Bữa tiệc (1)
← Ch.59 | Ch.61 → |
"Tổng giám đốc, đây là lịch làm việc hôm nay, đúng rồi, tối nay có một bữa tiệc từ thiện, ngài có đi không?" Bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Triệu Linh Linh nghiêm túc báo cáo. Kể từ khi tiếp nhận chức vụ thư kí tới nay, cô cảm thấy so với tưởng tượng nó nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
"Không đi." Tần Phong cự tuyệt không chút do dự, hắn vẫn luôn ghét mấy cái chuyện xã giao này, trừ phi cần thiết hắn tuyệt đối không đi.
"Vâng, tôi hiểu thưa tổng giám đốc, nếu không còn việc gì nữa, tôi xin đi ra ngoài trước." Triệu Linh Linh cung kính nói.
"Chờ một chút." Tần Phong đột nhiên nghĩ ra một chuyện.
"Tổng giám đốc còn có việc sao?"
"Công ty Bạch Thị cũng sẽ đi sao?"
"Ách hẳn là vậy." Cô không hiểu, chuyện này có liên quan gì tới công ty Bạch Thị chứ!?.
"Tối nay tôi sẽ đi, cô sẽ làm partner của tôi, không còn chuyện gì nữa, cô đi ra ngoài đi."
"Vâng, tổng giám đốc." Triệu Linh Linh tỏ vẻ mặt không hiểu đi ra ngoài, cô thật không hiểu, tổng giám đốc rốt cuộc là đang suy nghĩ gì chứ, chẳng lẽ là vì chuyện Bạch Thị cự tuyệt hợp tác lần trước ư, tổng giám đốc đang muốn củng cố mối quan hệ tốt với bọn họ sao.
Thời điểm Triệu Linh Linh rời đi, Tần Phong ngẩng đầu lên khỏi đống văn kiện, ánh mắt lóe ra tia sáng thần bí, tối nay sẽ là một buổi tối khó quên.
"Bảo bối, tối nay có một bữa tiệc, em đi cùng anh đi." Bạch Kiểu Thiên hướng về phía Thường Mạn Mạn - người đang xem văn kiện nói.
"Rất quan trọng sao?" Thường Mạn Mạn ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Bạch Kiểu Thiên, bình thường vốn không thấy hắn có vẻ gì như thích đi dự tiệc, vì sao tối hôm nay hắn lại muốn dẫn cô theo chứ.
"Cũng không phải là quá quan trọng, nếu em không muốn đi thì thôi." Thật ra thì hắn cũng rất mâu thuẫn, vừa muốn giới thiệu Mạn Mạn ọi người, để cho họ biết Mạn Mạn là cô gái của hắn, vừa không muốn Mạn Mạn xuất đầu lộ diện.
"Em đi, dù gì cũng rảnh, chúng ta đi chơi một chút cũng hay."
"Bảo bối thật muốn đi?" Hắn biết Mạn Mạn cũng không ưa thích gì những bữa tiệc như vậy, nhưng nó rất giúp ích cho việc quảng bá thương hiệu công ty, xem ra cũng chỉ có thể để Mạn Mạn chịu uỷ khuất rồi.
"Chẳng lẽ anh không muốn em đi theo sao, có phải anh muốn tìm cô gái khác hay không?" Thường Mạn Mạn tỏ dáng vẻ hung hăng, mờ ám nhìn hắn.
"Gì cơ, làm gì có, đương nhiên anh rất muốn dẫn bà xã theo rồi, ngoại trừ bà xã, anh không hề có hứng thú với các cô gái khác." Bạch Kiểu Thiên vội giải thích, chỉ sợ Mạn Mạn hiểu lầm, chuyện lần trước, đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ.
"Tốt nhất là như vậy, nếu để cho em biết anh gạt em, coi chừng em lột da anh." Thường Mạn Mạn đe dọa nói, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc.
"Bà xã, em đang lo lắng do ông xã anh đây sao, thật tốt, thì ra ở trong lòng bà xã anh đây cũng có vị trí nhất định, bà xã, anh yêu em." Bạch Kiểu Thiên vòng tay qua ôm cổ Thường Mạn Mạn quay vòng.
"A ngừng, dừng lại, mau dừng lại, em sắp ngất."
Bạch Kiểu Thiên nghe Mạn Mạn nói, lập tức dừng lại động tác, ôm Mạn Mạn đến ghế sa-lông.
"Bà xã không sao chứ, đều tại anh quá vui, thật xin lỗi bà xã, lần sau anh nhất định sẽ không làm như vậy nữa." Bạch Kiểu Thiên nhìn mặt Thường Mạn Mạn có chút tái nhợt, áy náy nói.
"Ai là bà xã của anh, đừng kêu loạn, nếu có lần sau, coi chừng em sẽ chém anh." Đầu thật choáng váng nha.
"Bà xã, sao em lại có thể không thừa nhận, con cũng đã có, em không phải bà xã anh, thì ai có thể là bà xã anh chứ?" Xem ra hắn phải nhanh lấy cái chứng nhận cùng con dấu gì đó của loài người, nếu không cô sẽ không thừa nhận.
"Em không thừa nhận thì thế nào." Thường Mạn Mạn tỏ biểu tình "tôi không thừa nhận đấy, anh có thể làm gì tôi" nhìn Bạch Kiểu Thiên.
"Bà xã đây là em nói đấy, em hẳn biết anh có thể làm thế nào với em rồi. Còn nữa, bà xã sao dạo này em thay đổi trở nên càng ngày càng bạo lực thế, em không thể chém ông xã em, nếu em chém thật, thì sao em có thể tìm được một ông xã nào tốt như anh đây chứ?" Bạch Kiểu Thiên tỏ vẻ mặt bất bình, nói.
"Nếu em chém thật, anh làm gì được em?" Vừa nói, lỗ mũi cô còn hừ hừ hai cái, biểu tình kia rõ là đang nói "anh lắm lời".
"Bây giờ em sẽ biết." Nói xong hắn liền xuất ra vuốt sói bay về phía Thường Mạn Mạn.
"A, không cần, nơi này là phòng làm việc, anh không thể." Thường Mạn Mạn đánh rụng vuốt sói của hắn, nhưng nó lập tức lại xuất hiện, Thường Mạn Mạn thật muốn ba chân bốn cẳng chạy.
"Không sao, chúng ta cũng không phải không từng làm tại đây, yên tâm, người khác sẽ không biết, hiện tại, bà xã, anh muốn trừng phạt em rồi." Nói xong, hắn không chút khách khí hưởng thụ món điểm tâm ngọt của mình.
"Không, ư, ưm.. a...."
Ai! Khi Đại Hôi Lang gặp gỡ cừu nhỏ, con cừu nhỏ nào có thể trốn khỏi móng vuốt sói chứ.
Màn đêm rất nhanh lại tới, bữa tiệc đã sớm có đông khách tụ tập. Dạ tiệc lần này thật hấp dẫn dân buôn bán, người có thể tới tham gia dạ tiệc này, có thể nói, chỉ có thể là người có thật nhiều quyền lực cùng kim tiền.
Tần Phong dẫn theo Triệu Linh Linh tiến vào hội trường, sự xuất hiện của bọn họ nhất thời hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Một bộ vest tây màu đen vừa người, khiến Tần Phong càng thêm cao to cùng khôi ngô, ngũ quan tinh tế tựa như được điêu khắc nên, không tìm được một chút tỳ vết nào, toàn thân hắn toát ra vẻ thành thục, chững chạc, khiến không ai có thể sao lãng, thoát khỏi mị lực của hắn. 4a Những cô gái xung quanh cơ hồ đều nhìn ngây người, đồng thời bắn ra tia nhìn ghen tị về phía Triệu Linh Linh, cùng ánh mắt hâm mộ, ảo tưởng nếu người đứng bên cạnh hắn là mình thì tốt biết bao.
Triệu Linh Linh mặc một bộ dạ phục màu đen, tôn lên vóc người hoàn hảo, thân người hình chữ S tiêu chuẩn, cổ áo sâu hình chữ V khiến rãnh rực cô lộ ra, nơi đó là niềm kiêu ngạo của phụ nữ, ánh mắt của phái nam nhất thời bị nơi đó quyễn rũ. Triệu Linh Linh âm thầm kéo kéo y phục lên, cô cảm thấy có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, đặc biệt là những tên đàn ông kia, dục vọng không chút che giấu trong mắt họ, làm cho người ta buồn nôn, cô thật muốn thoát khỏi nơi này.
Tần Phong vỗ vỗ phần lưng trơn bóng của cô, bởi vì là kiểu váy lưng trần, cho nên phía sau cơ hồ không có ti tí vải vóc nào, việc hắn vỗ nhẹ không khiến Linh Linh bớt đi lo lắng, ngược lại thì đúng hơn, toàn thân cô cứng đơ. Cô thật không hiểu vì sao tổng giám đốc lại chọn cho cô bộ y phục hở hang này, nếu hắn không phải là cấp trên của cô, đánh chết cô cũng không mặc.
"Đừng lo, không sao đâu, quen liền tốt ngay." Tần Phong nhẹ nói bên tai cô. Động tác này trong mắt người ngoài cực kỳ mập mờ.
"Vâng! thưa tổng giám đốc, tôi hiểu rồi." Nhưng cô sao có thể không lo chứ, ánh mắt của những tên đàn ông này tựa như đang muốn lột y phục của cô xuống. Cô sao có thể thích ứng. Triệu Linh Linh im lặng đứng trong sảnh. Mặc dù lòng cô đang bất mãn vô cùng, nhưng tay cô vẫn rất tao nhã vòng qua khuỷu tay của Tần Phong.
Ánh mắt Tần Phong lướt nhanh qua xung quanh, hắn không nhìn thấy người mình muốn gặp, chẳng lẽ cô không tới sao, không thể nào, hắn tới bữa tiệc này vì cái gì. Lòng hắn thoáng thất vọng cùng sụp đổ, nhưng vẫn bình tĩnh mang theo Triệu Linh Linh đi vào trong đám người.
"Tần tổng, đã lâu không gặp, gần đây ngài có khỏe không?"
"Là Triệu tổng à, mặt ngài trông rất "xuân", có phải gần đây lại có chuyện tốt?" Tần Phong khách khí hàn huyên, ưu nhã nâng ly lên với hắn.
"Ha ha, hệt như Tần tổng nói, quả thật gần đây tôi có chuyện tốt." Hắn cười đến mức khóe miệng kia muốn kéo tới tận sau mang tai, thịt mỡ trên mặt cùng bụng cũng rung rung theo, thân hình hắn làm cho người ta cảm giác hắn tựa như hắn là một con heo cực kì mập mạp. b Nếu lỗ mũi kia lớn hơn một chút thì càng giống rồi.
"Vậy thì chúc mừng ngài." Còn có cái gì tốt chứ, ngoài chính mảnh đất ấy ư, nếu hắn cùng Bạch Kiểu Thiên không giận dỗi, thì nào có phần của hắn ta. Tần Phong ở trong lòng xì mũi coi thường.
"Tần tổng, vị mỹ nữ này là ai vậy, sao tôi chưa từng thấy qua? Tần tổng thật có phúc khí khi có cô gái xinh đẹp như vậy làm partner." Vừa nói, hắn vừa bắn ánh mắt mãnh liệt kia nhìn Triệu Linh Linh hệt như nhìn cây kem.
Triệu Linh Linh bị hắn nhìn, sau toàn thân nổi da gà, xem ra khi trở về cô phải ngâm mình tiêu độc mới được.
"Ha ha, đây là thư ký của tôi - Triệu Linh Linh." Tần Phong rất hào phóng giới thiệu, đối với việc Triệu tổng nhìn Triệu Linh Linh, hắn tuyệt không có phản ứng gì.
"A, chào cô Triệu tiểu thư, hân hạnh được gặp cô, hân hạnh..." Hắn vừa nói, vừa đưa ra bàn tay béo ú.
"Xin chào, Triệu tổng." Triệu Linh Linh cố chịu ghê tởm, đưa ra tay của mình.
Triệu tổng rất nhanh cầm lấy tay của cô, còn ghê tởm véo nhẹ trên tay cô mấy cái. Da gà trên người Triệu Linh Linh đều đã tỉnh dậy, cô nhanh chóng rút tay mình về. Khi về nhà, cô nhất định phải khử trùng bàn tay thật sạch mới được.
"Triệu tổng thật khách sáo." Triệu Linh Linh khách khí nói, cô thật muốn tiến lên đá cho hắn hai phát.
"Triệu thư ký mới thật khách sáo, chúng ta cùng họ Triệu, cũng có thể coi như là người quen." Người đẹp như vậy, hắn thật muốn kéo xuống, ép dưới thân mình mà "giày xéo". Triệu tổng háo sắc nghĩ, ánh mắt kia tựa như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Người thân cái con khỉ, Triệu Linh Linh cố đè nén suy nghĩ muốn đá hắn, cô cố ép nhẹ giọng mình, mỉm cười nhìn hắn.
"Tôi làm sao có vinh dự làm người thân với Triệu tổng đây?" Thật ghê tởm, cô thật bội phục mình lại có thể ứng phó với tên đầu heo này.
"Sao lại không thể, chỉ cần Triệu tiểu thư muốn là được." Lời nói lộ ra ý đồ không trong sáng.
Mẹ nó, Mẹ nó, con mẹ nó nhà ngươi, cỡ như ngươi mà muốn ăn đậu hũ lão nương, lão nương là loại người dễ cho ngươi trêu chọc như vậy sao? Về sau tốt nhất đừng để lão nương nhìn thấy ngươi, nếu không lão nương sẽ để cho ngươi chết không tử tế, thật là tức chết cô mà, thế nhưng lại gặp phải heo nái, ngươi muốn phát dục thì đi tìm heo mẹ đi, chớ chọc lão nương, lão nương rủa ngươi uống nước bị sặc chết, đi bộ bị xe đụng chết, trời mưa bị sét đánh chết, lên giường bị nữ nhân đè chết. Triệu Linh Linh thầm mắng nửa ngày, sau lòng mới thư thái chút.
"Xin lỗi, tôi không thể tiếp tục hàn huyên với ngài được, tôi phải đi toilet." Nếu tiếp tục nói chuyện với hắn, cô nhất định sẽ không nhịn được mà đá hắn mấy phát.
Tần Phong phất tay một cái với cô, ý bảo cô đi. Thật ra thì hắn cũng cảm thấy Triệu Linh Linh không thoải mái, nếu cô đã tự tìm đường ra ình thì sao hắn không giúp cô, hơn nữa hắn cũng rất ghét Triệu tổng.
Cho đến khi Triệu Linh Linh bóng dáng biến mất ở khúc quanh, Triệu tổng mới lưu luyến chậm rãi thu hồi tầm mắt.
"Tần tổng tìm được thư kí cực phẩm ở đâu vậy, nếu được thì hãy giới thiệu mấy người cho tôi đi." Mỹ nhân nha, mỹ nhân nha, tại sao không phải là của hắn chứ.
"Thư kí của Triệu tổng cũng không kém nha." Tên đầu heo này thật không biết đã hại bao nhiêu cô gái, nghe nói hắn đặc biệt thích chơi loại Vị Thành Niên, thật là biến thái trong biến thái, xem ra hắn phải thất lễ dạy dỗ hắn ta một chút, Tần Phong thầm nghĩ.
Đúng lúc này, đám người bỗng xôn xao.
"Nhìn xem! Là Bạch tổng đấy, nhưng không phải anh ta không bao giờ chú ý tới phụ nữ sao? Vậy cô gái bên cạnh anh ta là ai vậy?"
"Đúng, dáng dấp thật xinh đẹp, giống như Thiên Sứ."
"Đúng thế, tôi chưa bao giờ thấy qua cô gái nào lại mang tới cảm giác sạch sẽ như thế. a Nếu cô ấy là của tôi thì tốt biết bao."
Tần Phong âm thầm trừng mắt liếc nhìn mấy kẻ không biết lượng sức mình, cỡ đó mà dám coi trọng bảo bối của hắn sao, xem ra mấy kẻ đó không cần tới công ty của mình rồi, ngày mai hắn sẽ bắt mấy tên kia vì mấy lời nói này mà trả giá cao.
"Đúng, thật rất xinh đẹp, nếu như Triệu thư ký là đóa Hoa Hồng Đen, vậy cô gái này chính là hoa Tulip, không, thậm chí Tulip cũng không thể xứng đáng để so sánh với cô ấy, tươi mát như vậy, thoát tục như thế, quả thật, quả thật chính là tiên nữ hạ phàm. Trời ạ, tôi sắp chịu không nổi rồi, nếu có thể ngủ một đêm với cô ấy, thì dù táng gia bại sản tôi cũng nguyện ý." Triệu tổng nói xong, dục vọng trong mắt càng thêm mãnh liệt, nước miếng cũng nhỏ ra mà hắn không biết.
Vốn là đang nhìn Thường Mạn Mạn mê mẫn, nhưng khi Tần Phong nghe được lời của tên Triệu tổng, hắn âm thầm nắm chặt tay thành hình quả đấm, rất tốt, muốn chết à, hắn tại sao có thể không đáp ứng nguyện vọng của hắn ta đây. Tần Phong nở nụ cười đen tối ở sau lưng Triệu Tổng.
Bạch Kiểu Thiên mặc một bộ vest tây màu trắng may tay, khiến gương mặt vốn đã anh tuấn của hắn càng thêm đẹp, tựa như là bạch mã hoàng tử đi ra từ trong truyện cổ tích, lại thêm việc hắn vốn không tin đồn không tốt nào, cho nên bề ngoài đẹp mã cùng tài sản khổng lồ của hắn đã khiến hắn trở thành vị chồng tuyệt hảo trong mắt các cô gái.
Thường Mạn Mạn mặc một bộ dạ phục màu trắng giản dị, cổ áo ngắn hình chữ V khiến rãnh ngực của cô như ẩn như hiện, chẳng những không giảm bớt đi mỹ cảm, ngược lại khiến người ta không nhịn được muốn dò xét đến cùng. Thứ giá trị không không phải là sợ dây chuyền bảo thạch chói mắt vừa vặn rơi ở trên cổ cô, cùng bộ khuyên tai tai làm cho người ta có cảm giác duyên dáng sang trọng. Y phục được làm bởi lụa mỏng, khi khẽ bước đi, dãy lụa mỏng liền nhảy múa theo, làm cho người ta có một loại cảm giác hư ảo, cộng thêm đôi mắt to trong suốt linh động, làm ọi người có cảm giác cô thật thanh tân thoát tục, tựa như tiên tử không thuộc về chốn trần gian này.
Bạch Kiểu Thiên đối với những ánh mắt đang ném tới trên người Mạn Mạn rất ư là bất mãn, nhìn Mạn Mạn tựa như Thiên Sứ đi bên cạnh hắn, hắn thật hối hận khi mang cô theo, bộ váy màu trắng Mạn Mạn trên người đã là y phục bảo thủ nhất rồi, nhưng dù Mạn Mạn có mặc loại y phục tầm thường như thế thì cô cũng không có khí chất tựa như nó, còn nhớ khi Mạn Mạn trang điểm hắn kinh ngạc tới mức nào, hắn thật không ngờ Mạn Mạn thường ngày vốn bình thường, khi trang điểm lên lại tạo cho người ta có cảm giác điên cuồng đến vậy. Làm hại hắn thật muốn giấu cô đi.
Tất cả mọi người đều đang bàn tán xem mối quan hệ giữa hai họ là thế nào, họ chưa từng thấy Bạch Kiêu Thiển tới gần phụ nữ, chớ nói chi là mang tới tham gia bữa tiệc cùng, cho nên họ càng thêm tò mò với cô gái tựa như Thiên Sứ này.
Bị nhiều người nhìn như vậy, Thường Mạn Mạn tê dại cả da đầu, có chút lo lắng nắm chặt lấy tay Bạch Kiểu Thiên. Bạch Kiểu Thiên thấy cô như vậy, bèn khuỵu người xuống nhẹ nói bên tai cô
"Bảo bối không cần lo lắng, anh vẫn luôn ở bên em, em chỉ cần mỉm cười là được, coi như không có ai tồn tại là tốt ngay, hoặc là em coi tất cả mọi ngươi là Đại Tinh Tinh*, không cần để ý bọn họ là được."
(*): khỉ đột lớn ^^
Thường Mạn Mạn bổ nhào cười "phốc" một tiếng, thật khâm phục hắn, hắn thế nhưng muốn cô coi người sống sờ sờ trở thành Đại Tinh Tinh.
"Bảo bối, bây giờ còn lo sao?" Thấy cô cười, mục đích của Bạch Kiểu Thiên đã đạt được.
"Ách, không lo nữa." Cô hiện tại không lo chút nào. d0 Lúc này đây cô mới hiểu rõ dụng tâm của hắn, trong lòng cũng ngọt hơn rất nhiều, hắn luôn tỉ mỉ như vậy.
Vòng tay Bạch Kiểu Thiên ôm lấy bờ eo thon thả của cô, tư thế đoạt lấy đã nói lên quyền sở hữu của hắn ọi người biết, rằng đây là cô gái của hắn, không ai có thể chiếm đoạt.
Mọi người đối với biểu hiện vừa rồi của hai người đã hiểu rõ, các cô gái đều rất thất vọng khi thấy người đàn ông độc thân hoàng kim này đã không còn, nhưng không có ánh mắt ghen tị nào bắn tớiThường Mạn Mạn, dù sao cô đẹp như vậy, làm họ không đành lòng tổn thương cô. Mà đàn ông đều tự giác bỏ đi ý tưởng chiếm đoạt lấy Mạn Mạn, dù sao hai người bọn họ đứng chung với nhau rất xứng đôi, hơn nữa địa vị của Bạch Kiểu Thiên trên thương trường, bọn họ biết rất rõ. Nhưng vẫn có một ít kẻ tự cao tự đại lại không hiểu được.
"Bạch tổng gần đây có khỏe không?" Triệu tổng đưa tay về hướng Bạch Kiểu Thiên.
Bạch Kiểu Thiên lễ phép hạ cằm xuống, "Nhờ phúc của Triệu tổng mọi thứ đều rất tốt." Giọng lãnh đạm cùng xa lạ. Trên thương trường ai đều biết cái tên này là Lão Sắc Quỷ.
"Bạch tổng có thể giới thiệu một chút về cô gái bên cạnh ngài cho tôi không?" Hắn nhìn chằm chằm vào thẳng Thường Mạn Mạn, còn âm thầm nuốt nước miếng một cái.
Thường Mạn Mạn đã từng gặp qua loại trường hợp này, cô có chút sợ hãi núp vào trong ngực Bạch Kiểu Thiên.
Bạch Kiểu Thiên đối với cái ánh mắt khi hắn nhìn Mạn Mạn cũng rất không vui, lại còn muốn biết Mạn Mạn sao, ghê tởm hơn chính là cái ánh mắt hắn nhìn Mạn Mạn hệt như nhìn cây kem, Bạch Kiểu Thiên ôm sát Mạn Mạn, không vội mà xoay chuyển thân người cô, chặn lại tầm mắt của hắn "Ha ha, cô ấy CHẲNG QUA chỉ là vợ tôi, không có gì đáng nói.".
"A, sao tôi chưa bao giờ nghe qua Bạch tổng đã kết hôn?" Nghĩ hắn dễ bị gạt đến thế ư, không muốn cho hắn biết, hắn càng muốn biết.
"Ha ha, vợ tôi không thích khoa trương, cho nên chúng tôi cũng chưa có đãi tiệc mời khách, chẳng lẽ những chuyện này cũng phải báo cáo với Triệu tổng sao?" Bạch Kiểu Thiên rất không vui nói.
"Không, không, Bạch tổng hiểu lầm rồi, tôi chỉ hiếu kỳ, tò mò chút thôi." Triệu tổng cười ha hả, nhìn gương mặt tối đen của Bạch Kiểu Thiên, hắn bỗng dưng có loại cảm giác bị áp bức, không khống chế được mà vuốt vuốt mồ hôi trên trán. Tên Bạch Kiểu Thiên này nhất định không dễ chọc như bề ngoài, cẩn thận một chút vẫn hơn.
"Triệu tổng xin lỗi không tiếp ông được rồi." Bạch Kiểu Thiên lễ phép gật đầu một cái với hắn.
"Bạch tổng cứ tự nhiên." Triệu tổng vội vàng tránh hắn, hắn không thể vì một cô gái mà làm hỏng đi tiền đồ của mình.
Bạch Kiểu Thiên đưa Mạn Mạn tới một góc nhỏ, "Bảo bối sao thế, còn sợ sao?" Vừa nói hắn vừa hôn một cái lên trán cô.
"Thiên, đừng như vậy, có nhiều người quanh đấy." Thường Mạn Mạn xấu hổ nói.
"Kệ bọn họ, bọn họ không thấy đâu." Bạch Kiểu Thiên lưu manh nói.
Mạn Mạn lười phải tranh luận với hắn, "Người vừa rồi là ai vậy, hắn làm em thật buồn nôn." Giờ nghĩ lại lòng cô còn tê cứng.
"Một kẻ bại hoại, không cần để ý tới hắn, có anh bên cạnh, em yên tâm đi, anh sẽ không để cho người khác tổn thương em."
"Thiên, anh thật tốt." Thường Mạn Mạn chủ động ôm lấy hắn.
Bạch Kiểu Thiên thụ sủng nhược kinh*, đây là lần đầu tiên Mạn Mạn chủ động ôm hắn. Hắn không khỏi ôm cô lại.
(*): được yêu thương mà sợ hãi, vừa mừng vừa lo
"Bảo bối hôm nay mới biết sao, thật là làm tổn thương tim anh mà." Nói xong, hắn làm ra một bộ dạng rất thương tâm.
"Không để ý tới anh nữa." Thường Mạn Mạn xấu hổ xoay người sang chỗ khác.
"Em không thể không để ý tới anh, em nhất định phải để ý tới anh, nếu không tim anh sẽ thủng mất."
"Vậy cứ để cho nó thủng đi, tốt lắm." Thường Mạn Mạn không thèm để ý tới vẻ khoa trương của hắn.
"Sao có thể để cho nó thủng chứ, nếu nó nát thật, anh liền không sống nổi, anh sống không được, vậy em đi đâu để tìm một ông xã tốt như anh đây?"
"Chảnh chọe, ai là bà xã của anh, không biết mắc cỡ, anh không phải là chồng của lão nương đây?"
"Bảo bối em mới vừa nói cái gì "lão nương" thế?" Bạch Kiểu Thiên hỏi xong tặc tặc cười. 7 Dĩ nhiên Thường Mạn Mạn là không thấy.
"Chồng." Thường Mạn Mạn không nghĩ đã trả lời.
"Bảo bối thật biết nghe lời, gọi một tiếng nữa." Cái tiếng "chồng" kia làm lòng hắn ngòn ngọt.
Thường Mạn Mạn rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại, không ngờ người như cô mà cũng bị chơi xỏ."Bạch Kiểu Thiên, anh dám trêu chọc em." Tức giận đánh đánh lồng ngực của hắn.
Bạch Kiểu Thiên bắt được tay của cô, không phải cô đánh đau hắn, chút hơi sức của cô hệt như đang gãi ngứa cho hắn thôi, hắn chỉ lo sợ tay cô bị đau "Bảo bối, đừng làm đau tay em, nếu thế anh sẽ đau lòng."
← Ch. 59 | Ch. 61 → |