, chờ bà ta lên tiếng.

Ôn chuyện xong, Ngả Cầm Thị bắt đầu vào chủ đề chính, tuy rằng giờ phút này bà tình cảm tốt đối với người nhà Ngô Định Thiện một cách khó hiểu, nhưng việc này không thể trở thành lý để Đào Du Du tiến vào nhà Vũ Văn thị một cách thuận lợi, trong vòng lẩn quẩn này cũng không được, bà ta quyết định trở lại chuyện chính.

"Nghị viên Ngo, là như vậy, hôm nay tôi đến đây, chủ yêu là xin lỗi." Ngả Cầm Thị nói xong, cúi đầu thấp xuống, trên mặt hơi áy náy.

"Phu nhân người nói lời này từ đâu vậy? Tại sao phải xin lỗi?" Ngô Định Thiện bị bà ta nói những lời này làm ông bối rối không hiểu ra sao, ông hơi khó hiểu nhìn Ngả Cầm Thị trước mắt, thật sự không hiểu nổi bà ta đang diễn trò gì.

"Ông cũng biết, bây giờ Vĩ Thần nhà tôi tuổi cũng không còn nhỏ, tôi như vậy, chỉ hy vọng nó có thể bắt đầu lo chuyện hôn sự của mình, ông xem đi, lần trước tôi tốn tâm tư mời công chúa Đại Tây đến đất nước chúng ta, vốn nghĩ mở tiệc rượu ở phủ Tổng Thống tiện lợi để cho họ tăng thêm tình cảm, nhưng nó vẫn cự tuyệt sự sắp xếp của tôi, xem Đào Du Du như lá chắn, lợi dụng cô ấy đối phó tôi, làm cho công chúa Đại Tây mất hứng thú đối với nó, thật sự là hơi quá đáng." Ngả Cảm Thị nói xong, trên mặt rõ ràng hiện lên sự tức giận.

Vợ chồng Ngô Định Thiện nghe vậy, trong lúc nhất thời hơi ngớ ra, tuy rằng nghe ra lời nói ẩn ý của Ngả Cầm Thị, nhưng vẫn không dám xác định.

"Phu nhân, người....... . Người nói Tổng Thống lấy Du Du nhà chúng tôi ra làm lá chắn, lợi dụng con bé để tuyên chiến với người, việc này......." Đào Tú Quyên kích động hơn, bà nâng mắt nhìn thẳng vào Ngả Cầm Thị, hỏi tiếp.

"À...... Đều tại tôi làm cho Vĩ Thần căng thẳng một chút, vì vậy nó mới không kiêng nể gì mà đả thương lòng tôi. Nhưng nó không biết, làm như vậy sẽ liên lụy đến quản gia Đào, tôi nhớ quản gia Đào có hai người con? hôm đó trước mặt nhiều khách mời nó nói nó yêu quản gia Đào, cha của hai đứa bé hẳn là rất tức giận, nếu vì chuyện này mà làm cho quản gia Đào và ngài ấy xảy ra hiểu lầm, việc này thật sự là đắc tội, cho nên hôm nay tôi đến đây chính là muốn thay mặt Vĩ Thần xin lỗi, hy vọng nghị viên Ngô và phu nhân Ngô có thể giải thích với chồng của quản gia Đào, để cho ngài ấy không nên hiểu lầm quan hệ giữa quản gia Đào và Vĩ Thần, giữa bọn họ thật ra không có gì cả." Lúc Ngả Cầm Thị nói những lời này, trên mặt vẫn treo nụ cười áy náy, nhưng không ai biết, trong lời nói của bà ta có ý gì.

Ngô Định Thiện nghe vậy, nụ cười trên mặt vụt tắt, vẻ mặt trở nên cứng ngắc.

Mà ĐàoTú Quyên nghe xong những lời Ngả Cầm Thị nói, hoàn toàn hiểu rõ lý do hôm nay bà ta hẹn gặp mặt, trong lúc nhất thời, sắc mặt cũng dần dần chìm xuống.

Bà hiển nhiên không tin Ngả Cầm Thì hoàn toàn không biết chuyện Đào Du Du chưa kết hôn, ở trước mặt bọn họ bà ta mở miệng gọi một tiếng chồng của quản gia Đào, mục đích nhắc nhở cho họ biết Đào Du Du đã là mẹ của hai đứa bé, một người phụ nữ đã có tiền án. Với lại bây giờ bà ta nói xin lỗi, đơn giản là vì muốn họ biết, thật ra lúc đó Vũ Văn Vĩ Thần chẳng qua lợi dụng Đào Du Du từ chối công chúa Đại Tây, hoàn toàn không có ý đối với Đào Du Du, xin họ hãy hiểu rõ một chút.

"Phu nhân, Du Du nhà chúng tôi không có chồng....... Vì vậy, người đừng để tâm......." Tuy rằng Ngô Định Thiện đã hiểu ý của Ngả Cầm Thị, nhưng nghe Ngả Cầm Thị nói như thế, ông nhịn không được muốn giải thích giúp Đào Du Du.

"Hả? Thì ra quản gia Đào đã ly hôn à, thật xin lỗi, tôi lại không biết rõ." Ngả Cầm Thị nghe Ngô Định Thiện nói như thế, trên mặt bà ta lộ vẻ hoảng sợ, sau đó nói lời xin lỗi.

"Ôi, phu nhân à, quản gia Đào không có ly hôn, quản gia Dào vốn không có kết hôn, vẫn là con gái chưa lập gia đình." Lúc này trợ lý đứng sau lưng Ngả Cầm Thị nhân cơ hội nói chen vào, lúc nới những lời này, ánh mắt của bà ta còn vô cùng khinh bỉ nhìn lướt qua vợ chồng Ngô Định Thiện ngồi đối diện với Ngả Cầm Thị.

"Cái....... Cái gì? Không kết hôn? Nhưng...... Nhưng không phải cô ấy đã sinh hai đứa con rồi sao Làm sao có thể không kết hôn chứ?" Ngả Cầm Thị nghe những lời trợ lý nói, vẻ mặt cố ý biểu hiện ra vẻ khiếp sợ, khoa trương hỏi.

"Nghe nói chưa lập gia đình đã làm mẹ, tuổi trẻ bây giờ đúng là lớn gan, chưa kết hôn đã sinh con cho người ta, tuyệt đối không biết liêm sỉ là gì, việc này cũng khó trách, không phải nề nếp của gia đình nào cũng tốt, con gái đều được dạy dỗ tốt." Giọng nói của trợ lý cực kỳ ngạo mạn ngang tàn, nói một cách chế nhạo.

Ngô Định Thiện nghe lời bà ta nói, tức giận đến sắc mặt đỏ bừng lên, ông vẫn luôn nhẫn nhịn, không muốn chấp nhặt với người phụ nữ trước mặt này, nhưng mà Đào Tú Quyên ngồi bên cạnh không thể để người khác sỉ nhục cháu gái bà như thế.

Ngả Cầm Thị không thể không biết Đào Du Du là bà mẹ độc thân, nhưng bây giờ cố ý dùng những lời lẽ này để sỉ nhục con bé, âm mưu thật sự làm cho người ta cảm thấy không biết xấu hổ. Bà ta có thể giải thích lý do không thể chấp nhận Đào Du Du làm con dâu của bà ta, nhưng bà không thể dễ dàng tha thứ cho bà ta muốn dùng những lời lẽ châm chọc này để sỉ nhục, hạ thấp con bé.

*****

Trong lúc nhất thời, Đào Tú Quyên khó kiềm chế lửa giận chợt từ trên ghế đứng lên, nhìn Ngả Cầm Thị lạnh lùng nói: "Phu nhân, nếu người thật sự cái gì cũng không biết thì đừng dễ dàng tha thứ cho trợ lý của người nói năng lung tung, sở dĩ Du Du nhà chúng tôi trở nên như ngày hôm nay, tất cả đều do người chồng tôn kính của người ban tặng, nếu năm đó cha của Du Du không phải toàn tâm toàn ý giúp đỡ Tổng Thống Vũ Văn, thì ông ấy sẽ không bị ám sát, Du Du cũng không thể trở thành người phải lưu lạc ra nước ngoài lánh nạn. Hôm nay đối với Du Du là không may mắn, nếu người không những không bày tỏ sự đồng cảm mà lại còn sỉ nhục như thế, thật làm cho người khác thất vọng và đau khổ. Bây giờ cho dù ngài Tổng Thống đối với Du Du chúng tôi là lợi dụng hay thật lòng, tôi nghĩ gia tộc Vũ Văn của các người nhà cao cửa rộng, chúng tôi không với tới, tôi sẽ báo cho Du Du lập tức từ chức ở Phủ Tổng Thống, phu nhân người sẽ không cần phải hao tâm tổn trí đến đây châm chọc chế giễu, thật sự sẽ tổn hại đến thân phận của người."

Phát hỏa xong, bà lập tức xoay người bỏ đi, đi tới cửa, cũng không nói một tiếng chào tạm biệt với Ngả Cầm Thị.

Ngô Định Thiện cũng cảm thấy tức giận, nhưng nhìn thấy phu nhân của mình có sức chiến đấu mạnh mẽ như thế, một người đã nói ra tất cả, cả người đều cảm thấy nhẹ nhõm vui vẻ, ông cũng đứng lên, hơi khinh thường liếc mắt nhìn thoáng qua trợ lý đang đứng sau lưng Ngả Cầm Thị, rời khỏi ghế sô pha đi theo Đào Tú Quyên.

Có lẽ Ngả Cầm Thị sẽ không ngờ tới sự việc lại trở nên như thế, đợi đến khi bà ta phản ứng kịp thời, lập tức quay đầu hỏi trợ lý: "Bà ấy vừa mới nói cái gì? Cha của Đào Du Du, tai nạn.... Chẳng lẽ chính là......... Trời ơi, tôi đây đang làm cái gì? Sao tôi lại không nghĩ tới, Đào Du Du, Đào Nguyên Hàm......."

"Phu nhân, người.... Chuyện này......" Giờ phút này trợ lý cũng hơi sốt ruột, bà ta cũng không suy nghĩ đến mối quan hệ giữa Đào Du Du và Đào Nguyên Hàm, thật ra chỉ cần hai người nghĩ lại một chút, thì sẽ biết Đào Du Du chính là con gái của Đào Nguyên Hàm.

Đáng tiếc lúc đó họ chỉ một lòng nghĩ đến việc đả kích vợ chồng Ngô Định Thiện, để bọn họ làm cho Đào Du Du chủ động rời khỏi Vũ Văn Vĩ Thần, vì vậy trong lúc đó bọn họ không ngừng để lộ ra tin tức quan trọng trong lời nói.

Thật ra lúc đó chỉ cần Ngả Cầm Thị thuận miệng hỏi một câu về tình hình gần đây của con gái Đào Nguyên Hàm, Ngô Định Thiện sẽ nói cho bà ta biết, thật ra cô bé kia chính là Đào Du Du.

Đáng tiếc là bà ta không hỏi như vậy, vì vậy sự hiểu lầm này trở nên không có cách nào đền bù được.

"Quên đi, cho dù như thế nào, coi như là tôi có lỗi với người của nhà họ Đào, tuy rằng lần này chúng ta làm rất quá đáng, nhưng có thể làm cho Đào Du Du rời khỏi Vũ Văn Vĩ Thần, có quá đáng cũng được." Sau khi Ngả Cầm Thị suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng trầm giọng nói.

Đúng vậy, cho dù bây giờ bị kịch của Đào Du Du là do bọn họ tạo thành, nhưng bà ta không thể để cho Vũ Văn Vĩ Thần ở chung với Dào Du Du. Bà ta sẽ không nuôi con giúp người khác, tuyệt đối không đồng ý chuyện này xảy ra.

.................................. .

Ngô Định Thiện và Đào Tú Quyên nổi giận đùng đùng đi ra khỏi khách sạn Đế Quốc, lên xe, Đào Tú Quyên liền lấy điện thoại ra gọi cho Đào Du Du.

Lúc này Đào Du Du vừa sắp xếp công việc buổi sáng xong, đang ở trong phòng làm việc sắp xếp một ít tài liệu, Vũ Văn Vĩ Thần lại đến phòng làm việc của cô, mở cửa ra chuẩn bị đi vào.

Điện thoại vang lên, Đào Du Du tiện tay cầm điện thoại lên nhấn nút trả lời, vừa nghe điện thoại, vừa tiếp tục làm việc của mình.

"Cô, sao lại gọi điện thoại cho con vậy? Có phải Tiểu Bồ Đào có chuyện gì không?"

"Không phải, không liên quan đến Tiểu Bồ Đào, cô gọi điện thoại, là để con lập tức nghỉ việc ở Phủ Tổng Thống, lập tức về nhà." Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Đào Tú Quyên rõ ràng mang theo vẻ tức giận/

"Làm sao vậy cô? Sao đột nhiên bảo con từ chức? Đã xảy ra chuyện gì?" Đào Du Du bị lời nói của bà làm cho hoảng sợ, lập tức dừng công việc trong tay, cầm lấy điện thoải hỏi tiếp.

"Đừng hỏi nhiều như thế, nếu con không không muốn con và con của con bị người khác sỉ nhục thương tích đầy mình, thì nghe lời nhanh chóng từ chức, chỗ đó không phải là chỗ của con, hiểu chưa?"

"Cái gì? Cô, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy? Cô nói cho con biết đi, tại sao phải bảo con từ chức chứ? Ai đã sỉ nhục con và bọn trẻ?" Đào Du Du nghe Đào Tú Quyên nói cảm thấy giọng nói của bà rất nghiêm trọng, vì vậy vội vàng hỏi.

"Con đứa ngốc này, nghe lời cô....... . Bây giờ lập tức từ chức đi, cô đến bệnh viện đón Tiểu Bồ Đào xuất viện, một lát chúng ta gặp nhau ở nhà." Đào Du Du nói xong, giọng nói hơi nghẹn ngào, bà không muốn làm cho tâm tình mình không khống chế được, vì vậy sau khi nói xong, không chờ Đào Du Du hỏi tiếp đã cúp điện thoại.

Đào Du Du nghe đầu dây bên kia điện thoại truyền đến âm thanh "tút tút tút", lập tức ngây ra như phỗng.

Mà Vũ Văn Vĩ Thần mở cửa phòng ra chuẩn bị vào phòng thì nghe Đào Du Du nói chuyện điện thoại, sau khi Đào Du Du cúp điện thoại, anh lập tức đến trước bàn làm việc của cô, nhìn cô rồi hỏi: "Cô em bảo em từ sao?"

Đào Du Du bị giọng nói của Vũ Văn Vĩ Thần làm cho hoảng sợ liền hồi phục lại tinh thần, nhìn anh đứng trước mặt, cô hơi do dự một chút nhưng vẫn gật đầu.

"Vì sao?" Vũ Văn Vĩ Thần quan tâm vấn đề này hơn, tất cả đều xảy ra quá đột ngột, sao lại bảo cô từ chức chứ?

"Không biết, dường như đã xảy ra chuyện gì, bây giờ cô đã đến bệnh viện đón Tiểu Bồ Đào xuất viện, bảo tôi lập tức về nhà. Tôi, tôi đi trước." Nói xong, cô từ trên ghế đứng lên, chuẩn bị đến phòng ngủ của mình lấy túi xách rời đi.

Vũ Văn Vĩ Thần vòng qua bên này, một tay đã giữ chặt tay cô, nhìn cô nói: "Không được."

"Hả?" Đào Du Du sững sờ nhìn anh, không biết vì sao anh không để cho cô rời đi.

"Anh không đồng ý cho em từ chức." Anh nhìn vào ánh mắt của cô, gằn từng chữ nói.

"Tôi chưa nói bây giờ tôi muốn từ chức, tôi chỉ muốn về nhà hỏi bà ấy đã xảy ra chuyện gì." Đào Du Du hơi sốt ruột nói, lúc này trực giác của cô nói cho cô biết, nhất định đã xảy ra chuyện gì rất quan trọng, hơn nữa trong điện thoại Đào Tú Quyên còn nói cái gì mà sỉ nhục cô và bọn trẻ, vì vậy cô nhất định phải hỏi rõ.

"Là sao? Anh đi cùng với em." Vũ Văn Vĩ Thần cảm thấy sự việc có chút không bình thường, cho tới bây giờ vợ chồng Ngô Định Thiện hầu như không phản đối việc anh và Đào Du Du ở cùng một chỗ, vì sao đột nhiên lại bảo cô từ chức chứ?

Chương (1-160)