← Ch.069 | Ch.071 → |
"Cũng là bà ta! Là bà ta để cho tôi làm mù, là bà ta..." Cuối cùng Hướng Ngôn xụi lơ trên mặt đất
"Thật sự không phải là tôi..."
Hàn Mộ mở hai mắt ra, một tia sáng từ trong mắt hiện lên.
"Ha ha... Không phải bà?" Hàn Mộ cười lạnh, "Nếu không phải bà, kế hoạch của Hứa Tâm Lam sẽ thành công hay sao? Bà... Đáng ⓒ.♓ế.ⓣ!"
Cầm cây súng lục giảm thanh từ trong tay Hàn Khuynh Thược, kéo cò súng bắn vào đùi Hướng Ngôn
Lập tức, trên đùi Hướng Ngôn thủng một lỗ, 〽️·á·ц tươi chảy ra không ngừng.
"A..." Hướng Ngôn khóc thét lên, "Các người... Các người thật là một con ma զⓤ.ỷ..."
Hướng Ngôn ôm đùi, dường như muốn chóng mặt ngã xuống.
"Cảm ơn sự khích lệ của bà." Hàn Khuynh Thược đi đến bên cạnh Hướng Ngôn, mỉm cười cúi người nói, nâng lên một cước đạp lên cái đùi không ngừng chảy ɱ_á_⛎ tươi của bà ta, "Nhưng, nhưng tôi cảm thấy người đàn bà có tâm địa độc ác ví dụ như bà, thật sự so với tôi còn đáng sợ hơn ma 𝐪𝐮●ỷ nhiều!"
Thì ra, mẹ bảo bối nhà nó đã từng bị mù. Đôi mắt của mẹ ở trong cảm nhận của nó vẫn luôn là xinh đẹp nhất, so với sao trên trời xinh càng đẹp hơn. Nhưng, đôi mắt này lại từng bị mù.
Khóe miệng Hàn Khuynh Thược mỉm cười. Cái người đàn bà đang chật vật trước mắt kia đã làm mẹ thảm hại như vậy! Thật sự đáng c·𝒽·ế·т...
Còn có, cái người đàn bà tên Hứa. Mẹ đã từng nói, Hứa Tâm Lam và bà ngoại là chị em tốt với nhau, nhưng nhìn như thế nào cũng không giống như vậy...
"Nói đi, bà muốn 🌜𝖍ế_ⓣ như thế nào?" Hàn Khuynh Thược cúi đầu xuống, nhìn Hướng Ngôn té trên mặt đất, giọng điệu lạnh nhạt.
"Tôi... Tôi không muốn 𝖈𝒽●ế●✞, thật sự không muốn ⓒ·𝐡ế·†!" Hương Ngôn duỗi 1 tay ra nắm lấy chân Hàn Mộ, "Tiểu Mộ, tôi là mẹ con. Con không thể 𝖌·ⓘế·𝐭 tôi, không thể..."
Mẹ?
Ánh mắt Hàn Mộ buồn bã, đá Hướng Ngôn văng ra. Chuyện về mẹ người đàn bà này sẽ không biết chứ?
Lúc cô tám tuổi đột nhiên mẹ biến mất không thấy tăm hơi. Sau đó chính ba cưới Hướng Ngôn. Nếu như nói, Hướng Ngôn là nước cờ trả thù của Hứa Tâm Lam. Như vậy, chuyện của mẹ có phải cũng liên quan đến Hứa Tâm Lam hay không! Nếu quả thật có q⛎𝖆_𝓃 𝒽_ệ với bà ta, như vậy người đàn bà này giấu kín quá lâu rồi!
"Bà còn biết cái gì?" Một giọt nước mắt, Hàn Mộ ước gì có thể đem Hướng Ngôn đi lăng trì xử c_♓_ế_ⓣ.
"Không... Không biết!" Hướng Ngôn sợ hãi mà nhìn Hàn Mộ, hai mắt mở thật to, "Sao con lại có nó..."
← Ch. 069 | Ch. 071 → |