Cao thủ so chiêu 2
← Ch.027 | Ch.029 → |
Bốn mắt nhìn nhau trong ánh sáng.
Lông mày Hàn Mộ nhíu lại, đáng chết... Lại bị anh giành trước một bước, diện mạo của mình đã bị bại lộ hoàn toàn trước ánh sáng.
Có lẽ, thân phận thật sự của mình cũng sắp không giấu được rồi. Bởi vì bằng năng lực của NInh Doãn Tích, muốn tìm ra một người là chuyện dễ dàng.
Một khi đã như vậy, quyết định như vậy đi!
Hàn Mộ có chút thoải mái, dù sao sớm muộn gì anh ấy cũng biết rõ thân phận của mình.
Bất quá, Ninh Doãn Tích thật sự so với trên những tạp chí kia, càng đẹp trai hơn so với hình ảnh trên báo chí, đẹp mắt. CŨng khó trách chỉ cần một chút bóng dáng liền làm điên đảo các cô gái kia, càng không cần phải nói thêm đến năng lực và quyền lực của anh, có bao nhiêu cô gái tự nguyện quỳ gối dưới ống quần của anh.
"Ninh thiếu, xin chào!" Hàn Mộ nhếch môi, một câu chào hỏi từ miệng đỏ phát ra, cái lạnh lẽo bỗng nhiên tăng lên.
"Quả nhiên là cô!"" Ninh Doãn Tích nhìn chằm chằm Hàn Mộ, không có ý muốn dời tầm mắt của mình.
Thật sự là cô! Là cô, cùng anh một đêm hô mưa gọi gió, là cô, làm cho anh khổ sở "tìm kiếm" suốt sáu năm.
Sáu năm rồi...
Sáu năm trước, cô mềm mại như mặt nước, như mặt nước yếu mềm, trong ánh mắt tràn đầy nước mắt, hoa lê đẫm mưa, tinh khiết, giống như là Bạch Liên trên hồ nước, duyên dáng yêu kiều, chỉ có thể đứng từ đằng xa nhìn chứ không thể khing nhờn (Tiểu Phàm có chuyện nói: "Haizzz, tôi nói này Tiểu Doãn, Mộ Mộ nhà tôi không thể khinh nhờn như vậy không phải lại bị dạng như anh ăn sạch sẽ rồi sao...")
Hiện giờ, cô ấy đứng trước mặt mình. Nhưng mà, Ninh Doãn Tích cảm giác được có chút gì đó không đúng rồi. Người vẫn là người đó... Chỉ là, trong ánh mắt không còn rưng rưng lặng lẽ, mà là nhìn mình, mang theo một nụ cười tàn sát. Cả người nhìn qua...
Ninh Doãn Tích hơi ngừng lại, "Dường như không thể tìm được lời nào có thể miêu tả cô rồi!"
"Đây là khen ngợi tôi sao?" Khóe môi Hàn Mộ hơi cong.
"Vâng!" Ninh Doãn Tích sảng khoái trả lời, "Nhưng mà... Mặc kệ chìa khóa vàng có trong tay cô hay không, cô đều không thể đi được."
"Ha ha..." Môi mỏng cong lên, Hàn Mộ cười tùy ý, "Muốn giết tôi?"
"Đương nhiên không." Ninh Doãn Tích lắc lắc đầu, hai tay ôm ngực.
Sáu năm trước cô đã mang tới sự hứng thú cho mình. Anh không có hứng thú đối với con gái mà bây giờ lại vì một cô gái xa lạ mà xuống tâm. Ninh Doãn Tích anh là ai, tại thành phố A, anh muốn cô gái nào là không có, có biết bao nhiêu cô gái nguyện ý chờ đợi anh yêu thương.
Nhưng mà, sau khi gặp cô gái này, bộ não trong đầu của anh có vài thứ bắt đầu thay đổi. Giây phút cô biến mất, anh tốn công sức tìm kiếm cô sáu năm. Kết quả lại không hề có một tin tức nào. Có thể là càng không có được càng trân quý. Từ lúc đó trở đi, từ tận đáy lòng của anh như bị côn trùng cắn nuốt tim anh, làm anh không thể nào an tâm.
Loại cảm giác này là gì, anh lại không xác định được!
"Ninh Thiếu luôn tự tin như vậy sao?" đôi mắt Hàn Mộ chớp chớp, khóe miệng nhếch lên, " Vậy thì thử xem!"
Tiếng nói vừa phát ra, người Hàn Mộ vừa động, nhẹ nhàng lướt đi, người đã đến trước mặt Ninh Doãn Tích.
Một cái xoay người tao nhã, cánh tay ngọc ngà tràn đầy sức lực, khoa tay vung về hướng Ninh Doãn Tích.
Đôi mắt Ninh Doãn Tích hơi sững sờ, một giây sau giơ tay, ngăn chặn cánh tay của Hàn Mộ.
Hàn Mộ ngẩn ra, cô thật sự không ngờ được, Ninh Doãn Tích có thể dễ dàng ngăn cản mình. Là do bản thân mình không dùng hết sức lực sao?
"Ha ha..." Ninh Doãn Tích lười biếng cười thành tiếng, "Nhanh như vậy đến chân cũng dùng tới, không chờ được yêu thương nhớ nhung rồi sao?"
Một cái xoay người nhẹ nhàng, Ninh Doãn Tích buông một tay Hàn Mộ ra, đem cô di chuyển, hóa giải một cước của Hàn Mộ, mang cô vào trong lòng mình, ôm chặt ở trong lòng.
"Khốn khiếp, buông..." Hàn Mộ vô cùng khó khăn, hai mắt hung hăn trừng mắt nhìn Ninh Doãn Tích.
← Ch. 027 | Ch. 029 → |