Truyện:Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi - Chương 127

Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi
Trọn bộ 160 chương
Chương 127
0.00
(0 votes)


Chương (1-160)

"Này cậu bé, bây giờ là tình huống gì? Mẹ cậu từ khi nào trở thành người yêu của Tổng Thống rồi vậy?" Tiêu Nhã Hinh đối với một màn quỷ dị phát sinh này không nhịn được tò mò kéo kéo Đào Dục Huyên hỏi.

"Xem ra sức quyến rũ của người phụ nữ này lớn hơn tôi nghĩ." Đào Dục Huyên không thèm liếc mắt nhìn Tiêu Nhã Hinh, chỉ nói một câu ý vị sâu xa, khóe miệng còn nhếch lên một tia mỉm cười hứng thú.

"Này........... Tôi nói với cậu đấy, cậu có thể nhìn tôi được không?" Tiêu Nhã Hinh bị Đào Dục Huyên chọc giận, cô rất khó chịu dùng một tay xoay người Đào Dục Huyên lại, để cho cậu bé nhìn mình.

"Cô là người đẹp sao? Tôi làm gì mà nhìn cô?" Đào Dục Huyên có chút không kiên nhẫn gỡ tay cô ta ra, cất giọng đều đều nói.

"Cậu.............. Cậu đây là có ý gì? Chẳng lẽ............. Chẳng lẽ cậu cảm thấy tôi không đẹp sao?" Tiêu Nhã Hinh rất bi thương khi Đào Dục Huyên hỏi mình vấn đề người đẹp, cô hơi tức giận hỏi ngược lại Đào Dục Huyên.

"Sao cô lại giống Tiểu Nho thế? Mỗi ngày tự lừa gạt bản thân, nói mình là mỹ nữ, rất thích sao?" Đào Dục Huyên rất không nể mặt liếc mắt nói.

"Đào Dục Huyên, cậu có tin tôi giết cậu không? Tin hay không? Tin hay không?" Đào Dục Huyên nói giọng đều đều tổn thương thật sâu đến Tiêu Nhã Hinh, cô nhảy lên lớn tiếng uy hiếp.

"Giết tôi? Chẳng lẽ ngày mai cô không muốn đi chơi rồi sao?" Ai ngờ Đào Dục Huyên hoàn toàn bất động, cậu chỉ mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn Tiêu Nhã Hinh đang giương nanh múa vuốt, sau đó thản nhiên nói.

"Tôi....." Bị chọc đến điểm yếu, Tiêu Nhã Hinh hung tợn kiêu ngạo lúc nãy lập tức biến mất, cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất vểnh lên thật cao.

Nhìn thấy vẻ mặt bực tức của Tiêu Nhã Hinh, Đào Dục Huyên thiện lương bổ sung thêm một câu: "nhưng mà trong căn nhà này, quả thật không tìm thấy người nào đẹp hơn cô, cho nên tạm thời cô là người đẹp nhất đi."

"thật vậy không?" Tiêu Nhã Hinh vừa mới bị Đào Dục Huyên đả kích nên hơi nửa tin nửa ngờ.

"không tin cũng được, tôi đi tìm bà cô ngoại, mệt rồi, về nhà ngủ đây........." Nhìn thấy bữa tiệc đêm nay cũng sắp kết thúc, Đào Dục Huyên nói xong, hai tay nhàn nhã đút vào túi quần, sau đó tiêu soái đi về phía Đào Tú Quyên và Ngô Định Thiện.

Vợ chồng Ngô Định Thiện lúc nãy đang trong trạng thái ngạc nhiên khi Vũ Văn Vĩ Thần tuyên bố tin lúc nãy, nhìn thấy Đào Dục Huyên vẻ mặt mệt mỏi đi đến, cậu muốn về nhà, bọn họ lập tức ôm lấy Đào Dục Huyên, sau đó tìm được Tiểu Nho, cảm ơn Thác Ngọc Mộ Dã đã giúp đỡ Tiểu Nho, sau đó cả gia đình yên lặng biến mất khỏi bữa tiệc.

"Chúng ta không nói chào tạm biệt với mẹ sao?" Tiểu Nho vừa ôm Đào Tú Quyên vừa cất giọng ngây thơ hỏi.

"Bây giờ mẹ con đang rất bận, không có thời gian nói chào tạm biệt với chúng ta......." Đào Tú Quyên vừa dụ dỗ Tiểu Nho, vừa đi về phía trước.

........................

Tiệc tối còn chưa kết thúc, nhưng mà một tin tức bùng nổ đã làm cho mọi người cảm thấy rất có giá trị.

thật không ngờ Tổng Thống của bọn họ lại yêu thương quản gia đã có hai đứa con, tin tức này mặc kệ đối với người có quan hệ với Tổng Thống, ngoài mặt vẫn duy trì thái độ vui vẻ nhưng sau lưng lại nói xấu, đều là một cái hố bom không nhỏ.

Sau nửa đêm lại yên tĩnh.

Ngả Cầm Thị ngồi trong phòng làm việc Tổng Thống, vẻ mặt âm trầm.

"không chuẩn bị giải thích với mẹ về chuyện vừa xảy ra sao?" Đối với Vũ Văn Vĩ Thần vẫn trầm mặc, giọng nói của bà ta ẩn chứa tức giận.

"không phải ở trong yến tiệc đã nói rồi sao?" Vũ Văn Vĩ Thần không đồng ý liếc mắt nhìn mẹ mình, rồi nói.

"Bây giờ đối với mẹ con cũng bày ra bộ mặt này sao?" Ngả Cầm Thị rất không hài lòng với thái độ của Vũ Văn Vĩ Thần, bà mở to hai mắt nhìn con trai mình, dường như chỉ cần nhìn vẻ mặt của anh nhìn ra anh thay đổi gì không.

"Nếu mẹ không làm vậy với con, thì con cũng không làm vậy với mẹ." Anh nhìn ngược lại Ngả Cầm Thị, vẻ mặt Vũ Văn Vĩ Thần hơi lạnh lùng, tạm dừng một chút, anh lại nói tiếp: "Con nhớ năm đó con bị người ép buộc tranh cử chức Tổng Thống, người đã nói khi con lên làm Tổng Thống, người sẽ không nhúng tay vào cuộc sống của con, chẳng lẽ người đã quên rồi sao?"

Ngả Cầm Thị bị Vũ Văn Vĩ Thần nhắc đến chuyện trước kia sắp mặt lập tức tái mét, môi bà run nhẹ nói: "Cho nên........ Con chống lại quyết định của mẹ, mới làm như vậy?"

"không hoàn toàn đi, nói không chừng, con thật sự rất thích Đào Du Du." nói đến chỗ này, vẻ mặt Vũ Văn Vĩ Thần đang lạnh lùng dần dần dịu xuống, giọng nói cũng dịu đi.

"Mẹ sẽ không để người phụ nữ này trở thành vợ của con trai mẹ." Ngả Cầm Thị thái độ kiên quyết, giọng nói lạnh đi.

"Con nói rồi, bây giờ tất cả không phải do mẹ làm chủ. Con muốn ngày mai công chúa Daisy sẽ về nước, nếu mẹ ở Thương Quốc không có việc gì quan trọng, con sẽ sắp xếp máy bay đưa mẹ và công chúa Daisy rời đi." Vũ Văn Vĩ Thần không chút để ý đến thái độ của bà, mặt không đổi sắc nói.

"Con............" Vũ Văn Vĩ Thần không khách khí hạ lệnh đuổi khách khiến Ngả Cầm Thị tức giận không thể chịu được, bà không thể tưởng tượng được con trai mình chính tay bà đã nuôi dưỡng thành Tổng Thống lại đối xử với bà như vậy.

"Thời gian không còn sớm, con đi ngủ trước, mẹ tùy tiện." Vũ Văn Vĩ Thần hoàn toàn mặc kệ Ngả Cầm Thị tức giận, anh ném lại một câu, sau đó tự nhiên đi đến cửa, biến mất ngoài thư phòng, để lại Ngả Cầm Thị trong phòng làm việc tức giận đến run người........

..................

Sáng sớm ngày thứ hai, theo như lời Vũ Văn Vĩ Thần, công chúa Daisy ngồi máy bay tư nhân của mình rời khỏi Thương Quốc.

Mà Ngả Cầm Thị cũng rất tức giận, nên rời đi.

trên máy bay, sắc mặt Ngả Cầm Thị luôn rất khó coi. Trợ lý bên cạnh dè dặt cẩn thận hầu hạ.

"Phu nhân, ngài rời đi vào lúc này, không sợ Tổng Thống và quản gia quan hệ trực tiếp càng thêm thân mật hơn sao?" Biết trong lòng Ngả Cầm Thị đang phiền chuyện gì, trợ lý nhỏ giọng hỏi.

"Hừ, cho dù Vĩ Thần thích Đào Du Du kia thì sao?" Ngả Cầm Thị hừ lạnh, khinh thường nói.

*****

"Ý của ngài là gì?" Trợ lý có chút không hiểu nhìn về phía Ngả Cầm Thị.

"Chẳng qua là nó lấy Đào Du Du kia ra uy hiếp tôi để trả thù năm đó tôi ép buộc nó tranh cử chức Tổng Thống, chờ sau khi nó chơi chán rồi, sẽ xong việc thôi." Ngả Cầm Thị nói xong, tựa đầu vào lưng ghế, nhắm mắt lại dưỡng thần.

..........................................................

Phủ Tổng Thống bởi vì tiễn bước hai vị Phật lớn, trong chớp mắt yên tĩnh trở lại.

Cũng bởi vì nguyên nhân đêm qua Vũ Văn Vĩ Thần đã thông báo với mọi người, nên địa vị trong phủ Tổng Thống của Đào Du Du có sự thay đổi lớn.

Vì vậy từ sau chuyện này, Đào Du Du xem như hoàn toàn nhàn rỗi.

Giữa trưa, Vũ Văn Vĩ Thần xử lý xong công việc thì đi đến phòng ăn, lúc này Đào Du Du đã chờ sẵn trong này để phục vụ.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, không trao đổi gì nhiều hơn, sau đó Vũ Văn Vĩ Thần ngồi xuống trước bàn ăn.

Bên kia, Đào Du Du bật bộ đàm phân phó người mang thức ăn lên, sau đó nhìn thấy vài người hầu bưng thức ăn đầy đủ màu sắc hương vị lên.

"Cùng ngồi xuống ăn đi." Vũ Văn Vĩ Thần nhìn thức ăn trước mặt, nhưng cũng không ngẩng đầu lên mà nói.

"Cái gì?" Anh ta vừa mới nói với cô sao?

Đào Du Du phản ứng chậm chạp làm Vũ Văn Vĩ Thần duỗi tay ra, một tay bắt được cổ tay cô, sau đó khẽ kéo về phía bàn ăn, ánh mắt ý bảo cô ngồi xuống, tiếp đó nhỏ giọng nói bên tai cô: "Chẳng lẽ cô muốn mọi người thấy chúng ta đang giả vờ yêu nhau sao?"

"Ách.." Được rồi, lúc này cô mới hiểu được dụng ý của anh, cô nói làm sao anh lại có lòng tốt như vậy, gọi cô ngồi xuống cùng ăn cơm với anh.

Sau khi Đào Du Du ngồi xuống, người hầu lập tức đưa bộ đồ ăn đến trước mặt cô.

một màn trầm mặc ăn cơm bắt đầu, đây là giày vò Đào Du Du mà.

Vũ Văn Vĩ Thần vẻ mặt co quắp lúc ẩn lúc hiện trước mặt cô, bảo cô làm sao có thể ăn ngon miệng....

Bởi vì hôm nay thức ăn là món Trung, cho nên bộ đồ ăn tất cả đều màu tối từ chiếc đũa, muỗng, dao nhỏ, nĩa tất cả đều được dọn lên đầy đủ.

Đào Du Du cầm chiếc nĩa lên, còn chưa cắt được miếng cải xanh trước mặt, trong tai nghe truyền đến giọng nói.

"Đào quản gia, Thác Ngọc tiên sinh đến đây."

"Là sao? Mau mời anh ta vào đây." Đào Du Du nghe vậy, lập tức trả lời, đồng thời buông nĩa ra, sau đó đứng lên.

"Là sao? Mau mời anh ta vào đây." Đào Du Du nghe vậy, lập tức trả lời, đồng thời buông nĩa ra, sau đó đứng lên.

"cô đi đâu đó?" Vũ Văn Vĩ Thần nhìn thấy Đào Du Du đứng lên, lập tức giương mắt nhìn về phía cô.

"Ách... Cái kia... Tiên sinh Thác Ngọc Mộ Dã đến đây, tôi đi đón anh ta một chút." Đào Du Du nói xong, xoay người đi ra cửa phòng ăn.

Vũ Văn Vĩ Thần nhìn bộ dáng Đào Du Du nhiệt tình hiếu khách, nhịn không được mở miệng nói: "Đứng lại, tự cậu ta không đến đây được sao? cô làm gì muốn ra ngoài đón cậu ta?"

"Này..." Đào Du Du nghe vậy, lập tức quay đầu nhìn về phía Vũ Văn Vĩ Thần đang bày ra bộ mặt khó chịu, không hiểu vì sao anh lại cản mình: "Bình thường có người đến phủ Tổng Thống, không phải đều là ra ngoài tiếp đón sao?"

"Là sao?" Vũ Văn Vĩ Thần dường như không chú ý đến điều này, vì vậy hơi nghiêng đầu, nhất thời nghẹn họng.

"Tôi đi đây nha." Nhìn Vũ Văn Vĩ Thần không có ý muốn cản cô nữa, Đào Du Du xoay người bước đi.

"Trở về đây, từ hôm nay trở đi, đem quy củ này bỏ." Ai ngờ cô vừa đi được hai bước đã bị Vũ Văn Vĩ Thần quát, bắt buộc không cho cô đi.

"..." Đào Du Du không hiểu hôm nay Vũ Văn Vĩ Thần bị thần kinh gì, thấy anh không cho phép mình đi, cô cũng không dám cãi lại, đành phải ngồi vào bàn chờ Thác Ngọc Mộ Dã đến phòng ăn.

không bao lâu sau, bóng dáng thon gầy cao ngất của Thác Ngọc Mộ Dã xuất hiện tại phòng ăn, anh liếc mắt nhìn thấy trên bàn ăn bày bộ đồ ăn vốn của Đào Du Du, vì vậy đặt mông ngồi vào vị trí của Đào Du Du rồi nói: "Biết tôi chưa ăn cơm trưa, nên chuẩn bị sẵn bộ đồ ăn này cho tôi à?"

Vũ Văn Vĩ Thần thấy thế, ngẩng đầu nhìn về phía anh ta nói: "Nếu cậu không ghét bỏ bị người khác dùng qua bộ đồ ân, thì có thể ăn được."

"Ha?" thật không? Nhìn xem bộ dụng ăn này dường như đã được dùng qua. Là ai đã dùng qua? Đào quản gia sao?" Thác Ngọc Mộ Dã nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Đào Du Du đang xấu hổ, cố ý hỏi.

"Ách..." Đào Du Du lo nghĩ đến anh ta đột nhiên nhìn về phía mình, trong lúc nhất thời trong lòng đầy khẩn trương, không biết nên phản ứng thế nào.

"Nếu Đào quản gia đã dùng qua, trái lại tôi không để ý..." Thác Ngọc Mộ Dã nói xong, cầm lấy đôi đũa gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng, vẻ mặt đầy hưởng thụ.

"Cậu... Thác Ngọc thị của cậu không có cơm sao? Chạy đế phủ Tổng Thống tìm cơm làm gì? Vũ Văn Vĩ Thần bị hành động của Thác Ngọc Mộ Dã làm cho chán nản, nhưng lại không quá tức giận, chỉ mặt đầy khó chịu nói.

"Tổng Thống, sao ngài ngày càng khó chịu vậy, Thác Ngọc thị chúng tôi không thiếu ăn, nhưng mà không có mùi vị như ở phủ Tổng Thống." Thác Ngọc Mộ Dã nhìn vẻ mặt hờn dỗi của Vũ Văn Vĩ Thần, cố ý đề cao giọng nói.

Đào Du Du nhìn thấy biết rõ đây là bộ đồ ăn của mình, nhưng anh ta vẫn không e ngại dùng đến, nhất thời cảm thấy mặt ngày càng đỏ.

Tuy rằng bộ đồ ăn này cô chưa dùng đến, nhưng theo ý cô, Thác Ngọc Mộ Dã cũng không biết, vì vậy đây có thể nói Thác Ngọc Mộ Dã gián tiếp hôn cô sao?

Gào khóc.... Đây thật đúng là làm cho trái tim nhỏ bé đập không ngừng mà.

Vũ Văn Vĩ Thần bị Thác Ngọc Mộ Dã phản kháng làm cho tức giận, lập tức không có tâm tình ăn cơm, mà điều khiến anh khó chịu nhất là, lúc anh ngẩn đầu sơ ý liếc nhìn về phía Đào Du Du, phát hiện cô đỏ mặt.

Trong lúc nhất thời anh thở cũng không ra hơi, người phụ nữ ngu ngốc này dám đỏ mặt trước người đàn ông khác, thật đúng là không xem trọng anh mà.

không được, nếu không chỉnh cô, thật đúng là sợ cô không hiểu ở đây ai mới là người quyết định.

Nghĩ đến đây, Vũ Văn Vĩ Thần nhìn Đào Du Du: "cô chuẩn bị tiếp tục đứng bên cạnh nhìn chúng tôi ăn cơm sao?"

"A..." Đào Du Du không hiểu nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, không biết anh có ý gì.

"Giúp tôi gắp thức ăn." Vũ Văn Vĩ Thần nói xong, đưa chén cơm đến trước mặt cô, rồi ra lệnh.

*****

"Cái gì............Cái gì?" Đào Du Du không thể tin được nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, không biết anh đang muốn nói cái quái gì.

"Cái gì cái gì? Cô không biết tôi không thích ăn cà rốt sao? Lấy cà rốt ra khỏi món cà rốt thái hạt lựu xào lẫn với hạt thông ra." Vũ Văn Vĩ Thần nhìn Đào Du Du đứng ngây ngốc, lập tức ra lệnh.

"Cái gì?" Đào Du Du nhìn Vũ Văn Vĩ Thần vẻ mặt hoàn toàn gây sự, cô hận không thể tát cho anh ta một cái bay đến Tây Ban Nha.

"Còn không nhanh một chút, chẳng lẽ cô muốn tôi đuổi tất cả mọi người trong phòng bếp?" Vũ Văn Vĩ Thần nhìn Đào Du Du vẫn bất động, giọng nói ngày càng uy hiếp hơn.

"Vâng, đã biết." Đào Du Du bực bội không có cách nào khác, đành phải bước một bước nhỏ đến bên cạnh Vũ Văn Vĩ Thần, sau đó bưng đĩa cà rốt thái hạt lựu xào lẫn với hạt thông đi về phía bên kia.

"Cô muốn đi đâu?" Kết quả, cô vừa mới xoay người chưa cất bước đi, chợt nghe giọng nói của Vũ Văn Vĩ Thần truyền đến.

"Không phải ngài muốn lấy ca rốt ra sao? Tôi giúp ngài lấy ra một bên." Đào Du Du bực tức trả lời.

"Ngồi ở chỗ này lựa ra đi." Vũ Văn Vĩ Thần nói, đá cái ghế đến trước mặt cô, để cô ngồi xuống.

Lúc này, một người nữ giúp việc đem một bộ đồ ăn đến cho cô, thật tiện lợi để cô lựa những hạt cà rốt.

"Nếu Tổng Thống không thích ăn cà rốt, vậy để nhà bếp xào một đĩa khác không có cà rốt đi." Thác Ngọc Mộ Dã ngồi một bên thấy thế, lên tiếng.

Cũng không chỉ có vậy thôi sao. Anh ta thích giày vò, chỉnh mình trong công việc. Đào Du Du rất đồng ý liếc mắt nhìn Thác Ngọc Mộ Dã, sau đó trong lòng lại khinh bỉ Vũ Văn Vĩ Thần biết các hành hạ người khác.

"cô có biết hiện tại ở nhiều nước Châu Phi không có cơm ăn không? Chẳng lẽ cô không biết tiết kiệm là một đức tính tốt sao?" Vũ Văn Vĩ Thần nghe Thác Ngọc Mộ Dã nói, lấy giọng điệu của người cấp trên nói với Thác Ngọc Mộ Dã.

"A, tôi thế nhưng lại không biết ngài Tổng Thống của chúng ta có cuộc sống đơn giản như thế." Thác Ngọc Mộ Dã nghe vậy, hơi buồn cười nói.

"Này, cho cô lựa cà rốt ra, mà ánh mắt của cô lại nhìn chỗ khác? Nghiêm túc một chút...." Vũ Văn Vĩ Thần nhìn thấy thừa dịp anh không chú ý đến Đào Du Du nhìn trộm Thác Ngọc Mộ Dã, vì vậy nhịn không được lớn tiếng với cô.

"Tôi đang không phải rất nghiêm túc lựa ra sao?" Lúc này Đào Du Du hơi nén giận, cô không hiểu Vũ Văn Vĩ Thần kia rốt cuộc bị cái gì, vì sao phải cố ý làm khó dễ cô.

Anh ta không ăn cà rốt sao?

cô nhớ mỗi lần làm món ăn có cà rốt, cô chưa từng nghe anh ta nói anh ta không ăn cà rốt.

"Cậu còn chưa nói vì sao cậu lại chăm chỉ đến đây vậy, chẳng lẽ phủ Tổng Thống này có cái gì hấp dẫn cậu sao?" Lúc này Đào Du Du nhìn không rời mắt dĩa cà rốt thái hạt lựu xào lẫn với hạt thông, anh mới nhớ đến mục đích vì sao Thác Ngọc Mộ Dã đến đây.

"Đây là chuyện thứ nhất, còn chuyện thứ hai.... Tất nhiên là có một tin tức muốn nói với ngài Tổng Thống." Lúc Thác Ngọc Mộ Dã nói "chuyện thứ nhất", cố ý lấy ánh mắt nhìn Đào Du Du đang vùi đầu vào lựa cà rốt, sau đó phát hiện sắc mặt Vũ Văn Vĩ Thần trở nên khó chịu, vì vậy bổ sung thêm một câu.

"Tốt nhất cậu nên báo cáo công việc cho tốt tôi mới tha thứ cho cậu đã đến quấy rầy giờ cơm trưa của tôi." Vũ Văn Vĩ Thần cầm đôi đũa trong tay, bưng ly rượu vang lên uống một ngụm, sau đó bày ra vẻ mặt không chút để ý.

"Ngài Tổng Thống cũng biết tên công ty điền sản quốc tế Phúc Hằng phải không?" Thác Ngọc Mộ Dã thu lại ý cười đùa trên mặt, bắt đầu vào vấn đề chính.

"Chính là năm trước cơ quan thuế báo cáo vụ nộp thuế của trùm điền sản kia sao?" Vũ Văn Vĩ Thần hơi có ấn tượng hỏi.

"Đúng vậy, hôm nay tôi đến là có chuyện liên quan đến bọn họ muốn nói cho ngài biết." Thác Ngọc Mộ Dã nói xong, cầm lấy khăn trước mặt lau miệng, nghiêm mặt nói.

"Chỉ là một công ty bất động sản nho nhỏ, có thể có chuyện gì mà tôi cần biết đến?" Vũ Văn Vĩ Thần hơi phản đối liếc mắt nói.

"Ông ta ngoại trừ tiền ra, thì không có năng lực gì, nếu ngài biết ông ta cấu kết với Đảng Dân Quyền, không biết có phải nghĩ như vậy nữa không?" Dường như Thác Ngọc Mộ Dã cũng đã dự đoán được Vũ Văn Vĩ Thần phản ứng như vậy, vì thế anh ta nói tiếp: "Căn cứ vào những gì tôi đã điều tra bên Lý Trường Dũng, Tăng Nghị Viên có giao du quá đáng với Lý thị, nguyên nhân trong đó tôi không nói, ngài cũng có thể đoán được."

"Tăng Nghị Viên sao? Có ý tứ như thế. Tôi nhớ đêm hôm qua dường như ông ta có tham gia bữa tiệc đi." Vũ Văn Vĩ Thần nghe Thác Ngọc Mộ Dã nói vẻ mặt đầy hứng thú.

"Nếu không phải Tăng Nghị Viên cũng đến tham gia, có lẽ tôi sẽ không biết, Phúc Hằng quốc tế có quan hệ với bọn họ."

"Sao lại thế này?" Mày Vũ Văn Vĩ Thần nhẹ nhàng nhướng lên.

"Ngài không biết đêm qua con trai của Tăng Nghị Viên đưa bạn gái đến à?" Thác Ngọc Mộ Dã nói đến đây, cố ý để lộ ra bí mật.

"Làm sao tôi có thể biết là ai?" Vũ Văn Vĩ Thần vẻ mặt buồn cười nhìn Thác Ngọc Mộ Dã, không hiểu nổi vì sao anh ta có thể hỏi mình vấn đề ngu ngốc như vậy.

"Ngài không biết, nhưng Đào quản gia biết." Thác Ngọc Mộ Dã nói xong, đem tầm mắt chuyển sang bên người Đào Du Du đang lựa cà rốt.

Đào Du Du vừa nghe mình bị điểm danh, trợt tay, một viên cà rốt lọt vào trong dĩa thức ăn.

"Ách... gọi tôi có chuyện gì sao?" cô hơi mờ mịt ngẩng đầu nhìn hai người đàn ông trước mặt.

"cô biết đêm qua con trai của Tăng Nghị Viên dẫn bạn gái đến không?" Vũ Văn Vĩ Thần nhìn Đào Du Du hỏi.

"Hả? Là ai? Tôi không biết..." Tiếp tục mờ mịt lắc đầu, bày ra vẻ không hòa nhập vào thế giới của bọn họ.

Thác Ngọc Mộ Dã nói xong, nụ cười trên mặt càng tươi hơn, nói: "không ngờ Đào quản gia lại rộng lượng như vậy, cư nhiên lại quên mất người đã sỉ nhục mình."

"Sỉ nhục? Ai sỉ nhục cô?" Vũ Văn Vĩ Thần nghe Thác Ngọc Mộ Dã nói Đào Du Du bị người khác sỉ nhục, lập tức truy hỏi đến cùng.

Chương (1-160)