Đường á sâm
← Ch.126 | Ch.128 → |
Nước mỹ, khu nhà cao cấp.
Từ cửa ra vào nhìn lại, đập vào mắt là toàn bộ phong cách kiến trúc tiêu chuẩn.
Trên đỉnh trần nhà đến vách tường trang trí bức tranh sơn thủy mang phong cách nước Pháp lãng mạn, cuối cùng đến tấm thảm da dê trải trên sàn nhà. Xa hoa! Do sự sắp xếp này nên bạn có thể tưởng tượng chủ nhân của tòa nhà cao cấp này cũng là một người chạy theo lãng mạn.
Ở đại sảnh, một chàng trai trẻ ngồi yên tĩnh trên ghế sô pha lót da hổ. Đôi mắt rủ xuống, anh ta tao nhã nhấc chân mình lên, một tay gõ theo tiết tấu trên ghế da hổ.
Chàng trai trẻ có một đầu tóc màu vàng, một đôi mắt màu xanh giống như có thể nhìn thấu linh hồn người khác, sống mũi cao thẳng dường như hoàn mỹ hơn so với phẫu thuật thẩm mỹ, môi mỏng hơi nhếch lên, giống như cười như không cười.
Chàng trai thật xinh đẹp! Ngũ quan hoàn mỹ sẽ làm cho người khác nghĩ lầm anh ta chính là một cô gái xinh đẹp, nhưng trên người anh loại hoàn toàn không có một chút ôn nhu, ngược lại từ trong xương cốt toát ra luồng hơi lạnh lùng.
"Ông chủ." Một người đàn ông mặc tây trang màu đen từ bên ngoài vội vàng đi vào.
Anh ta đi đến trước ghế sô pha, chợt dừng bước lại, mỉm cười cúi đầu nói, sắc mặt vô cùng cung kính, hai mắt cũng không dám nhìn người ngồi trên ghế sô pha: "Chủ nhân, tiểu thư và tiểu tiểu thư chắc sẽ không trở về nữa!"
"Không trở lại?" Chàng trai trẻ mỉm cười, nhưng từ trong ánh mắt nhanh chóng hiện lên vẻ rất không thoải mái.
"Đúng vậy. Nghe nói ở thành phố A rất náo nhiệt, nghe nói Ninh thiếu tập đoàn Ninh thị sẽ kết hôn!"
"Ninh thiếu kết hôn?" Chàng trai trẻ nhếch miệng "Anh ta không sao chứ?" Giọng nói cũng không có một tia lo sợ, vẫn đều đều như vậy.
Nhưng người đàn ông mặc tây trang đứng một bên lại run rẩy cả người. Anh ta hoàn toàn có thể cảm nhận được từ trong lời nói có một luồng hơi lạnh thấu xương, lạnh đến mức xông thẳng vào mỗi tấc da trên người anh ta, làm cho cả người anh ta từ trên xuống dưới đều lạnh lẽo.
"Phải......" Giọng nói của người đàn ông mặc tây trang hơi run rẩy."Anh ta....... Hôm qua anh ta đã xuất viện!"
"Ha ha..." Chàng trai trẻ ngồi trên ghế sô pha cười ha ha "Không hổ là Ninh thiếu, là tôi đánh giá anh ta quá thấp!"
"Ông chủ, vậy bây giờ.... ."
Chàng trai trẻ khoát tay áo, khẩu khí hơi lạnh "Đi ra ngoài đi!"
"Dạ!" Người đàn ông mặc tây trang cảm thấy mồ hôi thấm ướt quần áo sau lưng mình.
Nghe được lệnh rời đi, anh ta giống như được phóng thích, vội vàng rời đi.
"Ngu ngốc!" Chàng trai trẻ nhìn bóng lưng người đàn ông rời đi, còn có mồ hôi trên trán anh ta chảy xuống, thì cười lạnh.
Chuyện đơn giản như vậy cũng không xử lý được, Đường Á Sâm anh không cần thứ vô năng phế vật như vậy!
Từ trong túi lấy ra một bức ảnh, giống như bảo vật của Đường Á Sâm, ngón tay nhẹ nhàng cọ sát lên gương mặt tinh xảo của người trong bức ảnh.
"Chẳng lẽ, ngay cả em cũng muốn rồi khỏi anh sao? Anh không có cách nào giữ em lại sao?" Hai mắt Đường Á Sâm lóe lên ý cười, môi mỏng nhếch lên.
Đường Á Sâm anh có tiền muốn tiền, có quyền muốn quyền. Nhưng đời này nhất định là người cô đơn, mãi mãi là người cô đơn sao? Bên cạnh anh mãi mãi không có một người đối xử thật lòng với anh sao? Trong những người này, kể cả cô?
Lấy ngón tay của mình từ từ rời khỏi bức ảnh, lộ ra gương mặt xinh đẹp đập vào mắt Đường Á Sâm. Hai mắt sâu kín làm cho người ta không nhìn ra một tia cảm xúc, hai tròng mắt màu xanh, giống như màu xanh của biển, cũng giống như màu xanh của bầu trời!
"Mộ, em quá khờ dại rồi. Sao anh có thể để em rời khỏi anh?" Môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên bức ảnh, một nụ cười lạnh nhanh chóng hiện lên trên gương mặt: "Mộ, đời này em nhất định chỉ có thể là của Đường Á Sâm anh!"
Kết hôn? Đâu có dễ dàng như vậy?
Đường Á Sâm buông bức ảnh trong tay, ngồi dựa vào ghế sô pha, hai mắt nhắm lại, che lắp một màu xanh của biển.
Mấy ngày trước một tổ chức thần bí từ Trung Đông buôn lậu súng ống đạn dược đến thành phố A, tổ chức hắc thủ. Rất không trùng hợp! anh ta vừa khéo biết rõ tổ chủ nhân sau lưng tổ chức độc thủ, lại rất không khéo chính là, anh ta là người bán ra súng ống đạn dược này!
Ninh Doãn Ngân! Ninh thiếu của Ninh thị quốc tế, ai cũng không ngờ anh chính là ông chủ lớn nhất phía sau tổ chức độc thủ.
Đúng lúc.... Anh ta không tìm được cơ hội có thể đến thành phố A một chuyến, đây không phải cho anh ta cơ hội sao?
Đường Á Sâm lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại: "Chuẩn bị một chút, ngày mai bay đến thành phố A!"
Con mèo nhỏ của anh ta không trở về, một lòng một dạ muốn rời khỏi anh ta. Như vậy anh ta không lãng phí một chút sức lực, tự mình đi đón cô trở về.
Lần này.......... .
Hai mắt Đường Á Sâm hơi híp lại, lóe lên một tia hung ác. Lần này chỉ cần mang cô trở về, anh ta nhất định sẽ bẻ gãy đôi cánh của cô. Ngược lại anh ta muốn nhìn, cô làm sao rời khỏi anh ta lần nữa!
Bưng một ly cà phê trên bàn, Đường Á Sâm sâm kín uống một ngụm.
Mùi cà phê nồng đậm chạm đến vị giác thì mùi vị cà phê đắng chát làm cho anh ta khẽ cau mày.
Thứ này thật đắng!
Anh ta không biết tại sao gần đây người cha lãnh khốc vô tình vô duyên vô cớ cứu một cô gái về nhà. Nhưng anh ta có thể khẳng định, cha của anh ta nhất định che giấu điều gì! Ông ta vĩnh viễn sẽ không làm chuyện gì mà không có nguyên nhân.
Bởi vì từ trong mắt cha anh ta có thể nhìn ra một tia tâm tình kỳ lạ.
Bên trong vẻ tâm tình mang theo một tia quyến luyến và mơ màng.
Cô gái được cứu là một người mù, đôi mắt rất linh động nhưng không có một ánh sáng.
Đường Á Sâm để cái ly xuống, anh ta có thể nhớ rõ, mùa đông năm kia, một câu cô gái đó cũng không nói. Mãi đến khi đứa bé trong bụng cô được sinh ra, mãi đến khi đôi mắt của cô được chữa khỏi!
Có lẽ bọn họ đều là người đáng thương à?
← Ch. 126 | Ch. 128 → |