Dám trêu tôi
← Ch.031 | Ch.033 → |
Chương 5:
f10. topitme/l/201010/02/12859502388128. jpg
Chương 6:
f10. topitme/l/201006/16/12766232206146. jpg
Chương 7:
f10. topitme/l/201005/16/12740216948214. jpg
Chương 8:
s1. favim/orig/150104/amazing-art-awesome-beautiful-Favim-2358450. jpg
Chương 9:
s8. favim/orig/150323/art-birds-cute-drawing-Favim-2588298. jpg
Chương 10:
s8. favim/orig/150430/anime-ao-haru-ride-chibi-couple-Favim-2694478. jpg
Chương 11:
ww4. sinaimg. cn/mw1024/6f0f7902gw1es6vniu9f2j20dw0ae0ub. jpg
Chương 12:
ww1. sinaimg. cn/mw1024/6f0f7902gw1es6vnet7ryj20dr0dtta6. jpg
"Oa?" Hàn Khuynh Thược nghi ngờ nhìn hình ảnh trên màn hình: "Nhìn thật quen mắt, em đã gặp qua ở đâu?"
Trên màn hình, hình ảnh chìa khóa vàng rực rỡ chiếu thằng vào trong tầm mắt của nó.
Nhiệm vụ Ưng ca ca rất đơn giản. Chỉ là để cho nó đi xác định một chút, bên người Ninh Doãn Tích có phải có cái chìa khóa vàng này hay không?
Nhưng mà, nó lại nhìn cái chìa khóa này vô cùng quen mắt, dường như đã nhìn thấy ở đâu rồi.
Nhưng mà, vấn đề là nó nghĩ mãi cũng không ra đã thấy ở đâu!"
"Cạch..." một tiếng, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Không, phải nói là bị mở ra một cách thô lỗ.
Hàn Khuynh Thược nhanh tay tắt máy, đem máy bỏ vào túi. Trong máy tính này có một số tin không thể để lộ ra ngoài.
"Xú nha đầu, sao mày còn chưa cút đi?" Bạch Thanh Tinh đi đến, vẽ mặt khinh bỉ trừng mắt nhìn Hàn Khuynh Thược.
Hai tay Hàn Khuynh Thược ôm trước ngực, khóe miệng hơi cong lên, tựa như đang xem Bạch Thanh Tinh diễn trò hề.
Cái người phụ nữ này cùng với mẹ bảo bối của mình có đến bốn phần giống nhau. Chắc là không phải thân thích gì với nhà nó chứ?
Hàn Khuynh Thược buồn nôn một trận, nếu như có quan hệ thân thích. Nó lựa chọn đập đầu vào tường làm cho mình bị choáng váng.
Bôn chữ, mất mặt xấu hổ!
Thật sự là một người phụ nữ nhàm chán....
"Xú nha đầu, mày nhìn cái gì thế? Ánh mắt đó là sao?" Bạch Thanh Tinh nôi trận lôi đình.
Cái xú nha đầu này tính cái gì đó trong đầu, dám coi lời cô không ra gì mà! Biểu tình cao ngạo này đối với cô, làm cho cô tức giận không khống cế được, muốn đi lên xé nát gương mặt đáng ghét kia của nó.
Hàn Khuynh Thược lườm Bạch Thanh Tinh một cái, sau đó thu hồi máy tính bảng của mình, căn bản không nhìn đến phản ứng của cô ta.
"Xú nha đầu." Bạch Thanh Tinh gầm lên một câu, "Mày câm điếc, hay là người câm? Bản tiểu thư nói chuyện mày cũng không nghe sao?
"Có nghe được!" Hàn Khuynh Thược dùng công việc trong tay lại, thành thật trả lời, "Bất quá, tôi chỉ nghe thấy không biết ở đâu có một kẻ điên la hét làm loạn mà thôi!"
"A?" Bạch Thanh Tinh hơi sững sốt, dường như không kịp phản ứng.
"Hừ, đúng là một người phụ nữ ngu dốt!" Hàn Khuynh Thược khinh thường liếc Bạch Thanh Tinh một cái. Chỉ bằng cô ta mà muốn tới đây gây sự với mình sao? Nói là nó Hàn Khuynh Thược lúc gây phiền phức cô ta còn chưa có sinh ra.
"Đồ thối tha, mày đang mắng tao?" Kẻ tâm thần Bạch Thanh Tinh liền đi tới chổ Hàn Khuynh Thược quát lên, mắt lộ ra sự hung hăng, hận không thể đem Hàn Khuynh Thược đi hủy.
"Cô mới nghe ra sao? "Hàn Khuynh Thược bất đắc dĩ nhìn Bạch Thanh Tinh, "Cửa ở bên kia, đi thẳng, đóng cửa!"
Bây giờ cứ tiếp tục kéo dài với người ngốc này, đến trời sáng hôm sau mất!
Hàn Khuynh Thược cợt nhã, buồn ngủ quá...
"Xú nha đầu!" Bạch Thanh Tinh đột nhiên xông tới, giơ một tay ra, "Hôm nay bản tiểu thư nếu không dạy dỗ mày một chút, mày sẽ không biết hôm nay là ngày nào trong tuần rồi!"
Một cái tát hung hăng đánh tới khuôn mặt nhỏ của Hàn Khuynh Thược.
Sắc mặt Hàn Khuynh Thược tối sầm, lông mày nhíu lại, thật sự là không nên khen thưởng cái người đàn bà này.
"Bà kia, bà dám chọc tôi?" Hàn Khuynh Thược dễ dàng bắt lại cánh tay của Hàn Khuynh Thược, "Cái trò như vậy mà lần nào cũng dùng sao?"
Lần trước muốn đánh mình, lần này còn muốn tán mình. Chẳng lẽ người đàn bà chỉ muốn vung tay lên làm thú vui.
"Xem ra, bà không muốn cái bàn tay này rồi đúng không?" Hàn Khuynh Thược hơi dùng sức một chút, rắc một tiếng.
"A..." Bạch Thanh Tinh kêu lên một trận đau khổ: "Đồ chết tiệt, buông tay của tao ra...."
Cô ta làm sao cũng không thể nghĩ ra được tay mình chỉ bị bóp nhẹ một cái đã đau đớn đến như vậy, giống như xuống cốt đã bị nghiền nhuyễn rồi.
"Buông ra, bà không phải muốn đánh tôi sao?" Hàn Khuynh Thược cười lạnh một trận, tiến gần đến tai của Bạch Thanh Tinh nói nhỏ: "Dám chọc tôi kết cục sẽ không chỉ như vậy. Bà có tin hay không tôi đem bà nhổ sạch lông, ném xuống "Địa hạ hành" cho người ta luân phiên chà đạp bà."
"A..." Bạch Thanh Tinh hoảng hốt la hét một trận.
Ai có thể nói cho cô biết, cái đứa trước mặt này cuối cùng là quái vật gì? Làm sao lại có công phu lợi hại như vậy, khẩu khí âm trầm như thế, còn có.... Còn có ánh mắt đáng sợ.......
"Oa..." Bạch Thanh Tinh gào khóc. Cô vì sao lại gặp phải quái vật như thế này?
"Các người đang làm gì vậy?"
← Ch. 031 | Ch. 033 → |