Tại sao phải cứu tôi, anh ấy nhất sẽ không có chuyện gì
← Ch.107 | Ch.109 → |
Mùi gay mũi làm cho Hàn Mộ cảm thấy choáng váng. Một tay che dạ dày của mình, liều mạng nhịn xuống cơn buồn nôn, sắc mặt trắng hơn so với tờ giấy, không có chút huyết sắc nào thuộc về người bình thường.
"Mẹ!" Hàn Khuynh Thược nhẹ nhàng nắm tay Hàn Mộ, dùng độ bàn tay mình bao phủ lấy tay lạnh như băng của Hàn Mộ. Giờ phút này mẹ bảo bối của nó giống như ở trong hầm băng, lạnh đến mức làm đau lòng người.
"Mẹ, hồ ly thối nhật định không có việc gì!"
Là lời nói khẳng định!
Kiên cường bá đạo như anh, anh nhất định không có việc gì đâu!
Hàn Mộ ngẩng đầu, một phát ôm Hàn Khuynh Thược vào lòng, giọng nói hơi khàn khàn nghẹn ngào: "Vì sao....... . Vì sao lại cứu mẹ?"
Nếu không phải anh đột nhiên xuất hiện, vậy người bị thương nhất định sẽ là cô, bây giờ người nằm ở trên bàn phẫu thuật cũng sẽ là cô! "Tại sao lại "bất thình lình" xuất hiện? Tại sao lại giúp cô đỡ viên đạn này.
Hàn Mộ chua xót nhắm hai mắt lại. Cô thật sự không muốn thiếu nợ anh!
"Thược Thược, anh ấy......." Giọng nói Hàn Mộ hơi run run "Anh ấy sẽ không có chuyện gì?"
Trong khoảnh khắc anh giúp cô đỡ viên đạn này, cô nhìn thấy trên người anh có một lỗ thủng máu tươi chảy ròng ròng, cặp mắt cô hơi mơ hồ không nhìn rõ mọi vật, lòng cô đau như cắt. Cuối cùng cô cũng hiểu rõ, biết tâm của mình đã thất lạc trên người nào đó, không vì cái gì khác, là vì một phần thật lòng!
"Dạ." Hàn Khuynh Thược kiên định gật đầu.
Nhất định sẹ không có chuyện gì!
Hai mắt Hàn Khuynh Thược sâu kín nhìn vào phòng phẫu thuật vẫn sáng đèn. Đến tột cùng là người nào muốn ra tay với mẹ nó, những người này đều đáng chết.......
"Rắc..." Một tiếng, đèn phòng phẫu thuật tắt, cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra.
Bác sĩ đi ra, biểu hiện trên mặt hơi ngưng trọng.
Trong lòng Hàn Mộ vừa động, một luồng dự cảm bất thường dâng lên từ đáy lòng.
"Bác sĩ, anh ấy....... Anh ấy không sao chứ?" Hàn Mộ hơi khó khăn mở miệng.
Giờ phút này cô chỉ muốn che lỗ tai của mình, cô sợ hãi khi nghe được tin không tốt.
Bác sĩ lắc đầu: "Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Bệnh nhân mất quá nhiều máu, trái tim gần như ngừng đập. Bây giờ đang hôn mê bất tỉnh, trừ phi có kỳ tích, nếu không.... Aiz...." Bác sĩ thở dài một hơi, đi ra.
Hàn Mộ vừa nghe sắc mặt còn tái nhợt hơn lúc nãy, lảo đảo lui về sau vài bước.
Nếu không phải Hàn Khuynh Thược giúp cô, cô nhất định sẽ ngã nhào trên đất!
"Mẹ!" Trong lòng Hàn Khuynh Thược đau xót, hơi thống khổ nhắm hai mắt lại.
Làm sao nó không buồn? Trên người nó chảy chung dòng máu với hồ ly thối, huyết nhục tương liên. Nhưng bây giờ không phải là lúc chán chường, các cô phải bình tĩnh, nếu không, chẳng phải hồ ly thối....... .
Sẽ không, bản thân hồ ly thối chính là kỳ tích. Ông ấy sẽ không có chuyện gì............
"Mẹ." Hàn Khuynh Thược bình tĩnh mở miệng "Mẹ tỉnh táo một chút. Có lẽ chúng ta còn có cách khác!"
Hàn Mộ nắm chặt nắm đấm, hai mắt nhắm chặt lại.
Thược Thược nói không sai. Càng là thởi điểm quan trọng, các cô cần phải tỉnh táo lại. Có lẽ còn có cách có thể chữa trị cho anh, sẽ có, nhất định sẽ có!
Hít một hơi thật sâu, Hàn Mộ mở mắt ra, chút bối rối vừa rồi không còn tồn tại. Nhưng sâu trong đáy mắt của cô vẫn còn tồn tại vẻ bi thương khó phát hiện.
"Thược Thược, là mẹ luống cuống." Hàn Mộ cúi đầu xuống, nhìn Hàn Khuynh Thược "Cảm ơncon, Thược Thược."
Hàn Khuynh Thược nhẹ nhàng cười. Đúng là mẹ bảo bối của nó, tốc độ khôi phục nhanh hơn so với người bình thường! Hiện tại nhân tài trước mắt này là mẹ bảo bối của nó.
"Mẹ." Vẻ mặt Hàn Khuynh Thược thành thật nói "con biết, có lẽ có một người có thể giúp được."
"Là người nào?" Hàn Mộ vừa nghe, trong lòng hơi vui mừng.
Chỉ cần có cách chữa trị cho anh, cô nghĩ hết mọi cách cũng muốn chữa trị cho anh!
"Thanh Lưu!" Hàn Khuynh Thược hé đôi môi đỏ mọng, một cái tên dễ nghe được bật ra từ miệng cô bé.
"Thanh Lưu?" Hàn Mộ nhướng mày, nhẹ nhàng nhớ kỹ tên.
Sao cô cảm giác tên này hơn quen tai, dường như đã nghe qua ở đâu rồi.
"Anh ta là ai?" Hàn Mộ nhìn Hàn Khuynh Thược. Dường như cô bé rất thích người tên Thanh Lưu này.
Hàn Khuynh Thược nhíu mày, giọng điệu hơi vui vẻ "Anh Thanh Lưu là bác sĩ tư nhân của anh Ưng. Tai nghề của anh ấy rất cao! Có một lần anh Ưng bị thương rất nghiêm trọng, một viên đạn bắn xuyên qua trái tim anh ấy. Vốn đã tuyên bố không thể chữa trị được, nhưng anh Thanh Lưu lại dùng một ngày một đêm để cứu anh Ưng."
Nhà Mộ nhẹ nhàng gật đầu. Cô chợt nhớ Thanh Lưu chính là bác sĩ trẻ nổi tiếng trong giới y khoa. Nghe nói chỉ có hai mươi mấy tuổi, nhưng lại có một tay chữa bệnh. Nhưng.........
Hàn Mộ mỉm cười nói: "Thược Thược, đều nói người tên Thanh Lưu này tính tình rất kỳ la, không phải người nào cũng cứu! Hơn nữa, mời một ngươi trong gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức như thế. Mẹ sợ, mẹ sợ cậu ta không đến được."
"Hì hì......" Hàn Khuynh Thược cười hì hì."Mẹ yên tâm. Thanh Lưu là người của anh Ưng. Hơn nữa bây giờ trên tay anh Ưng có hai phần ba quyền gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức. Nếu con nói với anh Ưng, anh Ưng sẽ không từ chối con. Nếu anh Ưng không đáp ứng con, con nhất định sẽ có cách làm cho anh ấy đáp ứng con. Chúng ta nhất định phải cứu hồ ly thối! Huống chi lần này tỉ lệ thành công rất lớn."
"Ừ." Hàn Mộ nhẹ nhàng gật đầu "Nếu bọn họ có yêu cầu gì, chúng ta đều cố gắng thỏa mãn bọn họ, Chỉ cần bọn họ có thể cứu anh ấy"
Trong lòng Hàn Mộ dấy lên cơn sóng không có cách nào bình phục được.
Hy vọng kỳ vọng của cô không tan biến, hy vọng anh có thể tốt!
"Được, mẹ." Hàn Khuynh Thược nhẹ nhàng gật đầu "Lúc này chắc anh Thanh Lưu đang ở Italya. Con lập tức liên lạc với anh ấy."
"Ừ, đi thôi!" Nhìn bóng dáng Hàn Khuynh Thược rời đi, trong mắt Hàn Mộ hiện lên vẻ thương cảm.
Hiện tại, người bên cạnh cô, cô không muốn mất đi người nào, ba, Thược Thược, còn có...... Còn có anh ấy!
Thì ra sau khi biết được lòng mình, có một vẻ khổ sở, còn có một hương vị ngọt ngào.
Nếu như anh có thể tỉnh lại. Vậy họ còn có cơ hội, đúng không?
Chuyện lần này khiến cô thấy rõ lòng mình, cô không phải khóc mà cần phải cười....
← Ch. 107 | Ch. 109 → |