Đụng xe
← Ch.114 | Ch.116 → |
Đào Du Du hấp tấp chạy về phía phủ Tổng Thống, cô biết ban đầu Ngả Cầm Thị không thích cô, bây giờ cô trốn việc bị bà ấy bắt được, hiển nhiên là càng không có ấn tượng tốt với cô.
Sau khi ngồi vào xe tắt xi, Đào Du Du sốt ruột nhìn đồng hồng từng phút từng giây, thúc giục người lái xe lái nhanh một chút.
"Tiểu thư à, không thể nhanh được nữa, trong nội thành có giới hạn tốc độ, cô nhìn đoạn đường đèn xanh đèn đỏ này xem, tôi đây chở cô mới kiếm được vài đồng tiền, nếu vượt đèn đỏ bị cảnh sát chụp ảnh được, như vậy thật không thỏa đáng mà." Tài xế vừa lái xe, vừa bất đắc dĩ nói.
"Tôi đang vội, ngài tài xế, như vậy đi, tôi cho ngài gấp hai lần tiền xe, ngài lái nhanh một chút được không? Xin ngài mà." Đào Du Du nhìn thấy tốc độ xe chậm lại, nôn nóng đến nổi sắp nhảy dựng lên.
Bây giờ không phải là giờ cao điểm, trên đường xem như là thông thoáng, thành phố Định Khôn không giống như những thành phố khác, hoặc là giao thông ở thủ đô khác lại tắc nghẽn như vậy, vì lo lắng xe càng lúc càng nhiều, quản lý thành phố ngay từ hai năm trước đã đề ra một quy định, mỗi tuần vào thứ ba, năm những xe mang biển số lẻ sẽ được di chuyển trên đường, những biển xe chẵn sẽ bị hạn chế. Hai tư sáu thì ngược lại. Chủ nhật bởi vì là Chủ nhật, cho nên ban quản lý kêu gọi toàn dân tập thể dục, chỉ đành phải đi xe đạp hoặc là ngồi xe buýt, tàu điện ngầm để đi làm, ngoại trừ xe của nhân viên chính phủ. Hơn nữa ở các trạm tàu điện ngầm xây dựng một bãi đỗ xe quy mô dưới đất, cứ như vậy, không ít người đều lựa chọn lái xe tới bến tàu điện ngầm, sau đó ngồi xe điện ngầm đến công ty. Như vậy là vừa bảo vệ môi trường, lại giảm bớt áp lực giao thông.
Tài xế nghe được Đào Du Du bằng lòng trả gấp hai lần tiền xe, do dự một chút, sau đó nói: "Vậy được rồi, tôi sẽ lái nhanh một chút, nếu có chuyện gì thì cô chịu trách nhiệm."
"Được được được, tôi chịu trách nhiệm, tôi chịu trách nhiệm tất cả."Đào Du Du không muốn chậm trễ, chỉ gật đầu đồng ý với anh ta.
"Vậy cô ngồi yên đi." Ngài tài xế thấy Đào Du Du đồng ý gánh hết mọi hậu quả, vì vậy giẫm mạnh chân ga, Đào Du Du cảm thấy cơ thể mình ngã về phía sau, trong chớp mắt phong cảnh ngoài cửa xe lướt qua mặt cô.
Sau khi nói tốc độ xe, Đào Du Du lấy di động ra gọi cho trưởng phòng Ngô.
"Đào quản gia, cô đã về chưa?"Điện thoại vang lên hai tiếng đã kết nối được, trưởng phòng Ngô trực tiếp hỏi.
"đang trên đường về, bây giờ tình huống bên phu nhân như thế nào?"
"Phu nhân và công chúa Daisy đang uống trà trong hoa viên, sắc mặt không được tốt lắm."
"Tôi biết rồi, anh giúp tôi ổn định cục diện lại một chút, tôi lập tức về liền, làm phiền anh rồi."
"Đào quản gia, cô khách sáo quá, đây là trách nhiệm của tôi mà."
"Được, trước tiên như vậy, hẹn gặp lại."Đào Du Du nói xong, không chờ đối phương trả lời liền trực tiếp cúp điện thoại.
Cất điện thoại vào, Đào Du Du đang suy nghĩ chuẩn bị đối phó Ngả Cầm Thị gây khó dễ cho mình, lại nghe "ầm" một tiếng, đầu cô lập tức ngã vào ghế dựa, cả thân trên ngã vào ghế dựa lưng.
"Sao lại thế này?"Xoa xoa đầu bị đụng làm hoa cả mắt, Đào Du Du hồi phục lại tinh thần hỏi.
"Tiểu thư, vừa rồi xe chạy với tốc độ nhanh, xe phía trước đột nhiên dừng lại, tôi thắng lại không kịp, đụng vào đuôi xe người ta rồi." Tài xế cũng hoảng hồn quay đầu lại nói với Đào Du Du.
"Có nghiêm trọng không?"Đào Du Du tiếp tục xoa xoa cái ót mình.
"cô không có làm sao chứ?"Tài xế thấy Đào Du Du còn có thể nói chuyện, liền hỏi.
"cô xem, cô bảo tôi lái nhanh, bây giờ xảy ra chuyện, tôi mặc kệ, cô xử lý cho tôi, còn nữa, chiếc xe của tôi cũng bị hỏng rồi."Tài xế nghe Đào Du Du nói như vậy, lập tức nói.
Lúc này chủ xe ở phía trước đã xuống xe để tìm tài xế nói chuyện.
"Mày lái xe kiểu gì vậy, phía trước là đèn đỏ không thấy sao?Chạy nhanh như vậy, muốn chết sao?" Chủ xebị đụng là một người đàn ông hung dữ, trên cổ ông ta đeo sợi dây chuyền thật to, vừa nhìn thấy thì biết chính là một tên nhà giàu mới nổi.
"Tiên sinh, ngài cũng đừng trách tôi, đều là do vị tiểu thư này làm liên lụy đến tôi, liều mạng thúc giục tôi chạy nhanh một chút, thế này mới..." Tài xế muốn giải thích, đổ trách nhiệm lên người Đào Du Du, nhưng anh ta còn chưa nói xong, tên chủ xe liền mặc kệ.
"Mày đừng lải nhải, xuống xe nhanh, xuống xe mày xem mày làm xe của tao hỏng thành cái dạng gì rồi. May là xe của tao là Ferrari, nếu đây là một chiếc xe dỏm khác, xe tao chắc bị xe mày đụng bay rồi?" Chủ xemở cửa xe, sau đó túm tên tài xế ra ngoài.
"Ngài đừng... Ngài đừng động thủ được không?Tôi đây không phải như lời ngài nói, tôi không phải cố ý, là vị tiểu thử này đang vội." Tài xế nhìn chủ xe trước mặt như một kẻ không dễ chọc, vì vậy nghĩ đến việc đổ trách nhiệm lên Đào Du Du.
Đào Du Du ngồi ghế sau thấy bộ dáng tên chủ xethô bộ ngang ngược cũng không thể ngồi yên. cô mở cửa xe, bước xuống xe, nhìn tên chủ xe đang nắm cổ áo tài xế nói: "Vị tiên sinh này, xin ngài thả anh tài xế này ra, có chuyện gì, chúng ta thương lượng một chút được không?"
"không có gì để thương lượng, xe của tôi là Ferrari, cô muốn ra mặt cho anh ta, vậy thành công rồi, đền bù cho tôi mười nghìn đi, trả tiền tôi sẽ không truy cứu nữa. Bằng không, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát, đây là tôi vào đuôi xe, xe tắc xi này chịu trách nhiệm toàn bộ." Tên chủ xe đánh giá Đào Du Du từ đầu đến chân, rồi nói.
Cái gì?
Mười... mười ngàn?
Đào Du Du cho rằng mình nghe lầm, người này đầu bị lừa đá rồi sao?
Đây rõ ràng là mài dao cắt cổ mà!
"Ngài có biết mười nghìn... nhiều lắm không?" Đào Du Du không thể tin được hỏi ông ta.
"Nhiều sao? Xe tôi mua hơn một trăm nghìn, cô đụng vào xe tôi một cái, cô xem, phía đuôi xe bị tróc nước sơn rồi, còn bị biến dạng một chút, cô có biết muốn chuẩn bị tiền mua chiếc xe này mất bao nhiêu thời gian không? Tôi cho cô đưa tôi mười nghìn, đây là giá nhân từ rồi." Tên chủ xe vẻ mặt kiêu ngạo nhìn Đào Du Du, dường như muốn ăn hết hương vị của cô.
← Ch. 114 | Ch. 116 → |