← Ch.146 | Ch.148 → |
"Cô có nhóm máu RH âm tính sao? Cô bé bị mất nhiều máu, bây giờ cần truyền máu, nhưng nhóm máu này làm nhóm máu hiếm, hơn nữa còn bài xích với nhóm máu O, vì vậy chúng tôi không thể truyền nhóm máu O vào, trước mắt bệnh viện chúng tôi không có nhóm máu RH âm tính." Y tá nói ngắn gọn tình hình trước mắt với Đào Du Du, nói xong, cô ta mở to hai mắt mong chờ nhìn Đào Du Du.
Nói như vậy, nhóm máu RH âm tính là nhóm máu hiếm, nhóm máu của hai mẹ con có tỉ lệ tương thích đến 90%, bởi vì nhóm máu RH âm tính bài xích với những nhóm máu khác, vì vậy người bình thường có thể sinh con có nhóm máu RH âm tính, nhất định người mẹ cũng có nhóm máu này.
Nhưng, chính là một vấn đề đơn giản, đối với Đào Du Du lại giống như Ngũ lôi oanh đỉnh.
Bởi vì nhóm máu của cô không phải là RH âm tính, điều này cũng có nghĩa, cô không có cách nào cứu con mình.
"Tôi....... Hình như của tôi là nhóm máu O....... . Làm sao bây giờ, cô y tá, tôi cầu xin các người, cho dù phải dùng cách gì cũng nhất định phải cứu con tôi, có thể lấy máu từ bệnh viện khác đến không? Dù tốn bao nhiêu tiền, dù tôi phải trả một cái giá đắc cũng không có vấn đề gì, tôi xin các người nhất định phải cứu lấy con bé, nó còn nhỏ như vậy, không có nó tôi phải sống thế nào......" Đào Du Du quỳ rạp trên mặt đất, nắm tay y tá vừa khóc vừa cầu xin.
Lúc này, Đào Dục Huyên đang đứng phía sau không chút suy nghĩ lập tức lao lên, ngẩng đầu nhìn cô y tá nói: "Con là anh trai song sinh với Tiểu Bồ Đào, nhất định nhóm máu của con cũng giống vậy, rút máu của con đi."
"Không được đâu anh bạn nhỏ, con còn quá nhỏ nên không thể hiến máu được, bây giờ tôi lập tức đi liên lạc với bệnh viện khác, hỏi xem trong kho máu của họ có nhóm máu tồn kho không, nhưng nói như vậy, tỉ lệ rất nhỏ, vì nhóm máu này thật sự là nhóm máu hiếm." Y tá không chút suy nghĩ từ chối yêu cầu hiến máu của Đào Dục Huyên, sau đó nói với một cô y tá đứng bên cạnh.
Cô ta vừa xoay người đi, Vũ Văn Vĩ Thần lại lên tiếng: "Lấy của tôi đi, của tôi là RH âm tính."
Trong chớp mắt cô y tá dừng bước, quay đầu nhìn về phía Vũ Văn Vĩ Thần mặc áo đen đứng cách đó không xa, khi nhìn thấy mặt anh thì lập tức ngây ngẩn cả người.
Nhanh chóng phản ứng, cô ấy nhìn thấy cánh tay đang bị thương của Vũ Văn Vĩ Thần, nói: "Ngài cũng bị thương."
"Tôi không sao, rút máu trước đi, sau đó lấy viên đạn ra cho tôi." Vũ Văn Vĩ Thần nói, sau đó quay đầu nói với bác sĩ đang đi về phía anh: "Các người có thể bắt đầu làm việc."
Bác sĩ hơi sửng sốt nhưng nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, nói với Vũ Văn Vĩ Thần: "Ngài Tổng Thống, nhưng ngài cũng mất quá nhiều máu, nếu như rút máu.......... Sợ sẽ có hại đối với cơ thể của ngài."
"Sẽ chết sao?" Vũ Văn Vĩ Thân không nói dài dòng, chỉ hỏi ba chữ.
"Hả?" Trong lúc nhất thời bác sĩ không hiểu ý anh.
"Nếu không chết, thì rút máu của tôi đi. " Vũ Văn Vĩ Thần nói, không nhìn đến vẻ mặt của bác sĩ, đi thẳng về phía phòng phẫu thuật thứ hai.
Khi đi ngang qua người Đào Du Du, một tay anh đang ôm cánh tay bị thương chợt buông ra, cánh tay bị thương khó khăn nâng gương mặt đầy nước mắt của Đào Du Du lên, nhẹ nhàng an ủi cô: "Đừng khóc, tôi sẽ không để cho Tiểu Bồ Đào xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu, yên tâm đi."
Đào Du Du nghe anh nói như vậy, khóc càng lợi hại hơn.
Cô biết rõ thương thế của anh nghiêm trọng biết bao, dưới tình hình như vậy anh không do dự muốn dùng máu của mình cứu Tiểu Bồ Đào, làm cho cô có cảm giác tim mình như co rút lại.
....................................
Hai giờ sau, cửa phòng phẫu thuật được mở ra, Tiểu Bồ Đào được người ta từ bên trong đẩy ra, bác sĩ đầu đầy mồ hôi tháo khẩu trang xuống, nói với Đào Du Du một câu làm cô vui mừng: "Đã không sao rồi, sáng mai có thể tỉnh lại, đến lúc đó chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, tin rằng sẽ không có vấn đề gì."
Vì vậy, tim cô đang treo lơ lửng, cuối cùng cũng được thả lỏng.
Mà cánh cửa phòng phẫu thuật khác vẫn đang đóng chặt, Đào Du Du không biết hiện tại tình hình bên trong như thế nào, Vũ Văn Vĩ Thần bị mất nhiều máu như vậy, anh có thể chịu đựng được không?
Đây là lần đầu tiên, cô có cảm giác mình không thể chấp nhận anh rời đi như vậy.
So với lần đầu tiên trong quá khứ cũng không thể chấp nhận được!
Thời gian trôi qua từng chút, ngay lúc Đào Du Du chờ đợi muốn suy sụp, cửa phòng phẫu thuật được mở ra, Vũ Văn Vĩ Thần nhắm chặt hai mắt được y tá từ trong phòng phẫu thuật đẩy ra.
"Bác sĩ, anh ấy thế nào? Có phải đã không có vấn đề gì không?" Đào Du Du vô cùng khẩn trương chạy đến trước mặt bác sĩ, nắm lấy tay anh ta nói.
"Ngài Tổng Thống thật lợi hại, tôi chưa từng gặp bệnh nhân nào ngoan cường như vậy, yên tâm đi, sở dĩ ngài ấy ngủ lâu một chút là vì bị mất máu quá nhiều, trưa mai sẽ tỉnh lại, về cơ bản đã không có vấn đề gì rồi, viên đạn đã được lấy ra." Bác sĩ nói xong, thở dài một hơi.
..............................................
Sáng hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu lên trên mặt Đào Du Du, cô hơi mở mắt ra.
Bên tai truyền đến âm thanh vui vẻ, cô hơi quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra kia, chỉ thấy trên giường bệnh cách đó không xa, Tiểu Bồ Đào đã tỉnh lại, Đào Dục Huyên và Tiêu Nhã Hinh đang nói chuyện vui vẻ với con bé.
"Anh hai, trò chơi ngày hôm qua anh đã thua rồi, anh phải nghe lệnh em và chị xinh đẹp đó." Sắc mặt của Tiểu Bồ Đào hơi tái nhợt, nói chuyện không lớn tiếng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười ngọt ngào.
"Ừ, em phải nhanh chóng khỏe lại, mới có thể ra lệnh cho anh làm việc giúp em" Đào Dục Huyên vừa cười vừa gật đầu, nhéo nhéo cái mũi nhỏ nhắn của Tiểu Bồ Đào.
"Ui da, anh hai thật đáng ghét, đừng nhéo lỗ mũi của người ta, lớn lên sẽ không đẹp........." Tiểu Bồ Đào nhíu mày bất mãn nói với Đào Dục Huyên.
"Làm sao có thể, em nhìn chị xinh đẹp đi, từ nhỏ chị ấy đã bị người ta nhéo đến lớn, không tin anh hai nhéo cho em xem." Đào Dục Huyên nói xong, một tay cậu bé nắm lấy mũi của Tiêu Nhã Hinh, sau đó trừng mắt với cô, ý bảo cô bé phải phối hợp với mình.
*****
"Thật vậy không?" Tiểu Bồ Đào nửa tin nửa ngờ nhìn Tiêu Nhã Hinh, hy vong cô có thể cho mình câu trả lời.
Tiêu Nhã Hinh bị Đào Dục Huyên bóp một cái, vốn có loại xúc động muốn nổi điên, nhưng vừa nghe cậu bé gián tiếp khen mình xinh đẹp, vì vậy liền nhịn xuống, cười khan hai tiếng, nói với Tiểu Bồ Đào: "Phải phải, cho nên để cho anh hai của em sờ nhiều một chút."
...............
Âm thanh bọn trẻ nói chuyện vui vẻ truyền vào tai của Đào Du Du, khiến cô cảm thấy thế giới này bừng sáng lên.
Tất cả mọi lo lắng khủng hoảng của đêm qua, đều trở nên tốt đẹp khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
Xoay người xuống giường, cô đi đến bên giường của Tiểu Bồ Đào, mỉm cười ngồi xuống giường, vuốt ve gương mặt tròn trịa của cô bé rồi nói: "Cục cưng, buổi sáng tốt làm. Tay con còn đau không?"
"Mẹ, buổi sáng tốt lành. Anh hai nói đứa bé dũng cảm sẽ không sợ đau, Tiểu Bồ Đào dũng cảm nhất, một chút cũng không đau...." Tiểu Bồ Đào vẻ mặt kiêu ngạo nhìn Đào Du Du, trong mắt cô bé hoàn toàn không thấy ám ảnh bởi sự việc xảy ra vào đêm qua.
Có lẽ theo cô bé, đêm qua chỉ là trò chơi.
Đào Du Du thầm thở dài, lúc trước cô chuyện tối hôm qua có thể tạo thành bóng ma trong tâm hồn yếu ớt của bọn trẻ, nhưng mà không nghĩ tới, tâm trạng của ba đứa nhỏ còn vững chắc hơn cả quả tạ, bộ dạng hoàn toàn không hề có một chút nào gọi là đả kích, có thể nhận thấy con bé thật dũng cảm, thật sự làm cho người lớn là cô đây cảm thấy tự ti.
"Mẹ, chú ở phòng bệnh bên cạnh đâu rồi? Mẹ không đi xem chú ấy một chút sao?" Đào Dục Huyên chợt quay đầu, nhắc nhở Đào Du Du.
Đột nhiên nhớ tới hôm qua Vũ Văn Vĩ Thần cũng bị trúng đạn, hơn nữa nếu không phải nhờ anh ra tay cứu giúp, có lẽ không chỉ có cô hy sinh lừng lẫy, sau này có thể Tiểu Bồ Đào cũng gặp nguy hiểm.
Lần này anh lại dùng mạng của mình để đổi lấy 2 mạng cho cô, mà mỗi lần như vậy hầu như anh đều đánh cược với số mạng để cứu cô, vì vậy, cô còn thiếu nợ anh rất nhiều.
"Các con ở lại chơi với em gái, mẹ đi xem chú ấy thế nào." Đào Du Du nói xong, đứng dậy, xoa đầu nhỏ của Đào Dục Huyên, căn dặn một tiếng, sau đó xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Vì đây là bệnh viện công lập, nên điều kiện không xa hoa bằng bệnh bệnh viện tư nhân, tuy đã cố gắp sắp xếp phòng bệnh cao cấp nhất, nhưng hoàn cảnh không tính là quá tốt.
Đào Du Du đến phòng bệnh bên cạnh, từ cửa sổ nhìn vào, chỉ thấy Vũ Văn Vĩ Thần nhắm nghiền hai mắt, vẫn còn ở trạng thái hôn mê.
Không đi vào quấy rầy anh, cô chỉ ngồi xuống bên cạnh Hồ Ứng, bắt đầu trò chuyện cùng anh ta: "Hôm nay bác sĩ có đến thăm Tổng Thống không? Nói thế nào?"
"Ừ, đã đến rồi, chỉ cần đợi Tổng Thống tỉnh lại là có thể chuyển viện, ở đầy có nhiều người lộn xộn, chỗ ở cũng không được an toàn." Hồ Ứng trả lời Đào Du Du.
"Những người ngày hôm qua đã bắt được chưa? Rốt cuộc là do ai làm?" Đây là nghi vấn lớn nhất trong lòng Đào Du Du, thông qua cuộc điện thoại của Thác Ngọc Mộ Dã, Đào Du Du biết được có người muốn trà trộn vào bữa tiệc để ám sát Vũ Văn Vĩ Thần, nhưng cô vẫn không hiểu, vì sao Vũ Văn Vĩ Thần không xuất hiện, những sát thủ kia lại ra tay.
"Đã bắt được rồi, cô yên tâm đi, vài ngày sau cô sẽ biết được đáp án, yên tâm, bây giờ mới bắt đầu, không có bất kỳ người nào có thể uy hiếp được sự an toàn của cô và người nhà của cô đâu. Thác Ngọc Mộ Dã đã thu xếp việc giải quyết tốt hậu quả ở biệt thự nhà họ Ngô rồi, hơn nữa có những vệ sĩ của nghị viên Ngô, nên tất cả đều bị khống chế."
"Vậy được rồi, nếu là như vậy, tôi không hỏi nhiều, dù sao tôi biết quá nhiều việc cũng không có ích gì." Đào Du Du biết rõ, Hồ Ứng không nói chân tướng sự việc cho cô biết, nhất định là có nguyên nhân, vì vậy cũng không hỏi nữa.
"Ừ, nhưng....... . Còn có một việc tôi muốn nói cho cô biết, cô......... Có lẽ phải chuẩn bị tâm lý......" Do dự một hồi, Hồ Ứng chậm rãi mở miệng.
"Chuyện gì vậy?" Đào Du Du nghe anh ta nói hơi do dự, lập tức hỏi.
Cúi đầu trầm mặc một lát, Hồ Ứng chậm rãi mở miệng nói: "Phân nhân đã biết chuyện Tổng Thống trúng đạn, có lẽ buổi chiều sẽ về nước, đến lúc đó bà ấy nhất định muốn biết rõ nguyên nhân ngài Tổng Thống trúng đạn, cô...... phải chuẩn bị tâm lý, nếu như phu nhân có trách tội cô, hy vọng cô không cần để trong lòng."
"Thì ra là chuyện này, anh yên tâm đi, tôi sẽ không để ý đâu, hơn nữa, Tổng Thống vì cứu tôi mà bị thương, cho dù phu nhân có trách tội tôi thì cũng là chuyện thường, vì vậy tôi sẽ không để trong lòng." Đào Du Du nói như thế, nhưng trong đầu lại hiện lên vẻ mặt nghiêm túc của Ngả Cầm Thị, dường như cô có thể cảm nhận được trực tiếp mắng chửi cô một trận.
"Được rồi, cô không cần canh chừng ở đây, đi bồi Tiểu Bồ Đào đi, nếu Tổng Thống tỉnh lại, tôi lập tức thông báo cho cô. Đêm qua cô cũng quá sợ hãi rồi, nghỉ ngơi nhiều một chút, không cần lo lắng bên này." Hồ Ứng nhìn thấy Đào Du Du như vậy, thì không khỏi lo lắng buổi chiều có thể sẽ xảy ra tình huống kia, anh ta cười cười với cô, bảo cô trở về phòng với bọn trẻ.
Đào Du Du nhẹ nhàng gật đầu, sau đó xoay người đi về phòng bệnh của mình.
..................
Buổi chiều, cuối cùng Vũ Văn Vĩ Thần cũng từ trong hôn mê tỉnh lại, sau khi bác sĩ làm kiểm tra toàn diện cho anh, ý bảo có thể chuyển viện được rồi.
Dù sao anh chỉ bị thương trên cánh tay, cũng không bị ảnh hưởng đều đầu óc hoặc mấy bộ phận quan trọng kia, vì vậy không có vấn đề gì quá lớn.
Ngược lại Tiểu Bồ Đào thì hơi nghiêm trọng một chút, cô bé bị thương trên bả vai, viên đạn bị bắn xuyên qua ngăn tủ trúng vào, cho nên cũng không sâu, nhưng cô bé còn quá nhỏ, hơn nữa lại mất quá nhiều máu, vì vậy cơ thể còn rất yếu, Vũ Văn Vĩ Thần lo lắng điều kiện chữa bệnh ở đây vẫn có hạn, vì vậy để Tiểu Bồ Đào chuyển viện cùng một chỗ với anh, hưởng thụ đãi ngộ giống như anh.
Đào Du Du cảm thấy được sủng ái mà lo sợ đối với quyết định này của Vũ Văn Vĩ Thần, trên thực tế, Tiểu Bồ Đào bị thương như thế ở lại bệnh viện này điều trị cũng không thành vấn đề, nhưng Hồ Ứng biết rõ tâm tư của Vũ Văn Vĩ Thần, anh làm sao có thể để con gái của mình ở lại chỗ này, vì vậy Đào Du Du còn chưa kịp phản ứng, đã làm thủ tục chuyển viện cho Tiểu Bồ Đào.
Một giờ chiều, Vũ Văn Vĩ Thần và Tiểu Bồ Đào được chuyển đến bệnh viện Đệ Nhất ở thành phố Định Khôn, bác sĩ của bệnh viện này chuyên phụ trách chữa bệnh cho người lãnh đạo quốc gia, an ninh nghiêm ngặt, người bình thường không thể đến gần.
*****
Ngay lúc Đào Du Du vừa dàn xếp cho Tiểu Bồ Đào thật ổn thỏa, còn chưa kịp nói lời cảm ơn chân thành đối với Vũ Văn Vĩ Thần, một nhân vật lớn hoa hoa lệ lệ đã xuất hiện.
Nhân vật lớn này có thể nói đến vừa nhanh vừa bất ngờ, Đào Du Du còn chưa kịp phản ứng, đã được thông báo nhanh chóng đến đại sảnh của bệnh viện tiếp đón.
Sau khi cô sắp xếp cho Đào Dục Huyên và Tiêu Nhã Hinh ở lại trong phòng với Tiểu Bồ Đào, lập tức chạy thục mạng xuống đại sảnh ở lầu một.
Bốn năm chiếc xe limousine dài với hơn mười vệ sĩ dừng lại trước cổng bệnh viện, Hồ Ứng đứng phía trước đám nhân viên tiến lên mở cửa xe.
Đào Du Du thân là quản gia, tất nhiên không dám chậm trễ, cô theo sát phía sau Hồ Ứng, cung kính nghênh đón người phụ nữ lớn nhất Thương Quốc xuống xe.
Ngải Cầm Thị mặc một bộ đồ màu xanh nhạt, trên mặt đeo mắt kính, trên đầu đội nón màu đen, cả người trông nghiêm trang.
Xuống xe, đầu tiên ánh mắt bà trông thấy Đào Du Du đứng trước mặt mình, Đào Du Du lập tức cúi đầu chào hỏi: "Phu nhân khỏe."
Ngải Cầm Thị không trả lời cô bất kỳ câu nào, tầm mắt lướt qua người cô, cất bước đi vào trong đại sảnh, trợ lý phía sau theo sát bước chân của bà.
Đào Du Du biết rõ Ngải Cầm Thị không muốn nhìn thấy cô, cũng không dám tiếp tục đi theo khiến bà ghét bỏ, vì vậy sợ hãi rụt rè trốn phía sau, muốn nhân cơ hội trốn khỏi tầm mắt của bà để tránh chọc cho bà tức giận.
Nhưng Hồ Ứng nhìn thấy Đào Du Du không lập tức đuổi theo, quay đầu nhìn cô một cái, cho cô ánh mắt "theo sát phía sau", sau đó đi theo Ngải Cầm Thị vào thang máy.
Đào Du Du biết rõ trốn tránh như vậy không phải là cách hay, nếu bà ta muốn đánh hoặc muốn chửi cô, đến lúc đó nhất định sẽ tóm cô từ trong đám người ra, vì vậy thay vì trốn tránh, không bằng phải đối mặt, dù sao sống hay chết cũng vậy.
Suy nghĩ cẩn thận điều này, Đào Du Du dũng cảm đuổi kịp cước bộ của mọi người, nhưng, khi cô là người cuối cùng vào thang máy, Ngải Cầm Thị vẻ mặt không thay đổi đứng trong thang máy lên tiếng nói: "Chẳng lẽ không có thang máy khác sao?"
Được rồi, Đào Du Du biết mình bị ghét bỏ rồi.
Cô ngoan ngoãn rời khỏi thang máy, cúi đầu thật sâu chào Ngải Cầm Thị, sau đó nhấn nút đóng cửa thang máy lại, đưa mắt nhìn thang máy từ từ đi lên.
Đưa Ngải Cầm Thị lên lầu, Đào Du Du không dám dừng lạu, lập tức vào một thang máy khác đuổi theo, đợi khi cô đến cửa phòng bệnh của Vũ Văn Vĩ Thần đã nhìn thấy Ngải Cầm Thị đang ân cần hỏi thăm sức khỏe của Vũ Văn Vĩ Thần.
Đào Du Du đứng bên ngoài nhìn cảnh hai mẹ con gặp nhau, rất tự giác dừng bước lại, cô không muốn đi vào quấy rầy, nhưng Hồ Ứng đứng trong phòng nhìn thấy cô, lập tức dùng ánh mắt bảo cô nhanh chóng tiến vào.
Sở dĩ Hồ Ứng muốn Đào Du Du nhanh chóng đi vào để tránh bị Ngải Cầm Thị mắng, nguyên nhân chủ yếu là có Vũ Văn Vĩ Thần ở đây, cho dù Ngải Cầm Thị muốn nổi giận, cũng phải kiêng dè, đứng trước mặt Vũ Văn Vĩ Thần, hơn nữa Vũ Văn Vĩ Thần nói mấy lời có ích, đoán chừng Ngải Cầm Thị sẽ không gây khó dể với Đào Du Du.
Tất nhiên đây là những gì mà Hồ Ứng suy nghĩ.
Nếu cô biết rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, anh ta nhất định sẽ để Đào Du Du không phải lo xa.
............................ .
Sau khi Đào Du Du đi vào phòng, thì nghe được Ngải Cầm Thị nói với Vũ Văn Vĩ Thần: "Nghe nói con bị thương ở nhà của nghị viên Ngô, đây cuối cùng là chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao con phải đến nhà của nghị viên Ngô?"
Vũ Văn Vĩ Thần thấy Ngải Cầm Thị bắt đầu tra hỏi nguyên nhân anh bị thương, anh nghiêng mắt nhìn một chút, nghĩ đến dùng cách gì để che giấu, nhưng Hồ Ứng đứng bên cạnh biết rõ chuyện này không thể giấu diếm được, vì vậy chủ động nói thẳng: "Phu nhân...... Lần này Tổng Thống đến nhà nghị viên Ngô, là bởi vì.......... Nghị viên Ngô tổ chức tiệc sinh nhật cho quản gia Đào, sau đó mời tất cả mọi người, mà Tổng Thống lại có tên trong danh sách khách mời, cho nên mới.......... ."
"Cho nên con vì đến mừng sinh nhật của quản gia Đào mới bị người ta ám sát?" Ngải Cầm Thị vừa nghe chuyện này có liên quan đến Đào Du Du, lập tức nhướng mày, vẻ mặt rõ ràng rất tức giận.
"Phu nhân, đều là lỗi của tôi, nếu không có bữa tiệc sinh nhật kia, có lẽ không mời Tổng Thống đến tham dự....... . Thì sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thật xin lỗi." Đào Du Du rõ ràng cảm nhận được Ngải Cầm Thị đang rất tức giận, cô dựa trên nguyên tắc ai làm người đó chịu, vì không liên lụy đến cô và dượng, nên dũng cảm nhận lỗi trước mặt Ngải Cầm Thị, lại dũng cảm quy chuyện ngoài ý muốn này lên người mình.
Như thế rất tốt, Ngải Cầm Thị đang tức giận việc Vũ Văn Vĩ Thần bị thương, lại nhanh chóng thừa nhận, vì vậy ngay lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, một cái tát hoa hoa lệ lệ lưu lại trên mặt Đào Du Du, bởi vì dùng sức quá lớn nên Đào Du Du chưa chuẩn bị bất kỳ tâm lý nào, vì vậy cả người lảo đảo, ngã nhào trên trên mặt đất.
"Mẹ, mẹ làm gì vậy?" Vũ Văn Vĩ Thần nhanh chóng phản ứng đối với một màn vừa xảy ra, anh kích động vén chăn lên, từ trên giường bước xuống, trước tiên chạy đến bên cạnh Đào Du Du đưa tay muốn đỡ cô lên.
"Ả đàn bà nay hại con suýt chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn, con còn muốn che chở cho nó sao?" Ngải Cầm Thị lửa giận bừng bừng, nhìn Vũ Văn Vĩ Thần không để ý vết thương trên cánh tay mà lao vào đỡ Đào Du Du, bà ta tức giận đến phát run, chỉ vào anh hỏi.
Vũ Văn Vĩ Thần không trả lời câu hỏi của bà, chỉ đở Đào Du Du bị một cái tát khiến cho đầu óc choáng váng đứng lên, sau đó nhìn mặt cô bắt đầu đỏ lên, thấy bộ dạng cô chịu ủy khuất lại từ đầu đến cuối chỉ có thể nghẹn họng không nói nên lời, đau lòng không thôi.
"Lần này không phải là Du Du hại con, là con liên lụy cô ấy." Trầm mặc một lát, Vũ Văn Vĩ Thần mới từ từ nói.
"Vĩ Thần, rốt cuộc con có biết mình đang nói gì hay không?" Ngải Cầm Thị không biết Đào Du Du đã cho con trai mình ăn bùa mê gì, vì sao con của bà thân là Tổng Thống lại có thể che chở cho cô ta.
Trong lòng Đào Du Du càng hận thêm.
← Ch. 146 | Ch. 148 → |