Truyện:Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi - Chương 144

Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi
Trọn bộ 160 chương
Chương 144
0.00
(0 votes)


Chương (1-160)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Khách mời ngày càng nhiều, làm cho nữ chính của tiệc rượu này là Đào Du Du cảm thấy áp lực.

Cô đã đoán được đêm nay nhất định sẽ có rất nhiều người, nhưng mà số người đến đây vẫn nằm ngoài dự đoán của cô.

Xem ra, việc Tổng Thống công khai thân phận bạn gái này thật sự đã làm nhiều người tức giận.

Trong phòng, cô đứng bên cửa sổ nhìn xuống vườn hoa thấy những chính khách giàu có tay cầm ly rượu trò chuyện với nhau thật vui vẻ, tim đập cũng tăng lên.

Sớm biết sự việc sẽ như vậy, cô nên trốn trong phủ Tổng Thống không tham gia tiệc rượu này.

Hôm nay người phụ trách trang điểm cho Đào Du Du là cô em họ Ngô Á Thiện cảm thấy Đào Du Du khẩn trương, cô ta đi đến sau lưng cô cười nói: "Chị họ, xem ra tất cả mọi người đều chờ mong Đệ Nhất Phu Nhân tương lai này xuất hiện đó."

Đào Du Du nghe vậy lập tức nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Ngô Á Thiện nói: "Con bé này, bây giờ đã học được cách trêu ghẹo người khác rồi phải không?"

"Chị họ, em cảm thấy hôm nay chị cực kỳ xinh đẹp, tin em đi, nếu Tổng Thống đến, nhất định sẽ há hốc mồm." Ngô Á Thiện cuời tít mắt nhìn Đào Du Du, an ủi cô nói.

Đêm nay Đào Du Du mặc bộ lễ phục dài màu xanh ngọc lộ vai trễ ngực, mái tóc dài được cột cao sau gáy, nhìn qua cả người đều phong tình vạn chủng, rất thú vị.

"Anh ta không đến đâu!" Đào Du Du nghe Ngô Á Thiện nhắc đến Vũ Văn Vĩ Thần, nhịn không được méo miệng nói.

"Anh ta? Chị nói Tổng Thống sao? Sao có thể không đến, anh ấy đã đồng ý với Tiểu Bồ Đào, nói nhật định sẽ đến mà." Ngô Á Thiện nói xong, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, chợt vui vẻ nói: "Là Thác Ngọc Mộ Dã......."

"Hả?" Đào Du Du vừa nghe đến tên, lập tức quay đầu nhìn về phía cửa sổ, quả nhiên, lúc này bên ngoài cổng lớn, Thác Ngọc Mộ Dã vừa bước xuống xe, đêm nay anh ta mặc bộ âu phục màu đen cổ kín, nhìn qua giống như một thân sĩ thời Châu Âu Trung Cổ, rất chói mắt.

"Chúng ta đi xuống đi, hầu như khách mời đều đã đến rồi." Đào Du Du thấy Thác Ngọc Mộ Dã đến nên tâm tình đột hiên hơi kích động, cô ôm làn váy chạy ra cửa.

Ngô Á Thiện thấy thế, vội vàng chạy theo.

Sau khi hai người xuống lầu, chỉ thấy Ngô Định Thiện cầm lấy micro hoan nghên khách mời, sau đó lịch sự nói lời mở đầu, theo tiếng mời của ông, Đào Du Du vừa mới xuống lầu đã bị đẩy lên sân khấu.

Kết quả Ngô Định Thiện đi micro trong tay cho cô, cô hít sâu một hơi, sau đó nói: "Rất cảm ơn mọi người đã đến tham gia tiệc sinh nhật của tôi, hy vọng đêm nay có thể khiến cho mọi người vui vẻ, cảm ơn mọi người."

Nói hai câu ngắn gọn xong, cô hơi cúi người về phía mọi người, sau đó tránh qua một bên.

Tiếp theo chính là việc truyền thống, khiêu vũ.

Vốn Ngô Định Thiện chuẩn bị điệu nhảy đầu tiền này để Vũ Văn Vĩ Thần và Đào Du Du nhảy chung với nhau, nhưng không nghĩ tới bây giờ vị đại lão gia Vũ Văn Vĩ Thần còn chưa đến, vì vậy đành phải để một khách nam đến mời Đào Du Du.

Đào Du Du đứng một bên im lặng mỉm cười nhìn tất cả mọi người, thật ra ai nhảy điệu đầu tiên này cũng không sao cả, cô nghĩ mình làm việc này cho xong, để tiệc rượu đêm nay kết thúc một cách tốt đẹp.

Rất nhanh, có vài chàng trai trẻ tuổi lịch sự vươn tay về phía Đào Du Du, Đào Du Du nhìn thấy Thác Ngọc Mộ Dã đứng giữa nhóm người đang mời cô. Vì vậy cô không chút suy nghĩ liền đồng ý lời mời của anh ta.

Âm nhạc lập tức vang lên, Thác Ngọc Mộ Dã ôm eo mảnh khảnh của Đào Du Du bắt đầu di chuyển bước chân, đang lúc mọi người nhìn chăm chú, nhẹ nhàng nhảy múa.

"Xem ra Tổng Thống không đến, em thật sự không có thất vọng." Sau khi hai người nhảy vài bước, Thác Ngọc Mộ Dã nói nhỏ bên tai cô.

"Anh ta....... . Anh ta bận nhiều việc, vì vậy không đến là chuyện bình thường...." Đào Du Du cười có chút xấu hổ, cô biết rõ trong mắt mọi người, cô đã là người của Vũ Văn Vĩ Thần.

"Nhưng, nếu bận không thể tham gia tiệc sinh nhật của bạn gái mình, như người phụ nữ của mình ôm người đàn ông khác nhảy điệu đầu tiên, đổi lại là tôi, nhất định sẽ cảm thấy trong lòng rất khó chịu, em nói phải không?" Không biết có phải Thác Ngọc Mộ Dã muốn trêu ghẹo Đào Du Du không, anh ta vẫn lấy câu chuyện này ném cho Đào Du Du không muốn bỏ qua.

Trong lúc nhất thời Đào Du Du không biết nên nói cái gì, không phải cô không biết quan hệ giữa Thác Ngọc Mộ Dã và Vũ Văn Vĩ Thần, tất nhiên là không dám phạm vào ý tứ của Vũ Văn Vĩ Thần, giải thích rõ ràng quan hệ của bọn họ, vì vậy đối với sự "hiểu lầm" này của Thác Ngọn Mộ Dã, cô chỉ có thể lựa chọn im lặng.

Nhưng vào lúc này, một người khác đến hấp dẫn ánh mắt của Đào Dục Huyên đang ngồi trong đám người.

Người này không ai khác, chính là bạn thân của con trai của Đào Du Du.

Mà nói chính xác hơn, lần này không phải một người xuất hiện, mà là hai người, tuy rằng khả năng hấp dẫn mọi người chỉ có một người.

Giờ phút này vẻ mặt Mạc Lâm nhìn qua rất vui vẻ, hoàn toàn không có một tia u buồn nào, dường như cả người đều thay đổi. Cô lặng lẽ nắm tay Lý Trường Dũng từ cửa chính đi vào trong đám người, lập tức có người đến chào hỏi bọn họ.

Trên mặt Lý Trường Dũng cũng nở nụ cười với người đến chào hỏi, mà ánh mắt Mạc Lâm hết nhìn trái lại nhìn phải, dường như đang tìm người nào đó.

Nhưng vào lúc này, một người hầu bàn bưng đồ uống đi qua cạnh bọn họ, lại không cẩn thận làm đổ nước uống lên lễ phục của Mạc Lâm.

"Thật xin lỗi, vị tiểu thư này, xin tha lỗi cho sự hấp tấp của tôi." Phục vụ liên tục cúi người xin lỗi, hy vọng Mạc Lâm có thể tha thứ cho mình.

Mà Mạc Lâm cũng không phát cáu, đêm nay cô mặc bộ lễ phục màu trắng, vì vậy một chút rượu vang này sẽ nổi lên, nhưng cô vẫn không nổi giận với người hầu bàn, chỉ mỉm cười an ủi anh ta: "Không sao, xin cho tôi biết nhà vệ sinh ở đâu, tôi đi xử lý một chút."

Người hầu bàn nghe vậy, lập tức chỉ vào bên trong biệt thự: "Sau khi vào đại sảnh thì quẹo trái đi thẳng chính là nhà vệ sinh."

"Được rồi, cảm ơn." Mặc Lâm gật nhẹ đầu với anh ta, sau đo xoay người nói với Lý Trường Dũng: "Tôi đến nhà vệ sinh xử lý việc này một chút, lập tức sẽ quay lại."

Lý Trường Dũng nghe vậy, gật nhẹ đầu, ý bảo cô có thể rời đi.

*****

Mạc Lâm từ trong đám người đi ra, theo sự chỉ dẫn của người bồi bàn tìm kiếm nhà vệ sinh, cô ta tin rằng, Đào Dục Huyên đang ở gần đây, cô ta biết rõ cậu nhất định sẽ xuất hiện.

Thật sự, sau khi cô ta vào biệt thự không lâu, vừa đến cửa nhà vệ sinh, chợt nghe một giọng nói non nớt vang lên sau lưng: "Chị Mạc Lâm......."

Nghe giọng nói này, trong chớp mắt trên mặt cô ta lộ ra tia vui vẻ, lập tức xoay người sang chỗ khác, nhìn thấy Đào Dục Huyên mặc bộ âu phục nhỏ, vẻ mặt bình tĩnh đứng trước mặt cô.

"Dục Huyên." Mạc Lâm nhìn thấy cậu rất vui, một bước ngồi xổm trước mặt cậu, ôm cậu vào lòng.

"Đi, trước tiên đi tìm một chỗ không người rồi nói chuyện." Đào Dục Huyên chưa nói chuyện với Mạc Lâm, sau khi rời khỏi ngực Mạc Lâm, cậu liền nắm tay cô đi lên lầu về phía phòng mình.

Vào phòng, trước tiên cậu mở đèn nhỏ trên bàn sách lên, sau đó để Mạc Lâm ngồi trên giường mình, còn cậu thì đứng trước mặt cô.

"Chị muốn kết hôn sao?" Lúc này tầm mắt vô tình rơi vào ngón áp út trên bàn tay trái của cô, viên kim cương chói mắt khiến người khác không thể bỏ qua.

"Không....... Cái này...... Chỉ là làm ông ta nới lỏng cảnh giác với chị thôi, chị giả vờ đáp ứng lời cầu hôn của ông ta, hôm nay mới có thể cùng ông ta đến đây....... ." Mạc Lâm lắc đầu, trên mặt thoáng hiện lên tia ưu thương.

"Thì ra là thế, chị làm rất đúng, chị yên tâm, kể từ bây giờ, chị không cần phải ở bên cạnh ông ta nữa." Đào Dục Huyên nhìn vẻ mặt của Mạc Lâm, trong lòng mơ hồ lướt qua một tia đau lòng, cậu nhón chân lên vuốt ve gương mặt cô. sau đó an ủi.

Mạc Lâm nghe lời cậu nói, trong lòng hiện lên tia kinh ngạc, một lúc lâu sau, cô lập tức nắm tay cậu bé nói: "Em biết Doãn Trạch đang ở đâu phải không? Hôm đó là anh ấy để em xuất hiện bên ngoài căn phòng phải không? Nói cho chị biết anh ấy đang ở đâu, chị muốn đi tìm anh ấy."

Đào Dục Huyên nghe vậy, gương mặt nhỏ nhắn vốn đang ngẩng lên lại lập tức rũ xuống, im lặng vài giây, cậu bé mới mở miệng nói: "Em biết anh ấy, nhưng bây giờ ko thể nói cho chị biết anh ấy đang ở đâu......."

"Vì sao?" Mạc Lâm hơi khó hiểu nhìn Đào Dục Huyên, chân mày nhíu chặt lại.

"Không thể nói nguyên nhân được, bây giờ bọn em còn có một việc quan trọng phải làm, việc này rất quan trọng, chỉ có chị mới có thể làm được." Đào Dục Huyên nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, cậu bé ngẩng đầu lên nhìn Mạc Lâm, ánh mắt sáng quắc.

"Là việc gì?" Mạc Lâm bị hấp dẫn bởi lời nói của cậu bé, sau đó mở miệng hỏi.

" Là thế này............" Đào Dục Huyên nói xong, nhón chân lên, kề miệng vào sát lỗ tai của Mạc Lâm, bắt đầu nói ra kế hoạch của mình.

Sau khi nói xong, chỉ nghe Mạc Lâm sợ hãi hét lên một tiếng, đưa tay che kín miệng của mình, hai mắt mở thật to, một bộ dáng không thể tưởng tượng được.

"Việc này có thật không?" Cô nhìn Đào Dục Huyên, không thể tin hỏi.

"Không tin chị cứ chờ xem, hiện tại vận mệnh của Thương quốc đang nằm trong tay chị, em tin rằng chuyện này chỉ có chị làm mới có hiệu quả." Đào Dục Huyên nhìn cô rồi gật đầu một cái thật mạnh, cậu bé hiểu được tâm tình của cô vào giờ phút này, nhưng lại không có cách nào giải thích hết được.

"Được, chị sẽ làm thật tốt." Gật đầu với Đào Dục Huyên, Mạc Lâm nhanh chóng đứng lên, xoay người đi ra cửa.

Đào Dục Huyên đến bên cửa sổ nhìn xuống toàn cảnh của bữa tiệc, trong lòng lại thầm tính toán.

Sau khi Mạc Lâm xuống lầu, đi vào trong đám người, vừa đúng lúc kết thúc một bản nhạc. Lại một bản nhạc khác vang lên, cô đi xuyên qua đám người, rốt cuộc tìm được mục tiêu của mình.

Đào Du Du vừa nhảy liên tục bốn điệu nhảy nên cảm thấy hơi mệt, cô đi về phía bên kia tìm chỗ ngồi, khi Dương Vi Tiếu chạy đến nơi thì đã trễ, cô ta ngồi tán gẫu với Lý Trường Dũng và Lý Mỹ Ngôn.

Mục tiêu mà Mạc Lâm muốn tìm không phải là người khác, chính là Thác Ngọc Mộ Dã đẹp trai được nhiều người mong muốn đến gần.

Giống như tất cả cô gái khác muốn quyến rũ để trở thành người phụ nữ của anh ta, Mạc Lâm nở nụ cười tươi đến trước mặt anh ta, trên tay cô không cầm ly rượu, vì vậy anh ta nhìn thấy, cô đến không phải để uống rượu với mình.

"Thác Ngọc tiên sinh, ngài có thể mời tôi nhảy một bản không?" cúi người mỉm cười nói với anh ta, Mạc Lâm đã thành một thục nữ.

Thác Ngọc Mộ Dã đã điều tra về Lý Trường Dũng lâu rồi, hiển nhiên rất rõ thân phận của cô gái trước mắt này, nhưng, anh ta có chút không hiểu vì sao cô ấy lại muốn khiêu vũ với mình.

Đây thuộc loại cá lớn đưa tới cửa, cho dù thế nào, nhảy cùng cô ấy một điệu thì anh ta cũng không bị tổn thất nào, cũng có thể từ miệng cô biết được một ít, vì vậy, làm ăn không lỗ vốn như vậy, là người lãnh đạo tập đoàn tất nhiên sẽ không bỏ qua.

Vui vẻ gật đầu nhận lời cô, hai người bước chân vào sàn nhảy.

Âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, Mạc Lâm không hàn huyên cùng anh, mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề chính: "Nghe nói đêm nay Tổng Thống sẽ đến tham dự yến tiệc, xin anh lập tức thông báo với ngài ấy, để ngài ấy đừng đến đây, lúc này rất nguy hiểm, Lý Trường Dũng đã sắp xếp người ở đây để ám sát ngài ấy."

"Tạo sao Mạc tiểu thư lại nói việc quan trọng này với tôi? Nghe nói cô và tổng giám đốc Lý sớm cử hành hôn lễ." Tuy biết Mạc Lâm nói chuyện này rất quan trọng, nhưng Thác Ngọc Mộ Dã cũng không muốn làm rõ mục đích của cô, vì vậy thử dò xét một chút.

"Tôi sẽ không gả cho ông ta, là ông ta giam lỏng tôi, tôi vì muốn được tự do mới đồng ý lời cầu hôn của ông ta, tôi hận ông ta hơn bất kỳ thứ gì trên thế giới này. Vì vậy, Thác Ngọc tiên sinh, nếu ngài tin tôi, xin hãy lập tức thông báo với Tổng Thống, nếu không tin, vậy xin cứ tự nhiên." Mạc Lâm nói xong, buông tay đang khoát trên vai anh ta, xoay người rời đi.

Hai người khiêu vũ cùng một chỗ bị Lý Mỹ Ngôn ngồi một bên nhìn thấy, cô ta nhịn không được mở miệng châm chọc: "Ả đàn bà này thật là, dù là ai cũng muốn dụ dỗ."

"Mỹ Ngôn, vị tiểu thư kia, dường như lần trước là bạn gái của ba cậu, trông rất xinh đẹp đó." Hoàn toàn không hiểu thái độ của Lý Mỹ Ngôn đối với Mạc Lâm, Đào Du Du tùy tiện nói.

*****

"Hừ, một con hồ ly tinh, anh Doãn Trạch là do cô ta hại chết, nhưng bây giờ còn không biết xấu hổ muốn kết hôn với ba mình." Lý Mỹ Ngôn tức giận nói.

Đào Du Du không hiểu rõ ân oán giữa bọn họ, vì vậy không dám nói nhiều, đối với đề tài này Dương Vi Tiếu cũng không dám đưa ra bất cứ ý kiến nào.

Không bao lâu sau, Đào Du Du đã nhìn thấy Thác Ngọc Mộ Dã từ trong đám người đi đến một nơi yên tĩnh, trong lòng cô hơi tò mò, vì sao anh ta vừa mới nhảy với Mạc Lâm, bỗng chốc lại rời khỏi đám người đó.

Tính hiếu kỳ trong lòng lại dâng lên, cô xin lỗi hai người bạn không thể tiếp tục trò chuyện được, sau đó đi về phía Thác Ngọc Mộ Dã.

Thác Ngọc Mộ Dã từ trong đám người tìm được một nơi yên tĩnh, sau khi nhìn xung quanh thấy không có ai ở đây, anh mới lấy điện thoại ra bấm dãi số quen thuộc.

Điện thoại vừa vang lên hai tiếng đã được kết nối, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Hồ Ứng, trợ lý bên cạnh của Vũ Văn Vĩ Thần: "Xin chào ngài Thác Ngọc."

"Xin chào trợ lý Hồ, xin hỏi bây giờ Tổng Thống có ở bên cạnh anh không? Bây giờ các người đang ở đâu?" Thác Ngọc Mộ Dã nhanh chóng hỏi.

"Phải, Tổng Thống đang ở bên cạnh tôi, hiện tại hai chúng tôi đang trên đường đến biệt thự nhà họ Ngô, xin hỏi có chuyện gì cần tôi chuyển lời cho ngài Tổng Thống không?" Hồ Ứng ở đầu dây bên kia điện thoại trả lời.

"Lập tức bảo lái xe quay đầu trở về phủ Tổng Thống, Lý Trường Dũng đã an bài sát thủ chuẩn bị ám sát ngài Tổng Thống, các người ngàn vạn lần đừng đến đây." Thác Ngọc Mộ Dã vừa nghe bọ họ đang trên đường đến, vì vậy lập tức nói.

"Cái gì? Vâng, tôi hiểu rồi." Hồ Ứng nghe vậy, nhíu chặt chân mày, sau đó nhanh chóng cúp diện thoại, quay đầu nhìn Vũ Văn Vĩ Thần đang bình tĩnh ngồi ở ghế sau.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Vũ Văn Vĩ Thần nghe giọng nói vô cùng ngạc nhiên của Hồ Ứng, nghiêng đầu hỏi anh ta.

"Là Thác Ngọc Mộ Dã gọi điện đến, nói Lý Trường Dũng đã an bài sát thủ ở biệt thự nhà họ Ngô, đang chờ đợi muốn ám sát ngài, vì vậy để cho chúng ta ngàn vạn lần đừng đến đó." Hồ Ứng khẩn trương trả lồi, sau đó nói với lái xe: "Quay đầu về phủ."

"Đợi một chút........." Vũ Văn Vĩ Thần mở miệng ngăn cản anh ta.

"Tổng Thống......" Hồ Ứng thấy anh ngăn cản quay đầu xe, có chút không hiểu nhìn anh.

"Đến biệt thự nhà họ Ngô." Quả quyết hạ lệnh, Vũ Văn Vĩ Thần không chút do dự.

Hồ Ứng hiểu rõ trên núi có hổ, anh ra quyết định làm Hồ Ứng suýt chút đã cắn đứt lưỡi của mình. Trời ơi đây là tình hình gì? Không phải Tổng Thống muốn tìm cái chết đó chứ?

Nhưng muốn chết thì thế nào? Ngài ấy là ông chủ, tất cả đều do ngài ấy định đoạt.

Không có cách nào, không ngăn cản được nên Hồ Hứng đành phải thông báo cho từng nhóm bảo vệ an toan Vũ Văn Vĩ Thần, ra lệnh cho bọn họ, sau khi đến biệt thự nhà họ Ngô nhất định phải bảo vệ chặt chẽ xung quanh Tổng Thống, hơn nữa còn phải phụ trách điều tra người nào cảm thấy khả nghi.

Thật ra Vũ Văn Vĩ Thần kiên trì đưa ra quyết định này của mình, nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là người phụ nữ và con của anh đều đang ở trong hang sói, sao anh không thể không xuất hiện?

Nếu giữa bọn họ có bất kỳ người nào xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cả đời này cũng đừng nghĩ anh sẽ bỏ qua.

Nhưng tâm tư của anh, người khác lại không hiểu, vì vậy, đang lúc Hồ Ứng ngạc nhiên mở to hai mắt, anh lựa chọn tiếp tục đi.

Mà Thác Ngọc Mộ Dã vừa cúp điện thoại chuẩn bị xoay người rời đi, lại nhìn thấy Đào Du Du đang đứng sau lưng anh, nhìn anh với vẻ mặt ngạc nhiên.

"Lời anh vừa nói.... . Là thật sao?" Giọng nói vì lo sợ mà khẽ run, Đào Du Du cảm giác lòng cô như chìm xuống đáy biển.

"Du Du, thật ra....... . Sự việc không nghiêm trọng như em nghĩ, em....... Đừng sợ.........." Nghe giọng nói đang run rẩy của cô, Thác Ngọc Mộ Dã không biết làm thế nào để an ủi cô cho tốt, cuối cùng chỉ có thể làm cho cô không cần phải sợ.

"Không được.... Tôi phải nhanh chóng thông báo cho cô và dượng biết, để họ đưa bọn nhỏ rời đi trước......" Đào Du Du sợ tới mức vội vàng xoay người chuẩn bị rời đi, nói sự việc này cho Đào Tú Quyên và Ngô Định Thiện nghe.

Nhưng Thác Ngọc Mộ Dã cũng tiến lên một bước, một tay kéo Đào Du Du lại, kéo cô đi đến một bên.

Cảm nhận được Đào Du Du sợ hãi mà không ngừng run rẩy, vì trấn an tinh thần cô, anh chỉ có thể dùng một tay ôm cô vào lòng, sau đó nhỏ giọng nói bên tai cô: "Đừng xúc động, hãy nghe tôi nói, Du Du.... Bây giờ cái gì em cũng không được làm, hiểu không? Tôi đã thông báo với Tổng Thống rồi, để cho ngài ấy đừng xuất hiện, chắc cũng sẽ không có vấn đề gì. Nhưng một khi em nói việc này với Nghị viên Ngô, rất có thể sẽ xảy ra bạo động, đến lúc đó cục diện hỗn loạn, không dám đảm bảo những người kia sẽ không làm xằng làm bậy, đến lúc đó tôi cũng không có cách nào bảo vệ được tất cả mọi người. Em hiểu không?"

Đào Du Du nghe lời của anh xong, tâm tình dần dần khôi ổn định lại, nhưng do sợ hãi nên nước mắt cô vẫn chảy, cô rất lo lắng, nếu những sát thủ kia nổi điên, xúc phạm đến con cô hoặc người thân, bạn bè của cô, cô thật không biết phải đối mặt với tất cả như thế nào.

"Được rồi, không có chuyện gì, hãy tin tôi, em đứng bên cạnh tôi là được rồi, tôi sẽ âm thầm phái người bảo vệ bọn nhỏ, nếu Tổng Thống không xuất hiện, có thể bọn họ sẽ lựa chọn bắt em, nên chúng ta phải cẩn thận một chút, nhất định có thể đối phó được. Có lẽ Hồ Ứng đã thông báo cho vệ sĩ ở đây phụ trách vấn đề an toàn, vì vậy em đừng quá lo lắng, chúng ta phải giả vờ cái gì cũng không biết, không để cho bọn họ có bất kỳ cơ hội nào ra tay, sau đó âm thầm bắt bọn họ, rồi giải quyết bọn họ trong lúc không kinh động đến khách mời ở đây, tất cả đã xong." Vỗ vỗ lưng Đào Du Du, Thác Ngọc Mộ Dã cũng cho cô một cảm giác thật an tâm.

Đào Du Du củng cảm thấy lời của anh ta nói rất có đạo lý, vì vậy một lúc lâu sau, cô đã lau khô nước mắt rồi ngẩng đầu nói với anh ta: "Tôi biết phải làm thế nào rồi, hy vọng anh nhất định phải bảo vệ tốt người nhà của tôi."

"Yên tâm đi, bây giờ chúng ta cùng ra ngoài, nếu rời khỏi tầm mắt của mọi người quá lâu, có thể sẽ làm cho họ nghi ngờ." Thấy cuối cùng mình cũng an ủi được Đào Du Du, Thác Ngọc Mộ Dã thở dài một hơi, rốt cuộc anh đã kiểm soát được sự việc.

Crypto.com Exchange

Chương (1-160)